Chợt có một nguồn nhiệt ấm áp phủ trên vai, Hàm Hi Họa giật mình xoay người liền thấy rõ khuôn mặt anh tuấn của Hàn Dĩ Ngôn, cô lại đảo một lượt không thấy bạn của anh đâu.
Dù sao cũng không nên dùng áo của người đàn ông này, cô định cởi ra trả lại nhưng Hàn Dĩ Ngôn đã nhanh tay giữ chặt lại bàn tay của cô. Tay anh không hiểu sao rất ấm, Hàm Hi Họa lui ra sau một bước không nghĩ tới còn xui xẻo đến mức này.
Một vòng tay như gọng kìm đã kịp thời siết chặt lấy eo cô, cả người Hàm Hi Họa được anh ôm trong ngực.
"Tôi có ăn thịt em đâu." Giọng nói của anh tràn đầy vẻ bất lực nhưng cũng đặc biệt dịu dàng.
Hứa Ngạn Thâm dựa vào thân cây dừa rít thuốc liên tục, ở vị trí của anh ta có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng đôi nam nữ đang như mèo vờn chuột ở xa xa. Anh cười khẩy một tiếng rồi bực bội rời đi.
"Đi dạo với tôi một lúc." Hàn Dĩ Ngôn cũng biết bản thân mình vừa rồi là cố ý chiếm tiện nghi người ta, sắc mặt hơi mất tự nhiên, anh ho khan hai tiếng bước lên trước. Anh rõ cô sẽ đồng ý.
Hàm Hi Họa rối rắm, cô vò tóc đi theo sau anh.
"Này… anh đi nhanh vậy." Cô bực bội hét lên tỏ vẻ bất mãn, cái này mà gọi là đi dạo á. Là hành hạ cô thì có.
Hàn Dĩ Ngôn cuối cùng đạt được mục đích là bắt cô phải nói chuyện, anh dừng lại đợi cô nàng đang mặt nhăn mày nhó rề rề từng bước đến gần.
"Đỡ lạnh chưa?" Anh hơi nghiêng đầu hỏi cô gái bên cạnh.
Hàm Hi Họa gật đầu ừ, cô lại siết chặt vạt áo hơn.
"Hàn Dĩ Ngôn."
"Ừm?" Anh có chút ngẩn ngơ vì tên của mình được cô gọi lần đầu tiên thấy dịu dàng đến vậy.
Nhưng còn chưa tận hưởng được chút hư vinh của mật ngọt lặng thầm thì đã bị một gáo nước lạnh dội cho một phát. Lạnh đến thấu tim gan.
"Có thể đừng đấu với Nam Lãnh nữa được không? Tôi không rõ giữa anh và anh ấy có thâm thù đại hận gì nhưng chứng kiến hai người cằn cự nhau như vậy tôi thật sự không chịu nổi. Tôi… tôi không muốn bất cứ ai đổ máu, anh ấy, anh hay bất cứ một ai." Cô không nhìn Hàn Dĩ Ngôn, tầm mắt có chút mờ mịt ngắm biển đen tăm tối. Cô biết bản thân có ý đồ, cô ỷ vào việc Hàn Dĩ Ngôn có tình cảm với mình nên cô dám nói ra những lời này. Cô rất muốn biết rốt cuộc quá khứ của bọn họ xảy ra những chuyện kinh khủng ra sao nhưng Nam Lãnh không muốn cô rõ, cô không thể ép anh mà Hàn Dĩ Ngôn… e rằng cả anh ta cũng vậy. Bọn họ đều bảo bọc cô quá kín kẻ, nhưng chính vì sự bảo vệ đó lại khiến cô buồn rầu và bất an.
Ban đầu cô thừa nhận mình đề phòng Hàn Dĩ Ngôn, cũng sợ anh nhưng cho đến hiện tại cô không còn cảm giác đó nữa, có đôi khi nói chuyện với anh cô cảm giác anh rất cô độc. Có lẽ vì vậy mà cô chưa bao ghét Hàn Dĩ Ngôn vì cô cũng từng cô độc tựa như anh.
Cả hai đã dừng hẳn lại dưới một cây dừa.
Hàn Dĩ Ngôn siết rồi lại nắm bàn tay không biết bao nhiêu lần cuối cùng anh mới bình tĩnh lên tiếng. "Chuyện của tôi với hắn không liên quan đến em. Em đừng…"
"Sao lại không liên quan?" Cô ngắt lời của anh, không cho anh tiếp tục mà hỏi. "Anh nói đi, hai người là vì sao mà sinh hận?" Cô chợt nhớ đến lời Nam Lãnh từng nói liền lắc đầu. "Không… Hàn Dĩ Ngôn… Nam Lãnh không hận anh."
Tiếng cười chế giễu vang lên bên tai, cơn gió cũng không hòa tan nổi sự tức giận trong đó. "Hắn nói với em như vậy?" Dứt lời Hàn Dĩ Ngôn bỗng siết lấy tay của Hàm Hi Họa ép cô lùi về sau.
"Hàn Dĩ Ngôn… anh…" Lưng Hàm Hi Họa dính sát vào thân cây dừa sần sùi, hai lớp áo dày nên không làm cô bị đau.
"Tại đây… tôi nói cho em rõ, đến một lúc nào đó hoặc là tôi chết hoặc là… hắn chết." Nói rồi Hàn Dĩ Ngôn dùng lực kéo chặt eo của cô gái nhỏ đang trừng lớn mắt nhìn mình, tay kia giữ gáy của cô nâng lên cao.
Môi anh phủ xuống không chút kiêng dè hay do dự, anh mặc kệ cái gọi là đạo lý, mặc kệ cái gọi là trái với luân thường, cũng mặc kệ bản thân ích kỷ ôm tình cảm không thuần khiết với cô gái trong lòng. Anh muốn giải tỏa, muốn bộc phát tất thảy sự ngột ngạt, những dục vọng kìm nén bao lâu nay.
Hàm Hi Họa nghiêng mặt, ra sức giãy dụa nhưng không sao chống lại được sức đàn ông.
Cô chỉ có thể mím chặt môi, tay chân hết đánh lại đá nhưng đều bị chặn.
Cho đến khi một tiếng chửi thề vang lên. "Mẹ kiếp." Cùng lúc đó tay chân cô được thả lỏng, Hàn Dĩ Ngôn bị Nam Lãnh cho một cú đấm chát chúa.
Khóe môi anh ta lập tức chảy máu, anh ta loạng choạng vài bước mới giữ vững cơ thể không bị ngã.
Sau đó Hàm Hi Họa hét toáng lên nhìn hai người đàn ông lao vào đánh đấm nhau như muốn nghiền nát đối phương.
"Đừng… đừng đánh nữa." Có điều lời của cô hiện tại cũng chẳng lọt vào tai hai con sư tử đang nổi điên.
Hàm Hi Họa luống cuống gọi cho Thẩm Thiếu Hàng.
Thẩm Thiếu Hàng lại không bắt máy, Hàm Hi Họa không nhịn được mà chửi một câu, lúc này mới nhớ tên đó say tí bỉ rồi.
Hai người vẫn đang đấu tay đôi, Hàm Hi Họa muốn can ngăn nhưng cô không sao xen vào nổi, cùng lúc này điện thoại ai đó trên mặt đất đổ chuông. Đương nhiên hai tên khốn này chẳng quan tâm, Hàm Hi Họa lập tức nhặt lên nhìn. Cô thầm kêu trời một tiếng, là Hứa Ngạn thâm gọi cho Hàn Dĩ Ngôn.
Bên kia Hứa Ngạn Thâm đơ mất vài giây vì người bắt máy là Hàm Hi Họa. Sau khi nghe cô nói hai câu anh lập tức gọi hai tên đi cùng chạy tới.
Lúc tách được hai con sư tử này ra Hàm Hi Họa mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhìn qua hai bọn rồi chẳng thèm nói tiếng nào xoay người rời đi.
"Họa Họa."
"Hi Họa."
Nam Lãnh với Hàn Dĩ Ngôn cùng cất tiếng gọi, đến cả chuyện này bây giờ cũng khiến hai người bực bội.
Hứa Ngạn Thâm nhức đầu nhìn khuôn mặt bầm tím hai vị phật gia làm mưa làm gió trong giới tinh anh, hôm nay vì một người phụ nữ mà như hai đứa con trai mới lớn đánh đấm nhau. Mẹ nó, chuyện này còn không phải trò cười cho thiên hạ bàn tán cả năm à.
Đường Tuyết cắn chặt môi, móng tay cô ta bấu chặt vào lòng bàn tay đến đau rát nhưng cô ta chẳng còn cảm giác.
Cuối cùng cô ta hít sâu cùng Hứa Ngạn Thâm đỡ Hàn Dĩ Ngôn về phòng.
Hai bạn trai nào đó định tiến lên giúp Nam Lãnh nhưng anh xua tay lạnh lùng nói. "Không cần."
Hàn Dĩ Ngôn liếc anh một cái còn chưa thấy xong phun ra một câu. "Đủ cứng."
Hứa Ngạn Thâm nhìn trời thầm chửi thề, có thể dừng được chưa hả. Ông đây buồn ngủ chết đây này.
Tưởng đâu vậy là kết thúc rồi, nhưng vừa nhấc chân đi được hai bước thì âm thanh lạnh lẽo phía sau vang lên khiến bọn họ đều khựng lại bao gồm Hàn Dĩ Ngôn.
"Họa Họa là giới hạn cuối cùng của tôi. Chỉ cần anh dám chạm vào cô ấy một lần nào nữa, tôi nhất định sẽ khiến các người đổ máu tanh." Bỏ lại câu nói như đến từ âm phủ, Nam Lãnh ôm bụng đau nhanh chân đuổi theo vợ yêu.
Anh biết cô đang rất tức giận mà anh càng tức giận đương nhiên là tức giận Hàn Dĩ Ngôn dám cưỡng hôn vợ anh. Mẹ kiếp, chửi vạn câu "Mẹ kiếp" cũng không sao giảm bớt sự bực bội, khó chịu trong lòng.
Bên này Hàm Hi Họa đã về đến phòng khách sạn, cô mím môi cầm theo đồ ngủ vào phòng tắm.
Đang ngâm trong bồn nước thì loáng thoáng nghe tiếng động bên ngoài, cô biết anh đã về.
Đánh răng, súc miệng kỹ hơn bình thường gấp hai lần mới choàng áo ra khỏi phòng tắm.
"Họa Họa." Nam Lãnh đợi nửa tiếng đồng hồ, nhiều lần muốn gõ cửa nhưng nghĩ cô còn đang khó chịu nên anh nhịn, đợi rồi lại đợi đến khi nghe tiếng khóa cửa cạch một tiếng.
Anh theo phản xạ đứng dậy khỏi giường đến trước mặt cô, tóc được cô cuốn gọn thành củ tỏi, khuôn mặt trứng ngỗng mềm mại trắng trẻo không chút son phấn, lại nhìn xuống cánh môi hồng nhuận đang hé mở của cô.
Nam Lãnh liền nhớ đến cảnh tượng Hàn Dĩ Ngôn đè ép cô trên thân cây dừa, lửa giận trong người tức tốc dâng lên ngùn ngụt, anh nghiến răng mặc kệ cô đang khó chịu hay hờn giận. Ôm chặt cô vào lồng ngực, môi vội vàng tìm kiếm miệng của cô.
Anh hôn rất cuồng bạo, bàn tay không ngừng ve vuốt sau lưng cô. Anh vừa hôn vừa ép cô đi lui về sau cho đến khi cả hai ngã trên chiếc giường to lớn.
Không cho Hàm Hi Họa thốt lên lời nào, Nam Lãnh nhanh chóng phủ lên cơ thể mềm mại bên dưới, anh vừa hôn vừa mở mắt quan sát cô, lực tay ở trên ngực cô càng lúc càng lớn.
Hàm Hi Họa cong eo rên nhỏ, sau khi bị anh trêu đùa như vậy cơ thể cô rốt cuộc chỉ có thể hùa theo anh làm chuyện người lớn.
Nam Lãnh ôm cô từ phía sau, hai người không mảnh vải, dùng sự nguyên thủy nhất mà sưởi ấm cho nhau. Bàn tay người đàn ông vuốt ve nơi ngực của cô gái.
Anh hôn lên má cô một cái, giọng nói đã khàn đi không ít sau khi trải qua một màn kích tình. "Anh đánh hắn ta như vậy vẫn còn ít."
Hàm Hi Họa cuối cùng không chịu được mà bật cười thành tiếng, cô xoay người đối mặt với anh. "Anh coi, mặt mũi thế này làm sao ra đường."
Người đàn ông rất chi không thèm để ý tới mặt tiền của mình, anh lại hôn môi cô lờ mờ đáp. "Xứng đáng."
"Gì?"
"Anh còn muốn đánh hắn thêm nữa."
Hàm Hi Họa nhéo nhéo khuôn mặt dù bị thương vẫn không khiến anh xấu đi, cô mỉm cười. "Em súc miệng kỹ lắm."
Nam Lãnh hiểu, anh lại đè cô ra hôn sâu như thể anh muốn xóa sạch những gì Hàn Dĩ Ngôn lưu lại trên đó.
Hôn xong Nam Lãnh bỗng nhớ đến gì đó, anh vuốt tóc cô đỡ cô ngồi dậy. "Đồ ăn em gọi mang lên nãy giờ, chắc nguội cả rồi."
Hàm Hi Họa mờ mịt, cô để mặc Nam Lạnh lau sơ người cho mình, có chút khó hiểu nhìn anh hỏi. "Đồ ăn gì ạ? Em có gọi đâu."
Bàn tay cầm khăn lau của Nam Lãnh dừng lại, anh nhìn cô.
Cả hai như phát hiện gì đó.
"Có người cố ý gọi anh dậy." Nam Lãnh lên tiếng, anh bế cô lên đùi, hàng mày hơi nhíu lại như suy nghĩ.
"Vậy là cảm giác có người theo dõi em là có khả năng."
Nam Lãnh nhìn cô một cách chăm chú, anh mím môi một chút, rồi quơ lấy điện thoại gọi cho người mình đã sắp xếp. "Quan sát kỹ một chút." Dặn dò xong thuộc hạ, anh thấy vợ ngáp một cái liền ôm cô nằm xuống giường. "Ngủ đi em."
Hàm Hi Họa đáp vâng rồi chui vào sâu trong ngực anh yên giấc. Dù là kẻ nào đứng trong bóng tối dòm ngó bọn cô chỉ cần có Nam Lãnh bên cạnh cô đều không sợ hãi.\u0002\u0002