Edit: Hoe
___
Họ lái xe về nhà Ưng Đồng Trần. Trác Thù quen cửa quen nẻo vào phòng tắm, thò đầu ra nói: “Em tắm cùng tôi đi, để lâu dễ cảm lạnh.”
Ưng Đồng Trần nghĩ ngợi một hồi cũng không từ chối, dứt khoát đi vào. Quần áo ướp nhẹp dính vào người mang đến cảm giác cực kì khó chịu. Nhưng dẫu sao cũng được ở nhà, không có ông chú giám sát làm anh thoải mái hơn nhiều.
Còn Trác Thù cũng nhẹ nhõm hơn hẳn, rốt cuộc đã cắt đuôi được hai cụ nhà mình.
Họ chà chà cọ cọ suýt nữa tóe ra lửa. Trác Thù bế Ưng Đồng Trần đến thư phòng, tưởng chừng như mong ước bấy lâu nay sắp thành hiện thực. Hắn thủ thỉ: “Thầy Ưng à, đêm nay chúng ta làm gì?”
“Làm bài nhé?”
“Chẳng lẽ lại lại lại lại là Năm Ba?” Hễ nhắc đến Năm Ba là Trác Thù sợ tái mặt.
Ưng Đồng Trần quàng cổ hắn, đáp lại câu hỏi bằng một nụ hôn, anh nỉ non: “Bài tập hôm nay hơi khó.”
“Khó bao nhiêu cũng phải làm, chăm chỉ học tập mới là thái độ mà chúng ta nên có.” Trác Thù nở nụ cười nghiền ngẫm.
Ngọn lửa chiến tranh đã được châm ngòi, cuộc chiến thầy trò chực chờ bùng nổ bất cứ lúc nào. Chỉ đợi tiếng súng mở màn vang lên là đôi bên chính thức giao chiến. Có điều không biết ai sơ ý đụng vào chồng giấy tờ trên bàn làm Ưng Đồng Trần sực tỉnh lấy lại lí trí, kịp thời đẩy Trác Thù ra: “Ưm, không được, mai tôi phải đi dạy.”
Trác Thù sửng sốt: “Tôi sẽ có chừng mực.”
Ưng Đồng Trần vẫn lắc đầu, cự tuyệt: “Không được, tôi chưa chấm bài xong.”
Trác Thù: “...” Tôi cạp chết nghề nhà giáo!
Ưng Đồng Trần mặc quần áo tử tế, đẩy Trác Thù vào phòng ngủ, dặn: “Anh ngủ trước đi.”
Trác Thù cực kì ai oán nằm xuống giường, tắt đèn chuẩn bị ngủ.
Mười phút sau, Trác Thù mở choàng mắt ra, nhìn căn phòng tối đen như mực. Hắn liếc qua cánh cửa - nơi có ánh sáng lọt ra từ thư phòng cách vách.
Mười lăm phút sau, Trác Thù ngồi bật dậy, bật đèn lên, khoác thêm áo đến thư phòng, mặt mày cau có như thể gắt ngủ.
Ưng Đồng Trần đang cặm cụi chấm bài, chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Sao anh vẫn chưa ngủ?”
“Lạ giường.”
Ưng Đồng Trần bắt bẻ ngay: “Anh nói dối.”
Trác Thù xụ mặt: “Còn bao nhiêu bài nữa?”
“Còn hai lớp nữa.” Ưng Đồng Trần chấm bài rất nhanh, cây bút đỏ thoăn thoắt lướt trên từng trang giấy: “Anh mau ngủ đi, tôi sắp chấm xong rồi.”
Trác Thù xoay người bỏ đi.
Tay cầm bút của Ưng Đồng Trần khựng lại, lặng lẽ buông tiếng thở dài rồi lại nhấc bút chấm bài tiếp.
Lát sau, bên ngoài vang lên tiếng lạch cạch thật khẽ. Anh ngước mắt thấy Trác Thù mang một chiếc ghế dựa đến đặt kế bên mình, hắn cằn nhằn: “Xê ra.”
Anh nhích sang bên cạnh theo bản năng. Trác Thù ngồi xuống, lấy bút đỏ trong ống đựng bút, nhướng mày nhìn anh. Anh lập tức hiểu ý, chia ít bài kiểm tra cho hắn: “Anh chữa phần trắc nghiệm là được, đáp án đây.”
“Ừm.” Trác Thù đối chiếu đáp án mà lòng đau như cắt. Chẳng biết là đau lòng vì mất đi cuộc sống về đêm hay là thương thay bài kiểm tra chi chít dấu đỏ này.
“Bài của ai vậy? Học hành kém quá.” Hắn lật xem tên học sinh: “Sư Đề Vĩ? Thằng nhóc to con từng cõng Trác Tử phải không?”
“Ừm.”
“Hử? Đây là bài của Trác Tử à?” Trác Thù nhoẻn miệng cười: “Không ngờ con bé học cũng khá nhỉ.”
“Tuy bề ngoài Trác Tử cà lơ phất phơ nhưng thật ra em ấy rất cố gắng.” Ưng Đồng Trần trả lời.
Họ vừa chấm bài vừa thỉnh thoảng trò chuyện với nhau, tuy tốc độ làm việc chậm lại nhưng không ai nhận ra điều đó, bầu không khí vô cùng hài hòa.
Qua một lúc, Trác Thù trầm trồ khen: “Bài này của ai vậy? Gần như là làm đúng hết... Ban Chương? Thằng nhóc có thời gian học à?”
Ưng Đồng Trần đáp: “Ừm, Ban Chương thông minh lắm, lại chăm chú nghe giảng trên lớp nên hiệu suất học tập cao.”
“Thằng bé viết tiếng Anh đẹp nhỉ.” Trác Thù kìm lòng không được mà khen thêm câu nữa, sau đó đưa phần tự luận cho Ưng Đồng Trần: “Chữ Trác Tử xấu như gà bới, hôm nào tôi sẽ bảo nó tìm Ban Chương học hỏi.”
“Em ấy có thể bắt chước được chữ người khác, thường xuyên thay đổi nét chữ để chép bài cho bạn.”
“Giỏi thật đấy.” Trác Thù sực nhớ đến dây chuyền sản xuất vùng xám ở trường học, phì cười: “Có khi nào Ban Chương viết thư tình và bản kiểm điểm giùm bạn không?”
(*) Dây chuyền sản xuất vùng xám: Hiểu nôm na là làm ăn lách luật, không hợp quy định nhưng không bị bắt.
Ưng Đồng Trần dừng bút lại, chống bút lên cằm, ra vẻ đăm chiêu: “Tôi chưa bắt được tận tay nhưng chắc hẳn là có.”
Trác Thù ngẩn ngơ ngắm góc nghiêng của Ưng Đồng Trần, chẳng hiểu sao lại cảm thấy dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ của đối phương rất đẹp. Đến khi Ưng Đồng Trần quay sang nhìn, hắn mới điềm nhiên rời mắt chấm bài tiếp.
Thêm một người giúp sức, chẳng mấy chốc chồng bài kiểm tra được chấm xong.
Ưng Đồng Trần đặt bút xuống, dùng khăn lau kính: “Cảm ơn anh.”
“Em khách sáo làm gì.” Trác Thù cười tươi, trong lúc đợi Ưng Đồng Trần về ngủ cùng, hắn tiện tay lấy quyển sổ ra xem: “Gì đây? Sổ ghi chép tiến trình cuộc họp à?”
“Ừm.”
“Chữ đẹp lắm.” Trác Thù lật bừa vài trang, định cất đi thì chợt dừng lại, mở sổ ra xem xét thật kĩ, vẻ mặt càng ngày càng phức tạp: “Đây là chữ em à?”
“Nếu không thì ai viết?” Ưng Đồng Trần cất kính vào hộp, khép nắp lại phát ra tiếng cạch làm Trác Thù giật nảy mình.
“Em biết thay đổi nét chữ à?”
“Tôi đâu phải là Ban Chương, nét chữ của tôi chỉ có duy nhất một kiểu này thôi.” Ưng Đồng Trần thấy hắn sốc như vậy, ngạc nhiên hỏi: “Anh sao thế? Chữ tôi có vấn đề gì à?”
“Không, không có vấn đề gì hết.” Trác Thù ôm ngực.
Bức thư tình đó tuyệt đối có vấn đề!
Một ý tưởng bỗng nảy ra trong đầu, hắn lấy bài kiểm tra của Ban Chương. Tuy so sánh nét chữ Trung và Anh là điều rất khó nhưng nếu cẩn thận kiểm tra thì vẫn phát hiện ra nét bắt đầu và kết thúc có phần giống nhau.
Bài kiểm tra trong tay rơi xuống đất.
Người viết thư tình cho hắn không phải Ưng Đồng Trần mà là lớp trưởng 10A2... Không đúng, hắn và Ban Chương không quen biết nhau, mà lớp 10A2 chỉ có mỗi một Tiểu Trác.
Hắn giận sôi máu lên: “Hay lắm, thằng oắt Ban Chương dám thầm thương Trác Tử.”
Ưng Đồng Trần ngỡ ngàng: “Sao anh lại biết?”
“Tất nhiên là tôi biết.” Trác Thù sa sầm mặt, nhìn Ưng Đồng Trần bằng ánh mắt phức tạp, cõi lòng gào lên từng tiếng đau thương.
Giáo viên gương mẫu như em mà lại tìm bạn giường thuần túy.
Rốt cuộc em coi tôi là gì?
Cái ấy ấy chạy bằng cơm à?!
Nhưng thôi, hắn cũng sướng mà, coi nhau là công cụ giải quyết nhu cầu vậy.
“Ngủ đi.” Ưng Đồng Trần xem đồng hồ.
“Ha, em thèm khát tôi đến vậy cơ à?”
“?”
“Thôi thôi.” Trác Thù đứng dậy về phòng ngủ, nằm vật xuống giường: “Hãy đến đây nào, đêm nay tôi không muốn động, em chủ động đi.”
Ưng Đồng Trần vén chăn lên, Trác Thù tiện đà lăn đến ven tường.
Ngay sau đó cả phòng tối sầm, tất cả đèn đều bị tắt.
Hắn đợi mãi nhưng không thấy bất cứ động tĩnh gì. Nương theo ánh trăng hắt qua cửa sổ, hắn quay sang thì thấy Ưng Đồng Trần đã im lìm chìm vào giấc ngủ. Thật lâu sau, hắn rón rén vén chăn chui vào, vô tình chạm phải bàn tay lạnh lẽo của Ưng Đồng Trần. Hắn dịu dàng chà xát tay đối phương, nhưng mà vẫn đủ ấm, bèn nắm luôn tay người ta.
Trong màn đêm, mi mắt Ưng Đồng Trần khẽ giật, nhưng cuối cùng vẫn không mở ra, mặc cho độ ấm bao phủ toàn bộ cơ thể mình.
Tờ mờ sáng hôm sau, Ưng Đồng Trần thức dậy từ rất sớm. Anh hơi cựa quậy, nhận ra có người nắm khư khư tay mình, anh bèn nhẹ nhàng rút tay ra, nhón chân xuống giường đi rửa mặt, để lại mẩu giấy nhắn rồi mới đến trường.
Lúc Trác Thù tỉnh đã là hơn bảy giờ, phòng ngủ vắng tanh không một bóng người. Hắn đi tới bàn đọc lời nhắn “có tiết tự học buổi sáng” trên tờ giấy nhớ, sau đó vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Lúc ra khỏi nhà, hắn tình cờ gặp dì Lâm hàng xóm chuẩn bị đi chợ. Trông thấy hắn, dì Lâm vồn vã hỏi thăm: “Chào cậu sửa ống nước. Ài, sao đường ống nhà Tiểu Ưng hỏng hóc suốt vậy nhỉ, hôm nào dì phải phản ánh với ban quản lí chung cư mới được.”
“Vâng vâng, dì nói đúng ạ.” Trác Thù theo dì Lâm xuống tầng một, tán gẫu mấy câu rồi đi về phía xe hơi.
Dì Lâm bàng hoàng thốt lên: “Trời đất ơi, thợ sửa ống nước bây giờ lắm tiền vậy á?!”
*
Hôm nay đi làm, Mễ Xu nhạy bén cảm nhận được tâm trạng sếp tổng không vui. Cô cầm văn kiện gõ cửa đi vào, kính cẩn báo cáo: “Thưa chủ tịch, có hai bản hợp đồng cần chủ tịch kí.”
Trác Thù xụ mặt đọc bản hợp đồng, kí xong gấp lại đưa cho Mễ Xu.
Mễ Xu cầm hợp đồng toan rời đi, mới bước đến cửa đã bị Trác Thù gọi lại: “Cô đóng cửa lại, quay về đây.”
Mễ Xu thầm cầu nguyện cho chính mình, cô đóng cửa, quay lại mỉm cười rạng rỡ: “Sếp còn việc gì sai bảo em ạ?”
“Lại đây, tôi nhờ cô phân tích chuyện này.”
“Vâng.”
Đợi Mễ Xu ngồi xuống, Trác Thù lựa lời thuật lại: “Là thế này, tôi có một anh bạn...”
Mễ Xu dè chừng hỏi: “Chắc bạn sếp không mang họ Trác, không làm chủ tịch K.W đâu nhỉ?”
“Đương nhiên là không!” Trác Thù lớn giọng.
“Vâng em hiểu rồi, sếp kể tiếp đi.”
“Cô cũng biết chuyện bao nuôi trong giới thượng lưu chúng tôi là điều hết sức bình thường đúng không?” Trác Thù nói: “Bạn tôi cũng bao nuôi một người.”
“Vâng vâng.”
“Kết quả anh ta nhận nhầm người, em ấy không phải nghệ sĩ xin được bao nuôi mà là giáo viên.”
“Shh!” Dã man con ngan! Tự dưng sợ quá má ơi, lỡ biết chuyện này rồi mình còn đường thoát khỏi căn phòng này không?
Trác Thù lại kể tiếp: “Sau đó họ thay đổi mối quan hệ khác so với trước đây, cô tự hiểu đấy.”
Mễ Xu: Không, em không muốn hiểu!
“Có điều hôm trước, bạn tôi được nhận được thư tình từ thầy giáo.”
Mễ Xu: Ỏ? Thặc là in tờ rớt tinh.
“Tuy nhiên, hôm qua anh ta mới phát hiện ra bức thư không phải do thầy giáo viết.” Trác Thù không nén nổi kích động mà quay bút, nắp bút bắn vèo ra ngoài.
Mễ Xu kinh hoàng, cẩn thận quan sát vẻ mặt Trác Thù, lát sau cô gật đầu: “Đại khái em đã hiểu được câu chuyện, vậy bây giờ sếp... À bạn sếp muốn tư vấn về điều gì ạ?”
“Tôi không biết.” Trác Thù nói: “Anh ta kể loằng ngoằng quá làm tôi cũng không rõ anh ta muốn gì.”
Mễ Xu đẩy kính một cách ngầu lòi: “Trường hợp của bạn sếp giống hệt với bạn em.”
Trác Thù sững người lại, cứ như tìm được bạn tâm giao: “Thật à?”
“Vâng, cô ấy cũng từng phát cáu vì vấn đề của mình, nhưng cô ấy hiểu ra rất nhanh.”
Trác Thù gặng hỏi: “Hiểu ra điều gì.”
“Cô ấy biết mình yêu rồi.”
Trác Thù: “.”
“Sếp à, sếp thừa nhận đi, sếp thật sự mong bức thư tình kia là do anh Ưng viết đúng không?”
“Làm gì có chuyện đó. Tôi không phải dạng người tùy tiện, sao lại...” Đột nhiên Trác Thù im bặt.
“Quả nhiên là sếp và anh Ưng. Sếp yên tâm, em tuyệt đối sẽ không kể với ai.” Mễ Xu nở nụ cười gian manh: “Tuy mùa thu đã sang nhưng hai anh cứ hồi xuân đi. Em thấy các anh đẹp đôi lắm, ban đầu em còn ngại thân phận của anh Ưng, nhưng nếu anh ấy là giáo viên đàng hoàng thì yêu nhau cũng được mà?”
Trác Thù mạnh miệng: “Tôi không thích em ấy nói gì đến yêu đương.”
“Chuyện nhỏ như con thỏ, để em kiểm tra giúp sếp, sếp đợi một lát.” Mễ Xu cúi đầu mở điện thoại: “Tí nữa em hỏi sếp vài câu đơn giản, sếp trả lời càng nhanh càng tốt, nếu quá ba giây nghĩa là thừa nhận.”
Lát sau Mễ Xu chỉ vào hình chụp sắc nét của Liễu Lợi Ngang trong bộ sưu tập ảnh, hỏi: “Cậu này đẹp trai không ạ?”
Trác Thù buột miệng đáp: “Không.”
“Đây là vua màn ảnh trẻ nhất hiện nay, có đẹp không ạ?”
“Không.”
“Đây là hoàng tử bé bên Âu Mỹ, được lòng phái nữ của cả thế giới này, có đẹp không ạ?”
“Tàm tạm.”
“Còn người đàn ông rất đỗi bình thường này có đẹp không ạ?”
“...” Trác Thù chỉ tấm hình, hỏi với vẻ khó hiểu: “Cô bảo người này rất đỗi bình thường?”
Mễ Xu: “Mong sếp trả lời đúng trọng tâm câu hỏi, có đẹp không ạ?”
“... Khoan đã, sao cô lại có ảnh chụp em ấy?” Lông mày Trác Thù nhăn tít lại, nhìn chằm chằm Ưng Đồng Trần trong ảnh những mấy lần. Ngay cả hắn cũng không có tấm ảnh này.
Mễ Xu đáp: “Lần trước anh Ưng đến đây bị chụp lén nhiều lắm, nhân viên của tập đoàn ai cũng có.”
“Xóa hết, cô bảo họ xóa hết cho tôi.” Lông mày Trác Thù càng nhíu chặt hơn, đưa ra cái cớ rất thỏa đáng: “Em ấy là giáo viên chứ không phải người cho các cô ảo tưởng.”
Mễ Xu làm lơ, nói: “Câu hỏi thứ hai, mối quan hệ hiện tại giữa các anh đã thay đổi, vậy anh có định tìm người khác không?”
Trác Thù lắc đầu, hắn không có ý định đó nên mới đồng ý làm bạn tình với Ưng Đồng Trần.
“Nếu anh Ưng muốn tìm người khác thì sao ạ?” Mễ Xu hỏi dồn.
Thoắt cái, vẻ mặt Trác Thù cứng đờ.
“Sếp cũng biết đấy, bản thân mối quan hệ này đã không bền vững. Ngộ ngỡ mai này anh già nua xấu xí, tính cách điên điên khùng khùng, lại còn thường xuyên thức đêm bị thận hư. Anh Ưng muốn tìm người mới cũng là lẽ đương nhiên.”
Trác Thù lạnh lùng nhìn Mễ Xu, xoay bút thêm phát nữa, lần này cả cái bút bay vèo ra ngoài.
Mễ Xu vô thức rụt cổ lại, thật thà nói: “Sếp thứ lỗi cho em nói thẳng. Nếu sếp đã muốn độc chiếm anh Ưng làm của riêng, dù là chỉ là phương diện ấy thì cũng chứng tỏ anh Ưng rất quan trọng với sếp.”
Trác Thù lặng im như một pho tượng.
“Sếp thích anh Ưng ạ?”
“Không...”
“Sếp trung thực đi, khai thật bằng lương tâm nhà tư bản của sếp.”
Trác Thù đặt tay lên ngực trái, đột nhiên nói: “Cô hỏi lại đi.”
“Sếp thích anh Ưng ạ?”
Tay hắn bỗng run lên nhè nhẹ như thể cảm nhận được nhịp đập của trái tim.
“Không, không thể nào.” Hắn không tài nào hiểu được.
Chẳng lẽ hắn - cây vạn tuế lớn lên trong cửa Phật sắp nở hoa rồi? Hắn hồi tưởng lại quãng thời gian mà họ ở bên nhau, dường như mỗi ngày Ưng Đồng Trần đều kích thích lí trí của hắn, làm cảm xúc trong hắn biến đổi rất nhiều và rất rõ ràng so với trước đây.
Ưng Đồng Trần mang vui buồn hờn giận đến với hắn, tô điểm cho quá khứ nhạt nhẽo vốn chỉ có hai màu trắng đen.
Hắn thích Ưng Đồng Trần ư?
Thì ra... Hắn thích người ấy.
Từ tận đáy lòng hắn vang lên câu nói như vậy.
Thấy Trác Thù ngầm thừa nhận, Mễ Xu nói tiếp: “Sếp có tin là chỉ cần sếp thả anh Ưng ở đâu đó gần tập đoàn thì một đống nhân viên sẽ chen nhau giành giật anh ấy không?”
Trác Thù rùng mình: “Các cô dám à?!”
“Sao chúng em lại không dám chứ, chúng em được phép tự do yêu đương mà!”
“Không có cửa đâu!” Trác Thù đập bàn cái rầm, qua một lúc lâu mới bình tĩnh lại, khẽ nói: “Vậy bây giờ tôi nên làm gì? Thẳng thừng tỏ tình hay đánh ngất xỉu em ấy rồi lôi đến cục Dân chính đăng kí mối quan hệ mới?”
___
Bên lề:
(*) In tờ rớt tinh = interesting = thú dzị. Tác giả cố tình viết phiên âm tiếng Anh của interesting sang tiếng Trung kiểu vậy á. Lúc đầu mình định edit là “thặc là thú dzị”, cơ mà tác giả viết kiểu đọc trại thế thì mình cũng edit vậy. Mà mọi người đừng thắc mắc sao lại viết là “in tờ rớt tinh” nha =)) Tại mình thấy có nhịp điệu câu văn với lại cũng 4 chữ như tác giả nên để vậy á.
À còn đây là mình bon mồm kể chuyện thôi. Nay mình lượn lờ weibo thấy tác giả đăng bài về hố mới. Chuyện sẽ chẳng có gì nếu tác giả không viết văn án là: “Tác giả chưa kịp nghĩ văn án xong thì bị người ngoài hành tinh bắt mất rồi.”
Sau đó tác giả trả lời bình luận: “Ước gì người ngoài hành tinh viết văn án giùm tui.”
Mình thiếu muối nên kể chuyện nhạt toẹt vậy thôi, chứ lúc có thông báo tác giả trả lời như vậy thì mình buồn cười lắm. À mà chả hiểu sao weibo gửi thông báo rep cmt của cả mình và người khác nữa.