Edit: Hoe
___
Vào dịp cuối tuần, có khá đông người rủ nhau đến công viên Nhân Dân để gặp gỡ, dã ngoại, thả diều, lái xe và... hẹn hò?
Ưng Đồng Trần hoang mang đứng ở ngã tư đường, cúi đầu nhìn bộ quần áo trên người mình, ngoại trừ sơ mi, quần âu mà anh vốn mặc thì còn có áo măng tô đen và mũ phớt. Ngoài chiếc mũ phớt, phong cách này không khác mấy so với anh thường ngày, cũng tạm chấp nhận được.
Ngặt nỗi ông chú lải nhải nhiều quá, trước khi anh đi còn nhét thêm bình giữ nhiệt vào tay anh.
"Cháu cầm bình giữ nhiệt đi, nhớ phải uống nước ấm, đừng có ngày nào cũng uống cà phê lạnh tanh lạnh ngắt. À đúng rồi, chú xem dự báo thời tiết bảo hôm nay có thể sẽ mưa, nếu trời đổ mưa thật thì cháu không cần về đâu. Cháu hiểu ý chú chứ?" Ông chú luôn miệng dặn dò.
Ưng Đồng Trần gật đầu cho xong chuyện, lén lút để bình giữ nhiệt ở nhà. Trước khi đi anh lấy kính râm đeo lên, có câu tốt khoe xấu che mà.
Anh chỉ chờ một lát đã thấy bóng dáng ai đứng bên kia đường.
Lúc đèn đỏ, họ đứng đôi bờ trông ngóng nhau.
Đến khi đèn xanh, người nọ băng qua vạch kẻ đường đi về phía anh.
Hắn ăn mặc nghiêm chỉnh, đội mũ phớt đen và khăn quàng trắng phấp phới trên cổ, vai rộng chân dài, mạnh mẽ sải bước như gió cuốn.
Nếu bây giờ có nhạc nền Bến Thượng Hải nữa thì quá hợp.
Ưng Đồng Trần: "..."
Lát sau Trác Thù đứng trước mặt anh, gió nhẹ vi vu khẽ lay khăn quàng trắng tinh. Thoạt đầu hắn ngượng ngùng sờ mũ, nhưng khi thấy bộ quần áo mà Ưng Đồng Trần mặc, hắn ngạc nhiên bật thốt lên: "Tôi mặc như này mà cũng bị đụng hàng à?"
Đây là mẹ lên đồ cho hắn.
Mộc Tình thức trắng đêm chọn tới chọn lui, rốt cuộc phối đồ giống Văn Cường. Bà bảo: "Con yên tâm, con mặc vào chắc chắn sẽ bảnh bao. Năm ấy mẹ chết mê chết mệt vì tạo hình này của anh Phát đấy. Con cứ mặc đi, mẹ đảm bảo người yêu con sẽ không chê!"
(*) Hứa Văn Cường: nhân vật chính của bộ phim Bến Thượng Hải do Châu Nhuận Phát thủ vai (bản 1980). Đúng bộ áo măng tô hay còn gọi là áo ba đờ xuy, khăn trắng và mũ phớt đen này luôn, ảnh sắc nét hơn thì không phải bộ này nên mình để tạm nha.
"Ha ha, trông đẹp đấy." Ưng Đồng Trần cười trừ. Bây giờ anh chẳng thể làm gì hơn ngoài việc khen hắn, ai bảo họ mặc hao hao giống nhau chứ.
Trác Thù không dám tin vào tai mình, Ưng Đồng Trần thấy đẹp thật à?
Nhưng dù sao đi nữa có qua có lại mới toại lòng nhau, hắn bèn nói: "Em cũng đẹp trai lắm."
Nói rồi hai người đứng im tại chỗ làm ai đi qua cũng phải ngoái nhìn. Thật ra phong cách ăn mặc này không quá bắt mắt, nếu có ai mặc cũng chỉ bị dòm ngó với điều kiện là đẹp trai. Nhưng hai người đàn ông này đứng cạnh nhau mang đến cảm giác Hứa Văn Cường x Đinh Lực cực kì thân quen. Thậm chí có người còn cất cao giọng hát: "Sóng dâng... Sóng trào..."
(*) Đinh Lực: người anh em thân cận sau trở thành kẻ thù của Hứa Văn Cường trong Bến Thượng Hải. "Sóng dâng, sóng trào" là câu hát mở đầu bài Bến Thượng Hải.
"Đi đâu đi." Ưng Đồng Trần lúng túng đề nghị.
"Ừm, đi thôi." Trác Thù cũng có ý này, bước về phía công viên.
Lang thang đi dạo trong công viên được một lúc, bỗng nhiên Trác Thù hỏi: "Em hẹn tôi ra đây làm gì?"
Ưng Đồng Trần chột dạ đáp: "À, tôi có chuyện muốn hỏi anh."
"Chuyện gì mà phải hẹn gặp trực tiếp?" Trác Thù hào hứng nhìn Ưng Đồng Trần.
"Ờ thì... Lúc nào trung tâm thương mại nhà anh tổ chức sự kiện giảm giá?" Ưng Đồng Trần hỏi.
Khóe miệng Trác Thù cứng đờ: "Em muốn hỏi cái này? Chỉ mỗi vậy thôi?"
Giỏi lắm, tôi cho em cơ hội tỏ tình mà em lại lãng phí.
"Ờ, chỉ vậy thôi."
"Không tổ chức."
"À."
Lát sau Ưng Đồng Trần lại hỏi: "Thế còn tin nhắn tối hôm qua anh gửi, sao anh lại gọi tôi là cục cưng?"
Trác Thù sợ đến nỗi loạng choạng, suýt nữa vấp phải đá ngã sấp mặt. Hắn thấp thỏm lo sợ, có chết cũng không thể khai là mẹ hắn lấy điện thoại gọi Ưng Đồng Trần là bảo bối.
"Tối qua tôi ăn tiệc, say quá, em đừng để ý."
"Tôi tưởng anh chỉ giả vờ uống rượu?" Ưng Đồng Trần hỏi cho ra lẽ.
"Tiệc gia đình nên không cần giả vờ."
"Ừm."
Sự im lặng lại bủa vây lấy họ, đúng lúc này điện thoại Ưng Đồng Trần kêu lên vài tiếng. Anh lấy điện thoại ra xem, hóa ra là tin nhắn của ông chú.
[Ông chú]: Sao lại im như thóc thế kia?! Cháu mau gợi chuyện đi, đúng là đồ ngốc!
Ưng Đồng Trần hoảng hốt cất điện thoại, anh lia mắt nhìn xung quanh thì thấy một người đội mũ đen, đeo kính râm đen ló đầu sau tảng đá lớn. Không phải ông chú thì còn ai vào đây nữa!
Ưng Đồng Trần: "..."
Anh tức tốc soạn tin nhắn: [Sao chú lại ở đây? Chú mau về đi.]
[Ông chú]: Chú biết cháu không làm nên cơm cháo gì mà. Cách mấy mét chú cũng cảm nhận được bầu không khí gượng gạo giữa hai đứa, vừa nhìn đã biết là hàng ngày không chịu trò chuyện với nhau. Cháu nghe chú, nắm tay người ta đi. À nhân đây nói luôn, thằng nhóc kia bảnh thật đấy, cháu chọn giỏi lắm!
Ưng Đồng Trần: "..."
Điện thoại Trác Thù cũng rung lên, hắn ấn xem tin nhắn mà mẫu hậu mới gửi tới.
[Mẹ]: Con đần quá, chẳng lẽ con định đi mòn cả cái công viên này à? Tranh thủ nắm tay, ôm hôn người ta đi!
Trác Thù ngạc nhiên ngoái lại thì thấy cha mẹ đang trà trộn vào buổi liên hoan của một gia đình nọ. Trác Phục và Mộc Tình ăn mặc kín mít không hở chỗ nào, còn gia đình nọ cũng rất nghi ngờ hai vị khách không mời mà đến này.
[.]: Cha mẹ theo con đến đây làm gì?
[Mẹ]: Chả hiểu sao đứa đần thối như con lại tìm được bạn trai. Nếu con muốn níu kéo thì nắm tay cậu ấy đi!
Trác Thù: "..."
Hai người đi dạo thêm một lúc, bất chợt một đứa bé trượt ván ở đằng trước lao thẳng về phía Ưng Đồng Trần. Ưng Đồng Trần vẫn cắm cúi nhắn tin dỗ ngọt ông chú về nhà mà không hề phát giác ra, mãi đến khi nghe thấy tiếng lọc xọc và tiếng la hét của đứa bé thì nó đã gần lao tới. Anh chưa kịp tránh đi, đột nhiên bả vai bị người khác kéo mạnh sang bên cạnh, né được đứa bé trong phút chót.
Ưng Đồng Trần kinh hồn bạt vía: "Cảm ơn anh."
"Đừng khách sáo."
Ưng Đồng Trần đưa mắt nhìn bàn tay ôm vai mình từ nãy đến giờ mà không dấu hiệu buông ra. Sau đó anh ngẩng đầu nhìn thẳng về phía trước, giả vờ như không biết gì hết.
Trác Thù liếc Ưng Đồng Trần vài lần, thấy người ta không nổi giận mới thầm thở phào một hơi.
Sau lưng họ, Mộc Tình và Trác Phục lặng lẽ đập tay với nhau rồi chuồn êm đến chỗ đứa bé trượt ván, cho nó ít tiền mua đồ ăn vặt.
Mộc Tình thì thầm: "Chồng ơi, anh có thấy vị Bồ Tát cứu khổ cứu nạn kia trông rất quen không?"
Trác Phục gật đầu: "Nom giống thầy Ưng lắm."
Mộc Tình nghĩ ngợi chốc lát mới nói: "À em nhớ ra rồi, hôm trước em đang chơi game thì Trác Tử kể rằng, người yêu của cục vàng là em trai thầy Ưng. Lúc đó em không quan tâm lắm, bây giờ ngẫm lại, chẳng trách hai người giống nhau như thế. Hôm nào vợ chồng mình mời cả hai anh em đến nhà ăn cơm đi."
"Chỉ cần em không đích thân vào bếp là được." Trác Phục nói: "Người chụp ảnh ở Bourdon với cục vàng đúng là cậu ấy, không lẫn đi đâu được. Dáng dấp coi bộ khá phết, ăn mặc cũng đẹp nữa."
"Cậu ấy cũng mặc áo măng tô và mũ phớt kìa, không ngờ hai đứa lại tình cờ mặc đồ đôi! Đây gọi là tâm đầu ý hợp phải không?!" Mộc Tình hào hứng nói.
"Em nói năng cho cẩn thận." Trác Phục cười gằn: "Bộ đồ mà cục vàng mặc là do em chọn đấy, em muốn tâm đầu ý hợp với ai?"
"Em nhầm em nhầm, em lỡ miệng thôi. Í trời, hai đứa đi nhanh quá, mình đi nhanh nào anh ơi." Mộc Tình vội vàng nói lảng sang chuyện khác, rảo bước theo sau.
Đi dạo một vòng quanh công viên mất khá nhiều thời gian, Trác Thù vẫn giữ nguyên tư thế khoác vai Ưng Đồng Trần. Có điều hắn cảm thấy mình giống thằng nhãi ôm vai bá cổ đàn anh hơn, bèn thả tay xuống, hỏi: "Tay em to không?"
"Sao anh lại hỏi vậy?"
"Em đưa tay cho tôi xem."
Ưng Đồng Trần chẳng hiểu đầu cua tai nheo nhưng vẫn đưa tay ra.
"So thử xem." Trác Thù áp tay mình vào tay Ưng Đồng Trần. Thấy tay mình lớn hơn một chút, hắn nở nụ cười đắc ý: "Tôi to hơn."
"Đồ trẻ con."
Ngay sau đó, Trác Thù luồn tay qua kẽ ngón tay của đối phương... Mười ngón tay đan vào nhau.
Trái tim Ưng Đồng Trần giật thót, ngỡ ngàng nhìn hắn, bàn tay anh cứng đờ đến nỗi không nhúc nhích được.
Khóe miệng Trác Thù khẽ cong lên, chợt thấy mẹ đứng gần đó giơ ngón cái với mình, vẻ mặt hắn lập tức sượng trân, rụt phắt tay về. Hắn sờ cổ, xoay người cất bước đi: "Quả nhiên tôi vẫn to hơn."
"..." Ưng Đồng Trần cúi đầu nhìn tay mình, dường như hơi ấm của hắn vẫn còn vương vấn đâu đây. Anh gượng gạo buông tay xuống đút vào túi.
Xế chiều, bóng tà dương hiu hắt ngả về đường chân trời, non nửa bầu trời đằng Tây được ráng hoàng hôn nhuộm đỏ.
"Chúng mình ăn tối đi." Trác Thù ngoảnh lại hỏi.
Ưng Đồng Trần ngẩng đầu lên, thoạt tiên là bị hấp dẫn bởi khung cảnh thiên nhiên, tiếp đó anh nhìn về phía người đàn ông đứng dưới ánh nắng chiều. Trái tim trong lồng ngực như thể bị ai đó cào nhẹ một phát.
"Được." Anh khẽ khàng đáp lại.
Nhà hàng mà Mộc Tình chọn cho Trác Thù ở ngay gần đây, hiện đang rất nổi tiếng trên mạng xã hội, muốn đặt bàn phải đợi thật lâu. Có điều tối qua Mộc Tình đã đặt bàn xong xuôi giúp hắn.
Vừa vào đến cửa, họ đã bị cách trang trí lòe loẹt màu hồng của nhà hàng làm cho hoảng sợ. Nhân viên ai cũng mặc đồng phục hồng nhạt, xếp thành hàng dài, chào đón họ với thái độ hết sức niềm nở.
Khách hàng đều là thanh niên, đa số là có đôi có cặp.
"Em muốn dùng bữa ở đây không?" Trác Thù hạ thấp giọng.
Ưng Đồng Trần nhìn hàng người dài dằng dặc trước cửa những tiệm ăn kế bên, đành nói: "Thôi, ăn ở đây đi."
Lúc vào, họ trở thành tiêu điểm thu hút biết bao ánh nhìn, ai cũng tủm tỉm cười không rõ ý tứ. Cả hai nghệt mặt ra, mãi đến khi cầm tờ thực đơn trên tay, họ mới nhận ra vấn đề cực kì nghiêm trọng.
"Phục vụ, phần thực đơn Yêu trọn một đời là gì vậy?" Trác Thù hỏi.
Nhân viên phục vụ mỉm cười lễ phép: "Món chính gồm hai suất bít tết phi lê được nướng chín chín phần."
"Chín phần ư?"
Nhân viên phục vụ: "Vâng, ngụ ý của món này là vĩnh cửu dài lâu."
Trác Thù lại hỏi: "Vậy còn bít tết chín bảy phần thì sao?"
"Phần thực đơn đó tên là Tình ta nồng nàn ạ."
Cả hai: "..."
"Thực đơn của nhà hàng toàn yêu với đương à?"
"Vâng, nhà hàng chúng em lấy chủ đề là tình yêu mà." Nhân viên phục vụ chớp mắt trả lời một cách hồn nhiên.
Cả hai: "..."
Trác Thù nói nhỏ: "Người khác đặt bàn giúp nên tôi không biết gì hết."
Ưng Đồng Trần giơ tay bóp trán, nhân tiện giấu mặt khỏi tầm nhìn của những khách hàng khác: "Ăn gì cũng được."
Họ ăn tối với tốc độ nhanh nhất có thể, sau đó tháo chạy khỏi nhà hàng tràn ngập bong bóng màu hồng.
Ưng Đồng Trần sợ đến nỗi muốn hút thuốc để bình tĩnh lại, bèn đến siêu thị ở tầng một mua thuốc lá. Lúc thanh toán, Trác Thù đột nhiên chọc chọc eo anh.
"?"
Trác Thù đứng cạnh kệ hàng hất cằm với anh.
"..."
Hắn ghé tai thì thầm: "Cỡ to nhé."
Nhìn nụ cười đầy ẩn ý của nhân viên thu ngân, Ưng Đồng Trần mở mã QR ra. Nhưng khi trả tiền, rốt cuộc anh vẫn nhượng bộ, lấy một hộp siêu mỏng ở kệ bên cạnh. Dẫu sao anh cũng đeo kính râm nên không sợ bị bẽ mặt.
Thanh toán xong, anh chỉ cầm mỗi hộp thuốc lá, còn thứ kia thì nhét vào túi áo Trác Thù.
Anh đến mặt bên tòa nhà châm một điếu, chợt nhìn thấy ông chú trung niên đang ngồi đọc báo trên ghế đá, lẳng lặng giơ ngón cái với anh.
Ưng Đồng Trần: "..."
Tay kẹp điếu thuốc khẽ run lên, anh dập tắt điếu thuốc, quay người đẩy Trác Thù về hướng khác.
Ông chú lắc đầu cười: "Thanh xuân thật tuyệt."
"Tất nhiên rồi, hơi thở thanh xuân mới mãnh liệt làm sao." Quý bà ngồi kế bên cảm thán.
Ông chú quay sang nhìn hai người trung niên bên cạnh mà cười, đẩy kính râm rồi đứng dậy rời đi. Còn hai người trung niên kia lại đi về hướng khác, hiển nhiên đã biết mục tiêu ở đâu.
Trời tối mịt, Trác Thù nhớ lời dặn cuối cùng của mẹ...
"Cơm nước xong các con phải đến công viên giải trí, nhất định phải chơi bánh xe đu quay nhé."
"Em có muốn chơi bánh xe đu quay không?" Trác Thù hỏi.
"Anh muốn chơi?"
"Ừm, tôi chưa thử trò đó bao giờ."
"Thật ư?"
Trác Thù tưởng Ưng Đồng Trần định giễu cợt mình, vừa xụ mặt thì nghe đối phương nói: "Tôi cũng vậy."
Khoảng sân chờ dưới vòng quay chật ních người, nhưng họ không có hứng thú với trò khác, xếp hàng một lúc thì đến lượt.
Trác Thù vừa ngồi xuống đã nhận được tin nhắn chỉ đạo từ xa của mẹ: "Đợi cabin của con lên đến đỉnh, nhớ phải hôn cậu ấy nhé! Làm vậy mới được bên nhau trọn đời!"
[.]: Tin đồn nhảm nhí sao tin được ạ.
[Mẹ]: Lời đồn còn truyền rằng, nếu chơi đu quay mà không hôn thì chả mấy sẽ chia tay!
Bấy giờ Ưng Đồng Trần cũng nhận được tin nhắn của ông chú.
[Ông chú]: Chia sẻ liên kết "Bí mật của bánh xe đu quay, 99% mọi người đều tin...
Ưng Đồng Trần: "..."
Họ đồng thời cất điện thoại, ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Bánh xe chầm chậm đi lên giúp cho tầm nhìn thoáng hơn, khung cảnh thành phố về đêm từ từ hiện ra trước mắt. Lúc sắp lên đến đỉnh, họ thấy hai người ở cabin bên trên trao nhau nụ hôn, bèn rời mắt đi. Lát sau bánh xe khựng lại, cabin của họ lên đến vị trí cao nhất như thể nhắc nhở điều gì.
"Tôi có chuyện muốn nói..." Hai người cùng lên tiếng và quay lại, thình lình chạm môi đối phương.
Họ mở to mắt, sửng sốt nhìn nhau.
"Anh/ em nói trước đi." Hai người đồng thời nhích về sau, lại cùng lên tiếng một lần nữa.
Thật lâu sau, Ưng Đồng Trần giả bộ như chưa hề có chuyện gì xảy ra, thản nhiên nói: "Cảnh đêm nay khá đẹp."
"Ừm, trò chơi đu quay cũng khá thú vị."
"Bữa tối khá ngon."
"Tay em nhỏ hơn tay tôi."
"Đủ chưa? Anh đừng ép tôi phải thượng cẳng chân hạ cẳng tay."
"..."
Lúc bước ra khỏi cabin, ngoài trời đang mưa lâm râm. Trác Thù tinh mắt tóm được hai bóng dáng cực kỳ quen thuộc chui ra từ cabin bên trên mình.
Sơ sẩy để hai cụ nhà mình làm mẫu cho!
Họ rảo bước đến cổng công viên, trời đã đổ mưa nặng hạt. Ưng Đồng Trần thầm trách ông chú miệng thối, định chạy đến cửa hàng tiện lợi ở đối diện để mua ô thì có ai đó che cho anh.
Trác Thù cởi áo măng tô che cho cả hai, bối rối nói: "Đừng hỏi vì sao tôi làm vậy, vào xe đã."
Hết thảy đều có người giật dây đằng sau!
Cơn mưa mỗi lúc một to hơn, họ chạy một mạch từ công viên đến bãi đỗ xe. Áo măng tô gần như không có tác dụng, cả người vẫn ướt như chuột lột, mà bầu không khí cũng chẳng lãng mạn thêm tẹo nào.
Hai con chuột lột đứng ngoài xe, Trác Thù lấy khăn bông đưa cho Ưng Đồng Trần: "Em lau qua đi."
Ưng Đồng Trần quay người lau quần áo, điện thoại Trác Thù lại đổ chuông, lần này là gọi điện.
Mộc Tình nhắn nhủ: "Con trai yêu dấu ơi, con đừng để người ta cảm lạnh, mau đưa cậu ấy đến Bourdon tắm rửa đi. Mẹ đặt phòng cho các con rồi đó."
Trác Thù toan trả lời, Ưng Đồng Trần lại đưa khăn bông cho hắn: "Nhà tôi ở gần đây, chi bằng về nhà tôi tắm rửa nhé?"
Mộc Tình ở đầu dây bên kia lặng đi vài giây, đoạn bà quả quyết ra lệnh: "Đi luôn! Con không đi thì không phải người Trung Quốc!"
Ông chú đang núp ở gầm xe khác, nghe vậy cảm động đến rơi nước mắt: Thằng bé nhà mình lớn khôn rồi!
___
Bên lề: