“Chủ... Chủ tịch” Hướng Ngọc nhìn Trác Diệu ôm Lục Dĩ Nhi trong lòng, ánh mắt hoảng sợ tại sao lại như vậy? Lúc nãy Trác Diệu đã nhìn thấy cô ta dạy dỗ Lục Dĩ Nhi chắc chắn sinh chán ghét, đều là tại Lục Dĩ Nhi. Mọi người trong phòng nhìn tình cảnh lúc này cũng không khỏi kinh ngạc, chủ tịch là đang ôm Lục Dĩ Nhi.
“Chức trưởng phòng của cô không cần nữa rồi phải không? Công ty của tôi không phải phát lương để cô đánh người” Trác Diệu chán ghét nhìn Hướng Ngọc, cả người của hắn cũng dám động đến đúng là chán sống rồi. Người của hắn? Hắn là đang nghĩ vớ vẩn cái gì? Lại nhìn Lục Dĩ Nhi trong lòng mình, gương mặt không có chút huyết sắc, qua một lớp quần áo có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô rất nóng. Hắn là đang ngồi trong phòng làm việc không tìm được cô liền cảm thấy khó chịu, tập trung làm việc cũng không được. Hắn đâu ngờ có ngày vì một người phụ nữ lại phân tâm như vậy, vừa nghe trợ lý Trương nói cô đã đến công ty liền lập tức đến tìm cô gái nhỏ này. Lại bắt gặp một cảnh kia, một khắc khi thấy Lục Dĩ Nhi ngất xỉu đột nhiên lại cảm thấy khó chịu. Ánh mắt nhìn Lục Dĩ Nhi lại xuất hiện chút dịu dàng hiếm có ngay cả bản thân cũng không nhận ra.
“Không phải như vậy, tôi không cố ý. Chỉ là cô ta thường xuyên đi trễ, làm việc lại vụng về tôi chỉ muốn nói với cô ta một chút. Không ngờ cô ta lại ngất xíu, tôi không cố ý” Hướng Ngọc lập tức giải thích. Gương mặt vì sợ hãi mà xanh xao khó coi vô cùng. Không thể để chủ tịch chán ghét cô ta, nhất định phải lấy được lòng của hắn.
“Mắt tôi không dùng để trang trí, đừng để tôi thấy cảnh này lần nữa nếu không...” Trác Diệu nói bỏ lững phần còn lại, liền ôm cô gái nhỏ trong lòng rời đi trước ánh mắt kinh ngạc đến tột cùng của mọi người. Hướng Ngọc hai tay nắm chặt, Lục Dĩ Nhi rốt cuộc có gì hơn cô ta lại được chủ tịch để mắt đến, chắc chắn là cô ta quyến rũ chủ tịch. Không thể nào, ánh mắt chứa đầy tia căm phẫn.
“CÁC NGƯỜI CÒN KHÔNG LÀM VIỆC” Hướng Ngọc quát một tiếng làm các nhân viên đang bàn tán đều phải ngừng lại, im lặng mà làm việc. Sự tình ngày hôm nay chắc chắn làm chấn động công ty, chủ tịch từ trước đến nay không tiếp xúc với phụ nữ. Lại có thể dịu dàng ôm một nhân viên nhỏ như Lục Dĩ Nhi rời đi. Lục Dĩ Nhi này là có phúc phần gì.
Trác Diệu đưa Lục Dĩ Nhi về nhà cô, địa chỉ là hắn xem được trong hồ sơ, chìa khóa diễn nhiên là lấy trong túi xách của cô. Cẩn thận mở cửa bế cô đặt lên giường, cô gái này lại có thể như vậy. Vốn dĩ muốn tìm cô tính sổ không ngờ lại phải làm tài xế không công đưa cô về nhà, nhìn tình trạng của cô bây giờ lại không thể bỏ mặc.
Trác Diệu chăm sóc cô đến tận chiều, mệt mỏi mà thiếp đi bên cạnh cô. Đúng vậy là hắn chưa bao giờ chăm sóc ai, cũng chưa từng bước vào bếp. Lại có thể vì một người phụ nữ mà làm, lúc này lại có chuông điện thoại reo lên. Trác Diệu hơi nhíu mày liền nghe máy.
“Chủ tịch, chiều nay có cuộc họp quan trọng ngài ở đâu vậy?” Trợ lý Trương gấp gáp hỏi còn 5 phút nữa liền đã đến cuộc họp, chủ tịch từ trước đến nay vẫn luôn rất đúng giờ. Hôm nay thật kì lạ.
Trác Diệu khẽ quay sang nhìn Lục Dĩ Nhi trên giường, gương mặt đã hồng hào hơn. Xem ra không còn gì đáng ngại mới trả lời trợ lý Trương: “Dời lại 10 phút sau tôi đến ngay” nói xong liền cúp máy. Để thuốc ở trên bàn cạnh giường của cô, rồi vội vàng rời đi, trước khi đi vẫn không an tâm mà nhìn cô một cái.
Trác Diệu vừa đi không bao lâu Lục Dĩ Nhi cũng đã tỉnh dậy. Cả người vẫn còn mệt mỏi nhưng dường như đã đỡ hơn rất nhiều. Nhìn xung quanh, chính là nhà cô mà, tại sao cô lại ở đây, rõ ràng là cô ở công ty.... Sau đó ngất đi liền có ai đó giúp đỡ đưa cô về thì phải. Nhưng ai lại có thể biết được nhà cô? Thật đau đầu.
Lục Dĩ Nhi xoa xoa bụng đói đi vào trong bếp. Thấy trên bếp có thức ăn liền chạy nhang đến, không biết ai lại tốt như vậy. Vốn Dĩ đang chờ xem là món gì, vừa mở nắp ra liến đứng hình.
“Thức ăn này dành cho người sao?” Tuy cô nấu ăn không được cho mấy nhưng ít nhất cũng có thể nấu cháo trắng, còn cái người này là đang nấu cái món quái dị gì. Cháo thập cẩm sao? Vừa có ớt xay, còn có rau cải đầy cả nồi rất nhiều rau, ngoài ra còn có thịt gà, thịt bò, cá,... Màu sắc cháo lại rất kì lạ. Nhiều thứ thứ vậy phải là quá lãng phí không, lại không biết có ăn được hay không.
Trác Diệu vừa đến được công ty bỗng dưng hắc xì một cái, là ai đang nhớ hắn? Khẳng định nếu như Trác Diệu nghe được những lời của cô lập tức bóp chết. Cháo là hắn cất công nấu rất lâu, đến 2 tiếng đồng hồ loay hoay trong bếp nhỏ nhà cô mới có thể nấu ra. Còn xem trên mạng những thứ gì tốt cho sức khỏe, liền đi mua tất cả, đều tập hợp trong một nồi cháo đó khẳng định rất bổ dưỡng. Khi nấu xong thì cảm thấy màu sắc hơi nhạt nhẽo liền cho thêm ớt vào. Chắc chắn cô gái nhỏ đó phải rất cảm động. Nhưng hắn đâu biết được Lục Dĩ Nhi đúng là rất cảm động từ trước đến giờ ngoài mẹ ra chưa ai chăm sóc cô, cảm động đến nỗi đem cháo toàn bộ đổ sạch. -.-