Trác Diệu vừa họp xong trở vào phòng chủ tịch. Tựa người trên chiếc ghế, lại nghĩ đến Lục Dĩ Nhi. Lục Dĩ Nhi lúc này có phải đã tỉnh không? Thật không biết phải tính nợ với cô như thế nào đây. Hắn không hiểu được bản thân mình, khi nhìn thấy cô ngã xuống liền cảm thấy có chút như... Đau lòng. Hắn chính là không thể bỏ lỡ cô lần nào nữa.
-----
Lục Dĩ Nhi nghỉ ngơi được một ngày đã khỏe hơn sáng hôm sau liền đi đến công ty, chuẩn bị nghe Hướng Ngọc kiếm chuyện sỉ nhục mình. Không ngờ vừa đặt chân bước vào công ty lại thấy một đám nhân viên đang bát quái bàn tán xôn xao, lại cứ nhìn chằm chằm cô. Lục Dĩ Nhi hai tay trắng noãn sờ lên gương mặt, rõ ràng là không dính thứ gì. Bị nhìn như vậy quả thực rất mất tự nhiên. Đến phòng làm việc vẫn trở thành tâm điểm cho mọi người bàn tán. Lục Dĩ Nhi thật sự là vô cùng khó hiểu. Cô chỉ mới nghỉ một hôm công ty liền có biến gì à.
Hướng Ngọc bên ngoài đi vào nhìn thấy Lục Dĩ Nhi liền rất không thuận mắt, hoàn toàn là một bộ mặt chán ghét. Gương mặt trang điểm tỉ mỉ lúc này vặn vẹo khó coi. Lục Dĩ Nhi đang chờ Hướng Ngọc nỗi bão nào ngờ Hướng Ngọc hai tay nắm chặt mà đi đến phòng làm việc riêng của mình ở bên trong. Thật sự là quá kì lạ rồi, có phải là Hướng Ngọc hôm nay có chút vấn đề gì đi.
Hướng Ngọc móng tay bấu lại muốn chảy máu, cô ta chính là nhịn không nổi. Lục Dĩ Nhi là cái gì chứ? Tại sao đến cả Trác Diệu cũng bảo vệ cô ta? Hôm qua lúc trở về Trác Diệu còn đặc biệt cảnh cáo nếu Hướng Ngọc lại dám đụng đến Lục Dĩ Nhi liền chuẩn bị đồ đạc rời khỏi công ty, Trác Diệu trên thương trường ai ai không biết, nói được nhất định làm được. Huống hồ Hướng Ngọc cũng chỉ là một trưởng phòng, hắn muốn tìm người thay nhất định có thể. Cho nên hôm nay nếu Hướng Ngọc cô ta lại gây sự với Lục Dĩ Nhi ở trước mặt mọi người truyền đến tai Trác Diệu cô ta nhất định bị đá khỏi công ty.
Lục Dĩ Nhi liền chạy đến cửa sổ xem xét, hôm nay mặt trời không có mọc hướng tây tại sao lại có chuyện kì lạ như vậy xảy ra.
Trong giờ làm việc Lục Dĩ Nhi vẫn luôn cảm thấy rất không tự nhiên, cứ một lát liền bị người khác nhìn chằm chằm. Còn Hướng Ngọc càng kì lạ hơn không biết tức giận chuyện gì gặp nhân viên của mình liền cứ mắng, nhưng vẫn không gây chuyện với cô trước mặt mọi người như thường ngày.
Đến giờ ăn trưa, đi xuống nhà ăn của công ty vừa đi tới lại trở thành tâm điểm cho người khác bàn tán, đúng thật là rất khó chịu. Ăn cũng bị người khác nhìn vào bàn tán như vậy thật sự ăn không được nữa. Cô cũng muốn hỏi nhưng từ trước đến giờ quan hệ giữa cô và đồng nghiệp vốn không tốt, nói chính xác hơn là làm việc cùng một phòng nhưng chưa từng tiếp xúc gì nhiều ngoài công việc, cũng chưa từng nói chuyện với nhau. Cho dù muốn bắt chuyện chắc chắn sẽ không thèm nói với cô, chỉ vì cô luôn là cái gai trong mắt của Hướng Ngọc. Cô lại không muốn vì mình nói chuyện với đồng nghiệp nào đó mấy câu liền gây phiền phức cho người đó, Hướng Ngọc biết được sẽ không thể để yên. Giờ ăn trưa cô cũng chỉ có thể ngồi một mình ở trong góc không ai chú ý nhưng hôm nay lại như vậy.
Lục Dĩ Nhi ăn chỉ được một phần cơm liền không nuốt trôi nữa mà đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Ở đây một lát nữa thật không biết bọn họ làm gì cô a, nhìn cô đến đáng sợ như vậy.
Cô lấy một ít nước hất lên mặt, cứ bị đồng nghiệp nhìn bàn tán như vậy thật là không thể làm việc được mà. Lục Dĩ Nhi chỉnh sửa tóc tại một chút liền định đi ra ngoài không ngờ lại bị Hướng Ngọc chặn lại không cho đi.
“Trưởng phòng cô lại muốn gì đây?” Lục Dĩ Nhi vẫn giữ thái độ bình tĩnh nhìn Hướng Ngọc. Làm cô cứ tưởng Hướng Ngọc này thay đổi tính cách thì ra vẫn vậy. Đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.
“Lục Dĩ Nhi, rốt cuộc cô đã dùng thủ đoạn gì vậy chứ?” Hướng Ngọc ánh mắt nhìn Lục Dĩ Nhi chứa đầy tia căm phẫn, ghen ghét. Hướng Ngọc có gì thua Lục Dĩ Nhi chứ? tại sao chủ tịch vẫn không quan tâm cô ta. Không thể để cho người khác nhìn thấy sẽ truyền đến tai chủ tịch Hướng Ngọc liền dạy dỗ Lục Dĩ Nhi ở đây.
“Cô nói gì tôi không hiểu, mời tránh ra” Lục Dĩ Nhi khó hiểu nhìn Hướng Ngọc, cô thật sự chính là không hiểu cô ta đang ở đây nháo cái gì, phiền chết mất.
“Giả vờ thanh cao, chắc chắn là cô quyến rũ chủ tịch? Nếu không tại sao chủ tịch lại bảo vệ cô lại còn đích thân bế cô về?” Hướng Ngọc dùng một tay đẩy vai Lục Dĩ Nhi. Cô ta là nổi điên gì vậy?
Thì ra cái người lãng phí đó là chủ tịch, nhưng sao chủ tịch lại giúp cô. Hướng Ngọc này suốt ngày mơ tưởng đến chức danh chủ tịch phu nhân, chủ tịch đưa cô về liền tìm cách gây chuyện. Thì ra đây chính là nguyên nhân đám đồng nghiệp nhìn cô như sinh vật lạ, không bắt nạt cô như thường ngày thì ra là sợ chủ tịch.
*Chủ tịch à, giúp tôi có cần phô trương vậy không còn bế nữa. Ngài là muốn hại chết tôi sao a* Lục Dĩ Nhi nghĩ thầm, những lời này nếu để chủ tịch biết được chắc chắn đá cô ra khỏi công ty mất.
“Chuyện đó tôi không rõ, nhưng thật sự ngay cả mặt của chủ tịch tôi cũng chưa từng được gặp. Tin không thì tùy” Lục Dĩ Nhi không có kiên nhẫn đẩy Hướng Ngọc sang một bên bước ra ngoài không quên để lại một câu.
“đừng nghĩ ai cũng như cô thích dụ dỗ đàn ông” Lục Dĩ Nhi bước đi một để lại Hướng Ngọc tức giận ở đó.
Lục Dĩ Nhi cô chính là ghét nhất bị người khác sỉ nhục nhân cách, Hướng Ngọc lại hết lần này đến lần khác phạm vào cấm kị của cô. Nếu không vì tiền lương cô đâu để yên như vậy. Cô dù có tốt đến đâu cũng không tốt đến mức đứng im cho người khác sỉ nhục. Cô là vì tiền chính là tiền a, nên phải cố gắng nhẫn nhịn. Lần này cô ta hiểu lầm quan hệ giữa cô và chủ tịch chưa điều tra rõ liền sẽ không dám làm khó cô trước mặt người khác. Nhưng mà chủ tịch này rốt cuộc là có quen biết gì cô sao? Không thệ tự nhiên mà quan tâm như vậy. Cô cũng không tự kỉ đến nỗi nghĩ hắn thích cô, chuyện đó chính là không thể xảy ra. Hôm đó tuy là như vậy nhưng cô vẫn rất nghi ngờ quan hệ giữa Trác Diệu và Long Hạo Kỳ nha.