Chủ Tịch Phúc Hắc: Vợ À! Em Còn Không Mau Chịu Trách Nhiệm

Chương 37: Chương 37: Lục Uyển Ngưng




Lục Dĩ Nhi đi trên một con đường nhỉ gập ghềnh rồi dừng lại trước một ngôi mộ nhỏ. Trên bia mộ có khắc tên- Lục Uyển Ngưng. Cái tên này e rằng chỉ còn một mình cô nhớ mà thôi. Bao nhiêu năm nay cũng chỉ có cô đến thăm bà.

Trên đó còn có một tấm ảnh, người phụ nữ trong hình tầm ba mươi mấy. Trên ảnh bà mỉm cười dịu dàng, khoé mắt có chút nếp nhăn. Tuy không còn trẻ nhưng có thể thấy khi còn trẻ bà ấy nhất định rất xinh đẹp. Dung nhan kinh diễm của Lục Dĩ Nhi chính là được thừa hưởng từ bà.

Cô nửa quỳ xuống, lấy mộ chiếc khăn tay từ trong túi ra lau bia mộ. Khẽ đặt bó hoa hồng trắng xuống, Lục Dĩ Nhi vẫn không rời mắt đi.

“Mẹ, Dĩ Nhi đến thăm mẹ đây” giọng nói mang vài phần bi thống cùng nghẹn ngào. Cô chỉ cảm thấy sống mũi cay xè, đôi mắt hạt châu giờ đây cũng đỏ lên nhưng không có bất kì giọt nước mắt nào rơi ra.

Cuộc sống từ nhỏ của cô và mẹ đã vô cùng khổ cực. Mẹ cô phải làm biết bao nhiêu công việc để lo cho cô một cuộc sống như những đứa trẻ khác. Lúc đó đôi khi cô thật muốn khóc nhưng cô không dám, chính là không dám khóc trước mặt bà, cô biết làm như vậy chỉ làm cho bà thêm đau lòng.

Bàn tay đẹp đẽ đưa ra xoa nhẹ tấm ảnh của bà trên bia mộ. Xoa rất nhẹ giống như sợ bản thân dùng thêm chút lực sẽ làm bà đau.

Mẹ của cô bà ấy rất tốt, bà đơn thuần lương thiện. Cũng chỉ vì năm đó gả cho một người không đáng mà có một kết cục như vậy. Lúc bà còn mang thai cô ông ta bỏ đi, bỏ mặc người vợ cùng đứa con vẫn chưa chào đời của mình đi theo một người phụ nữ khác, lí do đơn giản chỉ vì bà ta có tiền. Ông ta vì tiền ngay cả tình thân cũng bàn rẻ đi.

Lúc còn nhỏ cô cứ mãi hỏi mẹ tại sao bản thân mình lại không có cha? Mẹ cô lúc đó chỉ khóc, cô cũng không dám hỏi nữa, cô không muốn thấy bà đau lòng. Mãi đến khi lớn hơn một chút cô mới hiểu được, cô thà không có cha cũng không chấp nhận ông ta- Cố Vũ Bình. Biết bao năm qua mẹ cô đều vì ông ta mà đau khổ.

Hôm đó cô cũng chỉ tình cờ nghe được ông ta nói chuyện với mẹ cô. Ông ta muốn nhận lại cô nhưng mẹ cô nhất quyết không đồng ý liền làm ông ta tức giận. Lục Dĩ Nhi khi ấy chỉ là một đứa trẻ, cô núp ở trong phòng chỉ có thể khóc mà nhìn ông ta làm chuyện đồi bại với mẹ của mình. Cha? Ông ta không xứng. Người thân của cô chỉ có một đó chính là mẹ.

Cũng vì hôm đó mà người vợ mới của ông ta lại tìm đến gây sự. Bà ta mắng mẹ cô, nói cô là con hoang. Cô vừa đi học về xông đến đẩy bà ta ra liền nhận lại được một cái tát.

Bọn họ đã có một cuộc sống riêng, đã bỏ mặc mẹ con cô cớ sao còn không chịu buông tha.

Đến khi lên đại học cô thi đậu cùng một trường với Cố Vĩ Yên con gái của ông ta. Không hiểu tại sao chỉ vài ngày vào trường mọi người liền xa lánh cô, thì ra là do không muốn đắc tội với đại tiểu thư Cố gia. Học chưa được nửa năm lại lan ra tin tức cô cùng Cố Vĩ Yên là chị em cùng cha khác mẹ. Mà người chen vào hạnh phúc của người khác lại là mẹ của cô Lục Uyển Ngưng, mọi người đều đồng tình với cô ta mà quay sang chỉ trích cô. Cô trở thành đứa con ngoài giá thú, con gái của kẻ thứ ba. Không lâu sau mẹ cô cũng qua đời vì bệnh tim tái phát. Hôm đó cô không có khóc, chỉ quỳ ở mộ của bà hết một ngày một đêm. Cô và mẹ chưa từng làm gì sai nhưng xã hội này lại rất không công bằng.

Nếu cô nói chưa từng hận chính là nói dối, cô hận thì thế nào? Vẫn không có lựa chọn nào khác là phải chịu đựng, cô không có năng lực gì lại không có tiền. Chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ sống vui vẻ, sung sướng.

“Mẹ dạo này con rất bận nên không thường xuyên đến thăm mẹ được, mẹ đừng giận con. Cuộc sống con bây giờ rất tốt, mẹ nhìn thấy cái người đứng ở đó không? Anh ta là người cực kì xấu tính còn thường khi dễ con nữa nhưng cũng là người đầu tiên đối xử với con tốt như vậy. Mẹ miễn cưỡng phù hộ cho anh ta làm ăn thật tốt nha, nếu công ty anh ta mà phá sản con cũng không có việc làm...” Lục Dĩ Nhi bắt đầu lải nhải về Trác Diệu, càng nói xấu hắn tâm trạng càng trở nên tốt hơn, chẳng biết từ khi nào cô có cái sở thích này nữa.

Trác Diệu đứng bên ngoài xe nhùn về phía Lục Dĩ Nhi đang thao thao bất tuyệt. Cô gái này nói cái gì mà nhiều như vậy, không biết một lát nữa mẹ của cô lỗ tai có bị tra tấn đến tức giận mà đào mộ sống dậy hay không?

Một lúc lâu sau Trác Diệu cứ tưởng bản thân mình sắp ngủ quên rồi Lục dĩ Nhi mới trở lại. Gương mặt tươi cười rạng rỡ không giống như suy nghĩ của hắn, theo tính cách của cô chẳng phải là nên đau buồn hay sao? Nhưng mà như vậy cũng tốt, hắn cũng không muốn nhìn thấy cô buồn hay khóc nữa, mỗi lần như vậy tâm hắn rất đau.

“Đi thôi” bàn tay đưa ra dịu dàng xoa đầu cô.

“Ừ” Lục Dĩ Nhi hôm nay đặc biệt nghe lời. Hình như, cô cảm thấy có Trác Diệu ở bên cạnh cũng rất tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.