Lên xe, Lục Dĩ Nhi tựa người vào ghế, hai mắt khép hờ. Nói quên thì dễ nhưng mà cô làm không được, chuyện đó đối với cô có thể nói là ám ảnh tuổi thơ.
Một lúc sau, Lục Dĩ Nhi đưa mắt nhìn ra ngoài. Xe cộ đông đúc, dòng người tấp nập, những dãy nhà cao tầng.
“Chúng ta đên siêu thị mua đồ về nấu ăn đi có được không?” Lục Dĩ Nhi đôi mắt to tròn chứa đầy tia mong đợi, hai tay không để ý Trác Diệu đang lái xe mà nắm lấy cánh tay hắn.
Trác Diệu khoé môi xuất hiện độ cong nhợt nhạt khó phát hiện. Cô gái ngốc này lại không biết bộ dáng hiện giờ của mình chính là làm nũng. Nhìn vào gương mặt mong đợi của cô hắn cũng không nỡ từ chối. Chỉ có thể thở dài lái xe đến siêu thị, tâm của hắn từ sớm bị Lục Dĩ Nhi ăn sạch rồi. Chỉ cần một cái nhíu mày của cô thôi liền cảm thấy khó chịu. Nấu ăn? Cũng không tệ, hắn chưa từng ăn thức ăn của cô làm.
Trong siêu thị, Trác diệu vẻ mặt rất không tình nguyện đẩy xe hàng đi theo Lục Dĩ Nhi. Mỗi người phụ nữ đi ngang đều không nhìn được nhìn hắn mấy lần, nếu không phải trên người Trác Diệu toả ra khí lạnh không chừng đã chạy đến đây bắt chuyện. Lục Dĩ Nhi nhìn tình cảnh này trong lòng không hiểu sao có chút bực mình cũng chỉ trách gương mặt hại nước hại dân của hắn thôi. Còn có một số người nhận ra hắn là chủ tịch Trác Thị cho nên lấy điện thoại ra chụp hình. Hai người vẫn cứ thản nhiên như vậy đâu biết được ngày mai tin tức “chủ tịch Trác Thị cùng “bạn gái” đêns siêu thị” lan tràn khắp nơi, phải biết độ lan truyền tin tức trên mạng xã hội lớn đến như thế nào.
Gương mặt Trác Diệu đã đen đến không thể đen hơn nhưng khi nhìn đến Lục Dĩ Nhi tươi cười khoé mắt cũng cong lên đi ở bên cạnh, sắc mặt cũng phần nào dịu đi, chân mày cũng giãn ra, cô thích là được rồi.
“A, Trác Diệu...” Lục Dĩ Nhi đang đi bỗng dưng nghĩ đến điều gì đó hét lên làm Trác Diệu đi phía sau cũng giật mình.
“Có chuyện gì?” Trác Diệu ánh mắt không khỏi lo lắng nhìn cô. Cô gái này lại động kinh cái gì?
“Hôm tôi bị ngất xỉu, cháo ở trong bếp có phải do anh nấu không?” Lục Dĩ Nhi nghi hoặc nhìn hắn, nhớ lại nồi cháo đó cô không khỏi rùng mình một cái. Cái đó heo ăn cung không được a, qua hôm đó cô cũng quên mất chuyện này, hôm nay nổi hứng nấu ăn mới nhớ lại.
Trác Diệu mất tự nhiên gật đầu một cái, đó là lần đầu tiên hắn bước vào nhà bếp không ngờ lại thất bại đến mưc đó. Lần đó sau khi về biệt thự, hắn có hỏi người hầu nấu như vậy có ăn được không? Cũng không nói là do ai nấu. Kết quả người hầu đó lắc đầu nói thứ đó heo ăn cũng không được làm hắn muốn hộc máu, đen mặt đi về phòng.
“Phì” Lục Dĩ Nhi nhịn không được cười một tiếng, không ngờ thật sự là hắn nấu, nấu cháo đến cái trình độ này xem ra cũng chỉ có mình hắn mà thôi.
Nhìn Lục Dĩ Nhi cười Trác Diệu lại không nhịn được. Cũng không ngẫm lại xem hắn vì ai mà vào bếp, cả người thân ruột thịt của hắn còn chưa có được đãi ngộ đó, cô lại làm ra cái vẻ mặt đó.
“Hừ, hôm đó em còn suýt làm cháy nhà bếp của tôi” Trác Diệu ghét bỏ liếc mắt một cái.
Lần này đến lượt Lục Dĩ Nhi chột dạ quay đầu đi. Tự đào hố chôn mình làm gì không biết, so về độc miệng cô cũng không thắng nổi hắn.
Lục Dĩ Nhi cùng Trác Diệu đi một lúc lâu trên xe hàng đã chất đầy thức ăn. Thịt, cá, trứng, rau củ, đa số là thức ăn vặt và bánh ngọt Cô thích ăn. Trác Diệu cũng không có ý kiến gì, hắn cũng không thiếu tiền, nuôi cô thành heo cũng có thể.
Nếu Lục Dĩ Nhi biết được suy nghĩ của Trác Diệu nhất định tức muốn hộc máu, thân hình cô nhỉ nhắn đáng yêu lại bị đem so với heo.
Cảm thấy đã đầy đủ Lục Dĩ Nhi lôi kéo Trác Diệu đi tính tiền rối trở về biệt thự.
Thế là người trong biệt thự được phép nghỉ một hôm. Lúc bọn họ ra về không khỏi lo lắng mà nhìn lại nhà bếp. Cảm thấy rất có nguy cơ cháy nhà, kĩ thuật nấu nướng của Lục tiểu thư bọn họ đã từng nhìn thấy rồi, chỉ suýt cháy bếp thôi, còn thiếu gia chưa từng bước vào bếp lần nào, bọn họ làm sao có thể không lo lắng.
Nhìn ánh mắt của người hầu khoé môi Lục Dĩ Nhu không kiềm được giậy giật mấy cái, cô cũng đâu có tệ như vậy, lần trước cùng lắm chỉ là sơ xuất một chút thôi mà.
Cô mặc tạp dề vào, mái tóc dài cũng buộc cao lên. Nhìn Trác Diệu ngây ngốc đứng một bên không khỏi buồn cười.
Trác Diệu đây là lần thứ hau bước vào nơi gọi là nhà bếp, sắc mặt không tốt là mấy. Hắn nên bắt đầu từ đâu đây?
“Ưm, anh chiên cá đi” Lục Dĩ Nhi ném một con cá sang cho Trác Diệu xong quay đi làm việc của mình.
Trác Diệu mắt to mắt nhỏ trừng con cá trong tay một cái rồi đem đi rửa sạch. Con cá còn sống bị hắn bóp đến muốn nghẹt thở.
Đợi dầu sôi lên Trác Diệu không chút nương tay ném thằng con cá vào trong chảo cũng không quan tâm con cá còn sống, ruột gan gì đó trong bụng còn chưa lấy ra.
“A” Lục Dĩ Nhi bị dầu văng vào tay hét lên một tiếng, ánh mắt oán giận bắn về phía Trác Diệu làm hắn không khỏi giật mình.
Nắm tay Lục Dĩ Nhi lên xem xét, bàn tay trắng nõn bị đỏ một mảng nhỏ, cũng may Lúc nãy cô không đứng quá gần.
“Xin lỗi...”
Lục Dĩ Nhi bất mãn, môi anh đào hồng nhuận hơi chu lên. Trác Diệu vì xem xét vết thương mà cuối người xuống, nhìn thấy cô bày ra gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu trái tim trong lồng ngực không tự chủ đập nhanh hơn, không kiềm chế được ấn môi xuống cánh môi đỏ hồng kia.
“Anh... Ưm” Lục Dĩ Nhi bất ngờ muốn hét lên nhưng đều bị Trác Diệu chặn lại.
Lục Dĩ Nhi hôm nay không phản kháng như thường ngày, cả tâm hồn như bị hãm sâu vào trong nụ hôn. Gương mặt thoáng chốc dâng lên hai tầng mây đỏ hồng. Cô không hiểu bản thân mình đang làm gì? Vốn dĩ giữa hai người không có quan hệ đặc biệt gì, nhưng cô lại không muốn đẩy hắn ra. Lí do rốt cuộc là cái gì? Cô dường như không có một chút sức lực.
Thấy Lục Dĩ Nhi không phản kháng ánh mắt Trác Diệu không khỏi dâng lên ý cười. Nhiệt tình cạy mở, cắn mút đôi môi ngọt ngào. Vui mừng chưa được bao lâu không hiểu sao cô lại trừng lớn mắt, cố sức đẩy hắn ra. Hai tay không yên phận không ngừng đánh vào lồng ngực hắn, gương mặt vô cùng kích động. Trác Diệu không hiểu vì sao, chân mày không khỏi nhíu chặt.