Chưa Công Khai Đã Ly Hôn

Chương 78: Chương 78: Kẻ điên




Thái độ của Nghiêm Tự đối với con đường sự nghiệp của Kha Tây Ninh rất mâu thuẫn. Một mặt hắn hiểu rõ thiên phú của Kha Tây Ninh trên phương diện diễn xuất, cũng rất rõ niềm yêu thích cũng như sự kỳ vọng của cậu đối với nghề này. Nhưng mặt khác, hắn lại không muốn Kha Tây Ninh quá nổi tiếng.

Giới giải trí là nơi hào nhoáng mà hư vô, những thứ vàng son xa hoa cuối cùng cũng chỉ còn là bọt biển trống rỗng.

Có lẽ đợi đến lúc đứng trên đỉnh cao Kha Tây Ninh sẽ hiểu, thì ra Nghiêm Tự năm đó cũng chỉ đến vậy. Nghiêm Tự không ưu tú như cậu tưởng tượng, bản thân hắn cũng có vô vàn khuyết điểm. Trong cuộc hôn nhân này, tất cả mọi người... Từ Kiều, A Kiệt, Phùng Nghị, thậm chí bao gồm cả Kha Tây Ninh đều nghĩ người đứng ở phía kiểm soát là Nghiêm Tự. Bọn họ đều cho rằng Nghiêm Tự rất tự tin, vì quá tự tin dẫn tới tự đại, cho nên khi cuộc hôn nhân của hai người xuất hiện nguy cơ, hắn vẫn tin chắc rằng Kha Tây Ninh sẽ không rời khỏi mình.

Chỉ có bản thân Nghiêm Tự biết, hắn nào có tự tin? Những thứ kia chỉ là bản thân cố giả bộ tỏ ra bình tĩnh cùng trấn định mặc dù trong lòng không biết phải làm sao. Gọi đó là “tự tin”, chi bằng gọi là “tự lừa mình dối người“.

Kha Tây Ninh từng nói, trong đoạn tình cảm này cậu luôn lo được lo mất, đến mức đánh mất chính mình.

Nhưng lo được lo mất đâu chỉ có mình Kha Tây Ninh.

Nghiêm Tự luôn nung nấu một suy nghĩ ích kỷ, hắn hy vọng trong mắt Kha Tây Ninh chỉ có một mình hắn, hy vọng thế giới của cậu chỉ có một mình hắn. Hắn cũng không nỡ khiến cậu đau lòng, vì thế khi cậu đối mặt với sóng gió từ vụ bỏ diễn, hắn sẵn lòng ra tay giúp đỡ, nhưng mỗi lần đoàn phim muốn tạo scandal giúp Kha Tây Ninh xào một ít nhiệt độ, hắn lại ở sau lưng động tay động chân.

Một kẻ đê tiện, ích kỷ như hắn, một kẻ không mạnh mẽ tài giỏi, khuyết điểm trăm bề như hắn... Làm sao Nghiêm Tự có thể để Kha Tây Ninh biết tới một “hắn” như vậy?

Có đôi lúc, hắn nghĩ muốn biến Kha Tây Ninh thành chú chim vàng anh nhỏ, bị nhốt trong chiếc lồng sắt, ngày ngày xinh đẹp, ngày ngày ca hát vì hắn. Nghiêm Tự cũng tình nguyện hóa thành chiếc lồng giam hãm cậu, dịu dàng bao bọc lấy cậu, để cả thế giới của cậu chỉ còn một mình hắn.

Nhưng hiện thực đã đập tan mộng tưởng ấy.

Có thể Kha Tây Ninh là một chú chim, nhưng lại là một chú chim không chịu bó buộc trong lồng sắt. Nó muốn bay, nó khao khát tự do, đôi lúc lại lưu luyến chiếc lồng sắt nhỏ. Chờ nó cuối cùng cũng dồn đủ dũng khí, sải cánh chực bay, nó mới nhận ra, chiếc lồng mà mình lưu luyến bao lâu nay vốn cũng không tốt đẹp như nó nghĩ.

Chân nó bị cột bởi một sợi dây thừng nhỏ, đầu kia của chiếc dây chính là chiếc lồng sắt.

Nó liều mạng bay, cuối cùng cũng được giải thoát khỏi sợi dây thừng, nhưng trên chân sẽ mãi mãi còn hằn lưu lại vết thương khó có thể lãng quên.

Trời rét lạnh, Kha Tây Ninh kéo chặt áo khoác, thân người khẽ co rụt lại. Thấy Nghiêm Tự mãi không trả lời, cậu kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.

“Nghiêm Tự, anh thật sự không muốn tôi nổi tiếng sao?”

So với ngày kí lên đơn ly hôn, cậu mang tâm thái khó có thể tin được mà chất vấn Nghiêm Tự, lần này tâm lý cậu đã bình ổn hơn rất nhiều, chỉ cảm thấy hiếu kỳ. Kha Tây Ninh chăm chú quan sát Nghiêm Tự, chờ đợi câu trả lời của hắn.

Nghiêm Tự tránh đi ánh mắt sáng rực của cậu.

Kha Tây Ninh thất vọng không thôi.

“Giờ nói tới chuyện này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.” Khóe miệng Kha Tây Ninh trùng xuống, “Mỳ ngon lắm, tối nay tôi rất vui.”

Lúc ăn ở Ninh Gia Uyển Nghiêm Tự có uống rượu, không thể lái xe nếu không sẽ vi phạm luật giao thông, vì thế cuối cùng vẫn là A Kiệt phải tới đón hai người quay lại khách sạn.

Trông thấy A Kiệt, Kha Tây Ninh lại nhớ tới ông sếp Phó Diễm đang say quắc cần câu, bèn hỏi: “A Kiệt, Phó Diễm thế nào rồi?”

Nghiêm Tự nhướn mày, lẳng lặng nhìn Kha Tây Ninh.

Kha Tây Ninh làm bộ không thấy.

“Rất tốt ạ.” A Kiệt cười đáp, “Phó tổng uống rượu xong không ồn không quấy, về tới nơi là ngủ ngay.”

Không lâu sau, xe dừng lại trước cửa khách sạn. Kha Tây Ninh và Nghiêm Tự lần lượt xuống xe, A Kiệt lái xe qua gara ngầm của tòa nhà kế bên.

Sắc trời đã muộn, đại sảnh khách sạn lạnh tanh, trừ nhân viên ở quầy lễ tân ra thì xung quanh không còn một ai. Chị gái lễ tân có vẻ cũng đã buồn ngủ lắm rồi, vừa ngồi vừa ngủ gật. Kha Tây Ninh và Nghiêm Tự lướt qua trước mặt cô, đi tới đợi thang máy.

“Ting” một tiếng, thang máy xuống.

Kha Tây Ninh đợi Nghiêm Tự vào trước rồi mới chuẩn bị bước vào. Đúng lúc này, Nghiêm Tự bất ngờ dùng tay trái cứng rắn lôi Kha Tây Ninh vào trong gian thang máy nhỏ hẹp mà khuất mắt, ấn cậu vào góc thang máy. Hắn dùng chân chắn lối, bàn tay chống lên sau gáy Kha Tây Ninh, gắt gao khóa chặt người trong lòng.

Kha Tây Ninh vô cùng sửng sốt, sau khi phản ứng lại, cậu theo phản xạ điên cuồng giãy dụa.

“Nghiêm Tự, anh điên rồi.”

Cậu nhíu mày, dùng lực đẩy mạnh ngực hắn.

Không có tác dụng.

Cậu giơ chân đá, ống quần tây trang của Nghiêm Tự dính đầy dấu giày của cậu.

Vẫn không có tác dụng.

Nghiêm Tự vẫn chiếm ưu thế.

Sức lực người này hơn cậu rất nhiều, bất luận cậu phản kháng giãy dụa ra sao, khoảng cách giữa hai người vẫn không mảy may kéo giãn một ly tấc nào.

Kha Tây Ninh dần mất sức, cảm thấy đứng ở phe yếu thế thật đáng buồn.

“Nghiêm Tự, anh thả tôi ra có được không?” Cổ họng cậu khàn khàn, vừa giống mang theo âm nức nở, lại vừa như không có.

Giây tiếp theo, đáy mắt Nghiêm Tự gợn lên một tia phức tạp.

Hắn nhìn chằm chằm Kha Tây Ninh, qua hồi lâu vẫn không nhúc nhích, tựa như một bức tượng điêu khắc.

Qua một lúc lâu, ánh mắt hắn chợt lóe, bóng người cao lớn khẽ di chuyển.

Kha Tây Ninh tưởng rằng hắn sẽ buông cậu ra. Nhưng hành động của Nghiêm Tự lại vượt ngoài dự đoán.

Hắn bất ngờ cúi xuống, đôi bàn tay ôm lấy khuôn mặt Kha Tây Ninh, không nói một lời hôn thẳng xuống. Bất đồng với thái độ cường ngạnh giữ chặt cậu khi nãy, Nghiêm Tự hiện tại dịu dàng mà đầy kiên nhẫn, từng li từng tí phác họa lại đôi môi mỏng của Kha Tây Ninh.

Nếu nói là hôn tình nhân, Nghiêm Tự càng giống như đang hôn lên tín ngưỡng mà mình tôn thờ. Hằn cẩn thận dè dặt như đang đi trên một tầng băng mỏng, không dám hôn sâu, lo sợ khiến người con trai trong lòng sợ hãi.

Kha Tây Ninh hoàn toàn không nghĩ tới Nghiêm Tự sẽ bất ngờ làm ra hành động lớn gan thế này. Đừng nói tới tiếp tục phản kháng, hiện tại trong đầu cậu đã triệt để trống rỗng.

Nghiêm Tự là một kẻ thông mình, hắn hiểu cứ mặt dày bám lấy sẽ không có chút tác dụng nào đối với Kha Tây Ninh. Vì thế hắn mới nén lại cảm xúc trong lòng, từng chút từng chút thử tiếp cận cậu.

Đêm nay, hắn đúng là đã điên thật rồi.

Lồng ngực Kha Tây Ninh phập phồng cái sâu cái nông, tim đập như đánh trống, có điều cậu biết, người kia cũng chẳng khá hơn mình là bao.

Lên tới nơi, cánh cửa thang máy chầm chậm mở ra, không gian kín hẹp bị mở ra một cái khe rất nhỏ, ánh sáng lọt vào. Nghiêm Tự vẫn hôn Kha Tây Ninh không buông, cánh tay khẽ nhấc, cửa thang máy lại đóng vào.

Cả không gian một lần nữa chỉ còn lại hai người.

Nghiêm Tự hôn rất nhập tâm.

Hắn nếm được một tia đắng chát, người trong lòng sợ đến run rẩy.

Đại não Nghiêm Tự một mảnh trắng xóa, ý niệm duy nhất còn lại chỉ là sự đau lòng - em ấy khóc rồi.

Tây Ninh của hắn bị hắn làm khóc rồi.

Nghiêm Tự luống cuống buông cậu ra, ánh đèn trên trần thang máy hắt lên khuôn mặt trắng bệch của Kha Tây Ninh, thoạt trông vừa bất lực vừa đáng thương. Em ấy không vui, không hề vui vẻ chút nào.

Sự tham hoan mãi mãi là ngắn ngủi. Hiện thực hung hăng cho Nghiêm Tự một đòn chí mạng. Hắn chật vật lùi về sau vài bước, vô thức cúi đầu, sau đó mới chậm rãi ngước mắt lên, há miệng không phát ra tiếng động.

Cánh cửa bị Nghiêm Tự cưỡng chế đóng lại lại mở ra lần nữa.

Kha Tây Ninh không nói một lời, bước ngang qua Nghiêm Tự, trầm mặc rời đi.

Một mình Nghiêm Tự đứng lại trong không gian trống rỗng. Hắn cảm thấy trái tim nặng nề, không thở nổi, trên vai như đeo gánh nặng ngàn cân. Ánh mắt rơi trên một góc thang máy, tựa như đang trầm tư, lại như không suy nghĩ gì hết.

Cuối cùng, người đàn ông cao lớn dường như suy sụp đến không chống đỡ nổi, chậm rãi quỳ sụp xuống.

Bóng dáng hắn thoạt trông thực cô đơn, giống như chiếc thuyền lá trôi trên dòng nước, đơn chiếc lẻ loi, một mình trôi dạt.



Bình tĩnh, bình tĩnh,... Tự lẩm nhẩm ba lần xong quả nhiên có hiệu quả. Cảm xúc của Kha Tây Ninh dần bình ổn lại, cậu cố gắng để bản thân trông thật bình tĩnh, hoặc ít nhất trông không quá hoảng loạn trong mắt Nghiêm Tự.

Rời khỏi thang máy, cậu sải bước trên hành lang, tiếp đó rẽ vào một khúc quanh.

Xác định ánh mắt Nghiêm Tự không bám theo nữa, trái tim căng như dây đàn mới dần thả lỏng. Kha Tây Ninh chống tường thở dốc, cố gắng ném tất cả những chuyện vừa xảy ra ra sau đầu.

Qua một lúc lâu, cậu nhắm mắt, sau đó làm như không có chuyện gì mà phủi phủi bụi trên ống quần, xoay người trở về phòng.

Cậu mở đèn, cầm áo ngủ tiến vào phòng tắm, rửa mặt... Hết thảy như bình thường, tựa hồ không có bất cứ biến động gì. Hôm nay lại là một ngày cực kỳ bình thường. Cậu, Nghiêm Tự cùng với Phó Diễm ăn một “bữa tiệc Hồng Môn”, chỉ vậy mà thôi.

Ngày mai còn phải quay phim. Kha Tây Ninh rửa mặt xong rồi leo lên giường chuẩn bị ngủ. Chỉ là lần này cậu lại không sao ngủ được.

Lật qua lật lại, mãi mà không thể vào giấc.

Kha Tây Ninh kéo chăn trùm trên đầu xuống, khuôn mặt lộ ra ngoài không khí. Cậu khó chịu, không sao ngủ được, vươn tay mò loạn chốc tủ đầu giường.

Cậu lôi di động ra, màn hình sáng lên, nhìn giờ.

- - Một giờ rưỡi sáng.

Lúc mười hai giờ hơn Nghiêm Tự có gửi qua một tin nhắn, nội dung rất đơn giản, không giải thích gì về sự việc xảy ra hồi tối. Chỉ có bốn chữ ngắn gọn.

“Tây Ninh, ngủ ngon.”



Ngày hôm sau, phim trường. Hiếm thấy Nghiêm Tự không tới.

Người tới là Phó Diễm.

Phó Diễm là người đại diện tạm thời của cậu, tới đoàn phim tham ban là chuyện rất bình thường. Tranh thủ lúc Kha Tây Ninh nghỉ ngơi sau khi quay xong một cảnh, hắn tiến lên bàn bạc với cậu về việc chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật ngày mai.

Thái độ làm việc của Phó Diễm rất tốt, không có vẻ lông bông như bình thường, Kha Tây Ninh rất tin tưởng hắn.

“Nếu đã mời cả fans tới.” Phó Diễm vuốt vuốt cằm, trầm tư, “Vậy fans và cậu sẽ là nhân vật chính, nhưng chỉ có mỗi fans thôi thì đơn điệu quá. Bọn họ chắc cũng chỉ muốn biết chút ít về đời sống riêng tư của cậu, cậu có thể tiết lộ một vài điều.”

Nói đến “tiết lộ một vài điều”, ngón trỏ và ngón cái của hắn khép lại, làm một động tác nho nhỏ.

Kha Tây Ninh không hiểu hắn có ý gì: “Ý anh là sao?”

Phó Diễm bày ra vẻ mặt trẻ nhỏ không dễ dạy, giải thích: “Fans chắc chắn sẽ tương đối quan tâm đến chuyện bình thường cậu có bạn bè không. Nếu đã là tiệc sinh nhật, cậu có thể quang minh chính đại mà mời tới một vài người bạn.”

“Tôi không có bạn.” Kha Tây Ninh hơi hoảng, “Lam Vũ có được không?”

“Được.” Phó Diễm ừ một tiếng, “Tiếc là cậu ta không phải người trong giới nhỉ? Tôi nghĩ các fan muốn biết bạn trong giới của cậu hơn.”

Kha Tây Ninh nhớ đến mấy người bạn quen biết hồi quay “Nói mê”, chỉ là không biết bọn họ có thời gian hay không. Nếu tính ra, người bạn mà cậu thân nhất trong thời gian đó có lẽ là Thẩm Tân Nam, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, bảo cậu gặp lại Thẩm Tân Nam khó tránh khỏi sẽ thấy lúng túng.

Huống hồ hiện tại hai người cũng không liên lạc nữa.

Kha Tây Ninh nói: “Để tôi hỏi thử.”

Phó Diễm nhíu mày: “Quan hệ cậu kém vậy hả? Ngay cả bạn trong giới cũng không có?”

“Có vài người.” Kha Tây Ninh do dự đáp, “Nhưng không báo trước, không biết bọn họ có tới được không.”

Phó Diễm trầm ngâm: “Thực ra nếu cậu mời anh ta tới... Hiện trường chắc chắn sẽ chấn động.”

Kha Tây Ninh ngẩng lên nhìn hắn: “Ai cơ?”

“Nghiêm Tự.” Phó Diễm không mấy thoải mái khi nói ra cái tên này.

“Không được.” Kha Tây Ninh nghĩ cũng không nghĩ, lập tức cự tuyệt.

Hết chương 78

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.