Vừa nghe chủ quán nói sắp đóng cửa, Kha Tây Ninh không muốn miễn cưỡng người ta, bèn cúi đầu nhỏ giọng nói với Nghiêm Tự: “Không thì chúng ta đổi quán khác?”
Nhưng quanh đây chỉ có duy nhất một tiệm mỳ này, không còn tiệm nào khác.
Dưới ánh đèn đường, chủ quán nheo mắt nhìn, sau đó trợn tròn hai mắt, “Anh là, anh là Nghiêm Tự? A, Nghiêm Tự?”
Kha Tây Ninh phản ứng rất nhanh, lập tức lôi ra lời thoại mỗi khi mình bị nhận ra, nói: “Anh ấy không phải ảnh đế, chỉ là một người có tướng mạo khá giống ảnh đế thôi. Anh từng thấy Nghiêm Tự tới mấy phố đồ ăn vặt kiểu này bao giờ chưa?”
“Thấy rồi.” Chủ quán hùng hồn đáp.
Sau đó anh ta lại nhìn chằm chằm Kha Tây Ninh, ra vẻ suy ngẫm: “Cậu là Kha Tây Ninh phải không?”
Kha Tây Ninh cười ngượng cúi đầu.
Kiểu này cả hai đều bị nhận ra rồi. Chủ quán không ra bài theo lẽ thường, Kha Tây Ninh cũng không biết phải đối tiếp thế nào. Có điều nghĩ lại thì chiêu này đúng là thất sách, có lẽ mấy quán ăn bên này thật sự có rất nhiều người nổi tiếng từng tới. Mà cậu và Nghiêm Tự... hình như cũng từng tới nơi này. Chỉ là đã qua nhiều năm, cách bài trí trong tiệm cũng đã thay đổi ít nhiều, nhất thời Kha Tây Ninh không nhận ra.
Nghiêm Tự trông có vẻ khá bình tĩnh, hắn nói: “Tôi với Tây Ninh đang quay một bộ phim mới ở gần đây.”
Chủ tiệm bèn hỏi: “Tên là gì? Đợi đến lúc chiếu tôi sẽ xem.”
Kha Tây Ninh đáp: “Tên “Đại sư phong thủy“.”
Chủ tiệm như đang nhớ lại gì đó, một lúc lâu sau mới hồi hồn, gật đầu nói đến lúc đó nhất định sẽ xem.
Kha Tây Ninh ngẩng đầu nhìn bốn xung quanh, quán này mặc dù hơi nhỏ nhưng lại vô cùng gọn gàng sạch sẽ, có cảm giác “chim sẻ tuy nhỏ mà ngũ tạng đủ đầy“. Trên bốn bức tường treo một vài khung ảnh, tất cả đều là ảnh chụp chung của chủ quán cùng các minh tinh nổi tiếng.
Chủ quán cười hì hì nói: “Hai con phố này của chúng tôi nằm gần địa điểm quay phim, các sao lớn thường thích tới Ninh Gia Uyển đầu con phố kia, thi thoảng cũng có một vài minh tinh tới đây đổi khẩu vị. Tôi cũng từng gặp không ít minh tinh rồi.”
Nói rồi, chủ quán gỡ một khung ảnh từ trên tường xuống, cho Nghiêm Tự và Kha Tây Ninh xem hình mình chụp chung với người nổi tiếng.
Ảnh chụp đã lâu, nhưng Kha Tây Ninh vẫn có thể nhận ra người trong bức hình.
Nghiêm Tự cười nói: “Hình như tôi thấy ảnh chụp của anh với Phùng Nghị.”
“Thầy Phùng thích mì sườn của quán tôi nhất đấy.” Chủ quán tự hào nói, “Lần nào đến cũng gọi, còn nhất định phải gọi thêm một đĩa nước tương nhỏ, đặt bên cạnh làm gia vị.”
Kha Tây Ninh thấy lạ, ngoái lại hỏi Nghiêm Tự: “Sườn chấm tương?”
Nghiêm Tự hiển nhiên không lạ gì cái sở thích quái gở này của Phùng Nghị, hắn nói: “Quê cũ của Phùng Nghị ở miền biển, thích ăn như vậy. Trong nước tương còn thêm chút dầu mè, bảo vậy mới thơm.”
Chủ quán như tìm được người cùng chí hướng, gật đầu lia lịa: “Đúng đúng đúng, anh nói đúng.”
Bầu không khí rất hài hòa vui vẻ, chủ quán cũng không tính đóng cửa nữa.
Anh ta xắn tay áo, hùng hổ nói: “Hai người muốn ăn gì, tôi đặc biệt lên lò nấu cho hai vị.”
Kha Tây Ninh nghi hoặc: “Vẫn còn nguyên liệu sao?”
Chủ quán liếc nhìn vào trong, nói: “Vừa may, còn dư lại đúng hai phần mì, tôi bắc bếp nấu cho hai người.”
Kha Tây Ninh nhỏ giọng hỏi Nghiêm Tự: “Anh muốn ăn gì?”
Nghiêm Tự không kén chọn, chỉ đáp: “Anh ăn giống em.”
Kha Tây Ninh bèn nói với chủ quán: “Hai bát mì sườn.”
Nói rồi lại len lén quay ra bảo Nghiêm Tự: “Hay là chúng ta cũng thử gọi một đĩa tương như thầy Phùng xem.”
“Tùy em.” Nghiêm Tự đáp. Nói ra hai từ xong, hắn lại thấy hơi qua loa hời hợt, mặc dù trong lòng hắn không nghĩ vậy, nhưng vẫn cứng ngắc mà bổ sung thêm một câu: “Cứ thế đi, anh thấy rất tốt.”
Kha Tây Ninh căn bản không hề để bụng thái độ của hắn, lực chú ý của cậu hoàn toàn rơi trên vị chủ quán đang bận rộn vắt mì phía trước.
Chủ quán nói: “Dầu mè hết rồi.”
Kha Tây Ninh: “Không sao.”
Chủ quán lại nói: “Tương cũng dùng hết rồi.”
Lần này Kha Tây Ninh thoáng sửng sốt, nói: “Vậy cũng không sao, cùng lắm thì không nếm thử vị mới.”
Chủ quán tìm kiếm một lúc lâu, cuối cùng xòe hai bàn tay, chán nản nói: “Xương sườn cũng bán hết mất rồi.”
Kha Tây Ninh: “...”
Nghiêm Tự thu hết cuộc đối thoại giữa hai người vào mắt, chủ động nói: “Vậy hai bát mỳ cá viên đi.”
Chủ quán lại mò mẫm một hồi, đáp: “Cá viên bán hết từ chiều rồi.”
Kha Tây Ninh dở khóc dở cười, “Quán anh còn gì thì nấu nấy đi.”
Chủ quán “ok” một tiếng, xong lại bắt đầu ra sau bếp bận rộn làm mỳ.
Kha Tây Ninh nằm rạp ra bàn, khẽ giọng hỏi: “Nghiêm Tự, có phải trước kia chúng ta từng tới đây rồi không?”
“Tất nhiên là tới rồi.” Giọng nói sang sảng của chủ quán vang lên bên tai Kha Tây Ninh.
Cậu nhịn không được bật cười ra tiếng. Vốn tưởng đã hạ giọng xuống thấp lắm rồi, không ngờ tai chủ quán lại thính như vậy, đứng xa tít tắp cũng nghe thấy rõ ràng lời cậu nói.
Chủ quán lau tay lên chiếc khăn lông ướt, đi tới chỗ hai người, nói: “Hai người quên thật đấy à.”
Anh ta chỉ lên lá cờ làm bảng hiệu ngoài cửa, “Chữ bên trên còn là do hai người đề đấy.”
Giờ thì Kha Tây Ninh đã nhớ ra rồi. Cậu nhìn Nghiêm Tự, ý cười tràn đầy trên mặt: “Chữ này không phải tôi viết.”
Chủ quán vỗ đùi cái đét, nói: “Hầy, ai viết cũng thế cả. Người chắp bút là ảnh đế phải không? Thầy Kha thì đứng kế bên nhìn, tôi vẫn còn nhớ mà. Lá cờ này tôi coi thành vật gia truyền, đợi con trai tôi thành gia lập nghiệp cười vợ, tôi sẽ trao lại cho nó...”
“Con trai truyền lại cho cháu. Cháu truyền cho chắt.” Kha Tây Ninh cười cong cong khóe mắt, nhìn Nghiêm Tự, “Đời đời con cháu đều lấy chữ anh viết làm vật gia truyền.”
Nghiêm Tự biết Kha Tây Ninh đang trêu chọc mình, hắn cũng không phản bác lại, chỉ lắc đầu đầy vẻ bất đắc dĩ.
Kha Tây Ninh phải được nhắc cho mới nhớ ra, mà Nghiêm Tự chỉ nhìn chữ “Mỳ” kia thôi cũng biết đây là một trong số những nơi lấy cảnh khi hai người quay “Tiểu Lưu Ly” vào bảy năm trước. Thời điểm đó cung cách quay phim điện ảnh khác nhiều so với bây giờ, phim trường bây giờ mỗi một viên gạch viên ngói đều là lâm thời dựng lên hoặc xây lên nhờ phần mềm chỉnh sửa ở công đoạn hậu kỳ. Đẹp thì có đẹp, nhưng lại mất đi ít nhiều hơi thở phong trần.
Cho nên dù chỉ là diễn viên chính tình cờ gặp nhau trên đường, cùng nhau ăn một bát mỳ thịt bò, vậy cũng phải đường đường chính chính tìm một tiệm mỳ lâu đời mà vào ăn.
Tiểu tiết quyết định thành bại. Kha Tây Ninh cảm thấy “Tiểu Lưu Ly” là đoàn phim tỉ mỉ nhất trong số các đoàn phim mà cậu từng hợp tác cho tới bây giờ. Mỗi đoàn phim đều có phong cách của riêng mình. Tiêu chí trong đoàn “Nói mê” của Giang Dụ Phi là dùng số tiền ít nhất để đạt được hiệu quả cao nhất; tổ chế tác của “Đại sư phong thủy” thì lại rất có năng lực, vốn đầu tư cũng nhiều, hiệu ứng đặc biệt còn mời hậu kỳ bên Hollywood về phụ trách.
Mà ý tưởng của “Tiểu lưu ly” là bốn chữ “hơi thở phong trần”, là một tác phẩm điện ảnh, chuộng lấy những cảnh đẹp trên phố cho lên hình. Kha Tây Ninh từng xem qua cảnh đầu phim, cảnh vật rất đẹp rất thật, giống như một câu chuyện thật sự xảy ra xung quanh mình.
Chủ quán cảm thán: “Quán tôi lần đầu tiên được bao làm địa điểm quay phim. Hôm đó đạo diễn, phó đạo diễn, chế tác, tổng giám chế,... đều tới cả, đi cuối hàng là hai người các anh.”
Sau khi “Tiểu lưu ly” quay xong ở tiệm mỳ, đoàn phim đã tặng cho chủ tiệm rất nhiều quà.
Thư pháp bút lông của Nghiêm Tự rất tốt, vì vậy bàn đề một chữ “Mỳ” tặng cho người ta.
Kha Tây Ninh nói: “Không ngờ anh vẫn nhớ rất rõ ràng.”
“Tất nhiên rồi.” Chủ quán cường điệu, “Này là làm địa điểm quay cho phim điện ảnh, ngộ nhỡ mà nổi thì sao? Phim nổi, chỗ chúng tôi cũng sẽ nổi theo, khách tới ăn sẽ càng ngày càng đông. Tôi có thể tiếp tục tâm nguyện của tổ tiên, mở một chuỗi cửa hàng mỳ...”
Anh ta thở dài lau mặt bàn, điên cuồng than vãn: “Bao nhiêu năm rồi cũng chỉ có một đoàn phim tới thuê quán tôi để quay phim, tôi mòn mõi đợi, đợi đến lúc phim được công chiếu, kết quả đợi suốt một hai năm vẫn không thấy động tĩnh gì, nhịn không được bèn nhờ người hỏi han hộ, mới biết bộ phim hay như vậy đã bị cấm chiếu mất rồi. Đầu năm nay người ta quay phim chẳng có tâm chút nào. Mấy bữa trước con trai tôi với mẹ nó ngồi nhà xem phim thần tượng, tôi liếc thử, nam chính và nam phụ ngồi trong một nhà hàng nói chuyện, đang là giờ cơm mà bên trong trừ hai người ra không có lấy một bóng khách tới ăn, này không phải quay nhăng quay cuội thì là gì?”
Kha Tây Ninh có cảm giác tình tiết kia quen quen, “Bộ phim ấy tên là gì?”
“Tôi quên rồi.” Chủ quán đáp, “Chỉ tùy tiện liếc mắt một cái thôi, ngay cả dáng vẻ diễn viên chính ra sao còn không nhìn rõ, chỉ nhớ nhà hàng kia rất hoa lệ hoành tráng, trên trần nhà toàn là đèn thủy tinh. Tôi mới nghĩ, đoàn phim có tiền giăng đống đèn này sao không bỏ ra chút tiền mời thêm mấy diễn viên quần chúng đi.”
Nước sôi. Chủ quán vội vàng chạy vào trong nhúng mỳ.
Nhắc tới đèn thủy tinh Kha Tây Ninh đã hoàn toàn nhớ ra. Kia là bộ phim rác Kha Tây Ninh quay hồi đầu năm ngoái, lượng người xem thấp đến thảm thương, đạo diễn còn muốn lợi dụng Kha Tây Ninh và nữ chính xào nhiệt độ. May mà khi đó Kha Tây Ninh không có nhân khí, nữ chính lại là người mới, scandal đoàn phim xào lên hai ba lần đều chẳng được ai chú ý đến, đạo diễn sống chết mặc bay, bộ phim thần tượng kia triệt để cạp đất.
Nghiêm Tự nói: “Bộ phim này nghe rất quen tai.”
Kha Tây Ninh không để trong lòng, thầm nghĩ nhất định là Nghiêm Tự nhận sai phim.
“Có phải nữ chính tên Ninh Hủy không?” Nghiêm Tự hỏi, “Nữ nghệ sĩ hàng đầu của Văn Ngu?” Người trước sau khi kết thúc hợp đồng với Văn Ngu đã tự mở phòng làm việc của riêng mình, Ninh Hủy “thăng cấp“. Hai năm nay cô nhờ vào việc đóng phim thần tượng cũng lăn lộn được trong giới.
Kha Tây Ninh cực kỳ kinh ngạc: “Sao anh biết Ninh Hủy?”
Văn Ngu là một công ty giải trí nhỏ, bộ phim nào cũng tệ đến nỗi không sủi nổi bọt nước. Ninh Hủy dù là đại bài của Văn Ngu, nhưng trong showbiz vẫn là một tiểu trong suốt.
“Không đúng...” Kha Tây Ninh bắt được điểm mấu chốt, “Vậy anh có biết nam chính là ai không?”
Nghiêm Tự: “Chẳng lẽ không phải em?”
Kha Tây Ninh: “...”
“Sao anh lại chú ý tới mấy loại phim nhỏ nhặt này.” Kha Tây Ninh cố gắng ra vẻ bình tĩnh uống một ngụm nước, mấy thứ này đều là lịch sử đen tối của cậu, “Không thể nào.”
“Kha Tây Ninh và Ninh Hủy ban đêm cùng đi uống rượu không về“.” Nghiêm Tự nói, “Tin này up lên được một giờ, là anh nhờ người đẩy xuống, đề tài cũng là anh kêu người hạ nhiệt độ.”
Kha Tây Ninh cứng họng, thì ra là vị này dở trò. Chẳng trách đạo diễn ngày ngày than ngắn thở dài nói, bỏ một số tiền lớn ra mua hot search xào nhiệt độ, kết quả đến chút bọt nước cũng chả thấy đâu. Ban đầu Kha Tây Ninh còn nghĩ là do mình không có nhân khí, giờ nghĩ lại, cho dù không có nhân khí, nhưng cậu cũng đóng kha khá phim, fan phim vẫn có, vậy mà rộ ra tin đồn lại không có ai bàn tán, này mới là không khoa học.
“Đó là xào nhiệt độ.” Việc đầu tiên Kha Tây Ninh làm không phải oán trách Nghiêm Tự mà là muốn giải thích, năm đó cậu không có ngoại tình trong thời gian hôn nhân, “Bộ phim kia quá nát, đạo diễn muốn dùng chút mánh lới giúp nó khởi sắc. Nhưng kỳ thực khán giả vào xem rồi sẽ biết, kia chỉ là một cảnh chụp trong phim...”
Quan trọng nhất là, khi đó chắc chắn Nghiêm Tự cũng biết cậu không cứng lên nổi vơi phụ nữ.
Hay nói cách khác, Kha Tây Ninh chỉ cứng được với mình Nghiêm Tự.
Năm xưa cậu thích người đàn ông này nhiều đến mức nào, hắn không biết, nhưng trong lòng cậu thì hiểu rõ.
“Anh biết đó là ảnh chụp trong phim.” Nghiêm Tự nói, “Cũng biết đó là chiêu trò xào nhiệt độ. Chính đạo diễn của đoàn phim đó lỡ miệng trước giới truyền thông.”
Kha Tây Ninh nhíu mày: “Nếu đã biết, vì sao anh còn làm thế?”
Nghiêm Tự thoáng ngẩn người, sau đó nói: “Xin lỗi.”
“Anh không cần xin lỗi.” Nghĩ một lát, Kha Tây Ninh nói, “Tôi cũng không thích bị quấn với nghệ sĩ khác để xào nhiệt độ, đạo diễn kia cũng là tiền trảm hậu tấu.”
Hai người yên tĩnh lại.
Bất chợt Kha Tây Ninh hỏi: “Chuyện như vậy anh làm mấy lần rồi?”
“Ba lần.” Nghiêm Tự đáp, “Mỗi lần đoàn phim lăng xê cùng gây tai tiếng giả, anh đều tìm người chặn lại.”
Ba lần... Kha Tây Ninh thầm nhẩm trong lòng một lần, hỏi: “Những scandal anh giúp tôi chặn lại đều có liên quan tới chuyện tôi và bạn diễn bị ghép cặp sao?”
“...” Nghiêm Tự không đáp lời.
Mà Kha Tây Ninh đã hiểu, không phải. Điều này khiến Kha Tây Ninh cảm thấy vô cùng khó hiểu. Ngoài trừ chuyện với Ninh Hủy lần đó, những scandal khác đều rất bình thường, không ảnh hưởng toàn cục, đạo diễn cũng hỏi ý kiến Kha Tây Ninh trước rồi mới đăng lên mạng. Vì cớ gì đến cả chuyện này mà Nghiêm Tự cũng chặn.
Nghiêm Tự có đoàn đội chuyên phụ trách quan hệ xã hội.
Tai tiếng của Bạch Tử Uẩn vừa truyền ra, Nghiêm Tự cũng ngay lập tức yêu cầu đoàn đội kia ngăn lại. Có điều đoàn đội đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của Nghiêm Tự, cho dù đã dẹp yên trên tin tức cùng hot search, nhưng dư luận quần chúng đã sớm lên men.
Kha Tây Ninh thoáng trầm mặc.
Cậu nhìn chăm chăm vào Nghiêm Tự, nói: “Anh còn nhớ cốt truyện của “Tiểu lưu ly” quay tại quán ăn này chứ?”
Nghiêm Tự không hiểu vì sao Kha Tây Ninh đột nhiên nhắc tới chuyện này, hắn đáp: “Tất nhiên anh vẫn nhớ.”
Mạc Thất và Lưu Lê lần đầu gặp nhau chính tại tiệm mỳ này. Đoàn phim bao cả quán, sửa sang qua loa, nơi đây liền không khác tiệm mỳ được miêu tả trong kịch bản là mấy. Lưu Lê và Mạc Thất cùng ngồi chung một chiếc bàn gỗ đơn sơ.
Gia cảnh Lưu Lê bần cùng, trong tay không có mấy đồng tiền, gọi bà chủ một bát mỳ thịt bò không có thịt bò, sau đó dùng đũa cuộn mỳ đưa lên miệng ăn. Cậu ăn vội ăn vàng, trên trán ứa đầy mồ hôi. Mạc Thất tới ngồi đợi người, tùy tiện gọi một phần rồi để trên bàn mặc cho mỳ nguội. Lưu Lê lớn lên bộ dáng trắng trẻo, môi hồng dính chút nước lèo bóng mỡ.
Mạc Thất vô tình liếc thấy Lưu Lê ăn mỳ nóng đến đỏ bừng mặt mũi, không hiểu sao lại cảm thấy đáng yêu. Hắn châm thuốc, ánh mắt thi thoảng lại làm như vô ý liếc nhìn sang cậu.
Một chi tiết vô cùng đơn giản, lại khác biệt hẳn với người dưng lần đầu vô tình bắt gặp, khiến Mạc Thất chú ý tới Lưu Ly.
Đáng tiếc người bạn mà Mạc Thất đang đợi đã sớm bán đứng hắn. Người cần tới thì không tới, kẻ tới lại là một đám đối thủ không đội trời chung. Đám người này không thèm nói lý, vừa xông vào đã bắt đầu đấm đá đánh lộn, lật bàn đạp ghế, cả quán nhốn nháo người ngã ngựa đổ.
Lưu Lê xui xẻo ngồi chung bàn với Mạc Thất, bị bọn chúng tưởng rằng có quan hệ với hắn, gom cả vào xử chung. Mạc Thất đơn thương độc mã tay không giải quyết hết tên này tới tên khác, cuối cùng thấy cứu viện của đối phương tới, hết cách, hắn đành kéo theo Lưu Lê chạy đi.
Sự kiện đó mở đầu cho những gút mắc sau này của hai người.
Về sau khi cả hai yêu nhau, Mạc Thất có dẫn Lưu Lê quay lại quán mỳ đó ăn. Điểm khác biệt chính là, lần này, Mạc Thất không nỡ để Lưu Lê ăn mỳ thịt bò không thịt bò, cũng không nỡ để cậu ăn bằng đũa dùng một lần lởm chởm đầy dằm nữa.
Hiện giờ trong quán đã không còn loại đũa như vậy nữa, cắm trong ống trúc là những đôi đũa mộc bình thường đã được chủ quán phun sơn.
Chủ quán cất cao giọng hô: “Mỳ tới đây, hai vị tranh thủ đang nóng ăn đi.”
Hai bát mỳ thịt bò đặt trước mặt Nghiêm Tự và Kha Tây Ninh, hơi nóng trong bát chầm chậm bốc lên. Chủ quán cho rất nhiều thịt bò, từng miếng thật dày chồng nhau lấp kín phần mỳ phía dưới, chắc vì sắp đóng cửa nên anh ta mới gom hết số thịt bò còn dư trong quán bỏ vào hai bát mỳ cuối cùng.
Kha Tây Ninh ăn thử một miếng, bật ngón cái.
Chủ quán cười hề hề: “Ngon không?”
“Ừm, ngon lắm.” Kha Tây Ninh đáp. Nhớ tới lời chủ quán ban nãy, Kha Tây Ninh bèn tiết lộ một ít thông tin: “ “Tiểu lưu ly” năm nay được cấp phép rồi, có thể không lâu nữa sẽ khởi chiếu.”
Chủ quán mừng rỡ: “Vậy tức là tiệm mỳ của tôi sắp nổi rồi?”
Kha Tây Ninh không dám nói chắc, dù sao “Tiểu lưu ly” cũng là phim điện ảnh đã quay từ bảy năm trước. Sau bảy năm, đoàn đội khi xưa rất khó tề tựu đông đủ, công tác tuyên truyền cũng khó làm tới nơi tới chốn.
Nghiêm Tự lại nói: “Phải, tiệm mỳ nhà anh sắp nổi tiếng rồi.”
Chủ quán trông rất vui vẻ, không kiểm soát được nụ cười của mình, “Tôi phải lập ra một mục tiêu nho nhỏ, trước hết để tiệm mỳ nhà tôi trở thành tiệm mỳ số một Trung Quốc, sau đó sẽ tiến ra thế giới.”
“Đúng là một mục tiêu nhỏ bé.” Kha Tây Ninh cảm thấy thú vị, bật cười, sau đó khẽ giọng nói, “Tranh thủ lúc còn nóng ăn thôi.”
Chủ quán không đứng đó nữa, quay trở lại sau bếp dọn dẹp nồi niêu.
Nghiêm Tự thấy Kha Tây Ninh dường như có tâm sự gì, hắn buông đũa, hỏi cậu: “Có phải em có lời muốn nói với anh không?”
Kha Tây Ninh nghĩ, quyết định nói ra nghi vấn cắm rễ đã lâu trong lòng. Cậu nói: “Ăn mỳ trước đã.”
Hai người ăn xong hai bát mỳ bò nóng hổi, chào tạm biệt chủ quán, cùng nhau đi trên con đường nhỏ an tĩnh.
Nghiêm Tự và Kha Tây Ninh sóng vai bước đi.
Mũi giày của cậu đá trúng hòn đá nhỏ trên vỉa hè. Hòn đá đen xì xì lăn tới gốc cây đại thụ gần đó.
Bóng người dưới tàng cây lay động.
Kha Tây Ninh hỏi hắn: “Ngày ly hôn, tôi hỏi anh hai câu hỏi. Anh còn nhớ không?”
Nghiêm Tự nhíu mày: “Nhớ.”
Kha Tây Ninh nói: “Câu hỏi thứ nhất. Ban đầu người anh thích là tôi hay Lưu Lê, chuyện này tôi đã có câu trả lời.”
Nghiêm Tự nhìn cậu, trầm giọng đáp: “Đối với anh, Lưu Lê chỉ là một nhân vật không có thật.
“Đúng là nực cười.” Kha Tây Ninh bật cười, “Giống như ông trời đang trêu đùa chúng ta vậy. Đêm Trừ Tịch, mấy món ăn anh làm cho tôi, tất cả đều là những món mà Lưu Lê thích, khi đó tôi thật sự không thể không nghĩ nhiều.”
Nghiêm Tự ngẩng lên nhìn cậu, trong lòng ngũ vị tạp trần, muốn mở miệng giải thích.
Kha Tây Ninh lại nói trước: “Bác gái đã nói cho tôi biết rồi, những món đó là bà dạy cho anh, không liên quan gì đến anh cả.”
Cậu ngừng một lát, sau đó nói ra suy nghĩ trong lòng: “Lúc đó tôi thật sự không ngờ sự tình lại là như vậy. Mỗi khi trời có sấm sét, tôi nói mình không sợ, nhưng anh luôn đặc biệt... đặc biệt bảo vệ tôi vào ngày đó. Đến mãi sau này khi anh nói, mỗi lần có sấm sét tôi sẽ gặp ác mộng, trong lòng tôi lại nổi lên một nghi vấn không cách nào giải đáp. Tới tận khi trở lại nhà cũ, trải qua hết chuyện này tới chuyện khác, tôi mới dần hiểu được những sợ hãi tồn tại tận sâu trong lòng mình, mới biết, thì ra mẹ tôi xảy ra chuyện chính vào đêm mưa giông sấm chớp, mà tôi, trước kia luôn tự động che đậy những kí ức đó lại, chỉ đến ngày mưa giông sấm sét mới bộc lộ ra cảm xúc chân thật sâu trong nội tâm mình.”
Đối với Kha Tây Ninh, những chuyện kia đã trở thành vết thương lòng.
Nghiêm Tự an ủi cậu: “Tây Ninh, đã qua rồi.”
“Phải.” Kha Tây Ninh mỉm cười, “Tôi có thể bình thản thẳng thắn nói cho anh nghe, cũng có nghĩa những ám ảnh năm xưa đã không còn là ám ảnh nữa.”
Nghiêm Tự nghe hiểu ý cậu.
“Nghiêm Tự, đoạn diễn độc thoại nội tâm trong “Nói mê”, anh đã dạy tôi diễn viên phải biết nhập vai và thoát vai. Ngày đó, thật sự tôi rất muốn hỏi anh, anh dạy tôi như vậy, nhưng anh đã làm được chưa? Trước đây tôi vẫn luôn cho rằng anh chưa thoát ra khỏi “Tiểu lưu ly”, anh chỉ đang coi tôi thành Lưu Lê mà thôi. Bây giờ nghĩ lại, tất cả chỉ là tôi tự nghi tự quấy. Vì tôi không tin, không tin anh từng yêu tôi.”
Những lời chân tâm thế này, nếu là Kha Tây Ninh lúc nào cũng lo được lo mất trước kia, chắc chắn sẽ không thể nào nói ra khỏi miệng.
Kha Tây Ninh hỏi: “Vậy anh... từng yêu tôi sao?”
Nghiêm Tự cảm thấy rất buồn cười. Thì ra đã qua lâu như vậy, Kha Tây Ninh vẫn không tin hắn có tình cảm với cậu. Từ phương diện khác mà nói, đây cũng là một loại thất bại.
Hắn mỉm cười đầy bất lực: “Đâu chỉ là “từng”, tình cảm anh đối với em bây giờ so với trước kia chưa từng thay đổi... Tây Ninh, anh yêu em.”
Kha Tây Ninh ngước mắt, nhìn hắn.
Nghiêm Tự chưa thường bộc bạch lòng mình, lần trước hắn nói “anh yêu em”, chính là ngày mà hai người ly hôn.
Trái tim hắn đập như đánh trống, từng trận như sấm dậy bên tai.
Hắn gấp gáp muốn nghe đáp án từ Kha Tây Ninh.
“Nghiêm Tự.” Kha Tây Ninh thật sự vô cùng khó hiểu, “Anh nói anh yêu tôi, vậy năm xưa vì sao không muốn tôi nổi tiếng?”
Vốn cậu cũng không nghĩ nhiều, chỉ thoang thoáng có cảm giác Nghiêm Tự có vẻ không muốn cậu trở nên nổi tiếng. Bây giờ cậu đã hiểu, Nghiêm Tự ngay từ đầu đã không phải không quan tâm đến cậu như cậu vẫn tưởng, ngược lại, hắn vô cùng để tâm đến sự nghiệp của cậu.
Nhưng hắn vẫn bàng quan đứng nhìn, để mặc cậu nhận mấy bộ phim tệ hại mãi mãi không khởi sắc, còn ra tay dập tắt các loại scandal có thể khiến Kha Tây Ninh nổi lên. “Scandal” thoạt nghe thì không có gì tốt, giống như những thứ bẩn thỉu trên bề nổi của showbiz, nhưng đối với diễn viên và đoàn phim mà nói, scandal mức độ vừa phải có thể giúp họ giữ được nhiệt độ.
Có rất nhiều scandal bình thường, sau khi đạo diễn hỏi qua ý Kha Tây Ninh, vì tốt cho đoàn phim, cậu cũng sẽ đồng ý. Cho dù quần chúng chán ghét thủy quân, nhưng không thể phủ nhận thủy quân chính là một trong những cách hiệu quả nhất thay đổi chiều gió dư luận.
Nghiêm Tự không trả lời. Không phải hắn không muốn trả lời, mà là không biết phải trả lời thế nào.
Nếu trả lời đúng theo sự thật, như vậy sẽ xé rách lớp dịu dàng giả dối năm đó, lộ ra trái tim ích kỷ trần trụi của hắn.
Hết chương 77.