Tôi và Lâm đi đường vòng tới Changga mất mấy ngày, gian nan trắc trở. Tôi
nghĩ sở dĩ Lâm làm như vậy là vì tránh truy binh của Hassan nên không
hỏi nhiều, hơn nữa cũng không biết phải hỏi thế nào. Mấy ngày qua, cả
hai đều rất kiệm lời, khi bắt buộc phải lên tiếng thì đều vô cùng khách
sáo, ví dụ như: “Tối nay nghỉ ở đây nhé?”, “Được”, “Bây giờ ăn cơm
nhé?”, “Vâng”.
Những đoạn đối thoại dài cũng có nhưng rất hiếm
hoi, hơn nữa luôn không đầu không cuối. Có một lần, tôi hỏi anh có vẻ
thông thuộc đường này, Lâm thừa nhận đây không phải là lần đầu tiên anh
đến Pakistan.
“Lần trước anh đến vì việc gì?” Tôi gợi chuyện.
Anh đáp gọn lỏn: “Thăm người thân.”
“Vì thế mà anh quen biết Hassan?”
“Anh quen biết Hassan từ lâu rồi, không phải ở Pakistan.”
“Vậy là ở đâu?” Nói đến đây, tôi sực nhớ ra chất giọng chuẩn đầy nho nhã của Hassan, mới vỡ lẽ. “Hai người đã quen nhau ở London sao?”
Lâm không trả lời.
Điều này khiến tôi không khỏi bực mình, chuyện gì anh cũng không muốn nói
cho tôi biết, vậy thì làm sao tôi biết được anh đang phiền não chuyện
gì!
“Bộ tộc Pashtun và bộ tộc Rajput sao lại thù hận nhau đến vậy?” Tôi lại hỏi.
Lần này thì Lâm đáp luôn: “Pakistan cũng giống như Trung Quốc, có rất nhiều dân tộc, có người Punjab, Sindhi, Pashtun và Baloch…, Pashtun là bộ tộc lớn nhất ở Afghanistan và lớn thứ hai ở Pakistan, có rất nhiều gia tộc
lớn.”
Trên thực tế, gia tộc Hardel của Hassan là một trong bảy
gia tộc có lịch sử lâu đời nhất của bộ tộc Pashtun - điều này về sau tôi mới biết - đồng thời bảy gia tộc lớn này cũng là những gia tộc có thế
lực nhất trong Pakistan. Gia tộc của Hassan tham gia cuộc thánh chiến
chống quân xâm lược, có quan hệ dây mơ rễ má với quân Muja và cuộc hỗn
chiến quân phiệt trong lãnh thổ Afghanistan.
“Hassan đang huấn
luyện quân đội phải không, em đã nghe nói chuyện của quân Muja rồi.
Nhưng Hassan chẳng phải người Pakistan sao? Cớ gì lại chạy đi huấn luyện quân đội trong trại tị nan Afghanistan?” Tôi thắc mắc.
“Bất luận là người Pashtun ở Afghanistan, người Pashtun ở Pakistan, người Pashtun ở lưu vực sông Ấn, thậm chí người Pashtun lưu lạc ở khu vực Iran thì sự trung thành đối với bộ tộc và tín ngưỡng luôn cao hơn rất nhiều so với
sự trung thành so với quốc gia. Tất cả những người Pashtun đều muốn có
một quốc gia thống nhất.”
“Điều này em cũng biết, nó được gọi là Pashtunistan. Nhưng liệu họ có làm được không?” Tôi hạ thấp giọng hỏi.
Ở quán trà, tôi từng nghe người ta nói, chính phủ Pakistan luôn muốn đả
thông một hệ tư tưởng tôn giáo để hỗ trợ tinh thần chiến đấu của đội du
kích Hồi giáo, hệ tư tưởng này dẫn tới một thành phố ven biển trong lãnh thổ Afghnistan, cũng là lối duy nhất dẫn ra biển.
“Còn về mối
quan hệ giữa bộ tộc Rajput và Pashtun, rất đơn giản. Bọn anh có tiền
nhưng không có vũ khí, Pashtun có quân đội nhưng lại không có tiền,
trong khi họ muốn xây dựng một nhà nước Pashtun thống nhất.”
Mấy
trăm năm trước, sau khi người Rajput định cư ở nơi có đồng cỏ và nguồn
nước dồi dào thuộc Trung Á, họ dần dần chuyển sang buôn bán, từ bỏ cuộc
sống du mục trên đồng cỏ, đồng thời từ bỏ bản lĩnh tự bảo vệ và bắt đầu
dựa vào cường quyền của Pashtun, nhưng cường quyền sao phải bảo vệ kẻ
nhỏ yếu, chẳng qua chỉ vì hám lợi.
Thế giới này không có bữa trưa nào là miễn phí, cũng không có cuộc chiến tranh nào miễn phí, đây là
chân lí luôn đúng mọi lúc, mọi nơi.
Chiến tranh cần tiền, trong khi Rajput có tiền.
“Chính vì vậy nên Rajput đã bị diệt vong?”
Lâm đột nhiên đang giọng nói: “Rajput không hề bị diệt vong!”, khiến tôi
giật nẩy mình. Một lúc sau, anh áy náy nói xin lỗi. Tôi im lặng lắc đầu. Wughi từng nói, tất cả thù hận của nhân loại đều có thể quy kết thành
năm loại: gia tộc, chủng tộc, tôn giáo, quốc gia và tình yêu; không có
trường hợp ngoại lệ.
“Không có đặc quyền thì không có trách nhiệm.” Giây lát sau, Lâm lại khẽ nói.
“Nhưng làm gì có ai từng hỏi xem anh có đồng ý hay không! Làm gì có ai cho anh quyền lựa chọn!”
Tôi buồn bã nhìn anh, rốt cuộc anh đang phải gánh vác trách nhiệm gì vậy?
“Không thể quên đi sao?”
“Quên đi? Em bảo anh quên đi sao?” Nghe tôi nói, anh quay đầu lại hỏi, có vẻ ngạc nhiên.
“Em cảm thấy anh không được vui… Nếu quên đi… có thể anh sẽ vui hơn.” Tôi ấp úng nói.
“Em đã biết được những gì?” Anh chất vấn.
Đó không phải là lời chất vấn thiếu khách sáo, cũng không phải lời chất
vấn xa lạ, mà nó cho thấy sự yếu đuối. Quá nhiều tổn thương, quá nhiều
đau khổ, cho nên giọng nói cứng rắn của anh lại càng làm nổi bật gương
mặt tuấn tú đã tái xanh.
Tôi ấp úng đáp: “Biết một chút… khi ở
thôn Gama, về sau thì ở Changga. Em không hiểu tại sao họ lại coi Rajput như thể nước lũ, mãnh thú?”
“Họ cho rằng bọn anh là phường trộm
cướp, là kẻ trộm của quốc gia này. Khi Pashtun quét sạch, giết sạch
người của bọn anh, họ nói rằng bọn anh vốn không thuộc về đất nước này,
nói bọn anh tới rồi không chịu đi, nói bọn anh cướp bóc đất đai, lương
thực ít ỏi của họ, vì bọn anh mà dân bản địa không có công việc để nuôi
sống gia đình. Bộ tộc Pashtun nói bộ tộc Rajput bọn anh là loài rác rưới chẳng khác gì con gián.”
Tôi ngạc nhiên, con gián ư?
“Dân tộc anh từ nhỏ đã lớn lên trên mảnh đất này, an phận thủ thường, cần cù tận tụy, ngược lại, bọn họ lạc hậu ngoan cố, không có chí tiến thủ,
chẳng làm nên trò trống gì ngoài trừ cướp bóc.” Nói tới đây, Lâm dừng
lại, giây lát sau mới tiếp: “Bọn anh phản kháng, họ bèn giở vờ bắt tay
giảng hòa, em biết đấy, bọn anh mặc dù phản kháng nhưng không có đủ vũ
khí.” Giọng anh quá mức bình thản khi kể lại quá khứ thê lương đó.
“Pashtun hứa chỉ cần bọn anh nộp đủ tiền chuộc thì sẽ thả người, nhưng
vào cái đêm kí kết hiệp định đình chiến, bọn họ đã lật lọng, chỉ trong
một đêm gần như toàn bộ người của bộ tộc Rajput đều bị giết chết, làng
xóm, trẻ con, người già, đều chết. Cả bộ tộc bị diệt vong, chỉ còn lại
vài chục người bỏ trốn ra nước ngoài.” Nói đến đây, anh quay lại, lặng
lẽ nhìn tôi, hỏi với vẻ chua chát: “Mễ Lạp, em bảo… em bảo anh nên quên
hết những điều này sao?”
Lúc này, chúng tôi đang ngồi dưới bầu
trời màu xám nhạt, bốn bề núi non vắng vẻ, không một bóng người, nhưng
tôi biết giờ này ở Thượng Hải, London, thậm chí ở Changga, đều là lúc
gia đình quây quần bên nhau, sẽ có rất nhiều người già, trẻ nhỏ, đàn
ông, đàn bà xum vầy cùng gia đình của họ, vui vẻ và đầm ấm. Những điều
tưởng như bình thường này, anh lại không có. Người cùng tộc với anh gần
như đã bị giết sạch, nỗi bi thương bị giết cả họ, trên thế giới này chắc chỉ có người Do Thái mới có thể so sánh được, vậy mà anh có thể bình
tĩnh đến vậy, đó là sự bình tĩnh hoàn toàn vượt quá tuổi tác của anh.
Thấy tôi buồn bã nhìn mình, anh khẽ nhấc môi cười, an ủi: “Không sao đâu, Mễ Lạp. Anh và bộ tộc của anh sẽ trở về nhà, đừng lo.” Nụ cười của anh rất nhẹ, nhẹ tới mức chỉ cần chạm nhẹ là sẽ vỡ vụn.
Đi cùng nhau lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên tôi biết về mối thù hận trong lòng
anh, trước kia, tôi chỉ biết Pakistan, bộ tộc lớn nhất của Pakistan là
Pashtun.
Tôi lấy hết dũng khí, nói: “Nhưng… Lâm này, nếu không bỏ qua thù hận, biết đâu có ngày anh sẽ bị nó nuốt chửng. Anh…”
“Mễ Lạp!” Anh cắt ngang lời tôi. “Có lẽ đây chính là vận mệnh, phương Đông
gọi nó là duyên phận, phương Tây gọi nó là vận mệnh, anh chỉ tiếc mình
không có cách gì…”
Bỗng anh trở nên ngập ngừng, mấy giây sau lại nói: “Không ngờ sẽ gặp…” Phần sau của câu nói đã bị màn đêm cuốn đi mất.
Không hiểu sao, đột nhiên tôi muốn khóc.
Còn lần khác, khi ở một thôn nhỏ đổ nát, sắp đi ngủ, Lâm đột nhiên hỏi tôi: “Mễ Lạp, em muốn có một tương lai như thế nào?”
Tôi đang cởi than trong lò sưởi, nghe thấy vậy bèn ngẩng lên đáp: “Lấy
chồng sinh con, an hưởng tuổi trời. Giống như tất cả mọi người.”
“Vậy em có tình nguyện đi theo một người đàn ông, nếu người đó có cuộc sống
nhiều sóng gió và tạm thời không thể hứa hôn với em?”
“Hứa hôn, anh muốn nói là người đó đã có vợ?”
“Vợ hoặc vợ sắp cưới.”
Tôi quả quyết nói: “Sao có thể như vậy được?” Rồi tôi nhớ tới Alice, cô ta
và Ngô Chung đã ở bên nhau khá nhiều năm rồi, nếu người đàn ông đó thực
lòng yêu cô ta thì liệu có để cô ta phải mang tiếng xấu đó không? Nếu
phải li hôn thì hãy sớm li hôn đi, cái gì mà có “nỗi khổ tâm” chứ, chẳng qua chỉ là những cái cớ nực cười mà thôi.
Khó khăn lắm Lâm mới
nói tiếp: “Nếu người đàn ông đó sẽ giải quyết tất cả mọi vấn đề thì sao, nếu anh ta thực sự có nỗi khổ tâm, cần có thời gian thì sao?”
Tôi mỉm cười. “Người đàn ông có vợ nào cũng nói câu này với người tình của
anh ta. Nếu anh ta thực sự yêu cô ấy thì nên để bản thân được tự do
trước đã, sau đó hãy đường đường chính chính theo đuổi cô ấy.”
Dưới ánh lửa, Lâm nhìn tôi rất lâu, sau đó không nói lời nào, đứng dậy, đi
thẳng ra ngoài. Đêm hôm đó, tôi không biết anh đã đi đâu, mãi đến gần
sáng mới về, người dính đầy sương tuyết, vừa ngả lưng xuống giường là
ngủ luôn, toàn thân nóng như hòn than. Vì trận sốt cao này mà chúng tôi
một lần nữa phải kéo dài hành trình, mấy ngày sau mới tới được ngoại ô
Changga, đúng vào Lễ Thánh Nguyệt. Rất nhiều người đổ xô về thị trấn để
ăn mừng ngày lễ, chúng tôi vốn muốn nhân lúc hỗn loạn để lẻn vào, không
ngờ lại khó khăn đến vậy.
Rất lâu trở về trước, Changga là một
thị trấn trọng điểm về quân sự, bởi vì vị trí địa lí và điều kiện khí
hậu đặc thù của nó. Chỉ có hai con đường kết nối nó với thế giới bên
ngoài, giống như cổng thành ở Trung Quốc cổ đại vậy, và bây giờ, hai bên cổng thành đều có quân lính của Hassan, kiểm tra từng người một.
Tôi cứ tưởng chuyện này không phải vấn đề gì lớn, chỉ cần mặc bộ Burqa chim cánh cụt lên người, dùng mạng đen chùm từ đầu đến chân là có thể qua
được; nhưng thế lực của Hassan quả thực quá mạnh, đám hộ vệ sau khi nhận được sự đồng ý của những người đàn ông, đã kéo khăn đen trùm đầu của
từng người phụ nữ ra. Đương nhiên cũng có người từ chối, nhưng hậu quả
của việc từ chối chính là bị ném sang một bên, kết quả vẫn không thay
đổi.
Đám phụ nữ đương nhiên là gào khóc kinh thiên động địa, còn
đám đàn ông thì mặt mũi tái mét. Tôi có phần sợ sệt, cuối cùng cũng hiểu ra, trên mảnh đất này, thế lực của người đàn ông nói năng thận trọng,
nghiêm nghị như chim ưng đó lớn đến mức nào.
Lâm kéo một thanh
niên đang tức giận sang một bên để xem tình hình nghiêm trọng tới mức
nào, thiếu niên đó nói cũng không biết tại sao từ mấy ngày trước đã tiến hành kiểm tra kiểu này. “Rõ ràng là quá bất kính với Thánh Allah! Chị
gái tôi hiện giờ vẫn đang bị giữ lại.” Thiếu niên tức giận nói.
Tôi và Lâm đưa mắt nhìn nhau, tránh sang một bên, bàn bạc.
“Nhất định phải vào thành sao? Còn cách nào khác không?” Tôi hỏi.
“Chỉ có cách vào thành, đã hẹn gặp nhau ở trong thành rồi, bây giờ không có cách gì để đưa tin cả.”
“Hay là anh vào thành trước đi! Em ở lại đây đợi anh.”
Anh lắc đầu. “Không được, trời sắp tối rồi, một mình em ở lại đây, ngộ nhỡ anh không kịp quay lại thì làm thế nào?”
Năm 680 sau Công nguyên, do không phục người kế nhiệm lúc bấy giờ, Hussein
đã cùng gia đình rời khỏi thánh địa Mecca, trên đường đi đã gặp phải sự
truy kích của kỵ binh vương triều Umayyad, tất cả đều bị giết chết. Thế
là các tín đồ đạo Hồi ở Pakistan đã thể hiện sự sám hối và phẫn nộ bằng
cách tự hành hạ bản thân mình. Đây chính là nguồn gốc của Lễ Thành
Nguyệt, một ngày lễ không dành cho tiếng cười hoan hỉ. Ngày lễ này được
duy trì là để nói cho thiên thu vạn đại biết về sự hận thù và thảm sát
năm đó.
Cho nên tôi cảm thấy Hassan thật giỏi, lại dám đặt trạm
gác của riêng mình trong một ngày lễ như thế này, còn kéo mạng che mặt
của từng người phụ nữ lên để kiểm tra nữa. Chắc chắn anh ta biết những
người đàn ông tới tham dự Lễ Thánh Nguyệt đều mang vũ khí bên người.
“Trong bốn tôn giáo lớn, chỉ có đạo Hồi dạy các tín đồ của mình về sự phẫn nộ
và phục thù. Điều này rất không tốt. Ghi nhớ hận thù rất không tốt. “Có
lần, nhân nói về kinh Koran, Wughi đã nói với tôi như vậy, với vẻ mặt
đầy lo lắng. Lúc đó tôi còn nghĩ, ghi nhớ thù hận có gì không tốt, chẳng phải có câu: “Biết nhục mới có dũng” sao? Nhưng tới lúc này tôi đã hiểu ý của ông cụ.
Trước khi tới Pakistan, tôi đã biết ngoài số ít
người theo đạo Kito, đạo Baptist, đạo Luther và đạo Phật, gần như người ở khu vực Trung Á đều theo đạo Hồi, ít nhất là trên lí thuyết. Sau khi
thánh chiến kết thúc, trải qua hơn bảy mươi năm dưới sự áp chế của “Kích tiến vô thần luận”1, sự tín ngưỡng tôn giáo bắt đầu quay lại. Tôi không biết có phải vì nguyên nhân này hay không mà các cuộc diễu hành trong
Lễ Thánh Nguyệt ở khu vực Pakistan đều vô cùng thảm khốc, những người
đàn ông tham gia diễu hành đều dùng xích sắt hoặc roi da quất lên người
mình tới mức bật máu.
(*)1.Còn được gọi là “Chủ nghĩa vô thần”
hay “Thuyết vô thần”, là một quan điểm khẳng định rẳng thần thánh không
tồn tại hoặc phủ nhận “đức tin” vào thần thánh.
Lúc này, đằng xa có một tốp người đang đi tới, ai ai cũng trong tâm trạng bi thương,
trên mặt trên người máu me đầm đìa, sợ rằng đây sẽ là nhóm người cuối
cùng vào Changga ngày hôm nay.
Lâm lấy mấy tờ đô la ra mua lại bộ quần áo trên người và cả xích sắt của một cậu thiếu niên, cậu ta nhìn
thấy tờ mười đô la thì miệng kêu nhiều quá, còn mắt thì không ngừng liếc về phía tôi đầy vẻ nghi ngờ, Lâm nói đúng, nếu để tôi một mình lại chỗ
này sẽ rất đáng lo ngại.
“Đây coi như là sự bù đắp vì năm nay cậu không thể tham gia Lễ Thánh Nguyệt. Lâm nói với vẻ thân thiện, sau đó
nhanh như cắt thụi cho cậu thiếu niên một đấm, khiến cậu ta ngã vật
xuống đất.
Tôi lặng lẽ cầm lấy quần áo của cậu thiếu niên đó,
không kháng nghị một lời. Nếu việc này xảy ra lúc tôi mới tới Pakistan
thì tôi chắc chắn sẽ kêu lên đầy sợ hãi, nhưng hiện giờ thì không thể,
việc nhỏ không nhịn sẽ hỏng việc lớn. Tuy nhiên có những việc không thể
nhịn được.
“Cậu ta không sao chứ?” Tôi hỏi nhỏ.
“Không
sao. Lát nữa sẽ tỉnh thôi.” Lâm đáp rồi lôi con dao găm Skija tôi vẫn
giấu trong tay áo ra, nói: “Đừng cử động”. Dứt lời, anh vung tay, trong
phút chốc mái tóc dài của tôi chỉ còn tới ngang tai.
Đầu óc tôi
đột nhiên lạnh buốt. Lâm lấy một chiếc khăn trùm, quấn vài vòng lên cái
đầu ngắn cũn cỡn của tôi, nháy mắt, tôi đã biến thành một thiếu niên
Pakistan chính hiệu. Anh nhìn quanh rồi dắt tôi chen vào giữa đoàn người “đi hành hương”.
Tôi lờ mờ đoán ra dụng ý của anh, thấy đoàn
người càng lúc càng tới gần cổng thành, tôi lo lắng hỏi nhỏ: “Nhưng
những hậu vệ đó từng nhìn thấy em rồi, không qua mặt họ được đâu.” Chưa
nói xong đã thấy anh chĩa con dao găm Skija về phía cánh tay của mình.
Tôi giật thót tim, không nói nên lời, trong lòng đột nhiên thấy nhói đau,
cứ như nhát dao này không chỉ đâm lên cánh tay anh mà là đâm trúng trái
tim luôn cố gắng đóng chặt của tôi.
Trong lúc tôi vẫn ngây ra như khúc gỗ, Lâm đã nhanh chóng lấy máu của mình bôi lên mặt tôi. “Bây giờ
cầm lấy xích sắt, tự quất lên người mình đi, nhưng đừng quất thật, nhanh lên!” Anh khẽ ra lệnh.
“Anh tự đâm mình!” Tôi run rẩy nói, mùi tanh của máu tác động mạnh lên thần kinh của tôi.
“Đây là Lễ Thánh Nguyệt, chảy chút máu là chuyện bình thường.” Anh nói một
cách thản nhiên, sau đó nhíu mày, dặn: “Không được khóc!”
“Nhưng vết thương ở bụng anh vẫn chưa khỏi, bây giờ lại… lại…” Tôi cắn môi, đau lòng đến mức không thốt nên lời.
“Đừng khóc!” Giọng anh có chút phiền não. Tôi quay mặt đi, tự nhủ: “Phải,
không được khóc, nước mắt sẽ làm trôi mất vết máu, chẳng lẽ tôi còn muốn anh đâm thêm một dao nữa!” Thế rồi, tôi run rẩy vung xích sắt lên,
nghiến răng quất xuống. Sợi xích đưa lên hạ xuống, phát ra tiếng lẻng
xẻng.
Đoàn người đã đi qua cổng thành, ánh mắt của đám hộ vệ chỉ
khẽ lướt qua đoàn người tự hành xác này, vì mệnh lệnh của họ là tìm một
người phụ nữ, tóc dài ngang lưng, da trắng, vóc người nhỏ nhắn, chứ
không phải mặt gã đàn ông quấn khăn, trên đầu trên mặt đầy vết máu.
“Chúng ta đến từ Thánh Allah! Trở về với Thánh Allah! Kính dâng Thánh Allah
chí nhân chí từ!” Tôi vung xích sắt lên, mắt nhìn thẳng, mỗi bước đi đều quất xích sắt lên người mình và đồng thanh đọc theo mọi người.
Xung quanh vang rền tiếng đọc kinh cùng với tiếng roi quất lên người, âm u,
đau thương, mùi máu tanh càng lúc càng nồng nặc, khiến tôi không khỏi
buồn nôn. Ngay sát tôi lại có người tự tay giơ dao lên đâm mình, bước
chân tôi bắt đầu loạng choạng. Bờ vai đột nhiên thấy ấm áp, hóa ra Lâm
đã tiến sát lại, lặng lẽ nắm chặt tay tôi, nói nhỏ: “Đừng sợ!” Tôi hoảng hốt ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt chăm chú của anh, trong đôi đồng tử
đen láy hiện rõ hình bóng nhỏ bé của tôi. “Mùi máu rất khó chịu phải
không? Chịu khó thêm một lúc, chỉ cần tới khu chợ là được.” Anh cúi đầu, mỉm cười với tôi.
Tôi muốn nhìn đi chỗ khác, nhưng nụ cười xuất
hiện giữa bầu không khí tanh mùi máu này đã làm tôi mê mẩn, khiến tôi
thảm hại. Ai cũng tự quất roi lên người mình, chỉ có tôi và anh bốn mắt
nhìn nhau, dính chặt vào nhau.
“Các người là ai?” Một người đàn
ông cầm roi da, mặt đầy máu, đang đi trong dòng người thì đột nhiên đứng lại, ngẩng đầu lớn tiếng quát. Câu hỏi của anh ta vô cùng nổi bật giữa
những tiếng cầu nguyện. Không đợi chúng tôi kịp phản ứng, người đàn ông
đó đã tức giận nói tiếp: “Các người không phải tín đồ, ở đây làm gì?”
Lúc này dòng người mới dời khỏi cổng thành chưa xa, tiếng quát của anh
ta không những làm trấn động đến cả dòng người mà còn kinh động đến đám
hộ vệ, khiến họ đồng loạt nhìn về phía chúng tôi. Đột nhiên có người hét lớn: “Là tiểu thư, cô ấy ở đây!”
Lâm khẽ kêu: “Chạy!” rồi dắt tay tôi lao thẳng vào con đường nhỏ trong khu chợ của Changga.
Khu chợ vẫn tấp nập và nhộn nhịp, vì đang là Lễ Thánh Nguyệt nên bên lề
những con đường vốn đã nhỏ hẹp có rất nhiều phụ nữ bắc bếp nấu ăn để
cung cấp thực phẩm cho đoàn người diễu hành, vì thế mà càng khó di
chuyển. Hai bên đường là những gian hàng nhỏ san sát, trông đều na ná
như nhau. Lâm dẫn tôi lách qua đám đông, chạy thục mạng, nhưng lần này
đám hộ vệ ở quá gần nên không thể cắt đuôi. Tiếng bước chân phía sau
ngày càng dồn dập, tôi sực nhớ lần trước khi bị Hassan bắt cóc, rất
nhiều căn nhà đều có cửa trước thông cửa sau, bèn chỉ về phía một căn
nhà, nói: “Mau lên, vào nhà!”
Lâm ngơ ngác, hỏi: “Sao cơ?”
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi giữa hai câu nói, đám hộ vệ đã kịp
đuổi tới, thoáng nhìn đã thấy vô số bóng đen đang len qua dòng người
hành hương, không còn thời gian giải thích, tôi kéo Lâm vào căn nhà đầu
tiên ở bên phải có cả cửa đang khép hờ.
Đây là một căn nhà theo
lối kiến trúc mái vòm Mosaic, tối om om, trong không khí ngào ngạt mùi
đàn hương. Tôi và Lâm chỉ biết chạy về phía có ánh sáng, xuyên qua một
hành lang rồi trèo lên tầng hai. Căn nhà nhỏ này đã khá cũ nát, sơn
tường đã bị bong tróc khá nhiều, bố cục của nó hơi giống với phòng tiếp
dân của các làng xã, thị trấn ở Trung Quốc còn đọng lại trong trí nhớ
của tôi, nhưng phong cách trang trí lại lộ rõ vẻ thô tục; bóng đèn đỏ
nhấp nháy, những bức ảnh chụp các ngôi sao Bollywood ăn mặc hở hang,
liếc mắt đưa tình, còn có những bông hoa nhựa đung đưa trong gió.
Có người ở tầng dưới kêu lên: “Bọn họ trốn vào trong này rồi, mau vào lục
soát!” Tiếng những bước chân giẫm lên cầu thang lập tức vang lên, lúc
trầm lúc bổng.
Một cô gái mặc bộ Sari đột nhiên xuất hiện ở đầu
kia hành lang, nhìn thấy tôi và Lâm tay cầm xích sắt, toàn thân đầy máu, còn chưa đợi chúng tôi rat ay, cô ta đã ngất xỉu. Tôi cũng bị cô ta làm cho giật nẩy mình, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một cô gái ăn mặc
hở hang như vậy ở Pakistan; bộ Sari màu hồng phấn mỏng dính này khác hẳn với việc không mặc gì, nếu không mặc gì, đàn ông chưa chắc sẽ lao vào,
nhưng mặc như thế này, đến phụ nữ như tôi nhìn mà còn thấy đỏ mặt nữa
là.
Lâm bước qua người cô gái mặc Sari, không thấy ai cả, anh
liền kéo cô gái dậy, định giấu cô ta vào trong phòng. Một cô gái ngất
xỉu ngay trên lối đi, đám hộ vệ vừa nhìn sẽ biết ngay chuyện gì đã xảy
ra.
“Đây là nơi nào?” Tôi sợ hãi hỏi.
“Kĩ viện.”
Tôi tưởng nơi được gọi là kĩ viện hẳn phải là chốn hoa lệ lộng lẫy như Lệ
Xuân Viện, chứ cái nhà tôi đang đứng đây rõ ràng là phòng tiếp dân của
một làng xã, thị trấn nào đó của thế kỉ trước! Lúc này, cũng không kịp
nghĩ nhiều về sự khác nhau một trời một vực giữa kĩ viện ở Trung Quốc và Pakistan, vì tiếng bước chân của đám hộ vệ đã gần ngay trong gang tấc,
chúng tôi đành phải đẩy cửa đi vào.
Nhưng phòng chỉ có một chiếc giường hẹp, ngay đến cửa sổ cũng không có.
Tôi vội vã gọi Lâm: “Lên giường!”
Anh vẫn không hiểu tôi định làm gì, thắc mắc: “Sao cơ?”
Tôi lo lắng đến mức lạc cả giọng, ra lệnh cho anh: “Cởi quần áo lên giường, nhanh lên!”
Anh kinh ngạc. “Cởi hết hả?”
“Cởi áo thôi… Cởi ra… dùng chăn đắp lên phần dưới!” Chỉ một câu ngắn mà tôi
nói muốn hụt hơi, nhưng không còn thời gian giải thích, tôi cũng vội
vàng cởi bộ Sari trên người cô gái đang ngất xỉu ra, sau đó đá cô ta vào gầm giường rồi đưa tay cởi cúc áo của mình.
Lâm đã y lời cởi áo ra, lúc này đang nằm trên giường, nhìn tôi không chớp mắt.
“Nhắm mắt lại!” Tôi khẽ nói.
Anh nhắm mắt lại, nhưng miệng thì lại hỏi: “Ừ, sau đó thì sao?”
Tôi không dám nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi cởi áo ra, đá tất cả vào
trong gầm giường, sau đó nhào lên giường trong tư thế của một con sói
đói vồ mồi. Cơ hồ lúc tôi nhảy lên người anh cũng là lúc cánh cửa bị đẩy ra.
Tôi nghe thấy tiếng đám hộ vệ nuốt nước bọt, lại nghe thấy
đầu bên kia, đầu bên này hành lang đủ mọi âm thanh hỗn loạn: tiếng thét
của kĩ nữ, tiếng quát tháo tức giận của khách làng chơi, thậm chí còn có cả tiếng đánh nhau. Một cơn gió lạnh thổi tới, hất tung bộ Sari, thổi
tung mái tóc ngắn ngủn, thổi tới mức cơ thể tôi trở nên cứng đờ…
Cửa mở ra rồi khép lại, cuối cùng, tiếng bước chân của đám hộ vệ xa dần.
Nhưng cho tới lúc xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, tôi vẫn không thể thả
lỏng người, toàn thân nổi da gà. Nói thật, chỉ cần đám hộ vệ bước thêm
hai bước nữa và kéo chăn ra hoặc thò đầu nhìn vào thì tôi chắc chắn xong đời. Tôi đã đánh cược, đa sô đàn ông sẽ tha cho một người đàn ông khác
trong giây phút thăng hoa… Xem ra tôi đã thắng cược rồi.
Bốn bề
dần trở nên tĩnh lặng, sự căng thẳng dần bay đi, tôi phát hiện chân mình đang không ngừng co giật, không biết vì lạnh hay vì sợ. Nhưng khi cúi
đầu xuống, ánh mắt tôi vô tình chạm vào cái bụng phẳng lì mà chân mình
đang đè lên.
Tôi bất giác run rẩy, suýt chút nữa thì ngã xuống
đất. Lâm giơ tay đỡ lấy eo tôi. Không biết anh đã mở mắt ra từ lúc nào,
trong ánh đèn đỏ mờ ảo là tầng tầng lớp lớp mây mù, hàng lông mi của anh cụp xuống, ánh mắt chiếu thẳng vào… của tôi.
Tôi hoảng hốt dùng
tay che ngực, vừa xấu hổ vừa tức giận, mắng: “Anh… anh…” Tôi muốn nói
sao anh lại nhìn trộm mà không thốt nên lời.
Bỗng Lâm ôm chặt lấy eo tôi, ghì xuống, khiến môi tôi kề sát vào môi anh.
Tôi vô cùng lúng túng, ý tôi không phải như vậy. Tôi giãy giụa, lắc đầu, nói: “Lâm, em không có ý đó, ý em là…”
Anh lúng búng thì thầm: “Đừng cử động… Hassan…”
Tôi liếc mắt ra cửa, thấy một bóng người cao lớn đang từ từ đẩy cửa ra, đôi mắt nhỏ và dài, lạnh lùng như mắt chim ưng, đúng là Hassan rồi. Tôi sợ đến mức không dám cử động, ngược lại, Lâm khẽ cử động, lên xuống một
cách nhịp nhàng. Bàn tay anh bóp chặt lấy eo tôi, khiến tôi hơi sửng
sốt, sau đó sực nhận ra đây rõ ràng là tình tiết trong phim nóng.
Trong tiếng thở hổn hển khiến người ta đỏ mặt tía tai, Hassan im lặng đứng
nhìn. Chỉ có năm giây thôi mà tôi căng thẳng tưởng như tóc bạc mất mấy
sợi. Cuối cùng anh ta cũng lui ra ngoài và nhẹ nhàng khép cửa lại. Bên
ngoài trở nên yên tĩnh, lần này thì yên tĩnh thật sự.
“Bọn họ… đi rồi.”
Đáp lại tôi là nụ hôn bướng bỉnh của Lâm. Tôi vừa thở vừa nói: “Họ đi rồi…
đừng cử động… nữa!” Không biết từ lúc nào, vị trí của chúng tôi đã thay
đổi, Lâm đang đè cơ thể gần như trần trụi của mình lên người tôi, bộ
Sari hồng phấn không biết đã biến đi đâu mất. Cứ thế này, bát nước đổ đi khó lòng lấy lại được… Kì thực đã sớm không thể lấy lại rồi.
Lâm gần như đã mất trí, không thèm để ý tôi nói gì, bàn tay nóng hổi của
anh du ngoạn khắp nơi. “Lạp Nhi, Lạp Nhi.” Anh thì thầm.
Cả người tôi nóng như rang, thoáng chút do dự, rồi tôi đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm
lấy anh. Anh chớp mắt ngẩng đầu, nhìn tôi chăm chú. Đầu óc đã hoàn toàn
trống rỗng, tôi không dám nhìn anh, chỉ thẽ thọt một tiếng: “Vâng.”
Lâm khẽ gầm lên một tiếng rồi lại đè xuống. Tôi run rẩy nhắm mắt lại, để mặc anh muốn làm gì thì làm…
Bỗng nhiên có tiếng rên rỉ dưới gầm giường, là cô kĩ nữ đó, hình như cô ta
sắp tỉnh rồi. Lâm vẫn còn trong lúc cảm xúc dâng trào, không muốn dừng
lại. Dục vọng một khi được đánh thức, quả nhiên tứ mã nan truy.
Khó khăn lắm tôi mới lấy lại được sự tỉnh táo, vội nói: “Ngoan nào, hiện
giờ không được rồi.” Lâm ngước nhìn tôi bằng đôi mắt mơ màng, dưới ánh
đèn đỏ mờ tối, khuôn mặt anh trở nên vô cùng quyến rũ. “Chúng ta đang…
chạy trốn mà.” Tôi lại cố lên tiếng.
Rất lâu sau đó, lâu tới mức
mọi chuyện đã sẵn sang, chỉ thiếu gió đông thổi, vẫn là Lâm nghiến răng
co người lại, còn tôi thì… không chịu.
Giữa hơi thở hỗn loạn, anh nói: “Buông tay ra!”
Tôi buông tay. Nhưng anh không đi, chỉ cúi xuống nhìn tôi, trong mắt là sự
lưu luyến chỉ tiếc không thể đưa tôi hòa vào máu thịt của mình. Tôi khẽ
ngước nhìn bờ môi của anh. Sau đó, anh nhắm mắt lại, cúi xuống hôn tôi,
lả lướt theo vành môi. Hôn xong, anh định rời đi, nhưng mới bước xuống
được nửa giường đã quay lại nhìn tôi, một lần nữa cúi xuống hôn khẽ. Cứ
như vậy không biết bao nhiêu lần, đến khi chúng tôi đứng dậy và mặc quần áo vào thì đã là rất lâu sau đó rồi. Vừa quay ra đã nhìn thấy cô kĩ nữ
kia tỉnh dậy, đang co quắp trên nền đất, miệng há hốc, nhìn chúng tôi
chằm chằm. Mặt tôi đỏ bừng lên, tiện tay lấy cái áo Sari bịt miệng cô ta rồi trói lại.
Lâm nói: “Anh đi xem tình hình thế nào, em ở yên đây nhé.”
Tôi nhìn anh, nói: “Ừm.”
Anh đi vài bước rồi lại phi như bay quay ngược trở lại. Câu “Sao thế?” vẫn
chưa kịp thốt ra khỏi miệng tôi thì đã bị anh ngăn lại bằng một nụ hôn.
Tôi sửng sốt cực độ, anh mỉm cười rồi nói: “Lạp Nhi!”
“Ừm.”
“Tối tiếp tục nhé?”
Khi hỏi câu này, anh ghé sát vào tai tôi, thì thầm. Chân tôi mềm nhũn, suýt chút nữa thì tôi ngã khụy xuống đất.
Cuối cùng thì anh cũng đi, một mình tôi ở trong phòng, thẫn thờ một lúc lâu. Sau đó, tôi bồn chồn đi đi lại lại trong phòng, cô kĩ nữ trợn tròn mắt
nhìn tôi đi từ đầu bên này sang đầu bên kia phòng như con thú bị cuồng
chân.
“Anh ấy thích tôi phải không?” Cuối cùng, tôi đã thôi đi lại và ngồi phịch xuống giường, hỏi cô kĩ nữ. Cô ta chỉ ú ớ kêu.
“Anh ấy thực sự thích tôi, không phải là sự rung động nhất thời, có phải không?”
Cô kĩ nữ tiếp tục kêu ú ớ.
“Nhưng anh ấy chưa từng nói thích tôi” Tôi nhíu mày băn khoăn, trong khi cô kĩ nữ vẫn kêu ú ớ.
“Có điều, anh ấy không ngừng hôn tôi, như thế tức là thích tôi rồi còn gì!”
Cô kĩ nữ chỉ có thể kêu ú ớ.
“Nếu cô gật đầu đồng ý là anh ấy có thích tôi, tôi sẽ thả cô ra…”
Tôi vừa dứt lời, cô ta gật đầu lia lịa. Tôi cười tươi như hoa, xem ra tiếng Pashtun của tôi đâu có tệ lắm.
“Anh ấy nói tối nay…” Tôi cắn chặt môi dưới, nhớ lại cảnh tượng ban nãy, tim cứ đập dồn dập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Lần này quả thực làm
khó cô kĩ nữ rồi, cô ta không thể gật đầu, cũng không thể kêu ú ớ. Cuối
cùng, tôi nằm phịch xuống giường.
Không biết bao lâu sau, có
tiếng gõ cửa, Lâm đẩy cửa đi vào, không chỉ một mình mà còn có một người đàn ông với gương mặt u uất. Người đàn ông nhìn thấy tôi và một kĩ nữ
bị trói ở trong phòng, không hề tỏ vẻ kinh ngạc, ngược lại, tôi nhìn
thấy anh ta mà đầu óc trở nên choáng váng. Sao người đàn ông này lại là
Muri được? Sao anh ta cứ lởn vởn như thể bóng ma, nói xuất hiện là xuất
hiện, nói biến mất là biến mất vậy?
Lâm nói: “Chính là ở đây, anh hãy sai người kiếm tra toàn bộ các phòng xung quanh.”
Muri đáp: “Dặn dò cả rồi, từ tầng hai đến sân thượng, tất cả đều là người của chúng ta. Cậu chủ cứ yên tâm.”
Sao hai người này lại người hỏi kẻ đáp nghe như thể thuộc hạ và ông chủ
vậy? Ánh mắt ngờ vực của tôi liếc qua liếc lại giữa hai người, rốt cuộc
là chuyện gì vậy?
Muri khẽ vỗ tay, có người khom lưng đi vào, định áp giải cô kĩ nữ đi. Thấy vậy, Lâm liền nói: “Để cô ta lại hầu hạ Mễ Lạp.”
Thấy Lâm gọi tên tôi thân thiết như vậy, Muri thoáng ngẩng đầu liếc nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu, nhưng anh ta nhanh chóng quay đi chỗ khác, đáp:
“Vâng.” Tôi quay sang nhìn Lâm, trong ánh mắt là dấu hỏi to đùng. Anh
nhìn tôi, nói: “Sẽ có người đảm bảo an toàn cho chúng ta, tất cả đều đã
thu xếp ổn thỏa, em không cần lo lắng.” Giọng điệu này rõ ràng là của
người đang làm nhiệm vụ.
Tôi không hề lo lắng, chỉ nhìn anh chằm
chằm, mắt anh đen láy như hắc thạch nhưng không có một tia vui vẻ nào.
Từ lúc bước vào phòng đến giờ, anh đều tỏ ra rất xa cách.
“Sao vậy?” Tôi tranh thủ cơ hội, bước tới cạnh anh, hỏi khẽ.
“Bây giờ anh phải đi sắp xếp trực thăng, ngày mai sẽ đưa em về Islamabad. Giờ em ở đây nghỉ ngơi, xong việc anh sẽ quay lại.”
Islamabad là thủ đô của Pakistan, cũng là một thành phố lớn phồn hoa và tương đối an toàn, tới đó là có thể thoát khỏi sự truy đuổi của Hassan, an toàn
lên máy bay trở về nước. Sauk hi dặn dò xong những điều này, Lâm định đi ra. Tôi giơ tay kéo anh lại, Muri đang quay lưng về phía tôi nên không
thấy, mà ngay cả khi anh ta trông thấy, tôi cũng chẳng bận tâm. Tôi hít
sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh, nhưng giọng nói vẫn rất yếu ớt pha chút
hoảng loạn. “Lâm…”
Anh cắt lời tôi một cách thô lỗ: “Đợi anh quay về hẵng nói.”
Tôi sửng sốt, từ từ buông anh ra.
Anh nói, nhưng lại quay lưng về phía tôi: “Có người đang đợi anh. Anh đi trước đã.”
Nói rồi, anh mở cửa, Muri đã đi trước dẫn đường.
Sau khi họ đi cả, căn phòng trở nên lạnh lẽo như một cái hang tuyết. Tôi
thần người ngồi trên giường, Lâm bảo tôi đợi anh nhưng tâm trạng anh có
vẻ đang rất tệ, tại sao ra ngoài đi một vòng về tâm trạng lại thay đổi
lớn đến vậy?
Cô kĩ nữ ban nãy đã chỉnh đốn lại trang phục và bê
một chậu nước nóng tới. Tôi đờ đẫn nhìn cô ta, thực ra cô gái này chưa
quá hai mươi tuổi, ngực tấn công mông phòng thủ, dáng vẻ đầy khêu ngợi.
“Tôi hơi sợ.” Tôi nói một câu không đầu không cuối.
Cô gái quay sang nhìn tôi, tôi chuyển sang nói tiếng Pashtun: “Cũng không
hẳn là sợ, mà là bất an… không không, cũng không phải là bất an…” Tôi
khổ sở tìm kiếm một từ thích hợp, nghĩ mãi mà không ra.
Cô gái
vẫn tròn mắt nhìn tôi. Tôi lại nói: “Tôi biết cô không hiểu tôi đang nói gì, nếu cô hiểu được chắc tôi cũng sẽ không nói, nhưng…” Nói rồi tôi
cúi đầu nhìn tay mình, vần vò không yên, nhưng tôi cần được tâm sự, ở
một nơi không người thân thích, tôi cảm thấy thật bơ vơ.
Lâm và
Muri mãi vẫn chưa về, đợi cô gái đi rồi, tôi mới lén bò tới bên cửa,
nhìn ra ngoài để xem Lâm đã đi đâu, ban nãy hình như anh đi về hướng cầu thang. Tôi lại lượn qua lượn lại trong phòng như con thoi một hồi, sau
đó quyết định ra ngoài tìm anh. Ngoài cửa có người canh gác, nhưng người này khác hộ vệ của Hassan, anh ta ở đây để bảo vệ tôi, thế nên chỉ nhìn chằm chằm ra phía ngoài. Tôi men theo góc tường, chuồn ra ngoài, thời
gian vừa qua, phải chạy trốn nhiều tới mức thân thủ của tôi nhanh nhẹn
một cách khác thường.
Tôi tránh được ánh mắt của hộ vệ nhưng lại không tránh được ánh mắt của những người tạp vụ trong kĩ viện, đương
nhiên cũng bao gồm cả kĩ nữ và khách làng chơi. Tầng này có khá nhiều
phòng, hiệu quả cách âm của các phòng không được tốt lắm, bên trong vọng ra đủ loại âm thanh hỗn tạp. Mặt tôi đỏ bừng, ban nãy tôi và Lâm như
vậy… bên ngoài cũng nghe thấy cả sao?
Đột nhiên cánh cửa ở bên
kia hành lang bị gió thổi tung, tôi thấy một người phụ nữ ngực to như
hai quả bưởi đang ưỡn ẹo trước một người đàn ông. Tôi giật bắn mình, vội lùi lại, bỗng đâm sầm vào một bộ ngực rắn chắc, kèm theo đó là mùi hôi
thối và mùi rượu khiến người ta buồn nôn.
Tôi quay đầu, đưa tay
bịt mũi, lùi lại hai bước, nhìn kĩ thì là một người dân địa phương đang
cởi trần, phía dưới quấn một tấm vải dài màu nâu đất có phần xộc xệch,
chắc hẳn vừa mới vận động mãnh liệt quá. Ông ta trừng trừng nhìn tôi.
Tôi vội nói: “Xin lỗi” rồi tránh sang một bên. Ông ta chặn trước mặt tôi,
còn nhấc một tay của tôi lên, nhăn răng cười, trơ trẽn nói: “Da dẻ mịn
màng quá.”
Tôi đờ người, từ lúc ở Lễ Thánh Nguyệt bị Lâm không
nói không rằng cắt cụt tóc đi, tôi chưa từng mặc trang phục phụ nữ,
không tính lúc không mặc gì, lần này lén chuồn ra ngoài, tôi cũng mặc đồ của nam giới. Cứ tưởng Pakistan là một nơi cổ hủ, dù thế nào cũng không thể có chuyện một người đàn ông dám công khai sờ tay một người đàn ông
khác chứ!
Mải nghĩ lung tung, gã này thấy tôi không ừ hữ gì,
tưởng tôi đã chấp thuận, liền kéo tôi vào lòng, cái miệng thối càng gí
sát lại. Tôi tức điên người, ngày trước khi ở Thượng Hải, chả gì tôi
cũng là một cô gái ngoan ngoãn hiếu thuận, nhưng từ lúc Hassan cho tôi
con dao găm… Con người quả nhiên vẫn không nên cầm theo vũ khí có tính
sát thương. Đúng lúc tôi định rút dao găm, cho gã thối tha này biết mặt
thì một người đàn ông dũng mãnh lao vào giữa tôi và gã, sau đó không
biết thế nào mà gã đàn ông thối tha kia ngã sõng soài xuống đất.
Người đàn ông mạnh mẽ quay người lại hỏi: “Phu nhân, có cần ném người này đi không?”
Tôi dựng hết cả tóc gáy, cái kiểu thích ném người đi này. May mà có một giọng nói ôn tồn vang lên: “Cứ để đấy.”
Tôi ngước mắt lên thì thấy một người phụ nữ quý phái, cứ tưởng ngoài tôi
ra, những người phụ nữ trong kĩ viện đều là kĩ nữ mới phải chứ, nhưng
người trước mặt tôi đây rõ ràng không phải. Bộ Burqa màu đen trùm kín từ đầu đến mắt cá chân bà ta, gương mặt giấu sau lớp voan mỏng, nhưng vóc
dáng rất thon thả, hiếm thấy ở phụ nữ Pakistan. Tôi nhìn bà ta chòng
chọc, đồng thời bà ta cũng chăm chú nhìn tôi qua lớp voan che mặt.
Lúc này, vệ sĩ của tôi hớt hải chạy tới, nhưng người lao tới nhanh hơn cả
là Muri. Anh ta lập tức đứng chắn trước mặt tôi, sau đó mới khom lưng
kính cẩn nói: “Phu nhân!” Tư thế của anh ta giống như ngăn cản, nhưng
không phải là ngăn cản gã đàn ông say rượu mà là ngăn cản vị phu nhân
nọ.
Phu nhân dường như đang mỉm cười, hỏi: “Sao vậy, không phải là ngay đến ta ngươi cũng không thấy yên tâm đấy chứ?”
Muri giữ nguyên tư thế khom lưng cung kính, đáp: “Không phải ạ, sao có thể
chứ! Cậu Hai chỉ nói cô ấy không phải là người mà chúng ta cần tìm.”
Phu nhân nói: “Không phải ư, vậy cô ta là ai?”
“Là cô gái cậu Hai tình cờ gặp trên đường mà thôi.”
Phu nhân chậm rãi hỏi lại: “Tình cờ gặp?”
“Đúng vậy, thưa phu nhân!” Khi nói câu này, đầu của Muri đã sắp chạm tới đầu gối.
Muri không ngừng khom lưng, phu nhân thì không nói gì, nhưng tôi có thể cảm
nhận được những tia lửa bắn ra trong không khí. Tôi không hiểu, một vị
phu nhân nhu mì thế này thì có thể làm gì tôi chứ? Giây lát sau, bà ta
quay sang dặn dò vệ sĩ: “Được rồi, nếu như chỉ là một cô gái tình cờ
gặp, ngươi hãy dẫn cô ta về, trông coi cho tốt, đừng để cô ta chạy lung
tung nữa.”
Vệ sĩ sung sướng như chút được gánh nặng, dõng dạc đáp: “Vâng, thưa phu nhân.”
Phu nhân không còn nói thêm gì nữa, quay người đi lên tầng, khi bước lên
cầu thang, bà ta khẽ nâng váy lên, lưng thẳng đứng, nhưng chân trái hơi
khập khiễng. Người phụ nữ khí chất cao quý này hóa ra lại là một người
tàn phế. Muri đi sát sau bà ta, hai mắt cụp xuống, không dám nhìn lung
tung.
Nhưng không biết tại sao, tôi không hề thích vị phu nhân
này. Nói chính xác thì cũng không phải là không thích, mà là cảm thấy
ngần ngại không dám tới gần, mặc dù bà ta luôn tươi cười, nói năng nhỏ
nhẹ, nhưng ánh mắt ẩn giấu dưới bộ Burqa lại vô cùng sắc bén.
Tôi hỏi vệ sĩ: “Phu nhân này là ai vậy, thật có khí chất?”
Anh chàng vệ sĩ mặt đen như than không thèm để ý đến tôi, hỏi vài lần không có kết quả, tôi đành thôi.
Trở về phòng, tôi nằm vật ra giường, suy nghĩ vẩn vơ. Không biết Dela và
Ceda có an toàn không, sao Lâm lại ở cùng Muri nhỉ? Muri mặc dù luôn đi
cùng tôi trong hành trình tới Pakistan nhưng bây giờ tôi mới chợt nhận
ra tôi không biết gì về anh ta cả; ngoài ra, cái kĩ viện này có an toàn
không, không biết người của Hassan có tìm tới nữa không… Nghĩ tới đây
trong đầu đột nhiên lại hiện lên cảnh tượng nóng bỏng ban nãy, tôi sờ
lên môi mình, khóe miệng bất giác khẽ nhếch lên, cả đêm trằn trọc không
sao ngủ được.
Gần sáng, có người gõ cửa, tôi lập tức lao ra mở,
hỏi: “Về rồi à?” Nhưng người đứng ở ngoài lại là Muri, hơn nữa chỉ có
một mình anh ta. Thấy tôi, anh ta lùi lại nửa bước, nói: “Ngải tiểu thư, trực thăng tới rồi. Cô chuẩn bị đi, hai mươi phút nữa sẽ lên trực thăng tới Islamabad.”
Tôi sửng sốt. Hiệu suất làm việc cũng nhanh thật, may là tôi không có hành lí gì cả. Thế là tôi bèn đáp: “Được.”
Muri nói tiếp: “Vậy tôi ở đây đợi cô, cô đi lấy hành lí rồi tôi dẫn cô đi.”
Đang bỏ trốn thì lấy đâu ra hành lí chứ? May mà hộ chiếu vẫn chưa bị mất.
Tôi xua tay, nói: “Không có hành lí gì cả, bây giờ đi luôn.”
Muri cũng không có vẻ ngạc nhiên khi tôi không mang theo đồ đạc gì, im lặng
quay người đi trước dẫn đường. Tôi vội đi theo anh ta, vòng qua hành
lang, lên sân thượng. Lúc này, mặt trời vẫn chưa mọc, trời vẫn hơi tối,
gió rất to, có thể nhìn thấy những dãy núi tuyết ở phía xa xa. Một chiếc trực thăng đã chờ sẵn ở trên sân thượng, phi công nhìn thấy tôi, bèn
giơ tay ra hiệu đã chuẩn bị xong.
Tôi tranh thủ thời gian, hỏi Muri: “Hiện giờ Alice ở đâu?”
Tôi tưởng anh ta sẽ không trả lời, hình như giữa anh ta và Alice có rất
nhiều bí mật, không ngờ Muri sau giây lát do dự đã đáp: “Cô ấy đã quay
về Thượng Hải.”
Tôi sửng sốt, sau đó vui mừng hỏi: “Thật sao?”
Muri nhìn về phía trước, ánh mắt long lanh, nhìn vẻ mặt này chắc là thật
rồi. Tôi thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Alice quay về là coi như tôi đã hoàn thành nhiệm vụ. Với tâm trạng thanh thản, tôi chạy về phía máy bay,
nhìn quanh, hỏi: “Lâm đâu?”
Muri bỗng nói: “Ngải tiểu thư, tôi có mấy lời muốn nói với cô.”
Thái độ của anh ta rất nghiêm túc, tôi sửng sốt đáp: “Được.”
Muri kéo tôi sang một bên, sau khi xác định xung quanh không có ai nghe
trộm, anh ta mới hạ thấp giọng, nói: “Ngải tiểu thư, lẽ nào cô chưa từng nghĩ chuyến đi tới Pakistan này có rất nhiều điều kì quái sao?”
Vừa nhắc tới chuyện này, tôi lại bực mình. “Đương nhiên là có! Tại sao anh
lại vứt tôi ở Karakoram, anh thừa biết chỗ đó như thế nào mà?”
Anh ta đáp: “Tôi biết.”
Tôi sững người, anh ta biết? Câu này có ý gì đây, biết tôi sẽ gặp nạn mà
vẫn khoanh tay đứng nhìn sao? Lẽ nào… anh ta muốn tôi chết?
“Tôi
và cô vốn không có hận thù gì. Ngải tiểu thư, tất cả những chuyện cô gặp phải, tôi chỉ có thể nói một câu rất lấy làm tiếc. Có những việc tôi
không thể nói rõ được, nhưng cô là chị gái của Alice…” Khi nhắc tới
Alice, gương mặt lạnh tanh của anh ta thoáng hiện lên vẻ dịu dàng. “Cho
nên hôm nay tôi mới mạo hiểm nói với cô những lời này. Lần này, cô có
thể bình an quay về là nhờ có thánh Allah phù hộ. Sauk hi về nhà, cô hãy yên tâm sống thật tốt… Chỗ chủ tịch Ngô, những lời nên nói và không nên nói, tốt nhất là đừng nói gì cả.”
Tôi sinh nghi, vội hỏi: “Anh muốn nói việc tôi bị bỏ lại ở Karakoram không phải là một tai nạn?”
“Tôi chỉ có thể nói được đến đây thôi.” Muri nói.
“Không thể nào! Tôi chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, đâu có oán thù với ai!”
“Bây giờ không còn như vậy nữa rồi.”
Nói vậy là có ý gì, tôi nhíu mày khó hiểu.
“Ngải tiểu thư, nếu gặp Alice, xin giúp tôi khuyên cô ấy hãy buông tay đi.” Muri lại nói.
“Buông tay cái gì cơ?”
“Cô không biết vì sao cô ấy tới Pakistan à?”
Tôi tưởng cô ấy đang giận dỗi làm nũng với Ngô Chung, bây giờ nghĩ lại sao có thể như vậy chứ.
“Nếu cô biết tại sao cô ấy tới Pakistan thì sẽ biết cô ấy nên buông cái gì.”
Tôi thần người một lát. “Được, tôi sẽ đích thân đi hỏi cô ấy. Thế Lâm đâu?”
“Anh ấy đang ngủ.”
Mấy chữ này không hề có ẩn ý gì cả, tôi chỉ hỏi lại một cách vô thức: “Đang ngủ?”
Muri không chút biểu cảm, đáp: “Vâng, anh ấy quyết định sẽ ở lại Changga thêm vài ngày.”
“Tại sao?”
“Một người đàn ông ở lại kĩ viện, cô nói xem là tại sao?”
Tôi đờ người.
“Lúc đầu còn nói sẽ tới tiễn cô, nhưng cô cũng biết, thanh niên mà, nhịn quá lâu rồi.”
Tôi quay phắt người lại, chạy xuống sân thượng. Muri kéo tôi lại, hỏi: “Làm gì thế?”
Tôi khẽ quát: “Buông ra!”
Muri nhìn tôi chằm chằm như thể hiểu rõ ý định của tôi rồi nói: “Ngải tiểu
thư, ban nãy tôi nói với cô nhiều như vậy, sao trong chốc lát cô đã quên hết tất cả? Mong cô hãy hiểu rõ thân phận của mình, cô tới đây để tìm
người, cô và cậu Hai chẳng qua chỉ là tình cờ gặp gỡ, chuyện của anh ấy
với những cô gái khác, không tới lượt cô quản.”
Nhưng rõ ràng Lâm đã bảo tôi đợi anh, anh còn phải nói rõ mọi chuyện với tôi cơ mà. Tôi
giãy giụa, cố vùng thoát khỏi bàn tay của Muri, nhưng anh ta cứ túm chặt lấy tôi. Cuối cùng, tôi hít sâu một hơi, quay sang hỏi Muri: “Anh bảo
tôi chuyện gì cũng đừng có hỏi, vậy có thể nói cho tôi biết mối quan hệ
giữa anh và Lâm không? Tại sao hai người lại ở cùng nhau, anh lại còn
răm rắp nghe lời anh ấy nữa?”
Muri nhíu mày, đáp: “Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ rồi.”
Nhưng tôi vẫn chưa rõ. Đầu óc tôi như bị bao phủ bởi một đám mây mù, thoắt ẩn thoắt hiện, điều này càng khiến tôi thêm lo lắng. Tôi phải đi tìm Lâm,
phải hỏi cho rõ mới được.
Đang giằng co thì Lâm đột ngột xuất
hiện trên sân thượng. Anh vừa đi vừa uể oải ngáp dài, trên người là bộ
áo dài truyền thống màu trắng, cổ áo hơi phanh ra, một tay giữ lấy cổ
áo. Cô gái mặc Sari hôm trước chăm sóc tôi đang ôm lấy eo của anh, hai
người mơ mơ màng màng, dáng vẻ như vừa mới ngủ dậy.
Lâm vừa nhìn thấy chúng tôi đã tỏ ra kinh ngạc, hỏi: “Sao còn chưa đi?”
Ánh mắt tôi từ từ đưa qua đưa lại giữa anh và cô gái. Anh uể oải xua tay,
nói: “Ngải Mễ Lạp, lên đường bình an nhé, đừng để người ta bắt lại đấy.” Thấy tôi cứ chôn chân tại chỗ, anh lại nói: “Đi đi, còn thần người ra
đó làm gì!”
Tôi bật cười. Tình hình này, có hỏi gì cũng bằng
thừa. Giữa những lời giục giã lien hồi của anh, tôi quay người, đi được
vài bước lại dừng, cắn chặt răng, quay đầu nói: “Em muốn hỏi anh một
việc.”
Anh đang nói chuyện với Muri, nghe thấy bèn quay sang nói: “Ừ?”
Giọng anh thản nhiên như thể tôi chỉ là một người lạ, không là gì của anh cả, mà trên thực tế, đúng là tôi chả là gì của anh cả.
Tôi tự nhủ, hiện giờ bỏ đi là tốt nhất, không cần hỏi gì nữa, hãy giữ lại
chút tự trọng cuối cùng về cho mình. Đi đi, đi thôi. Nhưng tôi nghe thấy giọng mình cất lên: “Đây chính là điều anh định nói với em khi tới
Changga sao?”
Anh không trả lời.
Tôi khẽ sụt sịt, nói
tiếp: “Kì thực, bản thân em cũng cảm thấy không thể nào. Sao anh có thể
thích em chứ, chỉ vì em và anh đều bị rơi từ trên núi tuyết xuống ư?”
Anh vẫn bất động, còn cô gái kia thì nhìn tôi với vẻ nghi hoặc.
“Có thể chỉ vì chúng ta ở bên nhau lâu quá, trên đó lại… không có cô gái
nào phù hợp…” Ngay đến tôi cũng cảm thấy những lời này mang hơi hướm
giận dỗi. Thật chua chát! Thật mất mặt! Tôi thầm khích lệ mình, phụ nữ
thời đại mới phải phóng khoáng, đại lượng, kiên cường, phải biết phủi
tay quay đầu là quên hết. “Phải rồi, cái này trả lại anh.” Tôi lôi chiếc thẻ tín dụng mà anh đưa tôi lúc bỏ trốn ra.
Anh không động đậy,
tôi cũng không động đậy, vẫn ngang bướng chìa tay ra, cứ như vậy một
giây, hai giây, ba giây. Cuối cùng, anh cũng từ từ tiến tới, cô gái kia
lưỡng lự giây lát rồi buông anh ra. Anh cầm lấy thẻ tín dụng, tôi thu
tay lại, ngượng cười, nói: “Dù sao cũng cảm ơn anh đã mạo hiểm tới cứu
em, em rất cảm kích.” Tôi giữ nguyên nụ cười, nhưng khóe miệng lại cảm
thấy hơi đau, có thể do gió quá mạnh chăng?
“Đừng quên đổi mật khẩu, em không muốn bạn gái tương lai của anh biết…”
Lâm đột ngột bước tới ôm chặt tôi vào lòng, hai chữ “sinh nhật” đã bị nhấn
chìm trong lòng anh, nhưng khi tôi còn chưa kịp phản ứng thì anh đã đẩy
tôi ra như vừa chạm phải một thanh sắt nóng hổi.
Giây phút bị anh đẩy ra, trái tim tôi như vỡ vụn. Mặc dù luôn phủ nhận nhưng khi anh tới cứu tôi, khi anh dắt tôi bỏ chạy giữa vùng hoang mạc, tôi vẫn không kìm được coi anh như người yêu, một người yêu không trong thì tương lai.
Nhưng hiện giờ, thế giới này đã sụp đổ, giống như thủy triều đột ngột
tới rồi đột ngột đi, nhanh tới mức những người đứng trên bãi cát ngoài
việc thẫn thờ thì chẳng thể làm gì khác.
Đột nhiên tôi cảm thấy
mình thực nực cười. Tối hôm qua, tối hôm kia, bao nhiêu buổi tối như
vậy, tôi vì anh mà không ngủ được, lại còn không biết xấu hổ mà cởi hết
quần áo ra, nằm lên người anh nữa chứ.
Anh dùng tiếng Urdu, trịnh trọng nói: “Tạm biệt, Ngải Mễ Lạp. Chúa sẽ phù hộ em!”
Rất lâu về sau tôi mới biết, thì ra ở Pakistan, chỉ khi người ta không thể ở bên đối phương nữa, mới nói vậy. “Chúa sẽ phù hộ em!”
Cầu chúa phù hộ cho em, chứ không phải cho tôi.
Tôi không nói gì, mà cũng đâu còn gì để nói. Anh đứng giữa sân thượng tranh tối tranh sáng, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt lấp lánh ánh sao, chiếc áo
dài màu trắng phất phơ trong gió.
Tôi quay người đi. Trực thăng
bay vút lên, phá tan bầu trời đêm tĩnh mịch. Một chùm pháo hoa bay vút
lên, làm sáng lòa cả bầu trời rộng lớn, sau đó lại có một chùm khác,
chùm khác nữa. Đó là pháo hoa mừng Lễ Thánh Nguyệt, chiếu sáng cả nửa
bầu trời. Ngay cả Changga cũng rực rỡ đến lóa mắt, đền thờ Hồi giáo, khu chợ, những đám đông tấp nập, nhộn nhịp… và cả anh.
Máy bay lượn một vòng, bỏ lại tất cả phía sau.