Chúa Sẽ Phù Hộ Em

Chương 14: Chương 14: Trăm Kế Tránh Thù




Type: liinn

Tôi sợ hết cả hồn, ngồi phịch xuống đất.Ngẩng đầu lên chỉ thấy một gã hậu vệ ngã sõng soài trên đất, bên cạnh là một bóng đen đang ngồi xổm và giơ một ngón tay ra kiểm tra hơi thở ở mũi tên hộ vệ. Tôi giật nẩy mình, hỏi: “Lâm?” Bóng đen hơi quay người lại, mặt mũi đen xì, không là Lâm thì còn là ai chứ? Nhưng không hiểu sao thái độ của anh vô cùng lạ lùng.

Thế là cảm giác vui sướng của tôi chưa kịp thăng hoa đã bị giội cho một ngáo nước lạnh. Dela lao ra, vừa nhìn thấy tôi đã reo lên: “Tiểu Ngải, cô không sao chứ, chúng tôi theo cô rất nhiều ngày rồi, nhưng bên cạnh cô lúc nào cũng có người, không thể ra tay được, cô…”

Thì ra họ đã theo tôi rất nhiều ngày rồi, tôi lại vui sướng trở lại. Lâm cắt ngang lời kể của cậu ta bằng câu hỏi: “Đằng kia thế nào?”

Dela ra hiệu không vấn đề gì, vừa nói vừa tới mở cửa một chiếc xe khác, sau khi ngồi vào trong lập tức nổ máy. Cùng lúc đó, Lâm cũng vặn chìa khóa, khởi động xe.

“Lên xe. Nhanh lên.” Dela thấy tôi vẫn thần người ra đó, liền vẫy tay gọi.

“Đi đâu?” Tôi do dự, không biết nên lên xe nào, vì Lâm tỏ rõ thái độ chán ghét.

Lâm đang cúi đầu kiểm tra đồng hồ, nghe thấy bèn ngẩng đầu lên, nói: “ Cô nói xem nên đi đâu!” Ngừng lại mấy giây, anh hỏi tiếp: “Hay là cô thích tên Hardel rồi, định ở lại?”

Tôi hơi sửng sốt, anh chàng này bị làm sao vậy? Đang trong lúc bối rối thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng súng nổ, viên đạn bắn trúng nền tuyết khiến tuyết bắn lên tung tóe. Tôi giật nẩy người, Dela vẫy tay hét lên: “Mau lên xe đi!” Tôi hoảng hốt nhảy lên xe của Lâm, hai chiếc xe lập tức lao vút đi như tên bắn.

“Đứng lại!” Người đó quát to, đuổi theo, lại một tiếng súng nữa vang lên, viên đạn sượt qua thân xe. Đó là hậu vệ của Hassan, xem ra đã làm kinh động đến anh ta rồi.

Lâm xoay vô lăng, hai chiếc xe đồng thời rẽ sang một đường khác. Khoảng vài phút sau, chúng tôi đã ra khỏi thôn làng, lao vào bong đêm mênh mông.

Đi vào hoang mạc chưa được bao lâu, Dela dùng tay ra hiệu với chúng tôi, sau đó quay đầu xe. Hai chiếc xe đột ngột tách nhau ra, lao theo hai hướng khác nhau.

“Dela đi đâu đấy?” Tôi quay sang hỏi Lâm.

Lâm chăm chú nhìn gương chiếu hậu một lúc rồi mới đáp: “Chúng ta chia nhau ra mới có thể phân tán truy binh của Hassan. Cuối hoang mạc có một đỉnh núi, cậu ấy sẽ gặp chúng ta ở đó.”

“Tại sao phải tới đó gặp… Ui da!” Chiếc xe đột ngột rung chuyển, thân xe nghiêng về một bên khiến tôi suýt nữa bị đập vào cửa xe. Cuối cùng Lâm cũng chịu quay sang nhìn tôi, thấy tôi không sao, anh lập tức quay đầu đi. Tối nay, Lâm có gì đó rất lạ, nhưng tôi không hiểu rốt cuộc lạ ở chỗ nào.

Tôi giơ tay bám vào thành xe, hỏi: “Sau khi tới đỉnh núi thì thế nào nữa?”

“Ở đó có máy bay trực thăng đưa chúng ta rời khỏi chỗ này.” Lâm kiểm tra gương chiếu hậu, nét mặt nhăn nhó.

Tôi kêu lên: “Chết rồi, quên không rạch lốp của chiếc xe thứ ba.”

“Không sao, trước khi cứu cô, tôi đã rút hết xăng của chiếc xe đó rồi.” Lâm thản nhiên nói.

“Nói như vậy, chỉ cần vượt tầm bắn ba trăm mét của súng tiểu liên là sẽ an toàn?” Tôi sung sướng hỏi.

“Không phải.”

Tôi kinh ngạc: “Tại sao không phải?”

Lâm liếc nhìn tôi bằng ánh mắt cổ quái, đáp: “Trước khi cô và Hassan tình tự với nhau, cô không hề dò hỏi về thân thế anh ta sao?”

Điểm mấu chốt của câu hỏi này là thân thế của Hassan, nhưng điều tôi quan tâm lại không phải như vậy. Tôi ngạc nhiên quay sang nhìn Lâm, hỏi: “Tình tự, làm gì có chuyện đó, anh chỉ nói linh tinh.”

“Tôi nói linh tinh?” Lâm cười khẩy, tiếp: “Hắn ta đã ôm cô, đúng không?”

Tôi lắp bắp: “Cái đó… không tính.” Sao anh biết Hassan ôm tôi nhỉ?

“Vậy phải thế nào mới tính? Cô còn sang phòng của anh ta, cô để anh ta chạm vào người rồi chứ gì?”

“Ừ.” Tôi thẳng thắn đáp.

Chiếc xe đột nhiên phanh kít lại, khiến cả người tôi lao về kính chắn gió trước mặt, sau đó lại bật ngược trở về. Lâm không thèm bận tâm tới việc tôi bị xô tới mức trời xoay đất chuyển, quay người lại, dùng tay bóp chặt lấy vai tôi, lạnh lùng quát: “Ngải Mễ Lạp!”

Tôi lập tức kêu như gà bị cắt tiết: “Nhẹ thôi, ui da, nhẹ một chút, em Lâm!” Câu cuối cùng, tôi như thể đang gầm lên.

Lâm nhìn tôi bằng ánh mắt như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi rồi đột nhiên buông tay ra, quay người lại, đẩy mạnh cần số xe. Giống như lúc phanh gấp, anh một lần nữa khởi động xe mà không hề báo trước. Tôi xoa vai, nhìn gương mặt không chút thiện cảm đó, hỏi: “Giận à?”

Anh nhìn chằm về phía trước, mặt không chút biểu cảm.

“Tôi đùa thôi, tôi không… điều đó không thể nào.” Tôi càng nói càng lí nhí, đầy vẻ hối lỗi.

“Sao lại không thể nào?” Lâm hậm hực nói. Hassan Naboo Hardel là người đàn ông đẹp trai nhất bộ tộc Pashtun đấy.”

Tôi im lặng.

“Có nhà, có xe, ngay đến quân đội cũng có. Bộ tộc Pashtun tồn tại trên mảnh đất này chẳng khác nào vương tộc, còn Hassan thì là thủ lĩnh của họ ở Pakistan, cô thực sự không động lòng sao?”

“Ý, sao anh biết anh ta ôm tôi?” Tôi lảng tránh câu hỏi của Lâm bằng một câu hỏi khác.

Tới lượt anh im lặng, có điều, đang như thể đang muốn bốc khói.

“Anh nhìn trộm sao?”

Anh tiếp tục im lặng.

Tôi mím môi, nhìn chằm chằm vào mặt anh, con người này chỉ biết im lặng, ngoài chiêu này ra không còn chiêu gì khác! Nhưng, haizz… nhưng tôi luôn phải chào thua trước chiêu này của anh.

“Anh ta dạy tôi dùng dao găm.” Một lát sau, không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt này nữa, tôi phải lên tiếng giải thích.

“Hừ! Dạy cô dùng dao găm? Đại nhân Hardel thật là yêu nghề.”

Tôi ngạc nhiên hỏi: “Tại sao anh lại nói vậy, anh ta là thầy giáo à?”

“Không, sĩ quan huấn luyện!”

“Sĩ quan huấn luyện?”

“Phải, anh ta huấn luyện binh lính ở Peshawar.” Nói đến đây, Lâm vội im bặt, bất luận tôi gặng hỏi thế nào, anh đều không chịu nói tiếp.

Tôi nhớ lại tốc độ và sức mạnh không gì địch nổi của Hassan khi phi con dao găm. Anh ta là sĩ quan quân huấn luyện sao? Huấn luyện ở Peshawar… Quân đội? Đội quân được huấn luyện ở Peshawar chỉ có một, đó là đội quân không ai thèm bận tâm vì họ cho rằng chỉ ở quy mô nhỏ, phân tán trong trại tị nạn, quân Muja. Nghĩ tới đây, sống lưng tôi bỗng lạnh toát. Người ta đồn rằng quân Muja đánh đâu thắng đó, hơn nữa được chính quyền Pakistan ngầm ủng hộ để phản công Afghanistan, đã giành được quyền kiểm soát thực sự trên mảnh đất này.

Sau cơn bàng hoàng, tôi lại hỏi: “L âm, anh biết Hassan phải không? Tại sao anh ta lại bắt cóc tôi?”

Không đáp lại, Lâm vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, thi thoảng lại liếc nhìn gương chiếu hậu. Đường rất xấu, chiếc xe lắc lư kinh khủng.

“Có phải vì người phụ nữ tên là Laila không? Người phụ nữ này…” Tôi mạnh dạn nói ra băn khoăn của mình. Đúng lúc này, chiếc xe xóc nảy lên, sau đó thì không ngừng nảy lên nảy xuống như một con thỏ bị giật. Tôi vội vã túm chặt lấy tay nắm giảm xóc.

“Lòng sông, bám chặt vào!” Lâm nói.

Lòng sông, sao tự nhiên lại lái xe xuống lòng sông? Tôi muốn gào lên nhưng người cứ nghiêng ngả tới mức lục phủ ngũ tạng cũng lộn tung hết cả, không thể nào mở miệng ra được.

Khó khăn lắm mới ra khỏi lòng sông, vài phút sau, Lâm hỏi một câu khó hiểu: “Hình như cô rất quan tâm tới Hassan?”

Tôi làu bàu: “Lâm, lần này gặp nhau, anh rất kì quái đấy.”

Lâm quay đầu đi, phản bác: “Cái gì mà rất kì quái…”

Còn chưa nói hết câu, một con ngựa lớn đột nhiên xuất hiện giữa màn đêm. Nó tung vó ngựa lên cao như thể bị người ta thụi cú đấm bốc từ dưới lên, đá trúng cửa kính bên phía tôi ngồi.

Tiếng kim loại va vào kính vang lên loảng xoảng, cửa xe vỡ nham nhở, đầu xe bị đá lệch sang một bên, giữa những tiếng loảng xoảng, chiếc xe đổ kềnh trên mặt đất đầy băng tuyết trơn trượt.

Theo quán tính, tôi ngã ra khỏi xe, rơi xuống nền tuyết rồi lăn lông lốc vài vòng, cũng may mặc quần áo dày nên người ngợm không sao cả. Một người nhảy xuống khỏi lưng ngựa, bước tới, xách cổ tôi lên chẳng khác nào diều hâu bắt gà con.

Tôi sợ hãi hét lên: “Kangkun?”

Sao lại là cậu ta được nhỉ? Xem ra khi tôi ở lại thôn chữa bệnh, người theo dõi tôi không chỉ có một. Kangkun lôi một sợi dây ra trói chặt hai tay tôi lại, sau đó định lôi tôi lên lưng ngựa. Từ lúc bị đá lật xe tới lúc tôi bị ngã ra ngoài, sau đó Kangkun xuất hiện, mọi việc diễn ra chỉ trong chớp mắt, nhưng tất cả đều rất đột ngột, chỗ Lâm lại không có động tĩnh gì, không biết sống chết ra sao. Tôi không nhìn thấy Ka, kẻ luôn dính với Kangkun như hình với bóng.

Bỗng Lâm từ trong bóng tối lao vút ra, trong phút chốc lao vào giằng co với Kangkun. Đêm tối dày đặc, họ đánh nhau rất ác liệt, sau mấy hiệp, cả hai đều bị màn đêm nuốt chửng, ngoài tiếng đấm đá, tôi chỉ nghe thấy tiếng mặt đất khẽ rung lên, như thể ở cách đó không xa có một đoàn ngựa đang đuổi tới. Tôi vô cùng lo lắng, vừa lăn vừa bò về phía có tiếng động.

Lâm và Kangkun đang lăn lộn trên nền tuyết, có lúc Lâm chiếm thế thượng phong, có lúc lại là Kangkun. Nhìn thấy tôi bò tới, Lâm tức giận quát: “Tránh ra!” Kangkun lợi dụng lúc anh bị phân tâm, thụi mạnh một cú khiến khóe miệng anh rách toạc, máu tươi chảy xuống cả dưới cằm. Tôi xót xa, lao tới lấy ôm chặt Kangkun từ phía sau.

Lâm nhân cơ hội lăn sang bên trái, bật dậy, đồng thời, quát: “Ngải Mễ Lạp, cô đang làm gì vậy?”

“Giúp anh.”

Anh tức giận quát: “Ai cần cô giúp!”

Kangkun nói: “Cô ta thích mày mà.”

Lâm sững sờ, tôi cũng ngây ra, Kangkun nhân cơ hội thoát ra khỏi vòng kìm kẹp, đẩy tôi ngã sang một bên rồi lại lao vào Lâm.

Thấy tôi lồm cồm bò dậy và lại định lao tới, Lâm quát: “Ngải Mễ Lạp!”

Tôi dùng tiếng Trung hét lên: “Nhắm mắt lại!”

Lâm lập tức nhắm mắt. Một luồng khí trắng kèm theo mùi hoa hồng ngào ngạt từ trong tay tôi bay ra, Kangkun hét một tiếng, ra sức dụi mắt. Thấy cậu ta loạng choạng lùi lại, Lâm nhân cơ hội giơ tay thụi vài cú thật mạnh, sau đó Kangkun ngã gục xuống, một lúc lâu không động đậy, chắc là đã ngất xỉu rổi.

Tôi và Lâm chạy đến chỗ chiếc xe đỗ và lật thử nó lại, sau vài lần thất bại, Lâm quyết định: “Chúng ta cưỡi ngựa của Kangkun đi.”

Tôi gật đầu đồng ý. Mặt đất dưới chân ngày càng rung chuyển mạnh, xem ra người của Hassan sắp đuổi kịp rồi.

Lâm chạy tới dắt con ngựa màu đỏ thẫm của Kangkun đến rồi đỡ tôi lên ngựa. Đây là một con tuấn mã, ngay đến một kẻ ngoại đạo như tôi cũng phải thốt lên: “Con ngựa đẹp quá!”

“Ban nãy cô phun cái gì vậy?” Đột nhiên Lâm hỏi.

“Ban nãy? Keo xịt tóc.”

“Keo xịt tóc?”

Có lần Hassan nói không thích mái tóc rối như tổ quạ của tôi, thế là Niz như một ảo thuật gia, kiếm ngay được một lọ keo xịt tóc hiếm hoi, lại còn được sản xuất ở Ấn Độ nữa chứ, mỗi khi mở ra lại thơm sực nức tới mức khiến người ta nghẹt thở. Nhưng những lời này tôi nào dám nói ra, chỉ lo lắng nói: “Tôi vốn định dùng nó để đối phó với Hassan, Lâm này…”

Anh đang trèo lên ngựa, thấy tôi gọi, bèn đáp: “Ừm.”

“Cảm ơn anh đã tới cứu tôi.”

“Không cần khách sáo, cô cũng đã cứu tôi.” Khi Lâm nói lời này bất luận giọng nói hay tư thế đều vô cùng xa cách.

Tôi hạ thấp giọng,hỏi: “Anh sao vậy, tại sao…?”

“Suỵt!” Anh ngoái đầu nhìn vào màn đêm phía xa. “Họ đuổi kịp rồi…” Dứt lời, anh thúc mạnh vào con ngựa, khiến nó tung vó lao về phía ngọn núi xa xa như tên bắn.

Thế là cái câu: “Vậy thì tại sao anh lại lạnh lùng với tôi như vậy?” mà tôi khó khăn lắm mới có đủ dũng khí cất lên đó đã theo gió bay đi mất.

Gió nổi lên, không biết từ đâu thổi đến, rất mạnh, gào rít ngang dọc khắp hoang mạc, giống như tâm trạng thất vọng chán chường của tôi lúc này.

Tiếng truy binh càng lúc càng gần. “Sao lại có tiếng vó ngựa?” Tôi quay đầu nhìn và hỏi.

“Thôn trang vùng này, nhà nào cũng nuôi ngựa.” Lâm đáp.

“Cho nên bọn họ đang thúc ngựa đuổi theo sao?”

“Nghe âm thanh thì đúng vậy.”

Đột nhiên một chiếc xe từ bên cạnh lao ra,con ngựa giật nẩy người, nhảy phắt sang một bên. Là Dela. Cậu ta quần áo xộc xệch, mặt mũi nhăn nhó, vừa nhìn thấy chúng tôi đã kêu lên: “Ê, xe của hai người đâu rồi?” Không kịp trả lời, chiếc xe đã vượt qua chúng tôi, tiếng vó ngựa sau lưng cậu ta vang rền như sấm, mười mấy chùm sang như lưỡi kiếm từ trong màn đêm chiếu thẳng về phía chúng tôi. Đúng là Hassan đã đuổi kịp tới rồi.

Chỉ nghe thấy tiếng hét lúc trầm lúc bổng ở phía sau: “Ở đây”, “Bao vây lại!”, “Không được để chạy thoát”, “Đại nhân nói không được nổ súng”. Lời này vừa truyền tới, Lâm liền ghì chặt lấy dây cương, phóng đi như gió, mặt không chút biểu cảm, ngay đến cái liếc mắt cũng rất lạnh lùng.

Các luồng sang nhanh chóng tập trung lại và chiếu thẳng về phía ba người chúng tôi, như những ánh đèn trên sân khấu, bất luận chúng tôi chạy nhanh hay chậm, quay lại hay đổi hướng, ánh đèn đều không chịu buông tha, dính lấy chúng tôi như hình với bóng.

Tôi toát hết mồ hôi hột, gió thổi vun vút bên tai, lạnh cắt da cắt thịt. Trong đầu lăp đi lăp lại một câu: “Chạy nhanh lên, chạy nhanh lên.” Cuối cùng thấy một đỉnh núi choán hết cả tầm mắt. Đang định thở phào vì thoát nạn thì tôi nghe thấy một giọng nói trầm trầm xuyên qua đêm tối: “ Cậu Hai, lâu rồi không gặp.” Là tiếng của Hassan. Giọng nói này vang lên giữa miền hoang dã mênh mênh, khiến người ta không khỏi hốt hoảng, đáng sợ hơn, anh ta gọi Lâm gọi là cậu Hai.

Lâm vờ như không nghe thấy tiếng gọi của Hassan.

Hassan thúc ngựa xé tan đêm tối, lao tới như gió, đã sắp đuổi kịp chúng ta. Thấy vậy, Dela đột nhiên lái xe chen giữa chúng tôi, sau đó lại quay phắt đầu lại, lao vào đám truy binh do Hassan dẫn đầu. Không kịp phòng bị, đoàn truy binh bỗng chốc trở nên hỗn loạn, những tiếng kêu gào vì đau đớn vang lên ầm ĩ, có tiếng ngựa sợ hãi tung vó, có tiếng người bị ngã ngựa, còn có cả tiếng va đập. Trong lúc hỗn loạn, tôi và Lâm đã thoát khỏi mạng lưới ánh sang của những chiếc đèn pin, phi thục mạng lên núi.

Tiếng người nói xa dần, đường núi hoang vắng, đi được nửa triền núi đã không còn chỗ cho ngựa đặt chân, tôi và Lâm đành phải để ngựa lại, loạng choạng bò lên đỉnh núi. May mà ngọn núi này không cao lắm, ngay đến tôi cũng phải cảm thấy chỉ có thể coi nó là một “quả đồi” thôi, có điều lổn nhổn những đá là đá, giữa những tảng đá to có vô số những con đường nhỏ ngoằn ngoèo. Có vài hộ vệ cũng thúc ngựa đuổi theo, bám riết lấy chúng tôi không chịu buông tha.

Có tiếng máy bay trực thăng kêu vù vù từ trên đỉnh núi vọng xuống, đợi tới khi tôi và Lâm lên tới nơi, thò đầu ra, quả nhiên thấy một chiếc trực thăng cỡ nhỏ, cánh quạt quay tít mù. Nhưng ngoài ra còn có cả tiếng súng đinh tai nhức óc.

Đó là tiếng súng bắn tự động của mấy khẩu tiểu lien AK 47, đám hộ vệ đang nhằm về phía máy bay trực thăng mà nổ súng, cánh quạt quay càng lúc càng nhanh, xem ra sắp sửa cất cánh rồi.

Lâm nhét một thứ vào tay tôi. Tôi liền hỏi: “Đây là cái gì?”

“Thẻ tín dụng, mật khẩu chính là ngày sinh của cô.”

“Đưa cho tôi cái này làm gì?” Tôi vô cùng bất an.

“Cô phải có tiền mới có thể rời khỏi đây. Tới gian hàng số 33, đại lộ phía đông của khu chợ, tìm một người tên là Ahmed, nhớ là ở đại lộ phía đông, ngay dưới nhà thờ Hồi giáo.”

“Tôi đi tìm? Còn anh thì sao?”

“Tôi giúp cô đánh lạc hướng bọn họ, cô hãy chạy về hướng máy bay ngay, người của Hassan sẽ không bắn cô đâu, đừng lo lắng.”

Tôi càng nghe càng kinh ngạc. “Sao thế được, tôi sao có thể bỏ chạy một mình được?”

Lâm nhìn tôi, hỏi lại: “Vậy cô cách nào tốt hơn không?”

Tôi không có cách nào, nhưng hai người vẫn tốt hơn một người chứ.

“Tôi ở lại với anh được không?”

“Không cần, nếu cô không chạy thoát, mọi cố gắng đều vô ích cả,tôi sẽ dẫn dụ bọn họ, còn cô hãy chạy về phía máy bay, hiểu chưa?” Thấy thái độ nghiêm nghị của anh, tôi không dám nói nhiều. Lâm thấy tôi đồng ý, trầm ngâm giây lát rồi nhảy ra ngoài.

Vừa thấy bóng anh, người của Hassan lập tức lao tới. Chỗ trực thăng đỗ đột nhiên trở nên trống không, tôi biết nếu không nhanh chân thì cơ hội sẽ vuột mất, vội khom người lao ra khỏi chỗ nấp. Người ở trên trực thăng cũng nhìn thấy tôi, liền mở cửa buồng lái, có tiếng người hét to: “Nhanh lên, Mễ Lạp, chạy nhanh lên.” Đó là Dela.

Cánh quạt xoay tít mắt làm mắt tôi mờ đi, trước khi lao vào trong khoang máy bay, tôi ngoái đầu lại, muốn nhìn Lâm lần nữa xem anh thế nào.

Lâm cố tình phát ra âm thanh lớn để dụ người của Hassan đuổi theo. Lúc này, anh đã bị bọn họ bao vây, có người dùng súng đẩy anh, nhưng anh vẫn đứng bất động. Khi tôi quay lại thì nhìn thấy anh bị đánh tới mức cả người cong lại, đột nhiên máu huyết sôi sùng sục, tôi vòng qua đầu máy bay, chạy ngược trở lại.

Dela ở phía sau gọi ầm lên: “Mễ Lạp, cô định đi đâu?”

Tôi phải đi cứu Lâm.

Nơi Lâm bị Hassan và đám hộ vệ bao vây ở ngay một đoạn đường núi nhỏ hẹp, tôi men theo triền núi, rón rén tiếp cận, nấp sau một tảng đá, thò đầu ra nhìn. Chỉ nghe thấy tiếng Hassan nói: “Quả nhiên năm đó không nên tha cho mày.”

Lâm lạnh lùng nói: “Phải, tiếng Trung của mày vẫn chưa đủ giỏi nên không biết thế nào gọi là nhỏ cỏ phải nhỏ tận gốc.” Khi nói lời này trông anh rất điềm tĩnh, chỉ có ánh mắt là lạnh đến thấu xương. Đó là ánh mắt người ta nhìn kẻ tử thù không đội trời chung.

Hai người họ quả nhiên là có quen nhau, điều này trước kia tôi đã đoán được, nhưng không ngờ quan hệ giữa bọn họ lại tồi tệ đến mức này.

Hassan cười khẩy, nói: “Vậy mày đoán xem lần này tao còn tha cho mày nữa hay không?”

“Lần này? Hardel, không lẽ mày cho rằng tao đơn phương độc mã chạy vào hang ổ của bọn Pashtun mà không có bất kì sự chuẩn bị nào sao?”

Hassan nói: “Ồ, thế mày đã chuẩn bị gì nào? Là cái lão già Ahmed đó hay là bà mẹ nuôi của mày? Hay là cái lũ gián điệp đến giờ vẫn chưa làm nên trò trống gì?”

Mặt Lâm biến sắc.

“Cậu Hai, mặc dù mày đã nhiều năm không về, nhưng nhất cử nhất động của mày, bọn tao đều rất quan tâm, ngay khi mày đặt chân vào Pakistan. Mày tưởng tao vẫn cho phép người Rajput chạy lung tung trên mảnh đất này sao, mày tưởng cái Liên minh Phương Bắc mà bọn mày núp bóng đó sẽ làm nên trò trống gì sao?” Hassan mỉa mai hỏi.

“Đại nhân, nếu anh thực sự kiểm soát được nhất cử nhất động của tôi thì nên hiểu rằng đây không phải lần đầu tôi quay lại Pakistan, cũng không phải lần thứ hai. Còn nữa, người Rajput có quay lại mảnh đất này hay không cũng không phải do anh quyết định.” Lâm cũng bình tĩnh đáp trả.

Vẻ mặt của Hassan như thể muốn giết người.

Tôi sững sờ, trong đầu cứ lặp đi lặp lại câu ca dao: “Lâm ở Waz, dâu ở Broughton, tuyết ở Karakoram”, thực ra tôi đã sớm hiểu ra, chỉ là không muốn và cũng không dám tin mà thôi.

Lâm lại nói: “Đại nhân Hardel lại còn làm cái trò bắt cóc người giữa phố nữa, thực sự khiến tôi phải giật mình.”

Hassan không nói gì.

“Lẽ nào là vì Laila?”

Khi cái tên này được thốt ra từ miệng của Lâm, người ngạc nhiên nhất là tôi. Laia… Người đàn ông cao to nhất trong quán cá nướng nói Laila vì cậu Hai mà phản bội lại Hassan, còn Hassan khi nhắc tới cái tên này thì có vẻ lưu luyến, tất cả đã rõ như ban ngày… Tôi định nhảy ra ngăn họ nhưng khi nghe thấy câu này, bèn khựng lại.

Lâm nhíu mày, tiếp: “Laila không hề…” Không hiểu sao bỗng dưng anh lại chuyển sang chủ đề khác. “Anh vì Laila mà bắt cóc Mễ Lạp sao?”

Hai người này đều có thói quen chỉ nói một nửa ý, khiến người ta mệt chết đi được!

Hassan chỉ lạnh lùng nhìn anh, không đáp.

“Nếu là vì điều này thì anh nhầm rồi. Ngải Mễ Lạp không là gì của tôi cả.” Lâm tiếp tục nói.

“Vậy sao, nếu như cô ấy không là gì của mày, mày chạy tới chỗ này làm gì?” Bây giờ, Hassan mới lên tiếng.

Lần này tới lượt Lâm im lặng.

“Đây là lần đầu tiên tao thấy mày lo lắng như vậy đấy, Ngô Thượng Lâm. Nếu biết được, e rằng Laila sẽ không vui đâu.”

Dù rất muốn nghe tiếp nhưng tình thế không cho phép, tôi nhảy ra khỏi tảng đá, lao đến nhảy lên lưng Hassan, dùng tay trái thít chặt lấy cổ anh ta, còn tay phải thì chĩa con dao găm Skija vào cổ anh ta, hướng mũi dao ra ngoài. Hassan từng dạy tôi giơ dao ra phải đâm ngay, nhưng tôi thận trọng để không cứa rách cổ anh ta.

“Tất cả không được động đậy! Thả anh ấy ra, để anh ấy đi, nếu không tôi sẽ không khách sáo nữa đâu!” Tôi quát to.

Dùng con dao Hassan tặng để gí vào cổ của anh ta, tôi cảm thấy mình thật xấu xa bỉ ổi, nhưng thật sự không còn cách nào khác.

Đám hộ vệ nãy giờ không đề phòng gì, trong khi Hassan đã ra lệnh không được phép động đến tôi, nên đều đứng ngây như trời trồng. Còn Hassan thì cả người như bị hóa đá, hoàn toàn không kháng cự.

Lâm thấy tôi đu trên lưng của Hassan, còn Hassan thì bất động, thì như thể nhìn thấy điều gì kinh dị lắm. Đây là lần đầu tiên tôi sử dụng con dao găm Skija, không ngờ lại sắc bén đến vậy, chỉ khẽ gí đã thấy có máu gỉ ra. Có hộ vệ luống cuống, bất chấp mệnh của Hassan, cất tiếng chửi: “Đồ đàn bà thối, chết đi!”, tiếp đó, một báng súng chực giáng xuống đầu tôi. Hassan giơ tay ngăn cản: “Không được làm cô ấy bị thương!” Lần này đến lượt tôi kinh ngạc.

Hassan đẩy báng súng ra, nhưng hành động này lại khiến tôi ngã khỏi lưng của anh ta. Anh ta vội quay lại nhìn tôi, khóe môi khẽ động đậy như thể muốn hỏi tôi có bị thương hay không, điều này lại khiến vẻ hồ nghi trong mắt Lâm càng rõ rệt. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, vội vã giải thích: “Không phải như anh nghĩ đâu.” Nhưng không phải như thế này thì là như thế nào, bản thân tôi cũng không hiểu rõ.

Mấy hộ vệ vốn muốn xông tới bắt tôi, lại thấy Hassan bảo vệ tôi, nhất thời không biết xử lí thế nào. Nhân cơ hội này, tôi bật dậy, lao về phía Lâm, nhưng nửa đường lại bị Hassan ngăn lại. Đôi mắt nhò dài của anh ta nhìn tôi chằm chằm: “Ban nãy em muốn dùng dao găm để giết ta ư?”, anh ta hỏi. Tôi không biết nên trả lời thế nào.

“Ta đã dạy em, giơ dao ra là phải đâm ngay, ban nãy tại sao em do dự?”

Tôi kinh ngạc vô cùng.

Đột nhiên cuồng phong nổi lên. Giữa trận gió lớn, chiếc trực thăng như con chim khổng lồ bị châm lửa vào đuôi, lao thẳng vào đám người, trên buồng lái phát ra tiếng nổ “tanh tách”.

Chỗ chúng tôi đứng là một đường núi hẹp, vô cùng hiểm trở, máy bay trực thăng đột nhiên lao tới khiến mọi người lập tức trở nên hỗn loạn. Mọi việc xảy ra chỉ trong nháy mắt, chỉ thấy ánh lửa lấp lóa, khói phun mù mịt, người ngựa đều không tránh kịp.

Trong lúc hỗn loạn, Lâm đứng dậy kéo tôi lên, chạy vào một đường núi. Hassan bám riết như hình với bóng, giơ tay túm lấy tay tôi. Lâm quay lại đẩy tay anh ta ra, còn tôi thì lôi lọ keo xịt tóc ra, phun vào mặt anh ta, nhưng cố tránh hai mắt. Từ đầu đến cuối, tôi đều không dám nhìn thẳng vào mắt của Hassan.

Đột nhiên bị một thứ mùi nồng nặc xông thẳng lên mũi, Hassan không biết là gì, đành phải tránh sang một bên, mặt lộ vẻ kinh ngạc. Tôi coi như không nhìn thấy. Một hộ vệ chặn ngay trước mặt chúng tôi, tôi liền xịt keo xịt tóc vào mặt gã ta, khiến gã ta lăn ra đất. Lại có mấy người chạy tới ngăn lại, Lâm liền kéo tôi chạy sang đường khác, không bao lâu sau đã nghe thấy tiếng súng vang rền. Hóa ra đám hộ vệ thấy không bắt được tôi, liền tập trung lại, bắn vào máy bay trực thăng. Không còn cách nào khác, trực thăng đành phải bay lên, sau khi cất cánh vẫn tiếp tục lượn vài vòng. Tôi nấp sau một tảng đá, thận trọng thò đầu ra nhìn và lập tức thụt đầu lại, cách chỗ chúng tôi không xa chính là Hassan và đám hộ vệ.

Trực thăng cuối cùng phải bay đi. “Họ có quay lại không?” Thấy bóng trực thăng càng lúc càng nhỏ, tôi hạ giọng hỏi.

“Không quay lại nữa đâu. Người của Hassan nhất định sẽ phong tỏa ngọn núi này. Chúng ta phải tự đi Chingga thôi.” Lâm vừa thở hổn hển vừa đáp.

Hình như cũng chỉ có thể như vậy.

Tôi cảm nhận được bờ vai Lâm khẽ run rẩy, liền quay đầu lại hỏi: “Anh có chỗ nào không khỏe à?”

Lâm mím môi, gật đầu rồi nói: “Cần tìm một nơi để băng bó vết thương đã.” Vừa dứt lời, anh đã ngã sang một bên. Tôi vội vàng đỡ lấy anh, lúc này mới phát hiện gương mặt anh trắng bệch, liền cuống quýt hỏi: “Bị thương ở chỗ nào? có nặng không?”

“Ở bụng.”

Câu “Nhà dột còn gặp đêm mưa” thật đúng với tình hình lúc này. Tôi chỉ còn cách đỡ Lâm loạng choạng đi về phía trước, được vài chục mét, quay lại nhìn, tôi không khỏi rủa thầm trong bụng khi thấy bốn hàng dấu chân dài ngoằng. Do quá hoảng hốt nên không chọn đường, không ngờ để lại dấu vết rõ ràng như vậy.

“Đi lối này!” Tôi đỡ Lâm trèo lên chỗ có nhiều bụi cây gai góc, nơi có cây cối mặc dù vẫn còn nhiều băng tuyết chưa tan nhưng dấu chân để lại sẽ không quá rõ ràng.

Trời gần sang, hơi thở của Lâm càng lúc càng gấp gáp, nặng nhọc. Đầu tôi rối như mớ bòng bong, bao nhiêu ý nghĩ cứ lởn vởn, lo thoát thân, lo cho vết thương của Lâm, không nước không thuốc, nếu anh có mệnh hệ gì thì làm thế nào.

Đúng lúc này, tôi nghe thấy tiếng bước chân phía sau, là mấy hộ vệ lần theo dấu chân tìm đến chỗ lùm cây. Chúng tôi vội vã thu người nấp vào một hốc đá lớn.

Tiếng Niz vang lên: “Hai kẻ đó nhất định vẫn chưa đi xa, nhìn dấu chân vẫn còn mới.”

Một người khác nói: “Cô ta muốn chạy thì cứ để cho cô ta chạy, sao phải tóm cô ta lại? Đại nhân của chúng ta đâu có thiếu gái đẹp chứ, hừ, cô gái do Kangkun dẫn tới chả có gì hay ho cả.”

Niz cắt lời anh ta: “Anh thì biết cái gì, ui da…”

Tôi không nén nổi tò mò, thò đầu lên định nghe lén, nhưng vừa cử động đã phát ra một tiếng “rắc” nhẹ. Trời đã hừng sáng, xung quanh yên tĩnh như tờ, khiến tiếng động càng trở nên rõ rệt hơn. Niz và hộ vệ đó đồng thanh kêu lên: “Ở chỗ này!” Tôi kéo Lâm quay người chạy, không ngờ phía sau tảng đá là một hang lớn dốc xuống phía dưới, vừa quay người đi, lập tức bị hụt chân. Chưa kịp kêu la thì tôi đã cùng với Lâm lăn xuống cái hang rồi, tiếng hô hoán của đám người vang vọng trên đỉnh đầu, sau vài giây thì không nghe thấy gì nữa.

Gió thổi ào ào, xung quanh tối đen như mực, đột nhiên đầu tôi va vào vách đá, đau buốt. Lúc dừng lại được, tôi đang ở trong tư thế ngã đè lên người Lâm, anh rùng mình một cái rồi không thấy động đậy gì nữa.

Bốn bề yên tĩnh, tôi nằm trên đất, thở hổn hển, không biết bao lâu sau, cuối cùng cũng định thần được. Việc đầu tiên sau khi lấy lại bình tĩnh chính là mò mẫm tìm Lâm. Trong hang đá không có tia sáng, tôi chỉ có thể dựa vào xúc giác.

Bàn tay đang mò mẫm trên mặt đất của tôi bị Lâm túm được, anh hạ giọng nói: “Tôi ở đây.”

“Anh sao rồi?”

“Vẫn ổn.”

“Vết thương thế nào?”

Có tiếng xột xoạt vang lên, hình như Lâm đang cởi áo ra. Tôi không dám động đậy, anh nói bị thương ở bụng nhưng tôi không biết cụ thể là ở vị trí nào. Xung quanh tối om om, giơ tay không nhìn thấy ngón. Đột nhiên nghe thấy Lâm kêu “hự” một tiếng, tôi vội vã ngồi thẳng dậy, quay về phía có tiếng động, hỏi: “Đau lắm à?”

“Ừ, cần phải xử lí một chút.”

“Xử lí thế nào?”

Tiếng xé quần áo một lần nữa lại vang lên, mắt tôi cũng dần dần thích nghi với bóng tối, có thể lờ mờ nhìn thấy bộ ngực trần của Lâm. Anh cúi đầu xuống, cố gắng băng bó vết thương.

“Có cần tôi giúp không?” Sau giây lát do dự, tôi run rẩy chìa tay ra, nhưng không kịp chạm vào người Lâm thì anh đã lảng tránh, nói: “Không cần, cảm ơn.” Bàn tay tôi khựng lại giữa không trung, một lúc lâu sau mới từ từ thu về. Dù ngốc đến mấy cũng biết Lâm đang cố tình lảng tránh tôi.

Đột nhiên có luồng sáng rọi xuống, kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ vẩn vơ. Nhưng chớp mắt, ánh sáng đó đã tắt phụt, một người đang hạ giọng quát: “Này, anh có não không? Sao lại bật đèn pin?” Là giọng của Niz.

“Tôi bị ngã.” Người kia cất giọng khàn khàn, trách móc.

Có người khác “suỵt” một tiếng và nói: “Nhanh lên, hình như tôi nhìn thấy hai người đó.”

Tôi và Lâm đưa mắt nhìn nhau, đồng thời lặng lẽ đứng dậy, anh đi trước, tôi theo sau, bò về phía trước. Cái hang này có lẽ là kết quả của sự nứt vỡ các địa tầng, chỗ nào cũng là những phiến đá to tướng, có những chỗ khá rộng nhưng có những chỗ chỉ là những cái khe đen sì, không biết sẽ dẫn tới đâu. Tôi cảm thấy mình y như một con thạch sùng đang bò lung tung trong các khe nứt đó.

Bỗng Lâm dừng lại, tôi không phản ứng kịp, đâm sầm vào anh, tiếng “ui da” vừa cất lên được nửa chừng, tôi đã bị anh quay sang bịt chặt miệng. Đúng lúc này, mấy ngọn đèn pin đồng loạt sáng lên, có người hưng phấn hét: “Ở chỗ này, tôi nghe thấy tiếng của họ!” “Ở đâu? Ở đâu?”, “Đằng kia, phía sau tảng đá đó!” Tiếp theo là tiếng bước chân dồn dập lao về phía chúng tôi.

Trán tôi ướt đẫm mồ hôi, trong ánh sáng chập chờn, tôi mơ hồ nhìn thấy một đống đá bao quanh, những nơi mắt có thể nhìn thấy đều là những phiến đá với hình thù kì quái, chỉ cần đám hộ vệ đuổi tới là chúng tôi sẽ bị lộ ngay, hoàn toàn không có chỗ nào để trốn cả. Lâm đưa mắt nhìn quanh, ra hiệu bảo tôi trốn vào một khe hở.

Cái khe này giống như một vết sẹo nông, không thò đầu vào thì không thể biết bên trong có người trốn. Nhưng cái khe dù sao vẫn là cái khe, sao có thể nhét vừa hai người chứ?

Nhưng không còn nhiều thời gian để suy nghĩ nữa, Lâm trèo vào trong trước, tôi lo lắng nhìn quanh, định bụng tìm một cái khe rộng hơn một chút. Đúng lúc này, phía trên thoáng hiện ra một bóng đen, có người đang tới. Lâm liền thò tay lôi tôi vào trong.

Mấy giây sau, ánh đèn pin đã chiếu sáng lóa cả một vùng bên ngoài cái khe. “Ý, không có người!”, “Không thể nào! Ban nãy rõ ràng tôi đã nhìn thấy mà!”, “Tìm tiếp đi! Tìm kĩ vào!” Một tràng tiếng nói vang lên.

Đám người tản ra, lùng sục quanh các tảng đá. Tôi và Lâm co rúm người lại trong cái khe đá chật chội, đến cựa mình cũng không dám. Bỗng có người nhảy lên trên cái khe nơi tôi và Lâm đang trốn, không biết làm thế nào mà làm rơi một tảng đá to bằng quả bóng xuống.

Cái khe rất hẹp, cả người tôi gần như lọt thỏm trong lòng Lâm nhưng vẫn bị hở nửa vai phải ra ngoài. Khi thấy tảng đá rơi xuống, tôi toan rụt tay lại nhưng không kịp, hòn đá đập trúng cánh tay của tôi. Cả người tôi run rẩy, định thét lên thì Lâm đột nhiên cúi đầu xuống; tiếng thét vẫn chưa kịp bay ra khỏi miệng thì đã bị nhấn chìm giữa bờ môi của anh.

Môi anh hơi khô nhưng rất mềm mại, tôi ngẩng đầu, trợn tròn mắt không dám tin. Lúc đầu chắc đơn thuần Lâm chỉ muốn bịt miệng tôi, nhưng vài giây sau, anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hai hàng lông mi khẽ rung. Tôi vội hít một hơi thật sâu, khẽ hé môi, Lâm được đà càng hôn sâu hơn. Cảm giác tê dại khiến toàn thân tôi run rẩy, ngay đến sự đau đớn nơi cánh tay cũng không còn nữa. Lâm ôm tôi càng lúc càng chặt, dường như muốn cơ thể tôi hòa vào cơ thể anh.

Hơi thở của cả hai dần dần trở nên gấp gáp vì nụ hôn cuồng nhiệt và hoang dại.

Đám hộ vệ đã bỏ đi tự khi nào, tôi không biết; trời đất bên ngoài trở lại với vẻ tối tăm lúc nào, tôi cũng không hay. Tôi chỉ biết Lâm đang hôn tôi, hoang dại và say đắm. Tôi có thể cảm nhận được dục vọng của một người đàn ông đối với một người phụ nữ từ cơ thể anh.

Đầu óc tôi như muốn nổ tung, rối loạn hết cả.

Lâm bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo của tôi, tôi không đẩy anh ra. Chắc chắn tôi điên rồi nên mới không đẩy anh ra, thậm chí còn đưa bàn tay tự do còn lại lên, ôm chặt lấy anh. Lâm run rẩy, khẽ gọi: “Lạp Nhi!”

“Ừm” Cái giọng yếu ớt lả lơi này có phải của tôi không vậy? Tim tôi chực nhảy ra khỏi lồng ngực, sự va chạm thể xác thiêu đốt toàn bộ lí trí của tôi. Tôi không thể suy nghĩ được gì nữa, chỉ biết là mình tình nguyện, bất luận kết quả ra sao, tôi cũng chỉ có thể cam chịu. Đứng trước tình cảm, lí trí hoàn toàn trở nên vô dụng.

Có thử gì đó ép sát vào ngực tôi, đau nhói, là viên Khổng tước lam tím. Viên đá lạnh ngắt cứa vào da thịt tôi, đồng thời cũng cứa vào người Lâm, khiến anh đột nhiên dừng tay, cánh tay đang ôm chặt lấy tôi cũng từ từ buông ra.

“Anh ta còn tặng cô cả cái này nữa ư?” Giọng anh đầy vẻ kinh ngạc.

Mọi chuyện kết thúc quá đột ngột, trong khi tôi vẫn đang chìm đắm trong cảm xúc cháy bỏng đó. Thấy thái độ của Lâm thay đổi một trăm tám mươi độ, tôi lúng túng giải thích: “À, cái này… tôi định trả lại cho anh ta, nhưng lúc bỏ trốn vội quá nên quên mất. Lần sau…”

“Lần sau?”

“Ý tôi là khi có cơ hội, tôi sẽ trả lại cho anh ta.”

Lúc này, Lâm đã đứng dậy, chui ra ngoài, cất giọng lạnh lùng: “Đó là việc riêng của cô.”

Tôi lo lắng, cũng định chui ra, nhưng vừa cựa quậy thì bị anh ngăn lại: “Đừng cử động, để tôi nhấc tảng đá ra đã.”

Thì ra anh vẫn còn quan tâm đến tôi, có lẽ do tôi đã nghĩ nhiều quá thôi.

Lâm dịch tảng đá sang bên, nó không hề nặng như tôi tưởng. Tuy thế, chắc là do gia tốc của trọng trường, lại bị đè lên quá lâu, nên bàn tay tôi không còn cảm giác gì nữa, chạm vào thấy mềm nhũn như sợi mì.

Sau khi kéo tôi ra khỏi cái khe đá, Lâm lật bàn tay tôi lại, cúi xuống vuốt nhẹ và nói: “Chảy máu chứng tỏ xương không sao.”

Bàn tay tôi không còn cảm giác, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp từ những ngón tay của anh.

“Lâm?”

Anh ngẩng đầu lên. Không biết có phải bóng tối đã cho tôi thêm dũng khí, hay là vì sự xúc động ban nãy, tôi lấy hết can đảm nói: “Qua Tết Nguyên Đán, chắc tôi sẽ có thời gian đến London.” Nếu không phải do trời tối, nếu không phải anh đột nhiên buông tay, có đánh chết tôi cũng không dám nói ra những lời thế này; bây giờ, tiếng lòng đã nói ra, chỉ có điều giọng vẫn lắp ba lắp bắp, ngập ngừng vô số lần.

Anh im lặng, từ từ đặt tay tôi xuống. Tôi càng hoảng sợ, nói trong vô thức: “Hoặc là tháng Ba, tháng Ba cũng được, tháng Hai có thể anh vẫn đang bận, ha ha ha…” Tiếng cười phía sau nghe giả tạo vô cùng, nụ cười gượng gạo này giống như hồ nước dính trên miệng, vừa cứng vừa khô.

Không biết trôi qua bao lâu, nhưng với tôi nó dài như một thế kỉ, Lâm mới nói: “Ừ, đi đây đó nhiều cũng tốt. Có điều, lúc đó tôi đang ở San Jose, sợ rằng không thể tiếp đón cô được.”

Tôi thấy lòng mình nặng trĩu, San Jose là nơi nào vậy? Lâm quay người bỏ đi, nói: “Đằng kia hình như có ánh sáng, tới đó xem sao.” Tôi biết anh chỉ đang kiếm cớ bỏ đi.

Tôi thần người ra, bàn tay buông thõng từ từ nắm chặt lại, móng tay bấm vào da thịt, đau nhức. Đây chính là nỗi sợ hãi thẳm sâu tận đáy lòng tôi, cứ cho là tôi có một gương mặt tạm coi là xinh đẹp, đàn ông rất dễ chú ý đến tôi, nhưng không có ai là lâu dài cả.

Lâm dừng lại, quay người gọi: “Mễ Lạp?”

Tôi ngẩng đầu lên.

Anh chậm rãi nói: “Tôi không có ý can thiệp vào chuyện riêng của cô, nhưng gia thế của Hassan rất phức tạp, tốt nhất cô hãy tránh xa anh ta ra, nếu có thể sau này đừng tiếp xúc với anh ta là tốt nhất. Có điều viên Khổng tước lam tím này rất đáng tiền đấy!” Nói tới đây cuối cũnganh cũng nhận ra thái độ khác thường của tôi, do dự giây lát rồi hỏi: “Cô sao vậy?”

Tôi hít sâu một hơi, đáp: “Gia thế của anh hình như còn phức tạp hơn đấy, Ngô Thượng Lâm, hay tôi nên gọi là cậu Hai?”

Lâm không nói gì nữa, tôi chỉ nghe thấy tiếng thở dài não nề, hết lần này đến lần khác. Trong hang động tối đen, tôi không nhìn rõ vẻ mặt của anh, cũng không nhìn rõ dáng người của anh, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận rõ sự xa cách và cự tuyệt của anh.

Một lúc sau, tiếng anh khẽ vang lên trong bóng tối: “Tôi chỉ không muốn cô buồn.”

Vậy thì thật khó hiểu, vì hiện giờ tôi đang rất buồn.

Không biết từ khi nào, Lâm đã quay trở lại, đặt tay lên vai tôi. Người tôi khe x run lên khi anh chạm vào. Hít một hơi thật sâu, tôi quay sang, nói: “Không sao.”

Anh càng dựa sát vào, đưa tay lên vuốt má tôi, hỏi: “Có nghiêm trọng lắm không?”

Tôi tự nhủ: “Vừa mới thốt ra những câu khiến người ta nát ruột nát gan, sao trong chớp mắt anh có thể đến gần hỏi han vẻ quan tâm như thế? Vì trời tối quá ư?” Tôi lảng tránh sự quan tâm của anh, đáp: “Không sao. Đi thôi, vận động một chút sẽ ổn thôi.”

Sau đó, tôi quay người đi, Lâm buông tay ra, tôi nghe thấy anh hối hả gọi: “Mễ Lạp?”

Tôi đi tiếp, Lâm vội kéo tôi lại, nhưng tôi kiên quyết rút tay ra.

“Mễ Lạp?” Anh ngạc nhiên gọi.

Tôi ôm lấy bàn tay bị đau, vờ như không nghe thấy, cứ thẳng lưng đi tiếp; do quá vội vàng xung quanh lại tối đen nên tôi không khỏi loạng choạng, vấp vào một tảng đá ngã đánh “bịch” một tiếng.

Lâm vội kêu lên: “Cô làm gì vậy! Cẩn thận chứ!” Anh có vẻ tức giận.

Mặc dù đau đến nghẹt thở nhưng tôi vẫn cắn răng chịu đựng, không thèm kêu một tiếng.

Không ngờ cả người tôi bị kéo ngược trở lại, ngã vào lòng anh. Vừa giãy giụa, anh đã ôm chặt lấy tôi, đầu gục vào vai tôi, không nói một lời nào, nhưng cánh tay càng lúc càng xiết chặt.

Sự kiên cường mà tôi cố gắng thể hiện từ nãy tới giờ lập tức tan biến như bong bóng xà phòng, tôi khẽ run rẩy trong vòng tay của anh. Anh thì thầm vào tai tôi: “Đừng như vậy, Lạp Nhi, đừng như vậy.” Đừng như vậy thì phải như thế nào? Tôi cắn chặt môi, đầu óc hoàn toàn chống rỗng.

Chưa bao giờ tôi nghĩ sự việc lại trở nên như thế này, chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thích anh, càng không nghĩ rằng khi anh đang theo đuổi rồi đột nhiên dừng lại, tôi sẽ cảm thấy buồn đến nhường này… Cho dù lúc này, nơi này, tôi đang ở trong vòng tay anh, nghe anh gọi tên mình, nhưng điều duy nhất tôi cảm nhận được vẫn là sự vô vọng.

Rất lâu Lâm không nói gì, tôi cũng không nói gì, chỉ ôm nhau. Tôi không cựa quậy, anh cũng không chịu buông tay, cuối cùng anh khẽ thì thầm: “Đợi khi quay về Changga, anh sẽ giải thích mọi chuyện với em.”

Tôi vẫn không nói gì, cũng không quay đầu lại, tôi tưởng mình có thể cương quyết tới cùng. Từ nhỏ đến lớn, việc tôi làm tốt nhất chính là rời xa, ngay cả Bá Kiêm, tình cảm bao nhiêu năm như vật mà tôi vẫn có thể bỏ đi, không nói một lời. Nhưng lần này, tôi gật đầu, mặc dù rất khẽ nhưng vẫn là gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.