- Đúng vậy! Ta chính là Thuần Thú Sư!
Vẻ mặt Triệu Phong hết sức bình tĩnh, rất vô sỉ thừa nhận cái danh hiệu cao thượng này.
Liễu bá và những người chung quanh cơ bản cũng đều tin tưởng mười phần.
Dù sao, bọn họ cũng tận mắt nhìn thấy Triệu Phong chỉ huy Thanh Phong Yến, lực áp Hôi Miêu Ưng tu vi Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh.
Trên mặt gã thiếu niên hắc bào Liễu Đông thì lại mang theo vài phần
hồ nghi. Cái tên thiếu niên từ nơi khỉ ho cò gáy chạy tới này, chớp mắt
đã xoay người biến đổi, trở thành một vị Thuần Thú Sư khiến kẻ khác phải sùng kính, như vậy cũng quá mức kỳ ảo rồi…
Đại quốc Thiên Bồng diện tích lãnh thổ rộng lớn, địa vực khổng lồ, nhu cầu đối với tọa kỵ phi cầm cực cao.
Tốc độ của nhân loại cho dù có nhanh đến đâu đi chăng nữa, cường đại
như Chân Linh Cảnh, đối mặt với quãng đường lấy đơn vị ngàn dặm mà tính
toán, cũng đều có chút lực bất tòng tâm.
Ở nơi này, gần như mỗi một kẻ tu luyện thực lực cường đại một chút,
trong tay đều sẽ có một tọa kỵ Linh sủng chuyên dùng để di chuyển. Vị
quý nhân kim bào lúc trước cũng chính là như thế, có được một đầu Tứ Dực Phi Vân Báo, bất luận là phi hành hay chiến đấu, cũng đều vô cùng thực
dụng.
Thử nghĩ mà xem, trong một tràng chiến tranh vượt qua quãng đường lên đến mấy ngàn dặm, mấy vạn dặm, chỉ dựa vào sức của bàn chân, đó là loại đau khổ đến mức nào.
Tóm lại, tọa kỵ Linh sủng ở Đại quốc Thiên Bồng luôn ứng dụng rất
rộng rãi, ở những địa vực trong này, chúng lại chính là vật tư chiến
lược khiến người ta tranh chấp, chiếm đoạt.
Chính bởi vì như vậy, cho nên Thuần Thú Sư ở Đại quốc Thiên Bồng mới
vô cùng được hoan nghênh! Chỉ là cái loại chức nghiệp vô cùng thực dụng
này, lại quá mức thưa thớt, so sánh với Trận Pháp Sư và Luyện Đan Sư còn hiếm thấy hơn rất nhiều.
Cho nên, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Triệu Phong,
thần sắc của Liễu bá cũng trở nên cung kính và kích động hơn một chút.
- Hóa ra ngươi chính là Thuần Thú Sư, khó trách có thể có được sủng vật đáng yêu và nhanh nhạy như thế!
Cặp mắt trong suốt của Liễu Đình Ngọc sáng lên, giương mắt nhìn về
phía Triệu Phong, trong ánh mắt có thêm vài phần sùng bái và hâm mộ.
Trong số ba người, cũng chỉ có mình Liễu Đông là sắc mặt tối tăm phiền muộn, trong lòng vẫn có chút hoài nghi.
Nếu như dưới tình huống bình thường, hắn hơn phân nửa cũng sẽ tin tưởng.
Nhưng mà bản thân Liễu Đông lại rất có thành kiến đối với Triệu Phong, nói thế nào cũng không chịu chấp nhận sự thật này.
- Liễu bá, Đình muội, ta chưa từng nghe nói qua có vị Thuần Thú Sư nào trẻ tuổi như vậy…
Liễu Đông nói ra sự nghi ngờ của mình, vẫn còn ôm theo địch ý đối với Triệu Phong.
- Đông nhi, không được vô lễ!
Liễu bá quát lớn một tiếng, cắt ngang lời nói của Liễu Đông.
Thuần Thú Sư, đối với một Gia tộc nhỏ như Liễu gia Lâm Lam Quận mà
nói, chính là một chức vị cực kỳ thiếu khuyết, bình thường chính là vạn
kim khó cầu.
Trong Liễu gia Lâm Lam Quận bọn họ, cũng chỉ có được mấy vị Thuần Thú Sư cấp bậc học đồ, chỉ có thể phụ trách những vấn đề đơn giản như chăn
nuôi, chữa thương cho Linh thú tọa kỵ, nhưng nếu như nói đến chân chính
thuần hóa Yêu thú, thì bọn họ lại không có khả năng này.
Trước kia, Liễu gia Lâm Lam Quận cũng từng có lần dùng số tiền khổng
lồ mời một vị Thuần Thú Sư chân chính đến làm khách một thời gian, hỗ
trợ thuần hóa vài con Yêu thú cấp thấp, nhưng chẳng được bao lâu, đã bị
Gia tộc khác dùng số tiền lớn hơn mời đi mất.
- Thân phận của ta, không cần phải chứng minh cho bất luận kẻ nào tin tưởng!
Triệu Phong lạnh nhạt liếc mắt nhìn Liễu Đông một cái, trong thanh âm lộ ra sự khinh thường mười phần.
- Meo meo!
Tiểu Tặc Miêu đứng trên lưng hắn cật lực gật đầu một cái, dùng miêu
trảo khoa tay múa chân, giống như là đang làm chứng cho chủ nhân mình
vậy.
Nhìn thấy một màn như vậy, Liễu bá và Liễu Đình Ngọc càng thêm tin tưởng không chút nghi ngờ.
Trong lòng Liễu Đông cũng có chút chột dạ, không dám tùy tiện lên tiếng nữa.
Nếu không phải là một Thuần Thú Sư, Triệu Phong chỉ là một gã thiếu
niên ngoại quốc, cho dù có tu vi Lục trọng thiên Thoát Phàm Cảnh đi
chăng nữa, cũng khó có được một đầu Linh sủng phi cầm cường đại như
Thanh Phong Yến vậy.
- Thuần Thú Sư ca ca, vậy ước định lúc trước của chúng ta, có còn tính nữa hay không?
Cặp mắt của Liễu Đình Ngọc khẽ chớp động mấy cái, có vài phần tinh linh, giảo hoạt.
Liễu bá cũng nở nụ cười hòa ái:
- Dựa theo ước định lúc trước của chúng ta, chỉ cần Tiểu Tặc Miêu
chịu đi theo chúng ta, ngươi sẽ không ra tay ngăn cản phải không?
- Đương nhiên là có hiệu quả! Chẳng qua, muốn cướp đi một đầu Linh
sủng từ trong tay của một Thuần Thú Sư, cũng không chuyện dễ dàng đâu!
Triệu Phong khẽ mỉm cười, nói.
- Meo meo!
Tiểu Tặc Miêu đứng trên vai Triệu Phong, lộn nhào một cái, lúc lắc
cái đuôi, vẻ mặt cao ngạo, cự tuyệt những điều kiện hấp dẫn của mấy
người Liễu Đình Ngọc.
Kết quả này, cũng không nằm ngoài dự đoán của đám người Liễu bá.
Nếu như Tiểu Tặc Miêu có thể dễ dàng bị “mời” đi như vậy, Triệu Phong căn bản là uổng mang danh Thuần Thú Sư rồi.
Liễu bá hít một hơi, đề nghị:
- Không bằng như vầy đi, tiểu huynh đệ cho Đình nhi thêm thời gian
một trăm ngày nữa để thuyết phục Tiểu Tặc Miêu! Hơn nữa, ngài thân là
một vị Thuần Thú Sư, trong quá trình này, cũng sẽ không sử dụng thủ đoạn nào khác để can thiệp chứ?
- Ta đương nhiên là sẽ không quấy nhiễu rồi, nhưng mà trong thời gian trăm ngày này…
Triệu Phong ra vẻ do dự, nói.
Cho đến lúc này, mục đích của hắn xem như đã đạt thành được một nửa.
- Ha hả… tiểu huynh đệ không phải là đang muốn tìm một nữ nhân họ
Liễu hay sao? Lần này mục tiêu của ba người chúng ta là một trong bảy
đại Phân tộc của Gia tộc Liễu Thị, Liễu gia Hồng Hồ Quận!
Liễu bá lại cười nói.
- Hồng Hồ Liễu gia?
Trong lòng Triệu Phong không khỏi vui vẻ, cuối cùng cũng có thể liên hệ với một Phân tộc Liễu Thị cấp bậc khá cao rồi.
- Hồng Hồ Liễu gia ở tại khu vực Hồng Hồ Quận này chính là một phương bá chủ. Đến nơi đó, càng tiện lợi hơn cho tiểu huynh đệ tìm người! Hơn
nữa theo như ta biết, Hồng Hồ Liễu gia có bản gia phả tương đối đầy đủ
của Liễu Tộc, càng dễ dàng cho việc tìm người hơn.
Liễu bá nhìn thấy Triệu Phong đã động tâm, lại vội vàng cấp thêm một điều kiện mê người nữa.
Lúc trước khi còn ở trên Độ Thiên Thuyền, Liễu bá đã biết được Triệu Phong chính là muốn đi tìm người.
- Cũng được!
Triệu Phong trịnh trọng gật đầu.
- Thật tốt quá!
Liễu Đình Ngọc không khỏi nhảy nhót một trận, quấn lấy Tiểu Tặc Miêu mà chơi đùa một hồi.
Liễu bá cũng khẽ thở ra một hơi, trong lòng cảm thấy may mắn. Nếu có
thể cùng với một vị Thuần Thú Sư có tiềm lực cực lớn kết nối giao tình,
đối với Liễu gia Lâm Lam Quận mà nói, trăm lợi không một hại!
Mấy người Liễu bá không chú ý tới, lúc này Triệu Phong cùng Tiểu Tặc
Miêu khẽ liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt mang theo ý cười như đã
đạt được mục đích.
Bọn họ căn bản không biết rằng, ngay từ thời điểm lúc Triệu Phong giả mạo Thuần Thú Sư, đã liền có ý định muốn thông qua manh mối của ba
người Liễu bá, nhằm để thăm dò tung tích.
hương 255: Hồng Hồ Thành (2)
Nguồn: Vipvanda
Dịch: Nhóm dịch black
Biên: Black
Bạn sẽ ủng hộ cho người dịch 15 Điểm khi đọc bài viết này:
vipvanda :
Khiến cho Triệu Phong càng thêm kinh hỉ chính là, kế tiếp hắn liền có cơ hội tiến vào một trong bảy đại Phân tộc bên dưới Tổng hệ Liễu Tộc,
việc này đối với kế hoạch tìm người của chính mình có sự trợ giúp cực
lớn.
Chính vì như thế, cho nên Triệu Phong đã phải hứa hẹn cấp cho Tiểu
Tặc Miêu một trăm Nguyên tinh thạch Hạ phẩm để làm phí dịch vụ!
Nếu không có Tiểu Tặc Miêu, Triệu Phong căn bản không thể nào thuận
lợi tiếp xúc với Gia tộc Liễu Thị như vậy. Nếu tùy tiện tiếp cận, nhất
định sẽ khiến cho Liễu Thị cảnh giác.
Đồng thời, trong lòng Triệu Phong cũng có chút oán giận:
- Sư tôn à, cái nhiệm vụ truyền tin này, tin tức ngài đưa ra quả thật quá ít rồi! Cả Đại quốc Thiên Bồng rộng lớn đến như vậy, Gia tộc Liễu
Thị nhiều đến mấy trăm cái, những người tên Liễu Cầm Tâm lại nhiều đến
mức không đếm hết nổi!
Trên thực tế, Triệu Phong đã trách lầm Đại Trưởng lão.
Đại Trưởng lão từ trước đến giờ chưa từng đi qua Đại quốc Thiên Bồng
lần nào, đối với tin tức cụ thể của người kia cũng biết không nhiều lắm, thậm chí việc quen biết người kia cũng là chuyện rất lâu trước đây rồi.
Mục tiêu chân chính của Đại Trưởng lão chính là một phen sắp xếp ổn
thỏa cho tương lai của Triệu Phong, về phần thế cục của Thập Tam Quốc,
căn bản là không ôm quá nhiều hy vọng.
Sau khi vượt qua Nộ Thiên Hà, Triệu Phong và ba người Liễu bá chính thức kết bạn mà đi.
Liễu bá tuy là Trưởng lão của Chi tộc Liễu Thị, nhưng số lần vượt qua Nộ Thiên Hà, tiến vào bờ bên kia cũng không tính là nhiều.
- Cứ cách mỗi năm năm, Chi tộc Liễu gia Lâm Lam Quận chúng ta lại đề cử một hai thiên tài đưa đến Phân tộc Hồng Hồ Quận…
Liễu bá cũng không có giấu diếm mục đích chuyến hành trình.
Triệu Phong lộ vẻ ngạc nhiên. Cái loại danh ngạch thiên tài đề cử
này, lúc ban đầu khi ở trấn Thanh Diệp, hắn cũng từng may mắn nhận được.
Lúc trước, hắn và Triệu Tuyết được đề cử đi Gia tộc Triệu Thị tại Vũ
Dương Thành, cuối cùng mỗi người đều đi lên quỹ tích nhân sinh bất đồng
nhau.
Mà Liễu Đình Ngọc và Liễu Đông trước mắt này, đồng dạng cũng là người được đề cử đi tới Phân tộc cấp bậc cao hơn của Gia tộc, những gì trải
qua cũng không khác gì Triệu Phong năm xưa!
Hơn nữa, Triệu Phong còn nhìn ra được, tư chất của Liễu Đình Ngọc hơn xa Liễu Đông, quỹ tích nhân sinh của hai người sau này, cũng sẽ hoàn
toàn bất đồng nhau. Mặc dù thiên phú của Liễu Đông cũng không tệ, có thể so sánh với sư huynh Dương Kiền…
Liễu bá khẽ vỗ nhẹ một cái túi nhỏ đặc chế đeo bên hông mình, một
luồng khói lóe lên, nhất thời hiện ra một đầu cự điêu lông xanh, dang
rộng hai cánh ra, chiều dài ước chừng mười trượng.
Triệu Phong không có được Túi Linh sủng, cũng chỉ có thể hâm mộ mà nhìn.
- Cùng lên cả đi!
Liễu bá vỗ vỗ lưng điêu một cái, bảo mấy người cùng ngồi lên.
Luận cấp bậc, đầu cự điêu lông xanh trước mặt này cũng đạt tới Thất
trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, nhưng so sánh tốc độ và mức độ quý hiếm thì còn xa mới bằng được Thanh Phong Yến của Triệu Phong.
Chẳng qua, thể tích của đầu cự điêu này khá lớn, có thể đồng thời chở được tới gần mười người, điểm này so với Thanh Phong Yến thể tích khá
nhỏ, thì lại có ưu thế hơn.
Hồng Hồ Liễu gia, cách Nộ Thiên Hà cũng không tính là quá xa, tương đương khoảng cách phân nửa Tương Vân Quốc mà thôi.
Trên đường đi tới, bay ngang qua một mảnh giang sơn cẩm tú xinh đẹp hùng vĩ, khiến cho Triệu Phong mở rộng nhãn giới rất nhiều.
Thánh địa tu hành Đại quốc, nguyên khí thiên địa vô cùng nồng đậm, võ phong cường thịnh, trong thế tục, cứ mười người lại có một vị Thoát
Phàm Cảnh, chứ đừng nói gì đến Thế giới Tông môn.
Trên bầu trời thường xuyên có thể nhìn thấy được phi cầm tọa kỵ, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy được thân ảnh của cường giả Chân Linh Cảnh
nữa.
Đối với chuyện này, Liễu bá cũng không hề cảm thấy kỳ quái.
Những cường giả Chân Nhân Cấp bình thường, ở các nơi của Đại quốc thường xuyên vẫn nhìn thấy được.
Chỉ có cường giả Chân Huyền Cấp trở lên, mới có thể hiếm thấy hơn một chút.
Cường giả Chân Chủ Cấp mặc nhiên đứng ở đỉnh cao sừng sững, lật tay
làm mây, úp tay làm mưa, không ai không phải là chúa tể một phương.
o0o
Mấy ngày sau, cự điêu lông xanh đã tiến vào một khu vực thủy vịnh sông hồ chằng chịt.
Hồng Hồ Quận, ở Đại quốc Thiên Bồng xem như cũng có danh tiếng không
nhỏ. Những Gia tộc cùng Tông phái đóng đô ở trong này, cũng có đến mấy
chục cái danh tiếng vang dội khắp cả Đại quốc Thiên Bồng.
Thần Linh Nhãn của Triệu Phong tra xét ra một cái kết quả. Phiến
thiên địa này, nguyên khí thiên địa vô cùng tinh thuần, nồng hậu, xác
suất thiên tài địa bảo xuất hiện cũng rất cao.
- Ở Hồng Hồ Quận này, Phân tộc Liễu Thị chính là một trong ba cỗ thế lực cực mạnh! Phía trước chính là Hồng Hồ Thành!
Liễu bá đã tới nơi này mấy lần, không ngừng giới thiệu cho Triệu Phong.
Mà trên thực tế, Thần Linh Nhãn của Triệu Phong đã sớm nhìn thấy được Hồng Hồ Thành ở phía trước khá xa, thậm chí ngay cả hình dáng đại khái
của cả đại thành cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Cả Hồng Hồ Quận này có hình dáng như hình tam giác.
Trong đó mảnh lục địa của Hồng Hồ Quận hơi nhô ra, cũng có thể được
xem như là một cái bán đảo, gần như tiếp cận vùng thủy vực trung tâm của Hồng Hồ!
Mà Hồng Hồ Thành, đứng sừng sững ở ngay trung tâm của cái bán đảo kia, phong cảnh quanh co khúc khuỷu, tráng lệ bàng bạc.
Sau khi cự điêu lông xanh bay tới phụ cận Hồng Hồ Thành, hành vi cử chỉ của mấy người Liễu bá liền trở nên có chút câu nệ hơn.
Trên không trung của Hồng Hồ Thành, thỉnh thoảng lại có những luồng
khí tức cường đại bay vọt qua, thường xuyên là Nửa bước Chân Linh Cảnh,
thậm chí là cường giả Chân Nhân Cấp nữa.
Thần Linh Nhãn của Triệu Phong quan sát toàn cục, trong lòng không
khỏi cảm khái. Nếu so sánh với khu vực phồn hoa ở nơi này mà nói, thì
phiến địa vực Thập Tam Quốc kia, quả thật cũng chỉ là một nơi khỉ ho cò
gáy mà thôi.
Hồng Hồ Liễu gia chiếm đóng ở khu vực phía Đông Hồng Hồ Thành, giữ lấy một mảnh địa vực phồn hoa thật lớn.
Sau khi tiến vào Hồng Hồ Thành, có một cái văn bản quy định vô cùng
rõ ràng: Những Linh sủng phi cầm loại lớn, nhất định phải thu nạp vào
trong Túi Linh sủng, không được phép mang theo vào trong thành.
Liễu bá yên lặng thu hồi lại cự điêu lông xanh, mấy người từ từ hạ xuống, chuẩn bị tiến vào trong thành.
Triệu Phong thì lại có chút buồn bực. Hắn không có Túi Linh sủng, trước mắt cũng không có đủ tiền mà mua.
- Đứng lại!
Mấy tên thủ hạ phi thân nhảy ra, ngăn cản Triệu Phong lại.
Theo nguyên tắc mà nói, Thanh Phong Yến của hắn cũng xem như là Linh
sủng phi cầm loại lớn, dù sao chiều rộng cũng lên đến mấy trượng, tiến
vào trong thành, nếu như vô tình đả thương người, cũng tính là quấy
nhiễu trị an.
Ở giữa không trung Hồng Hồ Thành có rất nhiều thủ vệ cưỡi phi cầm
tuần tra, thực lực khoảng chừng từ Ngũ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh đến
Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, những thủ vệ cấp bậc Đội trưởng, thì
lại đạt tới Nửa bước Chân Linh Cảnh.
Hiện tại Triệu Phong chỉ có hai cái lựa chọn:
Thứ nhất, đi vào thành, tạm thời để Thanh Phong Yến ở lại ngoài thành.
Nhưng mà như vậy, Thanh Phong Yến ở lại bên ngoài, rất dễ bị kẻ khác nảy sinh ý định không tốt.
Thứ hai, từ bỏ ý định vào thành!