Hôi Miêu Ưng chẳng biết từ nơi nào kiếm tới hai gã viện binh, tu vi
cũng đã đạt tới Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, thực lực không hề tầm
thường, ít nhất cũng cùng một cấp bậc với Từ Tử Huyền, Ngạo Nguyệt
Thiên.
Tề Cửu dường như chỉ một mình một người, đứng ở một bên khác, cười lạnh không nói gì.
Ngoài ra, còn có mấy người khác cùng đi chung trên Độ Thiên Thuyền
lúc trước, hiện tại cũng đang đứng một bên xem náo nhiệt, ánh mắt lóe
lên quang mang nhàn nhạt.
Nhất thời, bầu không khí tại nơi này có chút áp lực.
Hết thảy mọi thứ, đều là do một gã tiểu tử tóc xanh đến từ bên ngoài Đại quốc Thiên Bồng mà ra!
Cái gã thiếu niên không biết từ quốc gia xa xôi hẻo lánh nào đó,
trong tay mang theo một đầu Linh sủng phi cầm trân quý và một đầu Miêu
sủng nhanh nhạy thông minh hiếm thấy, khiến cho mọi người đều phải đỏ
mắt.
Tất cả mọi người đều nhất trí cho rằng, tên tiểu tử đến từ bên ngoài
này không có bối cảnh, không có chỗ dựa vững chắc, tu vi tầm thường,
nhất định là dễ ức hiếp!
Triệu Phong căn bản bất động thanh sắc, ánh mắt giống như cười nhạo, khẽ liếc nhìn về phía Liễu bá phía sau.
Dựa theo ước định lúc trước giữa hai bên, Triệu Phong cùng ba người
Liễu gia đồng hành, mà ba người Liễu gia phải cam đoan sự an toàn của
hắn.
Liễu bá muốn dùng thủ đoạn dụ dỗ dụ lợi để giúp Liễu Đình Ngọc đạt
được Tiểu Tặc Miêu, hiện tại đúng chính là cơ hội tốt để ban ơn lấy
lòng.
- Các vị! Vị tiểu huynh đệ này chính là khách nhân của Liễu gia Lâm
Lam Quận chúng ta! Mong rằng các vị cấp cho chúng ta một chút mặt mũi!
Liễu bá đảo quét qua qua mọi người, khí tức Nửa bước Chân Linh Cảnh
lan tỏa ra, giống như một ngọn núi cao căn bản không thể vượt qua vậy.
Ở Đại quốc Thiên Bồng, cường giả Nửa bước Chân Linh Cảnh có một loại
thủ pháp vô cùng cao minh, có thể một phen đem chân lực chuyển hóa kéo
dài, trở thành Nửa bước Chân Linh Khí, là một loại quá độ dần dần chuyển thành khí Chân Linh chân chính.
Mức độ chuyển hóa thành Nửa bước Chân Linh Khí càng cao thì thực lực lại càng mạnh, thậm chí là vô hạn tiếp cận Chân Linh Cảnh!
Theo sự quan sát của Triệu Phong, Nửa bước Chân Linh Cảnh tại Thập
Tam Quốc, Nửa bước Chân Linh Khí nhiều lắm cũng chỉ là chuyển hóa được
nửa thành, một thành mà thôi.
Mà tại Đại quốc Thiên Bồng, Nửa bước Chân Linh Cảnh, phổ biến đều là
chuyển hóa được từ hai đến ba thành, thực lực so sánh với cường giả cùng cấp ở Thập Tam Quốc gần như là mạnh hơn gấp đôi.
Độ chuyển hóa này, tuy rằng vô cùng chậm chạp, nhưng mức độ chuyển
hóa càng cao, xác suất đánh sâu vào Chân Linh Cảnh cũng càng thành công
cao hơn.
Nếu như mức độ chuyển hóa có thể đạt tới chín thành, như vậy xác suất thành công đánh sâu vào Chân Linh Cảnh ít nhất cũng đạt tới sáu thành!
Giờ phút này, khi Liễu bá bộc phát ra Nửa bước Chân Linh Khí, đám người Hôi Miêu Ưng sắc mặt nhất thời đại biến.
- Nửa bước Chân Linh Khí, mức độ chuyển hóa đạt tới ba, bốn thành!
Những người xem náo nhiệt xung quanh, cũng đều hít mạnh một ngụm khí lạnh.
Uy áp Nửa bước Chân Linh lan tỏa khắp nơi trong hư không khiến cho tâm thần mọi người đều cảm thấy áp lực.
Ba người bọn Hôi Miêu Ưng hô hấp gấp gáp, vẻ mặt tràn ngập sự kiêng kỵ và do dự.
Nếu như có được sự che chở của ba người Liễu bá, bọn họ muốn xuống
tay với Triệu Phong, gần như là không có bất cứ phần thắng nào cả.
- Liễu gia Lâm Lam Quận, chẳng qua chỉ là một Chi tộc Liễu Thị nhỏ bé không đáng nhắc tới mà thôi, căn bản mười đời cũng không kéo được quan
hệ với Gia tộc Liễu Thị!
Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng đạm mạc đột nhiên từ một bên truyền đến.
Tề Cửu ngạo nghễ đứng tại chỗ, một đầu tóc bạc nhẹ nhàng bay lên,
trên người ngưng hiện ra một cỗ khí tức sương lạnh nồng đậm. Phạm vi mấy trượng xung quanh nhất thời ngưng kết ra một tầng sương lam, nhiệt độ
cũng đồng thời giảm thấp xuống.
Cỗ khí lưu sương lạnh đến thấu xương kia, ăn sâu vào tận cốt tủy, khiến cho ngay cả Liễu bá cũng có chút động dung.
Cặp mày thanh tú của Liễu Đình Ngọc khẽ nhếch lên, thúc giục chân lực hộ thể. Gã thiếu niên hắc bào Liễu Đông thì sắc mặt trắng bệch, thúc
đẩy chân lực chống đỡ, nhưng cũng có chút chật vật.
- Tề Cửu, ngươi chỉ cần chế trụ cái lão nhân kia, những kẻ còn lại cứ việc giao cho chúng ta! Đến lúc đó, chúng ta sẽ phân cho ngươi bốn
thành lợi nhuận!
Vẻ mặt Hôi Miêu Ưng tràn ngập hỉ sắc.
Thực lực của Tề Cửu cường đại vượt quá tưởng tượng, giờ phút này khí
tràng cường đại thể hiện ra, đã có thể cùng Liễu bá đối kháng với nhau.
Triệu Phong vốn tưởng rằng thực lực của đối phương chỉ là tiếp cận
Thương Vũ Nguyệt mà thôi, hiện tại xem ra, hắn hoàn toàn có thể so sánh
được với Thương Vũ Nguyệt lúc ở Liên minh thịnh hội.
- Thiên Sương Bá Cực Quyền!
Từ trong nắm tay Tề Cửu phát ra một tầng sương lạnh lam sắc kinh
người. Chỉ nhìn thấy một đạo hàn quang băng lam sắc đường kính tới nửa
trượng, mang theo thanh âm rít gào kinh người, phóng thẳng về phía ba
người Liễu bá.
- Mau tránh ra!
Liễu bá quát lớn một tiếng, khí tràng Nửa bước Chân Linh Khí xuất
hiện quanh thân, hư hóa ra một cái đại chưởng hư ảnh thổ hoàng sắc.
Bồng! Ầm!
Đại chưởng hư ảnh nở rộ ra quang mang thổ sắc nồng đậm, sau khi phá
không, uy năng vẫn còn tiếp tục tăng vọt, dùng một loại cường thế vô
cùng đánh tan công kích của Tề Cửu.
Thân hình Tề Cửu lui nhanh về phía sau, biến ảo ra mấy đạo hàn ảnh
liên tiếp, hướng về phía Liễu bá phát động công kích mãnh liệt.
- Tề Cửu này, thực lực quả thật cực mạnh, công kích tiếp cận với
Thương Vũ Nguyệt, thân pháp và phòng ngự lại càng mạnh hơn. Tổng hợp lại mà nói, ít nhất so sánh với Thương Vũ Nguyệt khi chưa lĩnh ngộ hạt
giông kiếm ý còn mạnh hơn nửa cấp bậc!
Trong lòng Triệu Phong thầm than.
Đương nhiên, luận tuổi tác mà nói, Tề Cửu so với Triệu Phong và
Thương Vũ Nguyệt còn lớn hơn đến mấy tuổi. Thương Vũ Nguyệt sau khi củng cố được hạt giống kiếm ý, thực lực tất nhiên sẽ có sự tăng trưởng hoàn
toàn mới.
- Ra tay!
Hôi Miêu Ưng quát lớn một tiếng, dẫn theo hai gã viện binh Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, giết thẳng về phía ba người bọn Triệu Phong.
Thực lực Liễu Đình Ngọc cũng không hề tầm thường, lấy tu vi Lục trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, vững vàng ngăn cản một gã Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh.
Liễu Đông ứng phó một gã Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh còn lại, thì có chút chật vật.
- Tiểu tử tóc xanh, hiện tại ngươi giao ra Thanh Phong Yến, tự chặt chân tay, chúng ta có thể nể tình tha cho ngươi một mạng!
Hôi Miêu Ưng lộ ra nụ cười dữ tợn, nói.
Có Tề Cửu chế trụ Liễu bá, ba gã cường giả Thất trọng thiên Thoát
Phàm Cảnh bọn họ hoàn toàn đủ khả năng nghiền nát ba người bọn Triệu
Phong.
- Ha hả… thật không? Thanh Phong Yến ta nguyện ý dâng ra, nhưng phải xem các ngươi có năng lực bắt giữ hay không?
Triệu Phong phất tay một cái, khẽ huýt sáo nhẹ một cái, Thanh Phong Yến ở giữa không trung nhất thời đảo thân bay xuống.
- Hửm?
Hôi Miêu Ưng thoáng rùng mình một chút.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, Thanh Phong Yến hóa thành một đạo
quang tuyến thanh sắc mắt thường khó có thể nhìn thấy nổi, nhanh như tia chớp lao thẳng về phía Hôi Miêu Ưng.
Phốc!
Hôi Miêu Ưng lăn nhanh một vòng trên mặt đất, trên vai vẫn còn lưu
lại một vết máu thật dài. Nếu như không phải vừa rồi hắn nhanh chóng
trốn tránh, phát ra chân lực hộ thể, chỉ sợ hiện tại đã bị cắt thành hai mảnh rồi.
Lông chim Thanh Phong Yến toàn thân cứng chắc, đầu cánh mỏng như cánh ve, thập phần sắc bén, hơn nữa hình thể tương đối nhẹ nhàng, tốc độ
công kích cũng vô cùng nhanh.
Cho nên, trong lúc tập kích bất ngờ, Hôi Miêu Ưng nhất thời khinh suất, liền bị một chút thiệt thòi.
- Súc sinh!
Hôi Miêu Ưng nhất thời kinh sợ, phát động công kích về phía Thanh Phong Yến, dường như muốn bắt nó lại.
Thế nhưng, Thanh Phong Yến chính là Yêu thú cấp bậc Thất trọng thiên
Thoát Phàm Cảnh, tốc độ cực nhanh, công kích cường đại, nào có thể dễ
dàng đối phó như vậy?
Chương 254: Ta là Thuần Thú Sư! (2)
Nguồn: Vipvanda
Dịch: Nhóm dịch black
Biên: Black
Bạn sẽ ủng hộ cho người dịch 15 Điểm khi đọc bài viết này:
vipvanda :
Dưới sự khống chế của Triệu Phong, Thanh Phong Yến phát động chiến
thuật công kích như lôi đình, lần lượt phá không, lần lượt lao xuống,
xẹt qua những quỹ tích huyền diệu khó lường, hết lần này đến lần khác
dồn Hôi Miêu Ưng lâm vào hiểm cảnh.
Những người đang xem chiến ở gần đó cũng đều giật mình không thôi, liên tiếp nghị luận.
- Chẳng lẽ tên tiểu tử tóc xanh này chính là Thuần Thú Sư cực kỳ hiếm thấy sao?
- Thuần Thú Sư, ở cả Đại quốc Thiên Bồng này, cũng là một chức nghiệp vô cùng hiếm thấy, hơn nữa còn thập phần được hoan nghênh a!
Lúc này, trong đám người giao phong hai bên thì Triệu Phong chính là
kẻ ung dung nhàn nhã nhất. Hắn căn bản không cần xuất thủ, chỉ sử dụng
tinh thần bí thuật, chỉ huy Thanh Phong Yến tác chiến, cũng có thể hoàn
toàn áp đảo Hôi Miêu Ưng.
- Tốc độ và công kích của Thanh Phong Yến căn bản đều là nhất lưu. Uy hiếp duy nhất chính là ở phòng ngự, chẳng qua dưới sự điều khiển của
ta…
Khóa miệng Triệu Phong nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
Thần Linh Nhãn của hắn, có thể nắm rõ quỹ tích và sơ hở của Hôi Miêu
Ưng, khiến cho Thanh Phong Yến đứng ở thế bất bại! Thực lực của Hôi Miêu Ưng tuy mạnh, nhưng cũng không thể nào ứng phó nổi.
Mà một bên khác, Liễu bá và Tề Cửu chiến đấu một chỗ với nhau, ánh mắt thoáng đảo qua ba người bọn Liễu Đình Ngọc.
Trên thực tế, Liễu bá hiện tại vẫn còn lưu lại chút dư lực, chính là
muốn cấp cho hai người bọn Liễu Đình Ngọc một cơ hội thực chiến.
Liễu Đình Ngọc cũng không khiến cho hắn phải thất vọng, trí tuệ thiên tư cực cao, chiến lực không hề tầm thường, dễ dàng thoải mái ứng phó
đối thủ Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, thậm chí mơ hồ còn chiếm thế
thượng phong nữa.
Về phần gã thiếu niên hắc bào Liễu Đông, có thể miễn cưỡng ngăn cản
một gã đối thủ Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, cũng xem như có chút
năng lực rồi.
Nhưng mà, khiến cho Liễu bá ngoài dự liệu nhất chính là Triệu Phong.
Cái tên thiếu niên tóc xanh đến từ nước ngoài này, không ngờ lại
không uổng công hắn cố tình chiêu dụ, bằng vào tọa kỵ phi cầm, đã có thể lực áp Hôi Miêu Ưng thực lực không hề tầm thường rồi.
Dù sao, thực lực của Hôi Miêu Ưng này cũng không tầm thường, ngoại
trừ không bằng Tề Cửu ra, tuyệt đối là đứng đầu trong ba người còn lại.
- Hửm? Cỗ tinh thần chấn động này! Hắn có thể sử dụng bí pháp đặc
thù, khống chế Thanh Phong Yến tác chiến… Chẳng lẽ… hắn thật sự là Thuần Thú Sư sao?
Liễu bá cảm nhận được trên người của Triệu Phong có một luồng tinh thần chấn động mờ mịt.
Thuần Thú Sư, chính là một loại chức nghiệp cực kỳ hiếm thấy. Loại
chức nghiệp này hoàn toàn có thể thuần hóa Yêu thú thành tọa kỵ Linh
sủng, hơn nữa còn có thể câu thông với Yêu thú nữa.
Như vậy, những người có lực lượng tinh thần cường đại hơn người, sẽ có ưu thế rất lớn khi theo đuổi con đường này.
Trên thực tế, Triệu Phong cũng có được mấy lần cơ hội có thể điều
khiển Thanh Phong Yến phát động công kích mang tính trí mạng đối với Hôi Miêu Ưng, nhanh chóng kết thúc cuộc chiến.
Chẳng qua, hắn cũng có ý định thầm tìm hiểu một chút thực lực của ba người bọn Liễu bá.
- Meo meo!
Tiểu Tặc Miêu ngồi ở trên vai của hắn, hai chân trước không ngừng huy động, khoa tay múa chân, tiến hành cổ vũ cho mọi người.
Triệu Phong mỉm cười tủm tỉm gật đầu, thiếu chút nữa còn vỗ tay tán thưởng nữa.
Một màn này, khiến cho mấy người bọn Hôi Miêu Ưng thiếu chút nữa hộc máu.
Liễu bá thì vô cùng ngạc nhiên, có cảm giác một người một mèo này, thuần túy chính là đang xem kịch vui.
- Hì hì… Tiểu Tặc Miêu đang cổ vũ cho ta hay sao?
Sắc mặt Liễu Đình Ngọc tràn đầy vui vẻ, càng ra sức phát chiêu, một phen đánh cho đối thủ liên tục bại lui.
Nàng ta thật sự không nhìn thấy được vẻ xem kịch vui trong mắt của Tiểu Tặc Miêu.
- Đáng giận! Một người một mèo này, căn bản chính là xem náo nhiệt, không định ra tay!
Liễu Đông bị đánh đến mức không thở nổi ra hơi, hắn từ lâu đã cảm thấy không vừa mắt hành vi của Triệu Phong rồi.
Hắn bị một gã Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh trong đó đánh cho đến
mức không có lực hoàn thủ, nếu như Triệu Phong có thể ra tay hỗ trợ, ít
nhất cũng có thể chống đỡ được thêm một chút.
Thế nhưng… một người một mèo này, hiển nhiên là không có ý tứ nhúng tay vào.
Chiến đấu một lúc khá lâu sau, mắt thấy Liễu Đông đã sắp sửa không chống đỡ được nữa…
- Không tệ!
Liễu bá khẽ gật đầu, Nửa bước Chân Linh Khí trong cơ thể nhất thời
dâng trào lên một trận, khí tức toàn thân tăng vọt, mạnh mẽ phản công.
Hắn dù sao cũng là Trưởng lão của một Gia tộc, Nửa bước Chân Linh Khí trong cơ thể đã chuyển hóa đến ba, bốn thành, nhanh chóng đánh lui được Tề Cửu, nhất cử chiếm được thượng phong.
Thế nhưng Tề Cửu còn khó chơi hơn trong tưởng tượng rất nhiều, bên
ngoài thân thể ngưng kết ra một tầng băng giáp, lực phòng ngự kinh
người.
Không chỉ như thế, trong cơ thể Tề Cửu còn trào ra một luồng lực
lượng huyết mạch! Bốn phía xung quanh nhất thời xuất hiện băng lưu sương lạnh rít gào, chiến lực tăng lên không ít.
- Không xong! Trong cơ thể Tề Cửu này không ngờ lại có lực lượng huyết mạch!
Trong lòng Liễu bá cả kinh một hồi.
Tình huống hiện tại, có thể nói là cưỡi hổ khó xuống.
Hắn vốn tưởng rằng có thể thoải mái nắm trong tay toàn cục, tiến
thoái tự nhiên, không nghĩ tới Tề Cửu này lại khó chơi đến như thế.
Lần này, Triệu Phong khẽ gật đầu một cái:
- Ha ha… Tiểu Tặc Miêu, đến lúc ngươi ra tay rồi!
- Meo meo!
Tiểu Tặc Miêu cực kỳ không tình nguyện lắc đầu.
Nhưng còn chưa đợi nó phản ứng, Triệu Phong đã nắm cái lỗ tai mèo của nó, cật lực ném thẳng về phía Hôi Miêu Ưng.
- Cái gì đây?
Hôi Miêu Ưng đang cùng với Thanh Phong Yến chiến đấu, lại phát hiện
ra Tiểu Tặc Miêu đã bị Triệu Phong biến thành một quả bóng ném về phía
mình.
Trong mắt hắn chợt lóe lên lãnh quang, giơ tay đánh thẳng về phía Tiểu Tặc Miêu.
Vụt!
Tiểu Tặc Miêu đột nhiên bỗng biến mất trong tầm mắt của hắn!
Còn không đợi hắn kịp phản ứng lại, thì một cái miêu trảo đã phốc một tiếng, xẹt qua cổ họng của hắn.
Soạt!
Cổ họng của Hôi Miêu Ưng nhất thời rách toạc, máu chảy ra như suối, thân thể ngã rạp xuống mặt đất.
- Meo meo!
Lúc này Tiểu Tặc Miêu mới từ trong hư không hiện ra.
- Con mèo này, lại còn biết ẩn thân nữa!
- Con mèo này quả thật là vô cùng giảo hoạt, không ngờ lại có thể nhất cử giết chết Hôi Miêu Ưng!
Những người đang quan chiến xung quanh cũng đều thất sắc.
Hiển nhiên, đầu Tiểu Tặc Miêu ở bên cạnh Triệu Phong này, cũng không phải là một đầu sủng vật bình thường.
Sau khi Hôi Miêu Ưng bị giải quyết xong, chiến cuộc liền hoàn toàn nghiêng về một phía.
Tề Cửu liếc mắt nhìn Triệu Phong một cái thật sâu, sau đó nhanh chóng rút lui khỏi nơi thị phi này.
Liễu bá thoáng thở dài một hơi, khẽ đưa tay lau đi mồ hôi lạnh trên
trán mình. Vừa rồi thiếu chút nữa là không thể khống chế nổi cục diện
rồi!
Rất nhanh sau đó, ánh mắt của hắn khẽ chuyển, nhìn sang phía Triệu Phong, trên mặt toát ra vẻ cẩn thận cùng cung kính, hỏi:
- Xin hỏi tiểu huynh đệ, ngươi có phải là một Thuần Thú Sư cực kỳ hiếm thấy hay không?
- Thuần Thú Sư?
Triệu Phong nhận ra được một tia chờ mong cùng với kính ý ở trong mắt của Liễu bá.
- Ừm! Đúng vậy! Ta chính là Thuần Thú Sư!
Triệu Phong tâm niệm vừa chuyển, gật đầu thừa nhận.