Tô Quý cũng không nói “đi về phía trước” ám chỉ điều gì, nhưng cả hai bọn họ đều hiểu.
Cố Thanh Lam đến Tô gia nhiều hơn, anh dường như không ngại ngần gì mối quan hệ mập mờ giữa Tô Quý và Mặc Viễn Ninh, vẫn đến nói chuyện phiếm với Tô Quý.
Thỉnh thoảng Mặc Viễn Ninh tan tầm về sớm, ba người bọn họ còn có thể ngồi nói chuyện phiếm cùng nhau.
Từ lần trước phát hiện Mặc Viễn Ninh cũng thích đọc sách, lúc Tô Quý nói chuyện với Cố Thanh Lam cũng không cố gắng lờ anh đi nữa.
Đại khái là Mặc Viễn Ninh ở nước ngoài một thời gian dài, về phương diện văn hóa cổ điển anh đương nhiên không quen thuộc như Tô Quý và Cố Thanh Lam đã tìm hiểu nhiều năm, nhưng nói tới trường phái Triết học Phương Tây, anh thường đưa ra được những góc nhìn sâu sắc độc đáo.
Tô Quý bắt đầu trò chuyện với anh, có đôi khi còn thầm xúc động trong lòng, bốn năm vợ chồng, họ rõ ràng chưa từng ngồi tán dóc như bây giờ, không biết có thiệt quá hay không.
Nhưng mỗi khi cô nhớ tới ý nghĩ này, đưa ánh mắt nghiêng đầu nhìn cơ bắp rắn chắc bên dưới bộ đồ vest, liền im lặng hiểu ra: vợ chồng ấy mà, làm gì cũng có thể quang minh chính đại nhưng lúc cô ở một mình với Mặc Viễn Ninh, lần đó không phải cô đã được sờ mó đến phát chán người anh rồi còn gì, nói chuyện thiệt hơn cái con khỉ.
Tô đại tiểu thư ý thức được mình đang bị sắc làm mê muội, chỉ là cô không ngờ, trong mắt người nào đó, bộ dạng của cô giống hệt như ngưởi ham mê sắc dục.
Chiều nay cô ở nhà quá rảnh rỗi nên gọi lái xe đưa mình đến công ty.
Sau khi đến nơi cô mới phát hiện Phương Hoành và Mặc Viễn Ninh đều đang họp, phòng làm việc trên tầng cao nhất của tòa nhà to như vậy mà ngoài cô và Thư ký Lý ra, bên ngoài không có một bóng người.
Cô cảm thấy không thú vị gì cả, đột nhiên cao hứng tự đi dạo các tầng dưới.
Thân là Chủ tịch nhưng số lần cô xuất hiện trong công ty chỉ lác đác vài bữa, hơn nữa những cô gái trẻ tuổi ăn mặc trang điểm tử tế trong công ty chỗ nào chẳng có, trừ những người quen cô, hoặc chú ý lắm, ngoài ra không ai có thể nhận ra cô là Chủ tịch Tô.
Tô Quý thản nhiên đi dạo 4,5 tầng lầu, thật sự chẳng ai nhận ra, cô rất đắc ý đi vào một phòng nghỉ ở tầng 12.
Tầng này chủ yếu là phòng Quảng cáo, có nhiều người trẻ tuổi. Không khí cũng nhẹ nhàng, lúc cô đi vào trong còn có hai nhân viên nữ trẻ tuổi đang nói chuyện phiếm.
Hai cô gái thấy có người đi đến vẫn không ngừng nói chuyện, ngược lại còn sôi nổi hơn: “Cô nói xem, Mặc tổng... À không, Trợ lý Mặc sao phải ở lại công ty làm gì, đều vì vợ cũ hết, chẳng lẽ không thấy xấu hổ hay sao?”
Một nhân viên nữ khác nói: “Xấu hổ cái gì, đáng lẽ ra cô phải hỏi Tô tổng nghĩ như thế nào mới đúng, rõ ràng đã ly hôn rồi còn buộc chồng cũ ở lại công ty.”
Nữ nhân viên thứ nhất vỗ tay một cái, bật cười: “Cô không nắm được trọng điểm à? Lí do Trợ lý Mặc vẫn còn ở lại công ty không phải quá rõ ràng hay sao? Cô có cam lòng để một người đàn ông đẹp trai như vậy, dáng đẹp như vậy đi chỗ khác không?”
Nữ nhân viên thứ hai lập tức như vừa bừng tỉnh đại ngộ: “Ý cô là... Tô tổng vẫn tiếp tục cùng với Trợ lý Mặc...ấy ấy phải không?
Nữ nhân viên thứ nhất hiển nhiên lớn tuổi hơn nữ nhân viên thứ hai một chút, động tác đưa tay nhấc chân cũng rất thuần thục, cô ta híp mắt cười thần bí: “Tôi không biết Tô tổng có nhịn được không, nhưng nếu là tôi, tôi chắc chắn sẽ hành động đấy.”
Giọng nói của hai cô gái không lớn, nhưng phòng nghỉ chỉ có hơn mười mét vuông, muốn không nghe rõ cũng không được.
Họ nói xong, ngẩng đầu mới phát hiện ra Tô Quý, nữ nhân viên thứ nhất đoán chắc cô là thực tập sinh mới tới, còn xông xáo cười với cô: “Xin chào.”
Tô Quý đang nghe say sưa, bị hỏi thăm cũng lập tức lễ phép trả lời: “Chào chị.”
Công ty quá lớn, nhân viên trong công ty cô quen không nhiều, ngoài ra chỉ toàn xã giao, hai người kia cũng không có ý lôi kéo làm quen với cô, sau đó lại nói chuyện trên trời dưới biển một lúc mới từng người ra ngoài tiếp tục công việc.
Tô Quý vốn tưởng họ sẽ phân tích đánh giá tướng mạo và dáng người Mặc Viễn Ninh, kết quả họ chỉ dừng lại ở dăm ba câu bề ngoài.
Cô cầm một cốc cafe, trong lòng thầm nghĩ: mặt đẹp dáng cao chưa là gì, các người căn bản chưa từng thấy cơ bụng sáu múi và cần câu của anh ta đâu.
Tô Quý nghĩ đến mất hồn, không để ý có một người đang tiến vào phòng nghỉ, hơn nữa người này còn tiện tay khóa trái cửa vào.
Cô nghe tiếng khóa “cụp” một cái, mới giật mình sực tỉnh ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy một cô gái trẻ đang cười với mình: “Tô, không ngờ có thể gặp cô ở đây.”
Tuy bên ngoài cô ta giống hệt phụ nữ châu Á nhưng phát âm có chút khó nghe, không như đang nói chuyện với cấp trên, cảm giác không đúng lắm, giống như thể tiếng Hán không phải tiếng mẹ đẻ của cô ta, cho nên dù có nói được, cũng không khỏi có đôi chỗ không lưu loát.
Hơn nữa cách xưng hô rất kì quái, cả nhân viên lẫn quản lý trong tầng này đều phải gọi cô là “Tô tổng”. Nhưng đó là thói quen trong nước, nhân viên công ty ơ nước ngoài gọi ông chủ, có một vài người thân thiết gọi thẳng tên, nghiêm túc hơn một chút cũng chỉ gọi ông hoặc bà.
Tô Quý không khỏi cẩn thận đánh giá cô ta một chút, cô gái này nhìn tương đối trẻ, tuy mặc đồ công sở màu xanh đậm, trang điểm, nhưng ngũ quan vẫn không thể che giấu được hết sự ngây thơ.
Cô ta có dáng người nhỏ nhắn, so với Tô Quý không cao lắm, còn thấp hơn cô nửa cái đầu, khuôn mặt khả ái, nếu như bắt buộc phải phân loại, thì cô ta chắc rất hợp với hình tượng loli gần đây được đàn ông theo đuổi.
Tuy nhiên cô ta nhìn rất đáng yêu, tác phong tương đối nhanh nhẹn, hai tay đút trong túi áo, nghiêng đầu nhìn Tô Quý: “Xin chào, tôi biết chị. Tôi là Tăng Lâm, là...”
Cô ta nói đến đây dường như suy nghĩ gì đó mới nói tiếp: “Em họ xa của Mặc.”
Tô Quý chỉ biết Mặc Viễn Ninh là cô nhi một thân một mình, thật sự chưa từng nghe anh nói có cô em họ nào tướng mạo xinh đẹp như thế này cả, liền nở nụ cười: “Cô làm việc ở Tô Khang?”
Tăng Lâm cũng không giấu diếm: “Đúng vậy, tôi vừa vào công ty tuần trước, tôi đã báo tin cho Mặc rồi, anh ấy không cho tôi đến tìm chị, nhưng không ngờ hôm nay có thể gặp chị ở đây.”
Hóa ra Mặc Viễn Ninh đã biết vị “em họ xa” này đã đến công ty rồi. Tô Quý cười cười: “À, vậy thì cô tìm tôi có việc gì?”
Tăng Lâm bình tĩnh nhìn cô, đôi mắt to tròn rất sáng, bộ dạng nhìn không chớp mắt rất nghiêm túc: “Tô, cô buông tha Mặc đi được không?”
Tô Quý hơi sửng sốt, sau khi kịp phản ứng lại cảm thấy càng buồn cười: là cô không chịu buông tha cho Mặc Viễn Ninh? Lúc ly hôn không phải cô đã buông tha anh ta rồi hay sao? Nếu như không phải Mặc Viễn Ninh cứ dây dưa, liệu cục diện có như bây giờ?
Cô bị nhân viên lén nói xấu sau lưng là ham sắc còn có thể nghe như chuyện cười, bây giờ đột nhiên lại xuất hiện một người tự xưng là “em họ xa” đến chất vấn, lửa giận lập tức bốc lên.
Tô Quý cười lạnh: “Xin hỏi cô, tận mắt cô thấy tôi không buông tha cho anh Mặc sao?”
Tăng Lâm hiển nhiên ít tuổi nên mặt mũi cũng mỏng, bị cô hỏi ngược lại, thậm chí hơi sững sờ, có chút không biết làm sao nhìn cô.
Tô Quý nhìn biểu hiện của cô ta, liền đoán cô ta chắc là “em gái” Mặc Viễn Ninh nhận lúc ở nước ngoài, bây giờ ngàn dặm theo đuổi đến đây, chạy đến tận Tô Khang, hẳn là vì người vô cùng quan trọng.
Cô chợt cảm thấy chẳng thú vị gì, liền uống mấy ngụm cả phê, lướt qua Tăng Lâm, tự mở khóa đi ra khỏi phòng nghỉ.
Bị Tăng Lâm chọc giận, Tô Quý cũng mất hứng tiếp tục đi dạo. Cô tìm thang máy lên tầng để vào phòng làm việc yên tĩnh của mình.
Ngay khi cô vừa lên đến tầng cao nhất, điện thoại di động cô vẫn luôn mang bên người vang lên, cô lấy ra xem, tên hiển thị trên màn hình là “Tô Hòa.”
Cô và anh trai tuy thường xuyên trò chuyện nhưng đa số là buổi tối, vừa vặn bên Ý là buổi chiều, bây giờ là 10 giờ sáng, ở Ý vẫn đang rạng sáng, Tô Hòa gọi cú điện thoại này có chút kì lạ.
Cô vội vàng nghe máy, nghe thấy giọng nói quen thuộc của Tô Hòa truyền đến: “Tiểu Quý, anh đến sân bay rồi, cho người đến đón anh đi.”