Tô Hòa về nước quá đột ngột, hơn nữa cũng không báo trước với cô, Tô
Quý luống cuống tay chân một lúc, vội hỏi anh trai có đi một mình không
rồi dặn dò anh ở sân bay đừng đi lung tung.
Tô Hòa nghe cô nói một tràng, liền cười nói: “Tiểu Quý, anh chỉ liệt nửa thân dưới thôi chứ không biến thành trẻ con đâu.”
Năm đó anh nằm trên giường bệnh cũng không quá chật vật, nhưng trong
nháy mắt chua xót lại khiến vành mắt cô đỏ lên, cô nhớ anh trai cô trước khi đi Ý đã hăm hở đến mức nào.
Ba cô lúc đầu không đồng ý cho con trai độc nhất theo học nghệ thuật, cho nên sau khi Tô Hòa tốt
nghiệp trung học quyết tâm đi học ở Ý, Tô Vĩ Học không đến tiễn anh, chỉ có Tô Quý một mình đến sân bay tạm biệt.
Khi đó Tô Hòa còn là một thiếu niên, mang theo một chiếc cặp da không lớn, dáng đứng cao ngất, tươi cười tự tin, rạng rỡ.
Giây phút đó, Tô quý rất hâm mộ anh trai, có gan thoát khỏi lưới bảo vệ của ba, có dũng khí theo đuổi ước mơ của mình, cô dù thế nào đi nữa
cũng sẽ không dám.
Lúc trước chẳng ai ngờ lần từ đó đến giờ đã
hơn mười năm, Tô Hòa không về nước, lúc Tô Vĩ Học qua đời, anh vì bị
thương nên cũng không thể trở về.
Cô im lặng sụt sùi một lúc
khiến Tô Hòa nhận ra, anh rất nhanh liền cười cười: “Tiểu Quý, mau đến
đón anh, đừng bỏ rơi anh trai em ở sân bay.”
Tô Quý sực tỉnh, vội vàng hẹn anh địa điểm gặp nhau, sau đó nhanh chóng gọi điện cho lái xe.
Hôm nay cô tự nhiên có hứng đến công ty nên lái xe vẫn luôn chờ dưới
tầng, nhận được điện thoại của cô, chỉ vài phút đã chuẩn bị xe xong đỗ
dưới gara tầng hầm.
Họ cố gắng hết sức đến sân bay, nhưng sân bay khá xa khu vực nội thành nên lúc tới nơi cũng mất gần 40 phút.
Tô Quý hẹn Tô Hòa ở một quán cà phê trong đại sảnh sân bay, sau khi cô đến liền tất tả đi tìm.
Thật ra những thanh niên xuất thân trong gia đình như họ thường trở
thành thành viên câu lạc bộ của công ty hàng không từ trước, có thể được nghỉ ở phòng nghỉ riêng.
Nhưng Tô Quý không được ra khỏi cửa,
Tô Hòa quanh năm ở nước ngoài, lúc Tô Quý cuống lên đã không nhớ dùng
danh nghĩa công ty để công ty hàng không sắp xếp một phòng nghỉ.
Cô vừa sốt ruột sợ Tô Hòa chờ lâu mệt mỏi, vừa nghĩ Tô Hòa về nước quá
đột ngột, nếu không sáng sớm cô đã cho người đến đón anh để anh không
phải đợi.
Đầu cô đang rối tinh lên, nhưng sau khi nhìn thấy anh trai đang ngồi trong quán cà phê yên tĩnh lật xem một quyển sách, tất
cả mọi suy nghĩ đều bay đi đâu mất.
Lần cuối gặp nhau đến giờ,
anh em họ cũng đã hơn một năm không gặp, trong khoảng thời gian đó, Tô
Quý đã trải qua nhiều chuyện, ba qua đời và hôn nhân đổ vỡ.
Tô Quý đi tới, ôm lấy anh trai đang ngồi trên xe lăn, giọng nghẹn ngào: “Hoan nghênh anh trở về.”
Tô Hòa ngẩng đầu nhìn cô, sau đó nở nụ cười: “Tiểu Quý.”
Quan hệ huyết thống thần kỳ như vậy đấy, tình cảm anh em giữa Tô Quý và Tô Hòa không quá mức thân thiết, nhưng vài năm không gặp vẫn có một
loại ràng buộc lẫn nhau không thể gọi tên.
Tô Hòa trở về một
mình, cũng chỉ mang theo một túi du lịch, anh hoạt động khá bất tiện,
may mà trên đường lúc nào cũng có người giúp đỡ, vì vậy cũng coi như
thuận lợi.
Tô Quý phụ giúp anh đẩy xe lăn hỏi hết cái này đến
cái khác, sau khi đưa anh lên xe, Tô Hòa mới xúc động nói: “Tiểu Quý, em trưởng thành rồi nhỉ?”
Anh nói vòng vo, nhưng Tô Quý dựa vào
kinh nghiệm bị chế nhạo nhiều năm lập tức đưa ra kết luận: anh đang cười cô nói quá nhiều.
Cô khẽ hừ một tiếng: “Sao thế? Anh chê em già à?”
Tô Hòa không dám chọc giận cô, mím nhẹ môi không nói.
Anh em họ đều giống mẹ, bởi vậy ngũ quan khá giống nhau, lúc Tô Hòa còn là một cậu bé cũng vô cùng thanh tú, bây giờ lớn tuổi, bề ngoài vẫn
tuấn tú, dịu dàng, hơn nữa quanh năm làm việc với nghệ thuật nên càng
thêm xuất trần thoát tục.
Cho dù anh bây giờ có nhếch môi cười
trộm cũng rất khó để tức giận với anh, Tô Quý từ nhỏ đã kính trọng anh
trai, đương nhiên cũng sẽ không vì một việc nhỏ như vậy mà đấu võ mồm
với anh.
Họ trò chuyện với nhau nên đoạn đường cũng không mấy
buồn tẻ, xe vừa lái vào Tô gia, Tô Hòa lại đột nhiên nói: “Anh muốn đi
thăm ba mẹ.”
Tô Vĩ Học sau khi qua đời được mai táng tại nghĩa trang, hợp táng cùng một chỗ với mẹ cô, Tô Hòa nói như vậy, ý muốn đi tảo mộ.
Chỉ có điều anh vừa ngồi may bay đường dài trở về, chưa nghỉ ngơi chút
nào đã muốn đi tảo mộ, Tô Quý vẫn sững sờ: “Được, để em cho người chuẩn
bị đồ đạc.”
Tô Hòa lắc đầu: “Tiểu Quý, anh muốn đi một mình.”
Tô Quý ở nhà, đương nhiên thường xuyên thờ cúng cha mẹ, tuy cô không hiểu dụng ý của Tô Hòa nhưng vẫn đồng ý.
Cô chỉ lo anh trai hoạt động bất tiện, kiên trì để Quản gia Tôn đi theo mới chịu ở nhà đợi anh.
Tô Quý vốn định ở công ty đợi Mặc Viễn Ninh rồi cùng về, nhưng bất ngờ
đi đón Tô Hòa, sau đó mới nhớ cô đưa lái xe của Mặc Viễn Ninh đi, mà lúc này cũng qua giờ tan tầm rồi.
Cô vội vàng gọi điện cho Mặc
Viễn Ninh, nói rõ tình hình với anh. Cô nghe thấy đầu dây bên kia khá
ồn, dường như bên cạnh anh có người nào đó đang không ngừng nói chuyện,
liền hỏi: “Anh đang ở đâu? Tôi sắp xếp người đi đón anh.”
Mặc Viễn Ninh trầm thấp nở nụ cười: “Không sao đâu, anh đang trên tàu điện ngầm, sắp về đến nhà rồi.”
Anh rất tự giác, phát hiện không thấy lái xe đâu liền đi thẳng đến tàu
điện ngầm, Tô Quý nghĩ mình đã bỏ quên anh, vẫn còn chút áy náy: “Anh đi đường cẩn thận, bữa tối sẽ hơi muộn một chút, anh không cần quá gấp
gáp.”
Mặc Viễn Ninh cười cười đồng ý, anh lại hỏi: “Nếu như anh Tô về nhà, anh ở đó mà nói có hơi bất tiện, anh chuyển về biệt thự ở
cũng được.”
Lần trước anh ở một mình trong biệt thự, cuối cùng
xuất huyết dạ dày, Tô Quý âm thầm nghĩ vậy, sao dám để anh về đó, liền
kiên trì nói: “Không sao đâu, anh trai tôi được giáo dục tử tế, sẽ không đánh anh đâu.”
Tuy nói như vậy nhưng trong lòng cô vẫn không
chắc, chuyện Tô Hòa bị tai nạn xe, rốt cuộc thật sự là ngoài ý muốn hay
có người sắp đặt, đến bây giờ vẫn chưa có kết luận, hung thủ có phải Mặc Viễn Ninh hay không cũng chưa rõ.
Đem người bị hại và kẻ tình nghi thả vào trong một căn phòng, nhìn thế nào cũng có chút kì quái.
Tín hiệu trên tàu điện ngầm không tốt, Mặc Viễn Ninh không nói gì nữa, Tô Quý liền cúp điện thoại.
Trạm tàu điện ngầm cách Tô gia một đoạn, nên Mặc Viễn Ninh xuống tàu
phải đi bộ rất lâu, đến khi anh về đến Tô gia, Tô Hòa cũng đúng lúc đi
tảo mộ về.
Mặc Viễn Ninh và Tô Hòa tổng cộng chỉ từng gặp nhau
một lần, đó là khi anh và Tô Quý đi tuần trăng mật, đặc biệt dừng lại
Florence, Ý vài ngày để gặp Tô Hòa.
Khi đó Tô Hòa mặc dù đối xử với anh không nhiệt tình lắm nhưng cuối cùng vẫn tỏ ra khách khí.
Hôm nay hai người ngoài ý muốn gặp nhau ở trước cửa, Tô Hòa nhìn không chớp mắt, rồi đẩy xe đẩy lướt qua anh.
Lúc Tô Quý đi ra đón không lo Mặc Viễn Ninh nghĩ như thế nào, vội vàng
giải thích với Tô Hòa: “Anh, sức khỏe anh ấy không tốt lắm, chỉ ở tạm ở
đây thôi.”
Tô Hòa hơi gật đầu, Tô Quý còn tưởng anh sẽ tiếp tục áp dụng biện pháp chiến tranh lạnh với Mặc Viễn Ninh, kết quả anh lại
mở miệng nói: “Vừa hay anh Mặc đang ở đây, vậy thì nói cho rõ ràng mọi
chuyện đi.”
Anh quay đầu nói với Quản gia Tôn: “Trong túi du lịch của tôi có một tập tài liệu, để ở ngoài cùng, phiền bác lấy giúp tôi.”
Quản gia Tôn từ trước đến nay đã yêu thương vị tiểu thiếu gia này, còn
hơn phân nửa bất mãn với Mặc Viễn Ninh cũng vì Tô Hòa, bây giờ nghe anh
nói vậy, lập tức gật đầu quay đi.
Phòng khách lập tức trở nên
yên tĩnh, Tô Quý không biết anh trai sẽ lấy gì ra, cũng không biết anh
muốn nói rõ ràng với Mặc Viễn Ninh chuyện gì.
Vô thức, cô ngẩng đầu đưa ánh mắt cầu cứu đến Mặc Viễn Ninh.
Mặc Viễn Ninh cũng đang nhìn cô, chỉ là từ đôi mắt đen ấy, ánh mắt
không gợn một chút sợ hãi, dường như biết rõ ràng những gì đang chờ đợi
mình.
Tô Quý thở không đều, đang vô thức muốn hỏi thăm anh
trước, bên kia Tô Hòa đã ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Mặc Viễn Ninh,
biểu cảm trên mặt dày đặc ý châm chọc, dáng vẻ tươi cười: “Tôi chỉ thấy
lạ ở chỗ, không biết anh Mặc Viễn Ninh còn muốn lừa gạt tôi và cô em gái ngốc nghếch của tôi tới khi nào?”