Chưa Từng Nói Yêu Em

Chương 27: Chương 27




Bầu không khí nghẹt thở bị tiếng bước chân trở về của Quản gia Tôn phá vỡ, trong tay ông cầm một tập tài liệu dày cộp, đưa cho Tô Hòa.

Tô Hòa trầm mặc, mở cặp tài liệu ra, đặt lên bàn trà trong phòng khách, anh cúi người kiên nhẫn lấy từng bức ảnh, lần lượt bày lên trên bàn mới ngẩng đầu lên.

Trên mặt bàn không còn chỗ nào trống, chỉ còn lại ánh mắt chán ghét, khinh thường, lạnh như băng, “Anh Mặc, anh không định giải thích một chút về...những tấm ảnh này à?”

Tô Quý vẫn đang nhìn, cô đứng sau lưng Tô Hòa, nên mỗi tấm ảnh cô đều nhìn rất rõ.

Thực ra cô cũng không quá kỳ lạ hay khiếp sợ ngoài ý muốn, chỉ hơi chết lặng, ánh mắt giống như Mặc Viễn Ninh một lát trước đó, cái gì đến cũng phải đến.

Nhìn thời gian chụp trên bức ảnh có lẽ cũng vài năm rồi, hình ảnh rất rõ ràng và tự nhiên, cũng không có dấu hết chỉnh sửa.

Đó là những bức ảnh chụp Mặc Viễn Ninh cùng những người phụ nữ khác, người phụ nữ trong bức ảnh đủ màu da khác nhau, nhưng đều còn rất trẻ, trang điểm, ăn mặc rất sang trọng.

Bối cảnh chụp phần lớn ở những khách sạn xa hoa hoặc trong lâu đài cổ trang nhã, không giống như đang quay phim, phong độ, nhẹ nhàng.

Trong đó có vài bức ảnh, thần thái trên mặt Mặc Viễn Ninh đều mang vẻ dịu dàng, điềm mật, ánh mắt anh vẫn ấp áp như thế, nhìn những cô gái trước mắt này.

Mà những cô gái có thân phận tôn quý kia đều nhìn anh say mê, vẻ mặt tràn đầy yêu thương không muốn xa rời.

Số lượng cũng không ít, Tô Quý đếm thoáng qua, cô có thể phân biệt ít nhất có bảy, tám cô gái, chưa kể những bức ảnh chụp bóng lưng, hình tượng rất mơ hồ.

Trong đó có một tấm ảnh khác với những tấm còn lại, chắc được chụp trong hoa viên tại một bữa tiệc tối, xa xa phía sau có mấy người xuất hiện sau vườn cây, Mặc Viễn Ninh đang chạy trốn, trong ngực anh ôm một cô gái tóc vàng trẻ tuổi.

Cô gái đó vùi đầu vào ngực anh, dường như rất sợ hãi, hai tay cũng ôm chặt cổ anh.

Nếu như nói những tấm ảnh của anh đều được chụp ở nơi công cộng, động tác của Mặc Viễn Ninh và những cô gái kia không quá thân mật, đơn giản chỉ là khiêu vũ ôm eo, vịn tay, nhưng trong tấm hình này, vì tình huống quá khẩn cấp, tay chân họ tiếp xúc khá chặt.

Sau khi Tô Hòa hỏi, Mặc Viễn Ninh không trả lời, Tô Quý cũng không ngẩng đầu nên không biểu biểu cảm của anh như thế nào, đang nhìn ai.

Cô nhìn những bức ảnh trong chốc lát, đột nhiên bật cười, vui vẻ nói: Hóa ra chuyện trong bữa tiệc gặp phải hỗn loạn hoặc gây ra hỗn loạn, sau đó anh hùng cứu mỹ nhân, không phải Trợ lý Mặc mới làm lần đầu nhỉ?”

Cô hỏi chua chát, vốn tưởng Mặc Viễn Ninh sẽ im lặng đến cùng, nhưng anh lại mở miệng, giọng nói vẫn dịu dàng, bình thản: “Tiểu Nguyệt, anh chưa từng...”

Nói đến đây anh hình như cảm thấy xấu hổ, dừng lại một chút sửa lại câu cú: “Anh chưa từng phát sinh loại quan hệ này với người khác.”

Tô Quý ngây ngốc một chút, lập tức ngẩng đầu lên, nụ cười trên môi càng mỉa mai: “Anh Mặc, ý anh muốn nói với tôi là anh thanh cao thuần khiết lắm sao?”

Cô biết mình không nên biểu hiện cực đoan như thế, đặc biệt còn trước mặt anh trai, nhưng cô không thể khống chế nổi những từ ngữ ác độc trong lòng cuồn cuộn tuôn ra.

Điều cô cảm thấy đáng buồn nhất chính là khi ánh mắt cô đảo qua những bức ảnh, cô nhớ lại những hình ảnh từ khi hai người họ quen nhau đến khi yêu nhau.

Trong lúc vô tình gặp được nhau...Cô bây giờ cũng không biết, cái sự “vô tình gặp nhau” ấy có phải là tình cảm được tiến hành theo kịch bản hay không.

Cô yêu Mặc Viễn Ninh, tuyệt đối không phải vì anh xuất hiện đúng lúc đúng người, hay do ba cô an bài anh là người yêu cô, thậm chí cũng không phải anh giống Cố Thanh Lam.

Ở đâu có người giống nhau được chứ? Huống hồ hai người hoàn toàn không có quan hệ huyết thống?

Cô đã sớm cảm thấy Mặc Viễn Ninh và Cố Thanh Lam chỉ giống nhau ở khí chất mà thôi, tính cách hoàn toàn bất đồng, cố chấp hơn, khiến người khác không thể nào nắm bắt.

Cô đã từng rất yêu ánh mắt của anh, đôi mắt sáng, sâu thẳm như vậy, lúc nào nhìn cô cũng như ánh trắng dịu dàng - bây giờ cô không biết rốt cuộc bị anh nhìn như một “bé gái” bao nhiêu lần.

Cô nhìn anh cười lạnh, cảm thấy trong cổ có một cái xương nhọn hoắt, nếu không nhổ ra sẽ hộc máu: “Đúng là lúc nào cũng có thể thấy anh Mặc chân thành thâm tình, anh có đột nhiên thấy buồn nôn không? Tôi nhìn thế nào cũng thấy buồn nôn!”

Từ góc nhìn của cô, thần sắc trên mặt Mặc Viễn Ninh dường như biến đổi, nhưng anh rất nhanh vừa cười vừa nói: “Tiểu Nguyệt...Anh có thể giải thích.”

Tô Quý cười lạnh, rốt cuộc cô vẫn để mất hình tượng trước mặt anh trai, không mắng bằng những từ ngữ ác độc nữa, chỉ hất cằm lên nói: “Giải thích thế nào?”

Mặc Viễn Ninh cân nhắc mởi mở miệng: “Đây là một phần công việc của anh.”

Sự giải thích của anh lần nào cũng lập lờ như vậy, Tô Quý bật cười: “Không phải anh muốn nói cho tôi biết, anh là nam PR cao cấp chứ?”

Anh không hè trả lời, Tô Quý cũng mất hứng tiếp tục chất vấn anh, cuối cùng, bọn họ đã ly hôn từ trước, cho dù còn vương vấn lẫn nhau cũng chỉ là quan hệ thể xác mà thôi.

Cô đã thua trong cuộc hôn nhân này, dù ly hôn cũng chưa đủ xấu hổ, hôm nay Tô Quý còn thua thảm hại hơi, cô cũng không muốn diễn trò hề trước mặt anh trai sau nhiều năm không gặp.

Tô Quý không nói một lời xoay người bỏ đi, trong phòng khách chỉ còn Tô Hòa đang ngồi trên xe lăn, đẩy bánh xe đến cửa, đứng cạnh Mặc Viễn Ninh.

Mặc Viễn Ninh đợi bóng lưng Tô Quý hoàn toàn biến mất mới chuyển ánh mắt lên người Tô Hòa, nhẹ giọng nói: “Anh Tô nếu muốn cảnh cáo tôi đã vượt quá giới hạn cũng không cần phải dùng đến thủ đoạn này đâu.”

Tô Hòa nghiêng đầu nhìn anh, trên mặt lúc này mới biểu thị ý khinh miệt: “Anh Mặc nếu đã biết mình vượt quá giới hạn, vậy vì sao còn đứng ở đây?”

Mặc Viễn Ninh trầm mặc một lúc, đột nhiên nói: “Tô Vĩ Học quả nhiên đã giao tài liệu trước cho anh.”

“Anh Mặc, mong anh nhớ rõ thân phận của mình, đừng gọi thẳng tên ba tôi như vậy”, giọng Tô Hòa nghiêm túc, “Anh đã biết trước tài liệu có ở chỗ tôi, tôi nghĩ anh đã biết rất rõ, tôi đã biết lai lịch và quá khứ của anh, thậm chí cả bản hợp đồng anh ký với ba tôi. Vậy thì anh cũng nên biết, bây giờ anh đã không còn tư cách ở lại đây nữa.”

Mặc Viễn Ninh lắng nghe, ngẩn ngơ trong giây lát, thời gian trôi qua quá lâu, lâu đến mức anh đã cho rằng mình là chồng hợp pháp của Tô Quý, còn có người yêu thương nên quên mất nguyên nhân họ bắt đầu.

Anh bị Tô Vĩ Học mua...Đương nhiên không thể dùng từ “mua” thô bạo như vậy, chính xác mà nói, anh bị một tờ hợp đồng dẫn tới trước mặt Tô Quý.

Gặp Tô Quý trong quán cà phê, thực ra chỉ là vô tình, anh tuyệt đối không ngờ, cô gái anh tình cờ gặp nói vài câu, tương lai lại trở thành vợ của mình.

Chỉ là những chuyện sau đó không có trong tưởng tượng đơn thuần của Tô Quý.

Tô Quý có thể không biết, trước khi gặp cô trong Tô gia, anh đã ký một hợp đồng với Tô Vĩ Học.

Nội dung đương nhiên không trái với pháp luật hiện hành, cũng không bị tòa án phán xét, nhưng anh không thể chống lại.

Tô Vĩ Học đã biết quá khứ của anh, cũng nắm giữ rất nhiều tài liệu. Anh tin chắc những tài liệu đó đều do nội bộ “tổ chức” cố ý để lộ ra, nhưng anh không biết một thương nhân như Tô Vĩ Học nhận được những tin tức này bằng con đường nào.

Bên trong hợp đồng hoàn toàn bất bình đẳng, trách nhiệm của anh là phải ở bên cạnh Tô Quý, trở thành chồng cô, hơn nữa bất kể Tô Vĩ Học còn sống hay không, anh đều phải quản lý Tô Khang thay Tô Quý, không được đòi hỏi thù lao.

Mà điều kiện duy nhất để hủy bỏ hợp đồng chính là: Tô Quý chủ động ly hôn với anh.

Đây là cách Tô Vĩ Học bảo vệ con gái, ông ta kín đáo nhét vào tay cô một quả bom hẹn giờ, sau đó giao điều khiển từ xa của quả bom đó cho con trai.

Tuy vô cùng đơn giản, nhưng hiệu quả lại rất cao.

Mặc Viễn Ninh trầm mặc, đột nhiên ngẩng đầu bật cười: “Nếu tôi nói có người uy hiếp đến an toàn của Tiểu Nguyệt nên tôi vẫn không thể đi được...Anh sẽ giao những tài liệu kia cho cảnh sát phải không?”

Đó là bộ điều khiển từ xa của Tô Vĩ Học: chi cần Mặc Viễn Ninh không thực hiện theo đúng hợp đồng, ông ta sẽ giao những tài liệu đó cho cảnh sát.

Phải biết rằng Mặc Viễn Ninh ngày trước không chỉ là một sát thủ của “Tổ chức”, mà còn là tội phạm truy nã của mấy chục vụ án mạng chưa giải quyết.

Nếu để cảnh sát biết anh đang ẩn thân thì cho dù anh có tài thế nào cũng không thể thoát, rốt cuộc cũng không thể sống như một người bình thường ở cái thành phố H này.

Tô Hòa không trả lời, anh ta và Tô Quý giống nhau, thường chỉ nhìn vào vấn đề trọng tâm, ánh mắt anh ta dường như lộ ra một chút thương hại: “Anh Mặc, thà để cho Tiểu Quý tưởng rằng anh là một kẻ lăng nhăng, cắt đứt mọi hi vọng về anh, đó là kết cục tốt nhất...Người như anh chẳng lẽ còn tưởng có thể trở lại xã hội bình thường mà sống một lần nữa hay sao?”

Mặc Viễn Ninh không thể phản bác anh ta, anh được huấn luyện trong thời gian ngắn nhất, là phương án có khả năng được chọn nhất, cái gọi là phương án tốt nhất là trình tự đơn giản nhất, cũng ít tổn thất nhất.

Nếu như có thể lựa chọn, phương án tốt nhất đối với Tô Quý, chính là anh chủ động rời xa cô, biến mất, vĩnh viễn không gặp lại.

“Đừng nói với tôi anh đã yêu em gái tôi, cho nên không thể buông tay nó nhé.” Tô Hòa nhìn thật sâu vào anh, “Anh Mặc chẳng lẽ không cảm thấy buồn cười sao?”

Hôm nay anh ta vừa đến đã làm sáng tỏ mọi chuyện, Mặc Viễn Ninh cũng không còn có thể nói gì, chỉ cười cười: “Sau khi Tiểu Nguyệt không còn gặp nguy hiểm nữa, tôi sẽ tự động rời xa cô ấy.”

Tô Hòa nhíu mày, bản thân Tô Quý không tranh giành quyền thế, nếu nói cô bị uy hiếp đến tính mạng, hơn phân nửa là do mối quan hệ không dứt điểm với “Tổ chức” của Mặc Viễn Ninh.

Hai đầu lông mày của Tô Hòa toát lên một tia chán ghét, Tô Hòa cuối cùng cũng gật đầu: “Anh Mặc tốt nhất nên cố gắng hết sức tuân thủ giao hẹn.”

Tô Quý ổn định tinh thần mất nửa giờ sau đó xuống tầng liền nhìn thấy cảnh tượng ấm cúng anh trai và Mặc Viễn Ninh đang ngồi cùng nhau trong phòng ăn chờ thức ăn được đưa lên.

Cho đến tận hôm nay, cô thật sự không biết Mặc Viễn Ninh còn có thể gây ra chuyện gì phá vỡ giới hạn thấp nhất của cô nữa, vì thế chuyện ảnh chụp chỉ khiến cô tức giận một lúc, ổn định tinh thần xong rồi cho qua.

Cô thậm chí còn có thể cười với Mặc Viễn Ninh: “Trợ lý Mặc lâu lắm rồi không bị đau dạ dày nữa nhỉ, ăn nhiều đồ bổ dưỡng một chút.”

Mặc Viễn Ninh nhẹ nhàng đáp ứng, mỉm cười với cô: “Cảm ơn cô Tô đã quan tâm, tôi đỡ hơn nhiều rồi.”

Người hỏi người trả lời, Tô Quý dường như cũng rất hài lòng, cô cảm thấy mình đang tu đến một nấc thang mới: có thể dửng dưng như không đối với mọi lời gièm pha về chồng mình.

Chỉ là buổi tối lúc về phòng nghỉ ngơi, cô đi trước Mặc Viễn Ninh một bậc thang, lúc quay người, cô đột nhiên hỏi, mang theo chút hung dữ: “Cô gái kia và tôi ai xinh hơn?”

Mặc Viễn Ninh vẫn yên lặng từ đầu đến cuối đi sau lưng cô, nghe vậy dừng bước, chốc lát sau liền mỉm cười: “Cô ta không phải gu của anh.”

Tô đại tiểu thư cũng coi như thỏa mãn với đáp án này, khẽ hừ một tiếng, vênh váo tự đắc đi về phòng ngủ một giấc ngon lành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.