Chưa Từng Nói Yêu Em

Chương 30: Chương 30




Có lẽ vì những bức ảnh đó, có lẽ hai người đang dây dưa quá lâu, Tô Quý cảm thấy mình thật sự đang thoát ra khỏi sự mê hoặc của Mặc Viễn Ninh.

Cô đã từng không tự chủ dõi theo anh, bất kể là quan tâm hay oán hận, nơi nào anh xuất hiện, cô vẫn sẽ nhìn đi nhìn lại rất nhiều lần.

Nhưng bây giờ không còn nữa, Tô Hòa làm phân tâm sự chú ý của cô, còn cả Cố Thanh Lam, cô cũng sẽ không tự chủ chú ý đến, vì vậy Mặc Viễn Ninh mỗi ngày ở đâu, đang làm gì, cô ngược lại cảm thấy có chút mơ hồ.

Cuối tuần Tô Hòa phải trở về Ý, vì vậy tuần cuối cùng, Tô Quý đề nghị đến một khu suối nước nóng ngoại ô thành phố H ngâm mình, tiện thể nghỉ ngơi và phục hồi sức khỏe.

Tô Hòa lúc nào cũng thuận theo, không có ý kiến gì liền đồng ý, buổi chiều hôm đó, cùng uống trà chiều ở Tô gia cùng họ còn có Cố Thanh Lam gần đây thường xuyên đến chơi.

Anh ta nghe xong cười nói: “Được.” Rồi sau đó Cố Thanh Lam dừng lại một lúc, “Anh Mặc cũng đi sao? Anh thấy gần đây vì mảnh đất đắc địa phía đông thành phố, Tô Khang và Trần thị đã cạnh tranh với nhau rất kịch liệt, chắc anh ấy cũng rất mệt.”

Tô Quý cho dù không hỏi chuyện ở công ty nhưng những vấn đề quan trọng cô vẫn biết, mảnh đất đắc địa Cố Thanh Lam nói mới chấm dứt đấu thầu mấy hôm trước, Tô Khang hơi kém cạnh một chút khiến Trần thị trở thành người thắng cuộc cuối cùng.

Chỉ có điều vì mảnh đất kia giai đoạn trước từng được cạnh tranh rất gay gắt nên giá cả bị đôn lên rất cao, vượt quá giá trị thực của nó, cho dù Trần thị có trúng thầu, muốn biến nó thành hạng mục tốt, đem lại lợi nhuận cao cũng là một chuyện rất khó khăn.

Hơn nữa nghe nói giá sở dĩ bị đôn cao lên đến như vậy là do Tô Khang luôn nói bắt buộc phải có được mảnh đất này khiến Trần thị không thể không tăng giá lần nữa.

Cho nên dù Tô Quý không biết chi tiết, tỉ mỉ, nhưng bằng trực giác của mình, chỉ e là Trần thị đã trúng phải cái bẫy của Mặc Viễn Ninh, đến khi kịp phản ứng, chắc lúc đó sẽ hối hận gần chết.

Cố Thanh Lam nhắc tới như vậy, Tô Quý cũng nhớ vài ngày trước trừ lúc ăn cơm mới gặp được Mặc Viễn Ninh, những lúc khác đều không thấy bóng dáng anh đâu, cô liền quay đầu hỏi Tô Hòa: “Anh, anh có muốn dẫn Trợ lý Mặc đi cùng không?”

Lời vừa nói ra, đột nhiên cô cảm thấy mình có chút kỳ quái, nếu như trở lại thời cổ đại, trong một đại gia tộc, nam nữ đổi cho nhau, thế thì Mặc Viễn Ninh đại khái là người cô bao nuôi bên ngoài hay là tiểu thiếp gì đó, đi chơi đưa đi hay không cũng phải hỏi ý kiến người trong nhà.

Tô Hòa chẳng để ý chuyện gì, nhìn thấy bộ mặt kỳ lạ của cô cũng không quan tâm, chỉ lẳng lặng gật đầu: “Anh không có ý kiến.”

Xấu hổ lại chuyển qua Tô Quý, vừa đúng lúc cô quay sang nhìn thấy vẻ mặt như cười như không của Cố Thanh Lam, cứ như thể anh ta hiểu được cô đang nghĩ gì.

Cô vội vàng ho nhẹ một tiếng chuyển sự chú ý, kéo câu chuyện sang chủ đề khác.

Cũng may không lâu sau, Mặc Viễn Ninh tan tầm trở về, Tô Quý thấy anh liền hỏi anh có muốn đi hay không.

Mặc Viễn Ninh ngược lại nhạy cảm hơn cô tưởng tượng, tuy Tô Quý không nói có ai đi cùng, nhưng anh rõ ràng đoán được, đưa ánh mắt nhìn Tô Hòa và Cố Thanh Lam nhìn một lượt, mới gật đầu cười: “Được.”

Nụ cười muốn chói mắt bao nhiêu có đủ chói mắt bấy nhiêu, đuôi mắt lông mày còn lờ mờ yêu nghiệt.

Tô đại tiểu thư liền cảm giác mình đang lao lực quá độ: tam thê tứ thiếp của đàn ông thời xưa đúng là không dễ làm.

Hai ngày sau là cuối tuần, họ chuẩn bị xuất phát vào sáng thứ bảy, theo kế hoạch sẽ ở lại đó một ngày, tối chủ nhật về.

Tô Quý chỉ chăm chăm lấy thuốc và đồ dùng cho Tô Hòa, còn mình lại không mang gì, Mặc Viễn Ninh cũng ngoài ý muốn, không mang theo cái gì kể cả vật bất ly thân như laptop.

Họ xuất phát từ Tô gia, sau đó đến Cố gia đón Cố Thanh Lam, Cố đại thiếu gia không tự lái xe đi mà đi cùng xe họ, chỉ nói là muốn đường đi tăng thêm thú vị.

Vì để Tô Hòa ngồi dễ chịu, Tô Quý đã đặc biệt dặn lái xe mở rộng khoang xe, không gian bên trong rộng rãi, bốn người ngồi cũng không chật chội.

Khu du lịch suối nước nóng ở ngoại ô thành phố cũng không gần lắm, đi đường cao tốc cũng 40,50km, trên đường đi Tô Quý chỉ lo quan tâm đến anh trai, một lát lại hỏi có đau lưng không, một lát lại hỏi có khát nước không, có say xe không...

Sau đó Tô Hòa cũng phải cười bất đắc dĩ: “Tiểu Quý, anh đã sống một mình một năm liền, em không cần chăm sóc anh nữa đâu.”

Tô Quý lén rủ đôi mắt xuống, không khỏi chua xót trong lòng.

Cô biết rõ Tô Hòa rất hiếu thắng, trước khi bị thương đã không về nhà, sau khi bị thương sẽ càng không muốn trở về khiến cô thêm phiền phức.

Mỗi khi nghĩ tới đây, cô đều cảm thấy rất khổ sở, huống hồ vài ngày nữa cô muốn quan tâm anh cũng không còn thấy anh nữa rồi.

Vì không khí có chút xấu hổ nên cô tỏ ra thoải mái cười cười: “Anh sớm tìm chị dâu cho em đi, có chị dâu ở bên cạnh anh thì làm gì đến lượt em động tay vào.”

Cho tới bây giờ, cô Tô Quý chưa từng nghe Tô Hòa nói có bạn gái, nên đoán anh vẫn độc thân, nên những lời này vừa nói ra, sắc mặt Tô Hòa trong nháy mắt trở nên hơi mất tự nhiên.

Tô Hòa giống Tô Quý, cũng giống như mẹ của họ, ngay thẳng không giấu được cảm xúc, hơn nữa bình thường sắc mặt họ luôn lạnh lùng nên cảm xúc thay đổi càng trở nên rõ ràng.

Tô Quý trong lòng tự nhủ, chẳng lẽ nói trúng tim đen sao? Cô lập tức cười: “Hóa ra là có rồi nhé, anh, lúc nào anh dẫn chị ấy đến gặp em đi.”

Tô Hòa rõ ràng hạ giọng xuống, nhắm mắt lại: “Hôm khác nói sau.”

Tô Quý biết anh trai mình mặt mỏng, tuy chính khí đầy mình nhưng cô cũng không nói tiếp chuyện này nữa.

Trên đường anh em họ nói chuyện, Cố Thanh Lam và Mặc Viễn Ninh mỗi người ngồi một góc, ăn ý không cần nói gì, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Gần trưa, họ mới đến khu du lịch suối nước nóng, khu suối nước nóng này nằm trong một khách sạn, gần trăm mẫu, phía trước là ba tòa nhà nghỉ cho khách sát nhau, phía sau là một vài biệt thự độc lập, có đủ loại phong cách, khoảng cách giữa các biệt thự tương đối xa, tính riêng tư rất tốt.

Tô Quý đặt một căn biệt thự có sân nhỏ, được thiết kế theo kiểu Trung Quốc khá đẹp, ngói xanh tường trắng vây quanh chiếc sân nhỏ, hơi giống với lâm viên Tô Châu.

Phòng của bốn người họ đều có hai cánh cửa, một hướng ra sân nhỏ, một cái khác hướng ra khu suối nước nóng lộ thiên trong khuôn viên.

Tô Quý không biết nên nghĩ gì, suối nước nóng lớn này là nam nữ tắm chung.

Tô Quý tiến đến nhìn bể tắm liền nhướn môi như cười như không nhìn Tô Quý, Tô Quý vội vàng chuyển dời ánh mắt giả vờ như không nhìn thấy gì.

Bên kia Tô Hòa đã sớm quay đầu lại cười nói với Cố Thanh Lam: “Thanh Lam, đêm nay cậu cẩn thận một chút.”

Tô Hòa và Cố Thanh Lam gần bằng tuổi nhau, lúc còn là thiếu niên cũng là bạn, ở chung với nhau vài ngày đã quen rất nhanh, có thể nói đùa nhau được.

Tô Quý lập tức càng xấu hổ, mặt đỏ rần lên, còn giả vờ bình tĩnh cầm hành lý trở về phòng, trước khi đi còn liếc duy nhất người không thèm đếm xỉa đến - Mặc Viễn Ninh: “Trợ lý Mặc không định ra ngoài à, tôi nghe nói phía sau núi có một sân Golf đấy.”

Mặc Viễn Ninh thật ra không thích đánh Golf, dù sao với một sát thủ mà nói, nếu đứng trên một đồng cỏ lớn không có vật cản, anh sẽ luôn cảm thấy trong bán kính 1000m có thể có một tay bắn tỉa sẵn sàng bắn chết anh chỉ bằng một phát đạn.

Nhưng Tô Quý rõ ràng muốn anh rời khỏi đây, anh cũng rất biết nghe lời gật đầu cười: “Được, anh cũng muốn đi xem một chút.”

Tô Quý lập tức như trút được gánh nặng, liền nói cần đi thay đồ, chui tọt vào trong phòng.

Vừa rồi cô cảm thấy xấu hổ, không phải vì Cố Thanh Lam bị Tô Hòa một câu nói toạc ra, thực ra lúc đến khách sạn, cô đã nhớ tới Mặc Viễn Ninh lúc anh khỏa thân.

Ai bảo bây giờ anh dường như muốn thủ thân như ngọc, vì ở nhà còn có Tô Hòa, cô cũng không có gan thừa dịp trời tối đi quấy rối anh.

Tô Quý cảm thấy nếu có một ngày Mặc Viễn Ninh thật sự bỏ đi, cô sẽ chụp vài tấm ảnh của anh, tốt nhất chụp được cảnh anh đang nằm ngang ôm gối... Như vậy mới đã.

Càng nghĩ càng buồn, lúc Tô Quý thay quần áo không ngừng than thở, cuối cùng nói trong uất hận: “Mặc thị, anh cũng chẳng vừa, khiến tôi không dám ra gặp người khác, hại lão gia đây mất mặt.”

Trong phòng không có người, cô lập tức lớn tiếng nói, mãi đến khi nghe sau lưng có một giọng nói chậm rãi vang lên: “Xem ra lão gia có rất nhiều ý kiến với tôi nhỉ?”

Tô Quý như thấy ma sợ đứng tim, nói năng lộn xộn lên cả, Mặc Viễn Ninh cố nhịn cười: “Phòng chúng ta có một cửa thông nhau.”

Anh nói xong liền chỉ chỉ vào một cánh cửa khắc hoa văn cạnh tủ quần áo, cánh cửa đó được thiết kế tương đối thẳng, bên trên khắc hoa văn, nếu như không nhìn kỹ còn tưởng là trang trí tường.

Nó khá lỏng lẻo, Tô Quý đi qua nhẹ nhàng kéo một phát, cửa liền mở toang, bên đó là phòng của Mặc Viễn Ninh.

Tô Quý lập tức cảm thấy rất xấu hổ: “Tất cả các phòng đều như vậy?”

Mặc Viễn Ninh cười lắc đầu: “Anh cũng không biết, nhưng phòng chúng ta như thế này đấy.”

Họ có bốn phòng, hai cái bên trong cô sắp xếp cho Tô Hòa và Cố Thanh Lam, cô ở giữa, Mặc Viễn Ninh ở căn phòng ngoài cùng.

Bây giờ lại thấy hai phòng trong và hai phòng ngoài đều được thiết kế có cửa thông nhau, rõ ràng là cô không nghe nhân viên khách sạn giải thích cẩn thận.

Bên kia Tô Hòa và Cố Thanh Lam một khi phát hiện phòng họ thông nhau, chắc sẽ đoán được tình hình bên này.

Tô Quý chỉ tay lên trời thề, cô tuyệt đối không hề cố ý!

Nhưng cô đánh giá Mặc Viễn Ninh một chút, đột nhiên liền vui vẻ: “Mặc thị ơi Mặc thị, đây là anh tự dâng mình đến tận cửa đấy.”

Người phụ nữ mình yêu nhiều lần lặp đi lặp lại khiêu khích, Mặc Viễn Ninh nếu còn có thể nhịn được, vậy anh không phải là cấm dục băng sơn mà chỉ là cấm dục như rùa rụt cổ mà thôi.

Anh chớp chớp lông mi dài, đứng cạnh trụ giường kiểu Trung Quốc, nhướn mày cười cười: “Tô đại nhân, coi chừng chính thất bên cạnh nhé.”

Tô Quý thấy anh nổi lên sắc dục, nghe anh nói vậy chỉ hếch môi nói: “Chính thất cái gì? Còn chưa tam môi lục sính (1) đây này.”

Có khả năng cô sẽ nối lại tình xưa với Cố Thanh Lam, điều đó Mặc Viễn Ninh chưa từng nói, chính cô cũng không đề cập tới, nhưng ít nhất hôm nay bốn người ở đây đều hiểu.

Cô phủ nhận như vậy, Mặc Viễn Ninh cũng không dây dưa nữa, mà khôi phục lại bình thường, cười cười nói với cô: “Ba phút nữa gặp ở trước cửa.”

Anh nói xong liền đi qua cánh cửa khắc hoa văn kia một lần nữa về phòng, Tô Quý cũng biết ý của anh: biết hai phòng thông nhau là một chuyện, hai người thật sự từ trong một phòng đi ra lại là chuyện khác.

Thời gian anh cho không nhiều lắm, Tô Quý cũng không muốn anh phải đợi, lập tức cào cào tóc, cho điện thoại vào túi xách rồi ra ngoài.

Cô không phải chưa từng nghĩ sẽ phát triển tình cảm với Cố Thanh Lam, chỉ có điều đã mười năm rồi, Cố Thanh Lam vẫn như cũ.

Anh chưa bao giờ chủ động, luôn cười dịu dàng chờ cô làm hành động kế tiếp.

Năm đó cô từng nghiện cảm giác thầm yêu này, nhưng giờ lại cảm thấy có chút vô vị - tình yêu mù quáng, ai sẽ là người mệt mỏi đây?

* Chú thích:

(1): Tam môi lục sính: còn gọi là ‘tam thư lục lễ’ là những nghi thức bắt buộc phải có trong tục cưới gả truyền thống Trung Quốc.

Tam thư: là ba loại văn bản sẽ được hai bên trao đổi theo những thời điểm nhất định. (thời nay thì chỉ còn mỗi một loại là ‘giấy đăng ký kết hôn’ thôi)

Sính thư: trao đổi khi đính hôn.

Lễ thư: trao đổi sau khi đính hôn.

Nghênh thư: nhà trai trao cho nhà gái khi rước dâu.

Lục lễ: sáu bước tiến hành hôn lễ.

Nạp lễ: nhà trai chuẩn bị lễ vật, cậy người mối đến đặt vấn đề với nhà gái.

Vấn danh: nhà trai viết tên họ, ngày tháng năm sinh của người nam lên thiệp hồng, nhờ người mối đưa đến nhà gái, nếu nhà gái ưng thuận kết thân, cũng sẽ ghi tên tuổi, ngày tháng năm sinh của người nữ lên thiệp hồng, sau đó gửi cho thầy tướng số để tính bát tự cho đôi trẻ.

Nạp cát: sau khi đã có kết quả hòa hợp hay xung khắc về bát tự của hai bên nam nữ, sẽ có bàn luận sơ bộ về hôn sự.

Nạp trưng: đính hôn.

Thỉnh kỳ: chọn ngày tốt làm đám cưới.

Nghênh thân: đúng ngày lành tháng tốt, tân lang đến nhà tân nương chính thức rước về nhà mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.