Chưa Từng Nói Yêu Em

Chương 31: Chương 31




Edit: Vân Du​

Tô Quý vừa bước ra ngoài cửa đã thấy Mặc Viễn Ninh đang đứng bên ngoài.

Sợ Cố Thanh Lam và Tô Hòa nhìn thấy, Tô Quý vội vàng lôi anh đi, đi thẳng ra sân, hướng ra con đường nhỏ yên tĩnh sau núi, cô mới quay đầu nhìn anh.

Anh đã thay một bộ quần áo khác vừa rồi, bây giờ trời khá mát mẻ, anh không mặc áo sơ mi, trên người mặc một chiếc áo phông rộng màu nâu nhạt, phía dưới là quần dài vàng nhạt và giày Converse.

Bình thường Tô Quý ngoại trừ nhìn thấy anh mặc đồ ngủ ra, còn lại toàn thấy anh mặc đồ vest, cà vạt thắt chặt, giờ anh lại mặc đồ như vậy, áo rộng thùng thỉnh để lột xương quai xanh và nửa bả vai, nhìn phía trên giống như sinh viên mới ra trường, nếu không cũng trẻ hơn vài tuổi.

Tô Quý lập tức có chút ghen ghét, tỏ vẻ khinh thường nói “Hừ” một tiếng: “Ăn mặc kiểu gì non choẹt thế này, anh cả mớ tuổi rồi đấy.”

Mặc Viễn Ninh không khỏi bật cười: “Em không thích sao vừa rồi không nói?”

Tô Quý thật ra không phải không thích, đương nhiên chỉ là không muốn thừa nhận, ác ý thò tay tới mở rộng cổ áo anh ra nhìn xuyên xuống cơ ngực mới cảm thấy mỹ mãn buông ra.

Tay chân cô luôn rất lạnh, còn lạnh hơn cả không khí ở vùng núi này, Mặc Viễn Ninh để cô mặc cô, theo thói quen anh kéo tay cô tới ủ ấm, cười nói: “Em cố ý à?”

Tô Quý đương nhiên cố ý, bàn tay Mặc Viễn Ninh không dịu dàng như trước, nhưng có còn hơn không, cô lặng lẽ duỗi ngón tay ra, đút tay vào ống tay áo của anh, nhẹ gãi gãi hai cái vào xương cổ tay anh.

Mặc Viễn Ninh cười cầm chặt tay cô: “Chủ động như vậy, sau này không sợ dọa Cố tiên sinh sợ sao?”

Anh chỉ là thuận miệng nói, giọng nói không ghen ghét hay cố ý chế nhạo, Tô Quý nhíu mày ngẩng đầu nhìn anh: “Anh rất thích tôi ở bên người khác à?”

Mặc Viễn Ninh biết rõ lúc này nhất định không thể thừa nhận, chỉ cười: “Đương nhiên không phải... Nhưng mà không phải chúng ta đã nói rõ ràng rồi sao? Mỗi người đều phải tiến về phía trước.”

Đây là những gì Tô Quý đã nói với anh trước kia, giờ lại bị anh nói lại.

Tô Quý liền dừng bước, đứng dưới ánh nắng buổi trưa mùa thu, cứ như vậy nhìn anh.

Mặc Viễn Ninh cũng dừng lại theo cô, hơi không hiểu gì sao, cười: “Sao thế?”

Sắc mặt Tô Quý lạnh lẽo, cô không phải người vui buồn thất thường, nhưng lúc đối diện với Mặc Viễn Ninh, cảm xúc luôn không thể khống chế được.

Cô cũng cười, chỉ có môi vui vẻ, đáy mắt trỗng rỗng: “Không có gì, tôi chỉ nghĩ anh đẹp trai như vậy, chẳng trách lại có nhiều mối quan hệ bí mật như vậy.”

Trước kia cô hay nói đùa anh là “Mặc thị”, chẳng qua chỉ là thuận miệng trêu ghẹo, chủ yếu là nói đùa, nhưng giờ nói như vậy còn mang theo ý hạ nhục.

Ở thời đại này, cô vẫn luôn nghĩ tất cả mọi người đều ngang hàng nhau, Tô Quý sinh ta trong một gia đình giàu có, cô vẫn như người bình thường, vẫn ngồi xe buýt và đến cửa hàng bình dân uống trà.

Lúc cô ở bên Mặc Viễn Ninh, cô chưa từng có ý định dùng quyền thế hay xuất thân của mình đứng từ trên cao nhìn xuống anh.

Cô cảm thấy mình yêu Mặc Viễn Ninh, những người phụ nữ khác trên thế giới cũng yêu chồng mình như cô, cũng không có gì lạ.

Họ ở bên nhau bốn năm, sở dĩ có thể yên bình và hạnh phúc đều vì tôn trọng lẫn nhau, đối xử dịu dàng với nhau.

Nhưng sau khi ly hôn, cô không hề giữ cái quan hệ tốt đẹp đó nữa, cô thậm chí tận lực nói những lời cay nghiệt với anh, khinh thường anh.

Chỉ cần có thể khiến anh nhục nhã, cô đều không tiếc vắt óc nghĩ kế, rồi thẳng thừng quăng hết cho anh.

Bị cô nói như vậy, sắc mặt Mặc Viễn Ninh lập tức trắng nhợt, nhưng rất nhanh khôi phục vẻ mặt mỉm cười, dường như lơ đễnh quay đầu đi: “Phong cảnh ở đây cũng không tệ, không biết anh Cố và anh Tô có muốn đến xem không nhỉ?”

Tô Quý nói muốn xem sân Golf, chính là tranh thủ lúc Tô Hòa và Cố Thanh Lam nghỉ ngơi đến dò xét anh, không quang minh chính đại theo sát Mặc Viễn Ninh.

Phía sau núi tĩnh mịch, thật ra cũng không có ai, họ vừa đi vừa nói, một lúc sau đã đứng ở bên ngoài sân Golf.

Tô Quý đứng từ xa đã nhìn xuyên qua cửa vào sân Golf nhìn sang sân bóng bên kia, khoảng cách từ chỗ họ đứng khá xa, muốn đi vào, chỉ cần tìm quản lý thuê một chiếc xe, rất dễ dàng.

Cô không có tâm trạng, liền xoay người đi về, lần này Mặc Viễn Ninh không hề đi sóng vai cô, chỉ đi phía sau lưng cô, cách hai ba bước, không xa không gần theo sát.

Lúc họ trở về, Cố Thanh Lam và Tô Hòa cũng đã sắp xếp đồ đạc xong, đang ngồi trong sân uống trà.

Tâm trạng Tô Hòa có vẻ rất tốt, thấy họ đi vào liền cười mời cô: “Tiểu Quý, Thanh Lam mang cả trà ngon tới này.”

Tô Quý cười đi tới: “Anh, vậy thì chúng ta cùng ngồi xuống uống trà đi. Em vừa đi nhìn qua sân Golf một chút, mai chúng ta có thể đi vận động.”

Ở đó chỉ đặt ba chiếc ghế nhựa, Mặc Viễn Ninh có chút thức thời gật đầu với họ: “Vậy tôi về phòng trước.”

Trong ba người chỉ có Cố Thanh Lam mỉm cười gật đầu ra hiệu với anh, Tô Hòa dường như không quan tâm đến người này, chỉ nói chuyện với Tô Quý: “Em biết rõ anh không thể chơi bóng được mà.”

Tô Quý lén lè lưỡi: “Đi ra sân Golf xem cũng được mà, mỗi ngày đỡ phải buồn bực trong phòng.”

Tô Hòa cười lắc đầu: “Đúng là làm khó anh rồi.”

Nói là đến khu suối nước nóng nghỉ dưỡng, nhưng hoạt động chiều hôm đó của họ chẳng khác gì lúc ở Tô gia,

Sau khi ăn cơm trưa xong, Cố Thanh Lam và Tô Hòa lại ra sân uống trà, sau đó chơi vài ván cờ, rất nhanh đã đến giờ ăn cơm tối.

Bình thường Tô Quý ở nhà cùng họ không thấy buồn, nhưng giờ lại cảm thấy có chút nhàm chán.

Buổi tối cô để khách sạn sắp xếp nhân viên massage, chuẩn bị phao, suối nước nóng làm vật lý trị liệu.

Tô Hòa và Cố Thanh Lam ít hỏi đến chuyện này, chỉ theo sự sắp xếp của cô, Tô Quý lại tự sắp xếp bữa tối, vì bên ngoài trời khá mát mẻ nên cô đã cho người chuẩn bị một bàn ăn nhỏ trong sân.

Những ngày Tô Hòa ở nhà, tất cả mọi việc đều do cô chuẩn bị, nhưng dù sao cũng là ra ngoài chơi, họ vẫn phản ứng như vậy, cô không khỏi cảm thấy vô nghĩa.

Cô buông menu xuống, mới nhớ hôm nay còn có một người, mà Mặc Viễn Ninh sau khi về phòng không thấy đi ra, Tô Quý cũng không nhớ anh đã ăn cơm trưa chưa.

Tô Hòa và Cố Thanh Lam đã chơi xong ván cờ, hai người về phòng tạm nghỉ ngơi, Tô Quý tranh thủ về phòng mình.

Sau khi về phòng, cô tìm đến cánh cửa trạm khắc hoa văn cạnh chiếc tủ, sau đó kéo ra đi sang phòng Mặc Viễn Ninh.

Cô vốn nghĩ người bình thường đều làm việc đến khuya như Mặc Viễn Ninh, đến nơi này sẽ vô thức thả lỏng, nên đại khái sẽ ngủ trong phòng - cô thật sự không thể tưởng tượng được một người buồn chán tại khách sạn cả ngày có thể làm gì.

Nhưng vào phòng anh, cô liếc qua chiếc giường lớn không hề có chút nhăn nhúm nào, hiển nhiên chưa từng được sử dụng.

Sau đó cô đến cửa sổ liền nhìn thấy bóng dáng anh, Mặc Viễn Ninh ở phòng ngoài cùng nên phòng anh có một cái cửa sổ đối diện với núi đá lởm chởm, càng thêm âm u hơn.

Anh ngồi trên ghế bành cạnh cửa sổ, trong tay cầm một ly thủy tinh, trong ly không biết uống cái gì, chỉ biết đã sắp thấy đáy, chỉ còn lại một lớp chất lỏng màu vàng nhẹ nhàng còn sót lại.

Tô Quý đi tới bên cạnh anh nhìn qua liền thấy trên chiếc bàn nhỏ rõ ràng có một bình rượu bị mở màu vàng.

Rượu đó không biết lấy đâu ra, kiểu dáng bình giả cổ, miệng bình cũng dùng giấy hồng bịt lại.

Anh không ăn cơm trưa, cả trưa không ra ngoài chỉ uống rượu trong phòng thôi sao? Còn uống cả một bình?

Tô Quý lập tức cảm thấy bốc hỏa, bước vài bước đến cầm bình rượu lên, quả nhiên trong bình trống rỗng.

Cô tức giận cắn răng: “Anh cảm thấy dạ dày mình tốt lắm sao?”

Mặc Viễn Ninh cũng không biết mình uống ngà ngà say rồi, vẫn sững sờ nhìn cô, mãi đến khi cô nổi giận đùng đùng nói những lời này, mới ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt có chút mờ mịt, lát sau mới nói: “Tiền anh sẽ tự trả.”

Tô Quý sững sờ nhìn anh đặt ly lên bàn, một tay chống thành ghế định đứng lên, vừa đứng vừa giải thích: “Rượu này bày trong phòng đấy, anh thấy có thể uống được nên uống thôi.”

Hóa ra là ở trong phòng, có thể khách sạn dùng để tăng phong cách cổ xưa, cũng có thể bày để khách hàng sử dụng trả phí.

Tô Quý cũng không để ý trong phòng mình có bày bình rượu này không, không ngờ Mặc Viễn Ninh đã uống cạn một bình.

Cô muốn nói rõ ràng không phải vấn đề tiền nong, mà là anh bụng rỗng sao có thể uống cả bình rượu được?

Chỉ có điều không đợi cô mở miệng nói câu thứ hai, Mặc Viễn Ninh vừa đứng thẳng lên, bả vai khẽ rung, sau đó anh hơi gập bụng lại, một tay nắm lấy thành ghế, dùng mu bàn tay che miệng mình, nhíu lông mày ợ một cái.

Tô Quý ngửi thấy mùi rượu nồng nặc và mùi thuốc, nhìn mặt anh trắng bệch, cô tức giận dậm chân: “Đáng đời anh!”

Mặc Viễn Ninh dường như muốn nói gì đó nhưng vừa thả tay ra liền ho hai tiếng, sau đó anh bịt miệng đi thẳng vào nhà tắm.

Anh tuy có chút bất ổn nhưng tốc độ đi vẫn rất nhanh, Tô Quý sửng sốt liền vội vàng chạy theo thì thấy anh đang cúi người xuống bồn rửa tay, vòi nước đang mở.

Tiếng nước chảy không át được tiếng nôn mửa nặng nề, anh nôn ra chất dịch màu nâu vàng, rồi mới chống tay vào gương thở dốc.

Tô Quý có chút hoảng sợ, vội vàng ôm eo anh từ phía sau, hai xoa lên vị trí dạ dày của anh: “Viễn Ninh?”

Cô không thấy anh giống như khi phát bệnh co rút cứng ngắc như lần trước mà cả người chỉ hơi lạnh, cô mới nhẹ nhõm thở ra, hai tay vẫn ôm lấy anh, trách móc: “Anh cảm thấy mình khỏe hơn nhiều rồi à? Nên mới dám giày vò chính mình như vậy?”

Mặc Viễn Ninh nửa cong người xuống đưa lưng về phía cô, anh ngẩng đầu, nhìn lớp mồ hôi lạnh chật vật trên mặt mình, sau đó lại nhìn khuôn mặt cô qua tấm gương, khóe môi cười đắng chát: “Tiểu Nguyệt, đột nhiên anh có chút không cam lòng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.