Chưa Từng Nói Yêu Em

Chương 38: Chương 38




Giọng nói của anh quá dịu dàng, ấm áp lại quá ôn hòa, Tô Quý mơ mơ hồ hồ cảm thấy, cứ như vậy tựa vào trong lồng ngực anh, có thể chẳng cần thứ gì khác.

Nhưng cô vẫn nhớ tới chuyện anh đã từ bỏ cô, chẳng những không yêu cô dù chỉ một chút, còn ở bên những người phụ nữ khác.

Có một khắc cô cắn chặt răng, hận không thể cắn chết người phụ nữ đã cướp đi anh, nhưng lập tức cô lại cảm thấy thương tâm gần chết, chẳng còn sức lực.

Cô nhỏ giọng khóc thút thít: “Anh lừa em, anh không quan tâm em nữa.”

Mặc Viễn Ninh vừa rồi nghe quản gia Tôn nói, Cố Thanh Lam muốn kết hôn với cô, gia tộc anh ta lấy lý do không đồng ý anh ta lấy một người phụ nữ đã ly hôn để cự tuyệt cô, quả thực quá tổn thương người khác.

Lúc anh nghe được, ý chí thô bạo nhiều năm không bùng phát lập tức sộc lên não, anh thậm chí nghĩ tới chuyện đánh vào gáy Cố Thanh Lam một phát, buộc anh ta đến nhà xin lỗi cô.

Nhưng anh lại rất nhanh hiểu ra, nếu anh thật sự làm vậy, chỉ sợ người không thể tha thứ cho anh, chính là Tô Quý.

Đó vốn là chuyện của Tô Quý và Cố Thanh Lam, anh có quyền gì nhúng tay vào?

Vì vậy hiện giờ anh chỉ có thể tiếp tục nói dịu dàng, mỉm cười với cô: “Làm sao thế được? Anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ bỏ Tiểu Nguyệt.”

Tô Quý từ trong lồng ngực ngẩng đầu nhìn anh, nhìn mặt anh, ánh mắt cô mê man vô cùng, rồi lại đặc biệt sáng, đang lúc Mặc Viễn Ninh cho rằng cô đã nhận ra anh là ai, cô khịt mũi nói: “Đồ xấu xa, lại nói vài lời dễ nghe để dỗ dành em.”

Cô nói xong lại tự bật cười: “Anh xấu xa như vậy, chẳng trách em yêu anh...còn trốn khôn thoát.” Cô vừa nói vừa khóc, “Anh Thanh Lam, anh ở bên em được không? Anh ở bên em thì thật tốt, đừng đi nữa.”

Cô say đến mức này cũng không dễ dàng gì, chẳng những nói năng bừa bãi, lại còn vừa cười vừa khóc.

Mặc Viễn Ninh biết không nên chấp nhặt con ma men này làm gì, chỉ có thể ôm cô thật chặt, vỗ bờ vai cô nhẹ giọng an ủi: “Tiểu Nguyệt ngoan, anh ở đây.”

Anh ôm cô trong chốt lát, liền nhớ tới hộp quà trong túi áo, anh vốn tưởng lễ giáng sinh năm nay không có cơ hội tặng quà cho cô, không ngờ cô uống say như vậy, cho anh một cơ hội.

Anh dùng một tay ôm chặt cô, tay kia đưa ra lất chiếc hộp, lấy một chiếc vòng tay bằng bạc bên trong ra,

Tô Quý cảm thấy được anh đang cầm gì đó, có chút mơ hồ cúi đầu nhìn: “Anh Thanh Lam, đây là cái gì?”

Mặc Viễn Ninh nở nụ cười, cẩn thận đeo chiếc vòng vào cổ tay cô: “Anh tặng em quà giáng sinh.” Anh nghĩ nghĩ, sợ cô lại hỏi Cố Thanh Lam, nên nói thêm một câu, “Là anh bí mật tặng cho em đấy, không được nói cho ai biết.”

Tô Quý đưa chiếc vòng lên trước mặt nhìn nhìn, nhận được món quà này cô thấy rất vui, liền ngọt ngào nở nụ cười với anh: “Cảm ơn anh Thanh Lam.”

Mặc Viễn Ninh cố tình trêu chọc cô, liền cười nói: “Vậy còn em? Có gì đáp lễ tặng cho anh không?”

Gấp như vậy, Tô Quý chắc chắn không có gì để tặng anh, cô hơi ngẩn người, lập tức liền cười: “Cái này thì sao?”

Vừa dứt lời, cô vươn cả người đến, hôn lên đôi môi mỏng của anh.

Lúc này, cô đặc biệt chủ động, chẳng những hôn anh thật mạnh, hai tay còn dùng sức, dường như muốn đẩy anh lên giường, Mặc Viễn Ninh dùng sức không ít mới ngăn được cơ thể cô, kéo cô từ trên người mình ra.

Anh cảm thấy chỉ thế là đủ rồi, hóa ra Tô Quý cũng có lúc nhiệt tình như vậy, không khỏi cười rộ lên: “Em muốn làm gì? Vì một món quà mà có thể bán mình sao?”

Tô Quý hình như vẫn chưa thỏa mãn, liếm liếm bờ môi: “Em tặng chính em cho anh đó.”

Mặt cô như con mèo nhỏ chưa thỏa mãn, lấy đâu ra tặng mình cho người khác, rõ ràng là ăn còn chưa no.

Mặc Viễn Ninh bật cười: “Món quà đắt thế anh không dám nhận đâu.”

Tô Quý cũng không làm càn, cô vẫn còn nhiều men rượu như vậy, nhớ tới gì đó, sau một lúc náo loạn, lại thành thành thật thật ghé vào ngực anh không hề lên tiếng.

“Anh Thanh Lam”. Sau một lúc, Mặc Viễn Ninh tưởng cô đã ngủ lại nghe cô mở miệng nói: “Nếu như bây giờ em chưa từng kết hôn thì tốt biết mấy.”

Với tư cách là người đã từng kết hôn với cô, bên môi Mặc Viễn Ninh lộ ra một nụ cười khổ: “Tiểu Nguyệt, không có nếu như đâu.”

“Nếu như lúc trước không đồng ý với ba gả cho người đó thì thật tốt.” Tô Quý vẫn còn như đang lẩm bẩm, “Sau đó sẽ không đau khổ, còn có thể ở bên anh, hẳn là rất tốt...”

Đó chính là khởi nguồn sai lầm của họ, cho tới bây giờ anh vẫn cho rằng anh và cô lưỡng tình tương duyệt, kết quả cô còn có người yêu thầm từ thời thơ ấu.

Hơn nữa sau đó anh còn khiến cô mất đi tin tưởng với mình, từ đó về sau không thể cứu vãn.

Anh không phải không nghĩ tới, nếu anh sớm biết những điều tốt đẹp giữa họ chỉ là bề ngoài, có lẽ anh sẽ càng giữ gìn quan hệ của họ cẩn thận hơn một chút, anh sẽ không cho rằng bất luận anh làm gì, cô cũng đều hiểu anh, sẽ không bao giờ hiểu lầm anh.

Nhưng cho dù anh cẩn thận thì sẽ thế nào? Cuối cùng những gì anh có được, cũng đâu khác gì một tác phẩm điêu khắc bằng thủy tinh tuy đẹp nhưng vô cùng mỏng manh?

Giống như những gì đang diễn ra trước mắt anh trong buổi tối giáng sinh, anh nhìn cô đau lòng vì một người đàn ông khác, để cô thổ lộ hết tình yêu của cô với người đàn ông cô yêu với anh.

Anh phải giả vờ làm một người đàn ông khác, mới có thể tặng món quà đã chuẩn bị từ trước cho cô, mới có thể ôm cô, đạt được chút an ủi hèn mọn.

Vui vẻ bên môi chưa giảm, anh khẽ thở dài: “Tiểu Nguyệt, đừng nói như vậy, anh cũng sẽ khổ sở lắm.”

Tô Quý nhạy cảm nghe được hai từ “khổ sở”, lập tức không nói thêm gì nữa, ngược lại ngẩng đầu, dùng tay phủ nhẹ lên gương mặt anh.

Gần đây vì đối phó với Trần thị, cường độ làm việc của anh quá lớn, phát bệnh nhiều lần, trên mặt luôn không có độ ấm, cô lại mượn ánh đèn nhìn anh hồi lâu, lẩm bẩm: “Anh Thanh Lam, anh gầy đi à?”

Mặc Viễn Ninh nhớ rõ dù anh có gầy đi, thoạt nhìn vẫn cường tráng hơn Cố Thanh Lam một chút, liền cười cười: “Coi như không tồi.”

Tô Quý lại sờ đến lồng ngực và bụng anh xoa lên, dạ dày Mặc Viễn Ninh vẫn luôn co rút, sau đó anh đau đến chết lặng, ngược lại chính mình không cảm thấy gì, lúc này bị Tô Quý sờ đến, trong mắt cô rất nhanh liền ướt át: “Anh Thanh Lam, dạ dày anh đau lắm à?”

Nét mặt cô giống như chính cô cũng rất đau, Mặc Viễn Ninh vội vàng nhẹ giọng cam đoan: “Anh không sao.”

Tô Quý nhìn nhìn sắc mặt tái nhợt của anh dưới ánh đèn, cúi đầu xuống sờ vào dạ dày cứng ngắc lạnh băng như vách tường của anh, rõ ràng không tin, vành mắt đỏ hơn: “Anh Thanh Lam, bệnh của anh nặng như vậy từ bao giờ thế?”

Mặc Viễn Ninh sợ cô khóc, nhanh chóng trấn an: “Tiểu Nguyệt, đừng lo lắng, anh thật sự rất ổn.”

Tô Quý nghiêng đầu nhìn anh một hồi, đột nhiên nín khóc bật cười: “Đến mức này còn lừa em rất ổn... Quả nhiên là người xấu.”

Cô say thành ra như vậy cũng có thể nhìn rõ mọi việc, Mặc Viễn Ninh thật đúng là không phản bác được.

Tô Quý một tay đè chặt dạ dày anh, nhẹ nhàng xoa thay anh, một tay kéo anh lên giường, giữ lấy bờ vai anh, định đẩy anh xuống: “Anh Thanh Lam không thoải mái, nhanh nằm xuống nghỉ ngơi đi.”

Đêm nay cô đúng là cố chấp muốn đẩy anh xuống giường, Mặc Viễn Ninh sợ cô lại náo loạn, liền thuận theo nằm lên, cười cười với cô: “Được, anh nằm rồi, như vậy được chưa?”

Tô Quý quả nhiên cười rộ, cúi người cúi đầu hôn đôi môi mỏng của anh: “Được rồi, quả nhiên vẫn là anh Thanh Lam hiểu em nhất.”

Cô cứ xúc động bừa bãi như vậy, thật sự làm loạn xong có chút mệt mỏi, cô cũng nằm xuống, ghé vào ngực anh, gối đầu lên vai anh.

Say rượu sẽ buồn ngủ rất nhanh, cô ngửa đầu hôn lên má anh, mơ mơ màng màng còn muốn nói điều gì, lại chỉ nói một tiếng: “Anh Thanh Lam...” rồi không thấy nói gì nữa, triệt để ngủ say.

Mặc Viễn Ninh nằm ngửa ôm cô, đương nhiên nghe được tiếng cô gọi trước khi thiếp đi, cũng nghe thấy hô hấp của cô dần dần đều đều, thật sự đã ngủ rồi.

Dựa vào kinh nghiệm uống say của anh mà nói, trong thời gian ngắn cô sẽ không tỉnh nổi, hơn nữa cũng không có bất cứ cảm giác gì.

Anh biết rõ mình có lẽ nên mau rời khỏi đây, anh bị quản gia nhờ, phá lệ vào căn phòng này lâu như vậy, vốn không thể để chuyện gì phát sinh.

Nhưng cơ thể mềm mại của cô đang nằm ngay trong ngực anh, bốn phía yên tĩnh, trong màn đêm sâu thẳm, không có bất cứ ai quấy rầy họ, phá vỡ sự yên lặng lúc này.

Kinh nghiệm của anh khi làm tại tổ chức nhiều năm trước khiến anh giữ được ý thức tỉnh táo, cơ bản có thể tính ra thời gian chính xác, từ lúc anh vào đến khi Tô Quý ngủ sẽ không quá 50 phút đồng hồ.

Anh tự nói với mình, anh chỉ tham lam một chút thôi, bình yên trộm thêm 10 phút bên cô.

Quản gia Tôn vẫn luôn đứng ngoài cửa, ông nhìn đồng hồ báo thức phía cuối hành lang, thấy kim đồng hồ chuẩn xác xoay một vòng, cửa phòng trước mặt lặng lẽ mở ra.

Mặc Viễn Ninh vẫn như bộ dạng lúc đi vào, chẳng những quần áo trên người không lộn xộn, thần sắc cũng không biến hóa là mấy.

Mặc Viễn Ninh cười cười với ông ta, gật đầu nói: “Tiểu Nguyệt ngủ rồi.”

Quản gia Tôn nhẹ nhàng thở ra, ông ta lớn tuổi rồi, biết rõ say rượu là việc không hề nhỏ, cũng có thể là đại sự, bao nhiêu thảm kịch đều phát sinh từ say rượu mà ra. Bây giờ nghe thấy Tô Quý đã ngủ rồi, ông ta biết không còn vấn đề gì lớn nữa.

Trầm mặc một lát, quản gia Tôn nói: “Mặc tiên sinh, cảm ơn ngài.”

Mặc Viễn Ninh vốn đã không còn là chồng Tô Quý, cũng không phải chủ nhân tòa nhà này, anh nửa bắt buộc phải ở đây, ông ta cũng không chiếu cố. Hiện tại Tô Quý uống say chạy về, ông ta lại để Mặc Viễn Ninh tới thu thập tàn cuộc, thật sự cảm thấy trong lòng có chút xấu hổ.

Mặc Viễn Ninh lắc đầu: “Không sao, chuyện thế này lúc nào ông cũng có thể gọi tôi.”

Quản gia Tôn hơi cúi đầu xuống, thanh âm vẫn nho nhã lễ độ, mang theo chút tận lực giữ khoảng cách: “Chuyện đêm nay tôi sẽ không nói cho tiểu thư.”

Ông ta là quản gia nhà họ Tôn, vĩnh viễn trung thành với chủ nhân, mấy năm nay Tô Quý bị tổn thương nhiều, Mặc Viễn Ninh vẫn là một trong số những mối nguy hại cô cần tránh xa, mặc dù cảm thấy có lỗi với Mặc Viễn Ninh, ông ta vẫn muốn dùng mọi khả năng để ngăn chặn anh tiếp cận Tô Quý.

Mặc Viễn Ninh nhẹ nhàng nhướn khóe môi: “Vậy tôi còn phải cảm ơn ông rồi.”

Ngày này sang năm, anh cũng không biết mình sẽ ở đâu, chiếc vòng tay đó có lẽ là món quà giáng sinh cuối cùng anh tặng Tô Quý. Mặc kệ cuối cùng cô có thể biết người tặng món quà đó là anh hay không, anh cũng hi vọng có thể ở bên cô một thời gian nữa.

Đó là tư tâm của anh, cũng coi như một chút mong muốn xa xỉ: anh biết tất cả đã không thể cứu vãn được nữa, chỉ hi vọng có thể để lại thứ gì đó ở bên cô, dường như như thế có thể chứng minh anh đã từng dừng lại ở bên cô, giống như họ đã từng yêu nhau.

Quản gia Tôn sững sờ, còn chưa hiểu lời anh nói có ý gì, Mặc Viễn Ninh đã quay người đi.

Hành lang hơi dài, anh cố gắng bước thật nhẹ, đi không nhanh, quản gia Trần ngẩng đầu nhìn bóng lưng anh vẫn thẳng tắp như cũ, đột nhiên cảm thấy bóng lưng ấy có thể biến mất không rõ tung tích bất cứ lúc nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.