Chưa Từng Nói Yêu Em

Chương 39: Chương 39




Edit: Vân Du

Lúc Tô Quý rời giường vào ngày hôm sau, cơn say lại khiến đầu cô đau từng đợt như búa bổ.

Cô nhớ rõ mình đã vào trong quán rượu uống vài ly rượu cốc tai, cuối cùng uống một ly Long Thiệt Lan, giữa âm thanh ủng hộ của đám đông vây xem, uống liền một hơi.

Giờ nhớ tới ly rượu đó, cô gần như lập tức muốn vọt vào toilet nôn ra. Cô nhịn không được nghĩ, trong đầu cô lúc ấy bị làm sao mà lại nhận một ly rượu đàn ông khiêu chiến như vậy.

Trở lại Tô gia ngồi nhớ lại, cô hết sức mơ hồ, cô có thể nhớ rõ cô đã ôm người nào đó, nói một tràng dài, nhưng lại không biết người ấy rốt cuộc là ai.

Nhưng nghĩ một chút, người xuất hiện ở trong Tô gia, còn khiến cô nằm trong lồng ngực thoải mái không muốn rời đi... Chỉ có thể là Mặc Viễn Ninh?

Nghĩ tới đây cô đau khổ dùng hai tay ôm lấy đầu.

Hai tháng qua cô cho rằng mình đã gây bất hòa với Mặc Viễn Ninh đủ rồi, không ngờ say rượu lại chạy vào trong ngực anh làm nũng.

Có gì đó trên tay khẽ động đậy, lành lạnh rủ xuống mặt cô, cô giơ cổ tay lên xem liền phát hiện trên cổ tay trái mình có thêm một chiếc vòng bằng bạc.

Không phải đồ trang sức gì quý báu, nhưng cái cô để ý chính là nhãn hiệu của nó, cô nhớ rõ có một năm sinh nhật cô, anh tặng cô một sợi vòng cổ bạch kim gắn đá quý nhãn hiệu này.

Chiếc vòng này kiểu dáng đơn giản đáng yêu đương nhiên cô rất thích, sợi dây màu bạc tinh tế, rất hợp với cổ tay trắng nõn của cô.

So với vòng cổ bạch kim gắn đá quý, nó đương nhiên rẻ hơn, Tô Quý nghĩ chắc giờ Mặc Viễn Ninh mới lấy lương, cô đột nhiên nhận ra, nhãn hiệu này, dù chỉ là vòng tay bằng bạc cũng đã chiếm mất nửa tháng lương của anh - đây có lẽ là lý do anh không mua đồ trang sức đắt tiền cho cô?

Cô không có thói quen dùng giá cả để cân nhắc món quà đó có quý hay không, nghĩ như vậy cũng có chút chột dạ.

Cô cố gắng suy nghĩ một chút, tối hôm qua hình như cô nói rất nhiều với Mặc Viễn Ninh chữ “Anh Thanh Lam”, cô ngược lại không phải cố ý muốn anh không thoải mái, chỉ có điều hai tháng qua, giữa hai người có nhiều khoảng cách như vậy, cô đâu thể gọi ra được hai chữ “Viễn Ninh”.

Cô say rượu ngủ quên, lúc rời giường đã là giữa trưa, Mặc Viễn Ninh đã đi làm từ sáng sớm, tránh gặp nhau lại xấu hổ.

Gần đến thời gian anh tan tầm buổi tối trở về, cô còn đặc biệt ngồi trong phòng khách chờ anh.

Cô không để ý Mặc Viễn Ninh tan tầm lúc nào, cho nên đã quá thời gian cô nghĩ, cô vẫn không thấy bóng dáng anh đâu.

Cô suy nghĩ một lúc liền hỏi quản gia Tôn: “Mặc tiên sinh hôm nay sao về muộn thế?”

Quản gia Tôn đứng ngay bên cạnh cô, nghe cô nói chuyện, trả lời: “Mặc tiên sinh một tuần nay đều về muộn một giờ, nghe nói vì công việc ở công ty bận rộn.”

Tô Quý lúc này mới nhớ, 1-2 tuần gần đây, thời gian cơm tối cô đều không gặp Mặc Viễn Ninh.

Quản gia Tôn đợi cô suy nghĩ một lát, lại hỏi: “Tiểu thư dùng bữa tối trước hay đợi Mặc tiên sinh ăn một thể?”

Tô Quý cố tình đợi Mặc Viễn Ninh, nhưng nghĩ đến chuyện tối hôm qua, cảm thấy đặc biệt chờ anh giống như hơi giấu đầu hở đuôi, dứt khoát nói: “Chờ cái gì, cứ ăn như thường lệ đi.”

Một bữa cơm, cô ăn có chút không yên lòng, vừa uống súp, sợi vòng bạc trên cổ tay rủ xuống, chạm đinh đinh vào bát canh.

Cô cụp mắt nhìn xuống như sợi dây, tâm trạng lại có chút vui vẻ ngoài ý muốn.

Chỉ là trong đầu cô vừa nghĩ đến một chuyện, nếu để Mặc Viễn Ninh biết cô cự tuyệt một món đồ cổ quý giá của Cố Thanh Lam để nhận một món đồ rẻ tiền từ anh, không biết anh có vui vẻ đắc ý hay không.

Nhưng loại chuyện vụng trộm thế này cũng chỉ là thoáng qua - dù thế nào thì với Mặc Viễn Ninh cũng sẽ không có kết quả.

Mãi đến khi cô dùng tốc độ cực chậm ăn cơm xong, vẫn không đợi được Mặc Viễn Ninh trở về.

Bình thường cô ăn tối xong đều lên tầng, nhưng hôm nay cô có chút do dự, không biết nên tiếp tục ở phòng khách đợi Mặc Viễn Ninh hay dứt khoát lên tầng như lệ cũ.

Cũng may cô vừa đi đến phòng khách, chợt nghe ngoài cửa có chút động tĩnh, sau đó Mặc Viễn Ninh đẩy cửa đi vào.

Thời tiết đã lạnh, anh mặc một bộ đồ chỉnh tề và một chiếc áo khoác thắt lưng màu đen.

Tô Quý vẫn rất thích nhìn anh mặc quần áo lộ ra vòng eo, khỏi cần phải nói, vai rộng eo nhỏ, thật sự rất đẹp mắt.

Nhưng bây giờ cô nhìn thấy eo anh, đột nhiên cảm thấy anh gầy đi, quần áo màu đen càng lộ ra dáng vẻ quá mức gầy.

Mặc Viễn Ninh hiển nhiên không nghĩ tới sẽ đụng phải cô ở cửa sảnh, sửng sốt một chút sau đó cười với cô: “Tô tổng sao còn chưa lên tầng?”

Đêm qua anh còn gọi cô là “Tiểu Nguyệt”, nhưng bây giờ đã gọi là “Tô tổng”, Tô Quý không nhớ ra chính cô đã yêu cầu như vậy, ngữ khí lạnh xuống: “Sao là sao, tôi lên tầng còn phải chờ trợ lý Mặc phê chuẩn chắc?”

Những lời này rất khác với ngữ khí không thèm đếm xỉa tới của cô ngày thường, mang theo chút tức giận, Mặc Viễn Ninh đương nhiên nghe ra, chỉ có điều gần đây anh ngày càng không hiểu nổi vì sao cô lại nổi giận, chỉ có thể cười cười: “Thật có lỗi, tôi không có ý đó.”

Tô Quý cũng không muốn lại phải nói chuyện với anh, khẽ hừ một tiếng, xoay người rời đi.

Cô nghe thấy ngữ khí khách sáo lại lạnh lùng của quản gia Tôn đối với Mặc Viễn Ninh: “Mặc tiên sinh bữa tối cần dùng gì?”

Mặc Viễn Ninh lập tức nhẹ giọng trả lời: “Hôm nay không cần chuẩn bị, tôi...”

Anh còn chưa dứt lời, Tô Quý liền xoay người sang chỗ khác tiến lên vài bước, nhìn vào mắt anh rất có khí thế hùng hổ dọa người: “Trợ lý Mặc ngày nào cũng về muộn, lại không ăn bữa tối, có phải chê Tô gia chúng tôi đãi khách không chu toàn, làm toàn những món ăn trợ lý Mặc không thích?”

Cô thật sự có chút tức giận, nghe ý tứ nói chuyện của Mặc Viễn Ninh, chuyện không ăn cơm tối cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, từ trước đến nay đã thành lệ rồi.

Chẳng trách anh gầy đi, bệnh dạ dày cũng không thấy khá lên.

Cô chỉ lo mắng mỏ, không chú ý sắc mặt Mặc Viễn Ninh đã tái nhợt đi một chút, miễn cưỡng nở nụ cười với cô: “Không phải không đãi khách chu toàn, chỉ là tôi...”

Anh nói xong, ngón tay cầm cặp công văn nắm chặt, mỉm cười áy náy: “Thật có lỗi, tôi về phòng trước.”

Tô Quý tuyệt đối không ngờ giờ anh nói chuyện mấy câu cũng không kiên nhẫn, vội vàng trở về phòng.

Cô ngu ngơ trong chốc lát, nhìn Mặc Viễn Ninh nghiêng người sát qua người cô, đi thẳng lên phòng trên tầng.

Cô thật sự bị chọc tức liên tiếp, không để ý hình tượng liền đuổi theo, định giữ chặt anh: “Này, anh nói mọi chuyện cho rõ ràng đi!”

Dưới tình thế cấp bách, cô túm vào dây lưng áo khoác anh, khiến anh lảo đảo một chút, bám vào lan can cầu thang.

Tô Quý đắc thủ, cảm giác hôm nay mình có chút thất thố, vội vàng buông tay, chuẩn bị nói vài lời.

Nhưng chưa đợi cô mở miệng, cô liền thấy Mặc Viễn Ninh một tay chống vào lan can, cúi đầu ho, anh gần như sợ sẽ nôn tất cả những gì trong miệng ra mặt đất, vội vàng dùng tay bịt miệng lại.

Nhưng bởi vì vậy, cặp công văn trong tay anh rơi ra, trượt xuống cầu thang, tài liệu bên trong rơi lả tả ra một xấp.

Cô thấy giữa ngón tay anh chảy ra từng đường đỏ sẫm, thân thể anh cũng chầm chậm ngả về sau.

Đại não cô trống rỗng một hồi, mới nhớ ra vội vàng bổ nhào tới ôm anh.

Lưng anh cong lại, hai lông mày cũng nhíu mạnh, Tô Quý cảm thấy anh càng ngày càng nặng, cô tiếp tục ôm anh bất động, anh chỉ cần dựa xuống bậc cầu thang, cô liền vội vàng cố gắng giúp anh xoay người.

Cô bị anh dọa chưa biết phải làm sao, chờ anh cuối cùng cũng vòng được người lại, nửa ngồi trên bậc cầu thang, liền vội vàng kéo tay anh đang bịt trên miệng xuống: “Viễn Ninh... Anh không thoải mái ở đâu?”

Ý thức của anh vẫn luôn tỉnh táo, bị cô ép mở tay ra, tuy trên môi vẫn mang theo vết mét, nhưng vẫn cười cười: “Cho nên mới... ăn không vào.”

Tô Quý sửng sốt một hồi mới hiểu anh đang trả lời câu hỏi cô vừa hỏi, chua xót không biết từ đâu, rất nhanh liền trào lên mắt và chóp mũi, cô cảm giác mình lập tức sẽ rơi nước mắt được, lại chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Cô căn bản không biết anh tái phát bệnh từ lúc nào, cũng không hỏi anh mấy hôm nay bận những gì, lại tưởng anh không ăn cơm tối vì chê cô chăm sóc không chu toàn.

Cô chăm sóc anh bao giờ, căn bản chỉ toàn lạnh lùng và sơ suất mà thôi.

Cô cho rằng giờ phút này đã đủ khổ sở, đột nhiên cô cảm thấy thân thể anh nhẹ run rẩy, trong cổ phát ra một tiếng nặng nề, sau đó thân thể anh càng nặng hơn, trong miệng phun ra máu đỏ.

Có lẽ máu đã nhịn quá lâu, cho nên chỉ một lần liền nôn ra đầy vạt áo, trên người Tô Quý, thậm chí cả xấp tài liệu đều bị vẩy lên một ít.

Tô Quý không biết mình đang ở đâu, cũng không thấy anh có ý thức, cô chỉ ôm lấy anh, hai tay run rẩy nâng mặt anh lên: “Viễn Ninh, em xin anh... Đừng...”

Anh lại chỉ bịt lấy đôi môi mỏng, nhẹ nhàng cười với cô rồi nhắm mắt lại, mất đi ý thức.

Trong khoảnh khắc, Tô Quý thậm chí cho rằng người trong ngực mình đã chết rồi.

Cho nên cô nhìn gì cũng thành màu đen trắng, quản gia Tôn lớn tiếng la lên cô cũng không nghe thấy, cũng mau cô dần dần lấy lại cảm giác.

Thân thể anh dù có lạnh nhưng không tiếp tục lạnh xuống, nhịp tim cũng đập yếu ớt, từng tiếng từng tiếng thông qua thân hình kề sát truyền sang cô.

Ý thức được anh chỉ hôn mê, cô mới cảm thấy mình sống lại.

Quản gia Tôn nói với cô đã gọi điện thoại cấp cứu, cô nhẹ gật đầu.

Quản gia Tôn còn nói cô thả anh ra, tốt nhất là đưa anh ra ghế sa lông ngoài phòng khách, nhưng cô vội vàng lắc đầu, hai tay ôm chặt lấy anh, sợ họ động vào anh.

Cô nhớ đã từng nghe ở đâu đó, xuất huyết bên trong rất nghiêm trọng, không thể tùy tiện di chuyển, tránh vỡ mạch máu.

Quản gia Tôn cứ như vậy đứng nhìn hai người họ.

Mặc Viễn Ninh đã hôn mê bất tỉnh, bên môi và ngực vẫn còn vết máu khiến người ta vô cùng sợ hãi, ngoại trừ ngực phập phồng yếu ớt, không có gì có thể chứng minh anh còn sống.

Tô Quý cẩn thận từng li từng tý ôm lấy anh, cô để đầu anh dựa vào vai mình, ôm anh trong lòng khiến người khác có cảm giác đó là thứ quan trọng nhất của cô.

Cô giống như bị dọa, trong nháy mắt trở thành một đứa bé, chỉ biết gật đầu và lắc đầu, mất đi khả năng ngôn ngữ.

Trong lòng quản gia Tôn đau xót, ông biết rõ lúc này không nên nhiều lời, nhưng vẫn nhẹ giọng hỏi: “Tiểu thư, cô có phải rất yêu Mặc tiên sinh không?”

Tô Quý không trả lời, cô cúi xuống nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh mà chết lặng, nước mắt lăn xuống, chảy xuống mặt anh, chảy cả qua vết máu của anh.

Cô gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.