Chưa Từng Nói Yêu Em

Chương 41: Chương 41




Anh nhìn Trần Sóc, khẽ cười một cái, “Sao thế, Trần tiên sinh hôm nay chẳng lẽ muốn đến nhận người thân với tôi sao.”

Trần Sóc cũng cười, ông ta cười đến đắc ý kiêm đa mưu túc trí, “Ta mua được máu của con từ bác sĩ chủ trị tại bệnh viện mang đi xét nghiệm ADN, ngày hôm qua có kết quả, con chắc chắn 100% là con ta.”

Gần đây dạ dày anh không tốt, hoàn toàn chính xác thường xuyên đến bệnh viện làm kiểm tra, không ngờ lại để lại sơ hở.

Đây là nguyên nhân hôm qua Trần Sóc đột nhiên muốn tới Tô Khang?

Mặc Viễn Ninh nghĩ xong, chỉ cảm thấy buồn cười: “Vì vậy?”

“Trần Bách Ninh”, Trần Sóc đột nhiên nói ra một cái tên, ông ta dường như khá thỏa mãn với đứa con trai mới nhặt được này, cười nói “Nếu mẹ con không tự chạy khỏi thành phố Lâm, con sinh ra sẽ được gọi bằng cái tên này... Sơn nhạc chi tịnh, chi thủy chi ninh, ta rất kỳ vọng vào các con.”

Trần Sóc có một người con trai và một người con gái, con trai trưởng Trần Bách Nhạc do vợ cả sinh ra, con gái tên là Trần Bách Tĩnh, là do vợ hiện giờ sinh ra, mới 16 tuổi, đang du học ở nước ngoài.

Có khả năng ông ta vốn đã cảm thấy con nối dõi của mình đơn bạc, vừa vặn lại xuất hiện một đứa con trai, nhìn qua cũng coi như có tiền đồ, thật sự cảm thấy rất vui vẻ.

Ông ta không đợi Mặc Viễn Ninh nói chuyện, liền nói tiếp: “Tiểu Ninh, nếu con chịu nhận tổ quy tông, xí nghiệp UE ta tặng con và Tiểu Tô đấy... Nếu con muốn thêm nữa cũng có thể nói với ta, anh trai con tuy chất phác không thú vị, nhưng chưa đến mức anh em tương tàn, chúng ta không cần làm loạn đến cục diện như ngày hôm nay.”

Ông ta ngược lại không khách khí, đánh giá con trai trưởng cho anh nghe, còn nhắc đến Tô Quý, thân thiết gọi là “Tiểu Tô” giống như người một nhà.

Có lẽ Trần Sóc nghĩ, Mặc Viễn Ninh tốn công tốn sức “trả thù” như vậy, đơn giản chỉ muốn giành lại một phần tài sản của Trần gia đáng lẽ thuộc về anh, nên ông ta hứa dùng số tiền lớn cho anh, xí nghiệp gia tộc bị nuốt trôi cũng không quan tâm, mà nghĩ nhanh đến chuyện “hòa giải”, tránh “người trong nhà nội đấu”, tạo thành tổn thất lớn hơn.

Trần Sóc thấy người trước mặt đột nhiên nhoẻn miệng cười, dù sao anh cũng là con trai ruột của ông ta, vì vậy lúc cười rộ lên có điểm giống ông ta, nhưng ông ta chưa từng cười như vậy.

Nói trắng ra là mỉa mai, rồi lại lộ ra dáng vẻ vô cùng mệt mỏi.

Mặc Viễn Ninh chỉ đột nhiên cảm thấy buồn cười, cuộc đời anh dường như luôn bị đặt lên bàn cân, bị cân nhắc vì các loại lợi ích.

Năm đó cũng thế, giờ vẫn vậy.

Anh rốt cuộc cũng đi đến kết quả tươi sáng, giờ chỉ cần anh gật đầu, anh sẽ không còn là người không rõ xuất thân, khoác lên người một bộ cánh ngụy trang trà trộn vào tầng lớp cao quý nữa.

Chỉ cần anh gật đầu đồng ý, anh sẽ trở thành công tử Trần thị, tương lai sẽ trở thành người thừa kế hợp pháp, cho dù anh từng có một người mẹ không rõ lai lịch, vậy thì sao, trong tầng lớp này có ai không có vài mối tình chứ?

Chỉ cần anh là con trai Trần Sóc, trong người chảy dòng máu Trần gia, ai dám có một chút bất kính với anh?

Nhưng anh sở dĩ có thế từng bước tiến vào Trần gia là vì anh cũng coi như tài giỏi, hơn nữa anh đã cưới Tô gia đại tiểu thư, quan hệ thông gia giữa hai nhà Tô Trần là quang minh chính đại.

Anh biết mình có lẽ nên đồng ý ngay lập tức, ấn tượng người ngoài đối với anh, anh là người nhất định sẽ cầu còn không được cơ hội này.

Mặc Viễn Ninh vụ lợi như vậy, làm con rể trong nhà lâu như vậy, một người chịu nhục để cầu danh lợi như thế, sao có thể cự tuyệt chuyện tốt đưa tới cửa thế này?

Trần Sóc nguyện nhận đứa con trai này nhưng chỉ vì hiện tại anh có năng lực, có thể mang lại không ít lợi lộc cho Trần gia.

Theo lẽ thường anh nên biết thời biết thế, bởi vì nhận tổ tông, với bản thân anh mà nói cũng có vô số cái lợi: địa vị, danh phận, còn có tải sản và lợi ích thiết thực.

Nhưng không hiểu sao, anh chỉ cảm thấy mệt mỏi.

Trần Sóc nhìn anh im lặng cười một hồi, sau đó anh ngẩng đầu, bên môi vẫn còn mang vui vẻ, nhẹ nói: “Có thể để tôi suy nghĩ một chút không? Trần tiên sinh.”

Trần Sóc cảm thấy ông ta nói đã đủ, phàm là người thông minh sẽ không thử đối nghịch với ông ta, sẽ thuận theo những gì ông ta nói.

Cho dù nhất thời thất thủ, lão hổ vẫn luôn là lão hổ, Mặc Viễn Ninh càng lợi hại, quả thật là tiểu lão hổ còn sót lại bên ngoài của ông ta - tóm lại là con của ông ta mới có thể lợi hại như vậy.

Cả đời chỉ thua dưới tay con trai, cũng không phải chuyện gì quá mất mặt.

Nghĩ trong lòng như vậy, trước khi đi, Trần Sóc thậm chí còn cười tủm tỉm định vỗ vai Mặc Viễn Ninh, kết quả lại bị anh không cảm xúc tránh ra, khuôn mặt tái nhợt có chút không ổn, thần sắc lãnh đạm.

Con trai ở bên ngoài lâu rồi, tóm lại vẫn còn lạnh nhạt, sau này dần dần bắt đầu thân mật là được.

Trần Sóc không để tâm, vẫn cười tủm tỉm mở cửa đi ra ngoài, trong lòng vẫn còn cân nhắc: nha đầu Tô gia kia đúng là có mắt không tròng, sau khi gả cho Tiểu Ninh còn đứng núi này trông núi nọ, tiểu tử Cố gia lấy cái gì ra so sánh mà vượt qua được Tiểu Ninh? Còn cả đám hạ nhân kia không biết làm việc hay sao? Để thân thể chủ nhân biến thành bộ dạng như vậy, nếu là ở Trần gia đã sớm đuổi việc tập thể rồi.

Tiễn người Trần thị về xong, Phương Hoành đặc biệt đến văn phòng Mặc Viễn Ninh xem anh thế nào.

Hắn không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cho dù đạo hạnh Mặc Viễn Ninh có sâu cũng không biết có chịu lỗ khi chống lại lão hồ ly tu luyện ngàn năm như Trần Sóc hay không.

Kết quả vào cửa, hắn liền thấy Mặc Viễn Ninh đứng trước sàn đá lớn, đưa lưng về phía hắn không nhúc nhích.

Trong ấn tượng của Phương Hoành, cho tới bây giờ, trước mặt người khác Mặc Viễn Ninh đều rất lịch sự, cẩn thận tỉ mỉ, giờ anh cởi áo khoác, vẻn vẹn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi và một lớp áo lót, một tay đút vào túi quần, cả người lộ ra uể oải và bất kham đến khó hiểu.

Văn phòng này trên danh nghĩa là của Tô Quý, cho niên khu vực làm việc của Mặc Viễn Ninh chỉ là một chiếc bàn công tác ở cạnh cửa.

Trên mặt bàn không lớn đặt một chồng tài liệu, tuy nhiên được sắp xếp vô cùng gọn gàng, không loạn chút nào.

Đây không phải là nét bút của thư ký Lý, là do Mặc Viễn Ninh tự mình phân loại sắp xếp.

Anh làm việc cho tới bây giờ đều nghiêm cẩn tận trách, lần này làm ra động thái lớn như vậy để đối phó với Trần thị, cho dù Phương Hoành theo bên cạnh hỗ trợ tham gia chút gì đó cũng hiểu được thật sự rất mệt mỏi, huống chi bản thân vừa vạch kế hoạch vừa thực hiện.

Giờ cuối cùng cũng lập được công lớn nhưng Phương Hoành không thấy anh có một chút cảm xúc vui sướng hay kích động nào.

Anh giống như làm việc hai năm, hoàn thành công việc nặng nề nhất, chỉ cần làm xong nhiệm vụ cuối cùng rồi giải thoát, không có cảm xúc gì khác.

Đã như vậy, vì sao phải tốn công tốn sức đối phó với Trần thị? Chỉ vì một xí nghiệp ô tô?

Nhưng tất cả Tô Khang đều là của Tô gia, vốn đã không còn liên quan gì đến Mặc Viễn Ninh.

Người đứng trước mặt hắn, Phương Hoành mặc dù bội phục nhưng không thể lý giải nổi.

Hắn thử hắng giọng mở miệng: “Trợ lý Mặc hôm nay có muốn tan tầm sớm về nhà nghỉ ngơi không?”

Giờ sắc mặt Mặc Viễn Ninh kém như vậy, bất cứ ai thấy anh cũng sẽ sợ anh đột nhiên khuỵu xuống.

Huống hồ Phương Hoành biết rõ vài tuần gần đây anh đều liên tục tăng ca, tuy sau khi tan tầm anh cũng sẽ tiếp tục làm việc, nhưng mấy ngày nay anh đều không thể tan làm đúng giờ.

Mặc Viễn Ninh đứng trước cửa sổ giờ mới quay đầu lại nhìn hắn một cái, anh nở nụ cười, trên môi còn mang một độ cong nhu hòa: “Không sao, đừng quan tâm đến tôi.”

Phương Hoành ngoại trừ công việc ra, bên ngoài không có quan hệ cá nhân gì với anh, cho dù nhắc nhở cũng chỉ là đạo nghĩa, anh đã không nghe, hắn liền cười cười đi.

Tiếp người của Trần thị vào buổi sáng, qua bữa trưa, Mặc Viễn Ninh vẫn làm việc trong phòng, Phương Hoành không biết anh đang làm gì, nhưng khi hắn tan tầm vẫn không thấy anh ra khỏi đó.

Mặc Viễn Ninh không giống như mọi hôm, để lái xe Phó Viễn đưa anh về, thực ra anh lại dặn Phó Viễn không cần đến đón mình, rồi mặc áo khoác, xách theo cặp công văn, xuống tầng đến ga tàu đi tàu điện ngầm.

Những ngày anh mới đến thành phố H cũng như thế này, ngày nào cũng đi xuyên qua dòng người, giả vờ như mình chỉ là một người dân đi làm bình thường, tầm thường, hối hả mưu sinh.

Thời gian đó không ngắn, khoảng chừng một năm, anh suýt thì quên hết quá khứ của mình, thậm chí không hề nhớ rõ cảm giác khi nổ súng nữa.

Thời gian một năm, đối với một sát thủ đẳng cấp như anh mà nói đã có thể đi quanh thế giới, hoàn thành vô số nhiệm vụ, làm huy hoàng thêm lý lịch, tăng thêm sắc thái truyền kỳ.

Nhưng thời gian một năm đối với một người mới vào giới kinh doanh mà nói, mỗi ngày đều làm việc từ chín giờ đến năm giờ, con số trước mặt thay đổi liên tục, còn có mấy lần thăng chức, nghe nói anh thăng chức nhanh đến mức khiến toàn bộ công ty chú ý, nhưng ở trong mắt anh cũng chỉ là thay đổi đời sống bần cùng mà thôi.

Vậy mà không ngờ anh có thể dừng lại tại thành phố này tận năm năm.

Năm năm này, anh thậm chí còn cưới vợ, sống cùng cô... cuối cùng còn yêu cô.

Dạ dày anh từ tối qua đã bắt đầu quặn không ngớt, dọc đường, anh không thể không tập trung tinh lực chú ý sự biến hóa xung quanh.

Cho đến khi anh nghe thấy một cô gái trẻ, thỉnh thoảng lại có một vụ trộm cắp xảy ra ở đầu đường.

Một người đàn ông đội mũ áo khoác cầm một cái túi xách xuyên qua dòng người chạy trốn, cô gái trẻ đuổi theo phía sau hắn, thoạt nhìn vừa mới đi làm về, khuôn mặt còn rất trẻ, cô tức giận hô to: “Hắn cướp túi của tôi, mau chặn hắn lại!”

Người đàn ông kia chạy đến hướng của anh, đọ sức cận thân vốn là sở trường của anh, anh gần như vô ý nhấc chân gọn gàng linh hoạt khiến người đàn ông đó trượt chân, thêm một cùi trỏ, triệt để khiến hắn mất năng lực phản kháng ngã lăn trên mặt đất.

Toàn bộ quá trình chỉ mất vài giây đồng hồ, cô gái kia một lát sau thở hồng hộc chạy tới, thấy tên trộm ngã dưới đất rên hừ hừ liền vội vàng nhặt túi xách rơi dưới đất của mình lên, lao đến nói cảm ơn anh: “Rất cảm ơn anh!”

Trước đó có lẽ cô ta đã báo cảnh sát, một chiếc xe cảnh sát dừng lại bên đường cách đó không xa, hai cảnh sát mặc đồng phục chạy tới.

Cô gái kia vẫn không ngừng cúi người nói cảm ơn với anh, có lẽ thấy cảnh sát, bản năng sinh tồn không muốn vào tù trỗi dậy, tên trộm nằm dưới đất cố gắng bò lên.

Hắn biết cảnh sát đang tới gần, trong đám người vây xem, người đàn ông chỉ đánh hai cái đã khiến mình ngã là khó chơi nhất, cho nên hắn không đứng dậy mà ác độc đánh một quyền dưới bụng anh.

Khoảng cách thật sự quá gần, anh lại bị cô gái bị trộm đồ làm phân tán tinh lực, phản ứng hơi chậm, chỉ tới trước khi nắm đấm tiếp xúc vào thân thể mới bắt tay che ở phần bụng yếu ớt, hơi có chút che chắn một đấm kia, thân thể cũng bị đánh lùi về phía sau nửa bước.

Đáng tiếc lần này tên trộm đã tính nhầm, cho dù anh bị đẩy ra, trong đám người vây xem cũng có những người khác, ba chân bốn cẳng đi lên, triệt để đẩy hắn ngã xuống lối đi bộ.

Cảnh sát cũng kịp thời đuổi tới, sau đó là một màn bắt tội phạm hỗn loạn.

Đám người ồn ào, vài người trong văn phòng làm việc gần đó vội vàng đi ngang qua cũng hơi dừng lại xem đã xảy ra chuyện gì.

“Anh làm sao vậy? Có máu!” Cô gái kia đột nhiên hoảng sợ kêu lên, cô thấy người đàn ông lưng thẳng trước mặt, trên môi đột nhiên phun ra máu tươi.

Nhưng anh chỉ dùng khăn tay đè xuống khóe môi, lát sau đã buông ra, máu thấm vào khăn tay rồi cầm trong lòng bàn tay.

Cô thấy anh vẫn khẽ che lấy khóe môi như cũ, anh đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng vỗ một cái, phảng phất như an ủi: “Không sao. Không cần quan tâm.”

Thanh âm kia rất nhẹ, trong thoáng chốc cô không nghe rõ, sau đó anh thu tay về, sống lưng vẫn thẳng tắp, nhẹ cười với cô một tiếng rồi xoay người rời khỏi.

Vì vừa rồi có đánh nhau, người tụ tập lại đây ngày càng nhiều, bóng dáng anh liền biến mất vào dòng người.

Chỉ để lại cô gái kia còn hoảng sợ chưa biết anh đi về hướng nào.

Tình trạng sức khỏe anh nhất định không tốt, nếu không sẽ không bị một đấm vào bụng khiến nôn ra máu.

Lúc này bất cứ ai cũng muốn tích cực xin giúp đỡ, để người khác hỗ trợ gọi điện thoại cấp cứu. Nhưng anh lại như không chút để tâm, chỉ lau vết máu đi rồi rời khỏi.

Lại còn an ủi người khác, anh nói “Không cần quan tâm.”

Cô không hiểu tại sao, cảm thấy trong nháy mắt, cô đột nhiên hiểu ý của anh, anh nói “Không cần quan tâm”, vì anh cho rằng mình không đáng được quan tâm.

Không ai quan tâm anh có bị thương hay không, thậm chí không ai quan tâm đến sống chết của anh, thời gian lâu như vậy, chính anh cũng sẽ cảm thấy, mình có lẽ không đáng được quan tâm.

Bất kể là tâm trạng của anh hay ý nguyện của anh đều không có ý nghĩa, không có người chú ý, cũng không có người quan tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.