Edit: Vân Du
Tô Quý nghĩ, cô không thể lại lừa mình dối người nữa, cô yêu Mặc Viễn Ninh, yêu hơn bất cứ ai.
Nếu không cô sẽ không hết lần này đến lần khác hạ quyết tâm rời xa anh, rồi lại hết lần này đến lần khác tốn công vô ích.
Cô tự thuyết phục mình, chỉ vì cô quá mê luyến cơ thể anh, mới tiếp tục dây dưa cùng anh, thật ra cô sợ mất anh hơn bất kỳ ai.
Lúc anh ngất trong ngực cô, cô thậm chí chẳng muốn thứ gì cả, qua nhiều năm như vậy, gia đình, người thân, giàu có, sự nghiệp... Cái gì cũng không cần, chỉ cần có anh là tốt rồi.
Trong giây phút đó, người ta sẽ ích kỷ tới cực hạn, cô ích kỷ, cô có thể từ bỏ tất cả, chỉ trừ anh.
Cô cũng cảm thấy kỳ quái, sao cô lại yêu một người như vậy?
Lai lịch anh không rõ ràng, dối trá, tâm địa, lạnh lùng, không giữ lời hứa, còn hi vọng cô có thể tin anh vô điều kiện.
Xe cứu thương chẳng mấy chốc đã tới, thật ra Tô Quý căn bản không biết, cô chỉ cứng nhắc ôm anh, mãi đến khi có người đưa anh đi rời khỏi vòng tay cô.
Cô vẫn không chịu buông anh ra, mờ mịt ngồi một bên trên xe cứu thương, bác sĩ ở bên cạnh nói cô hỗ trợ nâng đầu bệnh nhân để đề phòng máu sặc lên khí quản, cô liền dè chừng nâng đầu anh.
Anh vẫn chưa tỉnh lại, cô cẩn thận dùng ngón tay lau vết máu sắp khô trên môi, nước mắt không ngừng rơi xuống gương mặt tái nhợt của anh.
Có lẽ nhìn cô rất thương tâm, y tá vừa nhìn số liệu trên dụng cụ, vừa nói với cô: “Đừng lo lắng, tạm thời không còn nguy hiểm đến tính mạng.”
Chỉ là không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lời không cần lo lắng mà nói, sao cô lại cảm thấy đau lòng như vậy?
Một câu an ủi kết quả lại hoàn toàn ngược lại, nước mắt cô càng nóng hổi, dường như khóc không thành tiếng, vì cô không dám khóc lớn tránh cơ thể chuyển động, cô mới miễn cưỡng chịu đựng.
Y tá cũng đã gặp nhiều người bệnh, thấy nhiều người như cô, biết rõ áy náy, nên chỉ chuyên tâm nhìn dụng cụ, không nói chuyện với cô nữa.
Hiện tại đúng vào giờ cao điểm, trên đường đi không được thông thoáng, lúc đến bệnh viện, Tô Quý cảm thấy sắc mặt người trong ngực mình đã tái nhợt, thậm chí lộ ra màu xanh nhạt.
Bác sĩ nhìn chằm chằm các loại trị số trên dụng cụ, gọi điện về để bệnh viện chuẩn bị giải phẫu.
Lần trước Mặc Viễn Ninh bị xuất huyết dạ dày, lúc Tô Quý đưa anh đến, anh vẫn còn giữ tỉnh táo, hơn nữa cũng không cần phải giải phẫu.
Giờ năm tháng sau, bệnh đã nghiêm trọng đến mức cần giải phẫu ngay lập tức, cô cảm thấy sợ hãi, giọng nói run run hỏi bác sĩ: “Là bệnh gì vậy, tại sao phải giải phẫu?”
Bác sĩ nhìn cô một lát, đại khái cho rằng cần phải giải thích với người đối diện một chút, liền nói: “Nhìn như vậy là chảy máu dạ dày không phải ngày một ngày hai, cô nhìn lượng máu chảy và tình hình hôn mê của người bệnh mà xem, tỷ lệ cần giải phẫu rất lớn.”
Ông ta nói xong, còn bổ sung một câu: “Chuẩn bị tâm lý thật tốt, tôi sẽ lập tức để cô ký đơn đồng ý.”
Nghe xong một tràng, Tô Quý đã không dám nói thêm gì nữa, chỉ có thể không ngừng vuốt ve đôi má Mặc Viễn Ninh, hi vọng có thể giảm nhẹ chút sợ hãi.
Nhưng anh vẫn vô tri vô giác, chẳng những không thể như trước, mỉm cười trấn an cô, thân thể lại càng ngày càng lạnh.
Giống như bác sĩ nói, xe cứu thương vừa đến bệnh viện, lập tức đã có nhân viên y tá vây quanh, đưa thẳng Mặc Viễn Ninh đến phòng giải phẫu.
Tô Quý chỉ có thể đứng bên ngoài, bị chặn lại, họ nói cô chỉ cần chờ ở bên ngoài.
Quản gia Tôn đi theo cùng cô, Tô gia luôn giúp đỡ bệnh viện này, còn giữ một ít cổ phần, trên đường đến bệnh viện, quản gia Tôn đã gọi điện cho bệnh viện, vì vậy mọi chuyện đã xong xuôi, không cần Tô Quý phí tâm tư.
Nhưng trước khi làm giải phẫu cần ký đơn xác nhận đồng ý, cần chữ ký của người thân trong nhà, lúc bác sĩ hỏi cô có quan hệ gì với người bệnh, Tô Quý cúi đầu: “Tôi là vợ anh ấy.”
Cô biết rõ Mặc Viễn Ninh ở thành phố H không có người thân, cũng biết tình trạng của anh không tốt, nhưng vẫn nhẫn tâm hờ hững với anh.
Nhìn chữ ký trên tờ đơn, bác sĩ rõ ràng có chút ý kiến, muốn nói lại thôi, chỉ nói: “Quan hệ vợ chồng dù lãnh đạm cũng nên chú ý đến sức khỏe đối phương, nếu không sau này lại hối hận.”
Mặc Viễn Ninh bị đau dạ dày, năm tháng nay lại chuyển biến xấu nghiêm trọng, bệnh dạ dày vốn là bệnh nhà giàu, cần dốc lòng điều dưỡng, còn phải giữ tâm trạng khoan khoái dễ chịu.
Giờ phiền nhất không phải lúc giải phẫu mà là khôi phục sau giải phẫu, chỉ sợ nhiều năm nữa vẫn phải chú ý cẩn thận.
Cho nên bác sĩ cũng không tính dọa dẫm.
Tô Quý gật đầu, cô biết bác sĩ này có thể không phải là người mổ chính cho Mặc Viễn Ninh, nhưng vẫn nhịn không được khẽ cầu khẩn: “Làm ơn hãy cứu chữa thật tốt cho chồng tôi.”
Bác sĩ nhìn vẻ mặt hồn bay phách lạc của cô, nhẹ gật đầu: “Chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Thời gian giải phẫu không ngừng, đợi đến khi Mặc Viễn Ninh ra khỏi phòng giải phẫu chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt đã là đêm khuya rồi.
Tô Quý muốn cầm chặt tay anh đến cỡ nào, hôn lên đôi má không còn huyết sắc, nhưng lại chỉ có thể nhìn anh từ cửa kính.
Cô không soi gương nên cô không biết giờ phút này mặt cô cũng tái nhợt, đôi mắt sưng đỏ.
Quản gia Tôn vẫn ở bên cô, sợ cô khuỵu xuống, liền nói: “Tiểu thư, cô nghỉ ngơi một chút trước đi, Mặc tiên sinh vẫn còn thuốc mê, đêm nay sẽ không tỉnh đâu.”
Tô Quý nghe xong mím nhanh môi lại, trong lòng chua xót.
Năm đó lúc Tô Vĩ Học bệnh nặng, cô cũng là người giám hộ lo lắng nhìn ba mình bên trong, nhưng khi đó còn có Mặc Viễn Ninh ở bên cô.
Cô nhớ khi đó anh vừa chạy qua chạy lại bệnh viện và công ty, vô cùng mệt mỏi, cũng không nỡ để cô ở bệnh viện một mình lo lắng sợ hãi.
Giờ người nằm bên trong lại đổi thành anh, không còn ai để cô dựa vào.
Cuối cùng cô lắc đầu: “Tôi không sao, tôi ở đây được rồi.”
Trải qua cảm xúc phập phồng lo sợ, lại không dám chợp mắt suốt một đêm, Tô Quý vốn cũng không phải người có thể chất đặc biệt tốt, sau đó cũng có chút choáng váng đầu.
Cũng may tình hình Mặc Viễn Ninh sau khi phẫu thuật cũng không tệ, mấy giờ sau đã được chuyển ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, đưa vào phòng bệnh VIP đã được chuẩn bị từ trước.
Phòng bệnh đó thuận tiện hơn rất nhiều, chẳng những có y tá chuyên trách, còn có phòng khách và phòng nghỉ.
Nhưng dù có thể nghỉ ngơi, Tô Quý cũng không dám rời khỏi giường bệnh, cuối cùng cô cũng được cầm chặt tay anh, dùng ngón tay nhẹ nhàng miêu tả lại khuôn mặt anh lúc ngủ say.
Quản gia Tôn xoay người, lúc ông quay đầu lại đã thấy cô ngồi bên cạnh giường bệnh, tựa đầu lên chăn ngủ lặng yên không một tiếng động, trong tay còn nắm chặt bàn tay anh.
Ông im lặng thở dài trong lòng, cầm một chiếc chăn lông, nhẹ nhàng đắp lên người Tô Quý, nhẹ nhàng rời khỏi.
Mặc Viễn Ninh đã không còn nhớ rõ, anh đi tàu điện ngầm như thế nào về tới Tô gia.
Tô gia còn cách ga tàu điện ngầm một đoạn ngắn, anh từng bước đi về, cũng không cảm thấy quá mệt mỏi.
Sau chuyện xảy ra, anh cho rằng nhất định là lỗi của anh, dạ dày đau đến chết lặng, khả năng đã chảy chút máu, nên trạng thái không tốt.
Thật ra một tuần nay anh có thể cảm thấy được, dạ dày khả năng đã chảy máu nhiều lần.
Buổi tối anh sẽ không ăn vào được bất cứ thứ gì, cho dù miễn cưỡng ăn hết, nửa đêm cũng sẽ nôn ra, càng thêm phiền toái, cho nên anh tận lực tránh trở về vào lúc ăn tối, để cô đỡ mất kiên nhẫn khi nhìn thấy.
Nhưng tình hình vẫn không quá nghiêm trọng, mỗi ngày sáng sớm, anh vẫn có thể rời giường đúng giờ, làm từng bước bắt đầu một ngày làm việc, vậy là đủ rồi.
Có lẽ một đấm ở ga tàu tổn thương lớn ngoài dự liệu của anh, cho dù anh đứng trước mặt cô miễn cưỡng nói mấy lời, cũng phải đè huyết khí trong cổ.
Cho nên cuối cùng có lẽ anh vẫn thất thố, mềm yếu trước mặt cô, để cô thấy bộ dạng không thể chịu đựng nổi của mình.
Sau khi anh mất đi tri giác, cả người như phiêu bạt ở một vùng không trung trắng xóa.
Anh biết rõ hẳn là mình đang ngủ, nhưng anh nghe thấy được giọng nói đang gọi anh.
Mang theo hoảng loạn, lại mang chút bi thương chờ đợi, vẫn luôn không ngừng gọi tên anh.
Gọi anh làm gì thế? Mặc Viễn Ninh chỉ cảm thấy nghi hoặc.
Anh cũng là người không thể thay thế phải không?
Người anh yêu, người anh mong chờ, mới là người không thể thay thế, giống như Tiểu Nguyệt đối với anh, anh không buông tay được, cũng không quên được, nên cô không ai có thể thay thế được.
Nhưng không giống anh, Tô Quý nếu như không tìm thấy anh, đại khái cô cũng sẽ tìm được một người đầy đủ tài giỏi, giúp cô quản lý Tô gia.
Trần Sóc không nhận anh làm con, ông ta cũng có con của mình, cho dù không ưu tú bằng anh, nhưng đó vẫn là con của ông ta, bởi vì ông ta đã tận mắt nhìn họ lớn lên, tình cảm nhất định thân thiết hơn rất nhiều.
Không như anh, Trần Sóc dẫn anh về nhà, nhất định lúc nào cũng sẽ đề phòng anh cắn trả, lao tâm lao lực.
Cho dù là tổ chức, sau khi anh rời đi, cũng có rất nhiều nhân vật mới ưu tú, kích động muốn thay thế vị trí của anh.
Họ không nhất định phải cần anh, vậy anh trộm chút thời gian lười một chút, cũng không có gì là không thể phải không?
Ở đây hoàn toàn trắng xóa, hai bàn tay trắng trong mơ, anh cảm thấy tất cả đều rất tốt, không cần suy nghĩ gì, cuối cùng cũng không cần cố gắng trở về đối phó với ai, hoặc đáp lại chờ mong của ai, nhẹ nhõm tự tại.
Nhưng rốt cuộc vẫn có một lực gì đó, dẫn dắt đầu ngón tay anh, kiên trì kéo anh ra ngoài, anh muốn tránh thoát, nhưng cảm giác vẫn nặng chịch không ra.
Mặc Viễn Ninh mở to mắt trong bệnh viện, thấy ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào mới dần dần khôi phục lại thần trí.
Anh cụp mắt xuống, nhìn thứ gì đó trên ngón tay từ đầu đến cuối không thể tháo ra, là một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh, năm ngón tay thu lại cẩn thận nắm tay anh, sau đó anh nhìn dọc theo cánh tay lên, anh liền thấy Tô Quý đang ngủ ở giường bệnh.
Sắc mặt cô cũng tái nhợt, nhíu chặt lông mày ghé vào mép giường, dường như trong mơ cũng lo lắng chuyện gì đó, đôi môi mím lại.
Anh cứ như vậy cụp mắt xuống nhìn cô một lúc, cũng không có ý định rút tay khỏi cánh tay đã cứng ngắc từ lâu của cô.
Anh giương mắt nhìn trần nhà phòng bệnh màu trắng, vừa cố gắng chịu đựng đau đớn từ miệng vết thương phần bụng sau khi giải phẫu, vừa nghĩ, Tiểu Nguyệt quả nhiên chẳng hiểu cách chăm sóc người khác. Yết hầu anh đều là vị máu hết rồi.