Chưa Từng Nói Yêu Em

Chương 43: Chương 43




Edit: Vân Du

Mặc Viễn Ninh vừa tỉnh lại, Tô Quý liền phát hiện ra điều này, lúc anh đang còn hôn mê, cô chỉ lo ngủ, không chăm sóc tốt cho anh.

Tâm trạng Tô Quý không phải chỉ sa sút một chút, lúc cô đút nước cho Mặc Viễn Ninh uống, cô mở to đôi mắt, cẩn thận từng li từng tý y hệt như tân sinh viên sinh vật học lần đầu tiên bước vào phòng thí nghiệm.

Hiện tại, thức ăn lỏng Mặc Viễn Ninh cũng không thể uống, chỉ có thể uống nước để nhuận hầu, anh nói Tô Quý dùng ống hút, uống được hai phần, anh liền nghiêng đầu biểu thị không uống được nữa.

Chỉ là một chút nước vẫn không đủ để yết hầu khát khô hoàn toàn thoải mái, anh liền nhíu lông mày lại ho hai tiếng, ho khan sẽ tác động đến vết mổ dạ dày, vì vậy anh nhíu mày chặt thêm một chút, môi mỏng cũng lặng lẽ mím.

Tô Quý đau lòng nhưng hết lần này đến lần khác không làm gì được, chỉ có thể dùng khăn bông thấm chút nước lau đôi môi hơi khô nứt của anh: “Cố gắng một chút, hai ngày nữa là ổn rồi.”

Thật ra cô cũng không chắc hai ngày nữa có ổn không, chỉ có điều thấy anh vô cùng đau đớn, cô nhịn không được muốn dụ dỗ anh một chút.

Nhưng Mặc Viễn Ninh hình như không cảm kích, anh nhìn cô, dừng một lát rồi mở miệng: “Tô tổng sao lại ở đây?”

Anh tỉnh lại sau cơn hôn mê, giải phẫu làm giảm sức khỏe đáng kể, âm thanh phát ra chẳng những trầm thấp mà còn lộ ra giọng khàn khàn.

Tô Quý nghe xong càng thêm đau lòng, ngữ khí anh có chút lãnh đạm, cô không thể không nghe, nhưng cũng không quan tâm, khẽ nói: “Viễn Ninh, em xin lỗi... Khiến anh chịu khổ cực như vậy.”

Trước kia bất kể khi nào, Mặc Viễn Ninh vẫn luôn bao dung với Tô Quý, dù cô có đuổi anh khỏi Tô gia, sau đó liên tiếp châm chọc khiêu khích, anh cũng không nổi giận với cô, lúc nào cũng nói chuyện rất dịu dàng.

Nhưng bây giờ tất cả kiên nhẫn của anh như mất hết, vẻn vẹn chỉ có lạnh lùng cong khóe môi, ánh mắt thậm chí không đặt trên người cô: “Đâu có.”

Tô Quý cho rằng anh đang có bệnh nên không bình tĩnh, hơn nữa tinh thần vẫn rất kém, cho nên cô không để ý, vẫn nhẹ giọng khuyên anh nghỉ ngơi một chút, cẩn thận chăm sóc anh.

Lần này Mặc Viễn Ninh hết ngủ rồi tỉnh, mãi đến hai ngày sau mới chính thức tỉnh táo.

Tô Quý lúc này chưa thấy anh thoát khỏi nguy hiểm sẽ không đi đâu cả, cô ở bệnh viện cả ngày cùng anh, buổi tối sẽ ngủ ở phòng ngủ trong phòng bệnh, đồ ăn đều do quản gia Tôn mang từ nhà tới.

Dường như mỗi lần Mặc Viễn Ninh mở mắt đều có thể thấy dáng hình cô, nhưng anh vẫn không mỉm cười với cô.

Trước khi ngất đi anh có dáng vẻ tươi cười, nhưng dường như đó là dịu dàng cuối cùng anh cho cô, sau khi anh tỉnh dậy lần nữa, liền biến thành một người xa lạ lạnh lùng.

Tô Quý không phải không phát hiện ra sự thay đổi này, nhưng cô không biết phải ứng đối như thế nào.

Chiều hôm đó cô đã tuyệt vọng ôm cơ thể lạnh ngắt của anh, thừa nhận cô còn yêu anh, vì vậy cô đã hạ quyết tâm. Lúc này đây, cô muốn đối xử thật tốt với anh, cố gắng yêu thương anh, không thể để một mình anh âm thầm chịu đựng bệnh nặng như vậy.

Cô nhớ lại quãng thời gian năm tháng sau khi họ ly hôn, đột nhiên nhận ra, trong khoảng thời gian đó họ đã phân phân hợp hợp mấy lần, mà người liên tục lặp lại, là cô.

Mỗi lần cô quyết tâm dâng trào hoặc thái độ buông lỏng, Mặc Viễn Ninh đều chấp nhận cô vô điều kiện, dù cô có thay đổi nhiều lần, nói những lời lạnh nhạt với anh, anh cũng vẫn mỉm cười thừa nhận.

Người vẫn luôn thay đổi là cô, trong năm tháng này, anh vẫn dịu dàng bao dung với cô, giống như bốn năm họ từng ở bên nhau.

Cho nên một khi anh không dễ dàng tha thứ cho cô, không dùng ánh mắt nhu hòa bao trùm lấy cô, cô không biết nên phản ứng như thế nào.

Ngoại trừ thái độ lãnh đạm bên ngoài, những phương diện khác Mặc Viễn Ninh đều khá bình thường.

Anh phối hợp trị liệu, bệnh dạ dày rất tra tấn người, huống hồ anh còn nghiêm trọng đến mức phải làm giải phẫu trị liệu loét dạ dày.

Lúc không thể ăn được, anh không hề rên một tiếng mà chỉ nhẫn nại chịu đựng vết mổ và cơn đau dạ dày. Đợi đến khi có thể ăn thức ăn lỏng, anh lại không nói một tiếng mà nuốt chất lỏng hỗn hợp không ngon lành đó.

Y tá trong phòng bệnh đều nói với Tô Quý, chưa có người bệnh nào dễ chăm sóc như anh, cũng chưa có ai tích cực trị liệu như anh.

Nhưng anh thật sự quá yên lặng, chờ khi tinh thần anh tốt hơn một chút, Tô Quý liền có ý đồ nói chuyện trêu chọc anh.

Anh không phải người tích chữ như vàng, nhưng mấy ngày nay Tô Quý thường nói ra một tràng dài, anh mới lạnh lùng trả lời một hai tiếng, trong giọng nói còn lộ ra mệt mỏi.

Lần này Tô Quý cố gắng kể một tiết mục hài lịch sử xem trên mạng, cô ra sức miêu tả, hi vọng có thể khiến anh cười.

Nhưng thần sắc Mặc Viễn Ninh chỉ lạnh lùng nghe, cuối cùng hơi cong khóe môi nói: “Buồn cười thật đấy.”

Đó căn bản không phải dáng vẻ tươi cười, cùng lắm chỉ là miễn cưỡng qua loa mà thôi.

Tô Quý cuối cùng nhịn không nổi uất ức, mấp máy môi nhìn anh, nói liền ra một hơi: “Viễn Ninh, em biết anh cảm thấy phải chịu nhiều oan ức, em không đủ quan tâm anh, cũng làm tổn thương anh rất nhiều. Nhưng giờ em thật sự hi vọng có thể đền bù tổn thất cho anh, em biết trong lòng anh có lẽ đang mâu thuẫn, cảm thấy sự đền bù này của em không đủ... Em thật sự có thể cho anh nhiều hơn nữa, anh đừng như vậy có được không? Em sẽ cảm thấy rất sợ.”

Anh chăm chú nghe cô nói xong, ánh mắt rõ ràng mờ mịt trong chốc lát, độ cong trên môi lớn hơn một chút: “Tiểu Nguyệt, em hi vọng anh tiếp tục đối xử với em như trước sao?”

Anh chịu gọi cô là “Tiểu Nguyệt”, cũng chịu cười với cô, cô lập tức như tỉnh táo tinh thần, liền vội vàng gật đầu, cướp lời: “Viễn Ninh, bây giờ tình hình sức khỏe anh không tốt, em sợ nếu trạng thái tinh thần anh không tốt sẽ không có lợi cho việc hồi phục.”

Cô cố gắng khuyên bảo như vậy, một mặt đương nhiên hi vọng anh có thể mau chóng khỏe lại, bất kể là sức khỏe hay tâm lý, một mặt cũng cảm thấy muốn người vĩnh viễn dịu dàng kiên nhẫn với cô trở về - hiện tại, anh thật sự có chút lạ lẫm, khiến cô vô thức cảm thấy sợ hãi.

Anh chỉ cong khóe môi nhìn cô, chốc lát sau liền nói: “Nếu em nhất định yêu cầu như vậy, anh cũng không thể không làm.”

Anh vốn là sát thủ toàn diện nổi danh, chỉ cần nhiệm vụ cần, anh có thể ngụy trang thành bất cứ kẻ nào: thư sinh nghiêm cẩn, lãng tử đa tình, tinh anh cấm dục, thanh niên mẫn cảm... Với anh mà nói, hoàn toàn chuyển đổi tính cách chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Cho nên, anh lại biến trở về là “Mặc Viễn Ninh”, cũng không phải chuyện không thể.

Huống hồ cái người “Mặc Viễn Ninh” này cũng không phải giả, đây chỉ là chính anh thích ứng bình thường với quy luật xã hội mà thôi. Sau khi thoát ly tổ chức, anh không để mình “sắm vai” bất cứ kẻ nào nữa.

Tự do như thế không dễ, anh đã nhẫn tâm tiêu xài thế nào vậy?

Cho nên anh tận lực dùng con người thật nhất của mình để đối mặt với thế giới, mặc kệ người khác có tin hay không, “Mặc Viễn Ninh” đó hoàn toàn là bản thân anh, hỉ nộ ái ố, đều là anh.

Anh suy nghĩ một chút, quyết định vẫn tận lực nói những điều Tô Quý có thể nghe hiểu được cho cô biết, vì vậy anh mang theo dáng vẻ nhu hòa như lúc trước, chậm rãi nói: “Tiểu Nguyệt, sở dĩ em hận anh, hơn nữa cảm thấy không thể đón nhận anh, đại khái có ba nguyên nhân:

“Thứ nhất, em cảm thấy anh không rõ lai lịch, thân phận lại chỉ là giai cấp có tiền lương bình thường, cho nên em cảm thấy anh và em kết hôn, anh rất có thể có mưu đồ với tài sản Tô gia.”

Tô Quý không hiểu sao anh đột nhiên nói những điều này, trực giác khiến cô cảm thấy sợ hãi, liền ngồi thẳng lên định chen vào nói gì đó, nhưng lại bị đôi mắt trấn tĩnh của anh nhìn chăm chú, không thể động đậy.

Vì vậy, cô chỉ có thể nghe anh dùng ngữ khí dịu dàng này nói tiếp: “Thứ hai, em nghi ngờ tai nạn xe của Tô Hòa có liên quan đến anh, tuy không có chứng cứ trực tiếp chính xác hung thủ là anh, nhưng qua thái độ của Tô Hòa, còn cả động cơ bên trên mà nói, người có khả năng đáng nghi nhất là anh. Thậm chí ngay sau khi Cố Thanh Lam bị tai nạn, người em nghi ngờ có phải là anh?”

“Thứ ba, em hận anh thấy em chết mà không cứu trong căn hầm đó, em cảm thấy anh cố ý dung túng cho tội phạm làm tổn thương em... Nếu như anh không đoán sai, đây đại khái là khúc mắc em quan tâm nhất.”

Mỗi khi nói hết một câu, anh sẽ dừng lại một lát, sau khi nói xong, anh lại dừng một hồi, mới cười cười: “Tiểu Nguyệt, chỉ dựa vào ba điểm này, em có đầy đủ lý do để oán hận anh. Thời điểm anh mới phát hiện em hạ độc anh, cương quyết đuổi anh khỏi Tô gia, anh còn có chút khó hiểu, hơn nữa muốn nghĩ cách cứu vãn. Nhưng sau đó anh phát hiện, em căn bản không có tín nhiệm với anh, cho nên bất kể anh có nói như thế nào, anh có làm gì, đều chỉ khiến ngăn cách giữa chúng ta ngày càng sâu.”

Tô Quý ngồi trước mặt anh lắng nghe, cô vẫn nhìn vào mắt anh, muốn tìm trong đó một dấu vết không bình tĩnh, nhưng cô tìm không thấy.

Đôi mắt anh thâm sâu, tia sáng vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh như một giếng cổ không có sóng, bất cứ gợn sóng nào cũng không tác động được đến tâm trạng của anh.

Cô cũng biết anh nói đã cực kỳ khách khí, dụng tâm của cô, thật ra còn kinh khủng hơn: Cô chỉ vì thân phận và xuất thân của anh, liền đem hết mọi âm mưu đổ lên người anh.

Một đứa bé cô nhi, ở rể Tô gia, có chuyện gì không làm được hay sao?

Cho tới bây giờ cô chưa từng thế, bởi vì cô khá dè dặt, cũng không quá ác độc, còn thể hiện cô không có gia giáo. Nhưng cô cho rằng như vậy, hơn nữa còn thông qua nhiều phương thức biểu đạt ra.

Mặc Viễn Ninh chưa từng làm rõ trước mặt cô, nhưng anh cũng biết, càng băn khoăn đến cảm nhận của người khác, người không muốn nói ra những điều làm người khác khó chịu, vẫn là anh.

Cô cuối cùng cũng hiểu rõ tại sao vừa rồi cô lại vô thức sợ hãi - anh nói trắng những chuyện này ra trước mặt cô, cô không thể giả vờ như không có gì xảy ra.

Nước mắt cô lặng lẽ trượt xuống, chảy qua hai gò má lạnh như băng của cô.

Mặc Viễn Ninh vẫn nhìn cô, không dừng lại: “Chuyện cho tới nước này, anh có thể nói thẳng với em một phần sự thật, anh tiến vào Tô gia, hoàn toàn chính xác có mưu đồ, nhưng mưu đồ của anh không phải tài sản Tô gia, cũng không phải tính mạng Tô Hòa.”

Cuối cùng anh bật cười một tiếng, trong tiếng cười này mang theo một cảm xúc khác, đó là một loại tự nhiên và cách biệt cô cảm thấy rất lạ lẫm: “Nói thật, những thứ đó với anh mà nói, không có bất cứ ý nghĩa gì.”

Dù sao anh vẫn chưa hồi phục, nói một lần nhiều như vậy, đằng sau thanh âm khó tránh khỏi có chút yếu ớt: “Trong bốn năm nay, anh phạm không ít sai lầm, trong đó sai lầm lớn nhất chính là lúc em bị thương không thể cứu em ngay lúc đó... Nếu như lại có chuyện như vậy, anh nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào ngăn cản chuyện đó xảy ra lần nữa.”

Tô Quý nghiêng đầu lau nước mắt trên mặt, ngẩng đầu định nói chuyện, lại bị ánh mắt ôn hòa của anh ngăn cản.

Anh như nhất định phải nói xong những lời này, nhìn cô lạnh lùng mỉm cười: “Em không cần vì anh mà tự trách mình, đây không phải lỗi của em.”

Anh như nói ra một sự thật không thể sửa đổi, không có cảm giác tổn thương, chỉ có cảm giác tiếc nuối nhàn nhạt không thể nhận ra: “Tiểu Nguyệt, em chỉ không yêu anh mà thôi, cũng chẳng có gì sai.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.