Sau đó anh càng nói, Tô Quý dường như khóc không thành tiếng, càng không dám nói ra những câu như “Anh có thể đối xử với em như lúc trước được không?” ra khỏi miệng.
Cô biết rõ nếu cô yêu cầu như anh, anh sẽ miễn cưỡng nghe theo mệnh lệch của cô... Chuyện cho tới nước này, cô còn tư cách gì miễn cưỡng anh.
Nói xong, Mặc Viễn Ninh trở về trạng thái trầm mặc ít nói một lần nữa.
Vài ngày sau khi bắt đầu ăn thức ăn lỏng là lúc gian nan nhất, vị trí loét còn xuất hiện tình trạng chảy máu nhiều lần.
Sau khi xảy ra tình trạng đó, đôi khi anh có thể nôn ra, thậm chí nôn ra chút máu. Ngay cả như vậy, vì mau chóng khôi phục chức năng dạ dày, bác sĩ vẫn đề nghị thử ăn uống như cũ.
Thỉnh thoảng anh buồn nên, cúi người bên giường nôn ra rồi lại kiên cường nuốt nước canh xuống, anh ăn không nhiều lắm, sau khi nôn xong, thường thường chỉ thấy dịch dạ dày màu vàng nâu.
Vì không muốn ảnh hưởng đến miệng vết thương, anh cố nén không phát ra tiếng vang quá lớn, vì vậy, chỉ thấy thân thể và vai anh có chút rung rung, mồ hôi tuôn ra ướt hết áo bệnh nhân.
Tô Quý đau lòng không chịu nổi, chỉ có thể dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán cho anh, vịn bờ vai anh, cố gắng hết sức làm anh thoải mái một chút.
Lần trước anh nằm viện vì chảy máu dạ dày, sau đó bệnh viện phản hồi bệnh tình lại tái phát, bệnh nhân liên tục nôn ra máu mấy lần.
Khi đó cô căn bản không ở bệnh viện, sau khi nghe xong cũng không để trong lòng, đến bây giờ cô mới biết, vài câu nói hời hợt nói ra, anh đã một mình ở bệnh viện chống cự với bao nhiêu đau đớn.
Cô thực ra đối xử với anh không tốt, bất kể là lúc trước khư khư cố chấp hạ độc anh hay sau đó nhẫn tâm để anh bị bệnh không quan tâm, đều rất nhẫn tâm.
Lúc cô nhìn anh chịu khổ sở sẽ không khống chế nổi muốn ôm anh thật chặt.
Đỡ anh vừa mới nôn xong, anh như mất nước nằm xuống giường bệnh, vuốt mồ hôi hai bên mai, cô cúi đầu khẽ hôn lên gò má tái nhợt của anh: “Viễn Ninh, không sao rồi.”
Bây giờ anh không hề có thái độ phản ứng quá lớn vời những lời cô nói, nghe cô nói vậy, anh chỉ nghiêng đầu nhìn cô, nhẹ nhàng cong khóe môi dưới, nhắm mắt lại.
Tô Quý đã có chút quen với sự lãnh đạm của anh, tình tình đại tiểu thư vô vị trước kia cô đã không dám dùng từ sớm.
Vài ngày sau, quản gia Tôn đưa bữa tối đến cho họ, ông đứng bên ngoài nhìn tiểu thư nhà mình.
Bên ngoài phòng VIP có rất ít người, cho nên cô đang đứng đối diện với lớp gạch men trang trí có thể soi được, cố gắng luyện tập gì đó.
Quản gia Tôn bất động thanh sắc đi vào, nhưng chỉ thấy cô điều chỉnh thần sắc nghiêm túc, ngữ khí trong miệng hoàn toàn thay đổi nói ra đúng một câu: “Viễn Ninh.”
Lại không có tiếng của anh, cô cứ như vậy lặp lại tên anh với lớp gạch tráng men.
Quản gia Tôn ho một tiếng, Tô Quý cảm thấy có người, cũng không bị giật mình, ngược lại quay đầu hỏi ông: “Bác Tôn, cháu gọi như vậy được không?”
Từ nhỏ đến lớn, Tô Quý vẫn gọi quản gia Tôn là bác, ở sâu trong lòng cô đã đối xử với ông như người nhà, sự thật cô yêu Mặc Viễn Ninh cũng sớm bị ông phát hiện, cho nên cô dứt khoát hỏi ý kiến của ông.
Cô gọi có chỗ nào không ổn? Bất kể điều chỉnh âm độ ôn tồn như thế nào, từng tiếng gọi khẽ mang theo thâm tình, chỉ cần không phải kẻ đần đều sẽ nhận ra.
Quản gia Tôn dừng một chút, mấy hôm nay ông đã nhìn rất nhiều, cuối cùng cảm thấy mình có lẽ nên buông một chút thành kiến xuống, vì vậy liền nói: “Tiểu thư... Đêm đó sau khi cô say rượu trở về, là tôi đã nhờ Mặc tiên sinh đến an ủi cơ. Không biết cô có nhớ hay không, nhưng người đó, là Mặc tiên sinh.”
Chuyện xảy ra đêm đó, ông vốn định cả đời này sẽ không chủ động nói ra, dù Tô Quý hiểu lầm, dù Mặc Viễn Ninh ôm hận.
Nhưng hôm nay ông đã hiểu rõ, chuyện liên quan giữa hai người, chỉ e không phải một hai câu nói, thậm chí một hai hiểu lầm có thể cắt đứt.
Tô Quý sững sờ, cô thật sự không nghĩ gần đây người không nhiều lời như quản gia Tôn sẽ chủ động giải thích chuyện này với mình, nhưng cô lập tức hiểu ra, đây là sự ủng hộ của ông với cô và Mặc Viễn Ninh.
Cô cười cười: “Cháu biết rõ... Ngoài anh ấy ra, không có ai ôm lại khiến cháu yên tâm như vậy.”
Mặc Viễn Ninh với cô mà nói, vĩnh viễn đều tồn tại mâu thuẫn như vậy: cô hận anh, nhưng bất kể thế nào cũng không muốn rời xa anh. Cô yêu anh, rồi lại hận những bí mật anh giữ kín như bưng kia.
Cho dù anh có làm tổn thương đến những người thân của cô, cô vẫn có thể yên giấc trong lồng ngực anh.
Bản năng của cô cho cô biết, anh thật sự sẽ không làm tổn thương cô.
Quản gia Tôn trầm mặc, đối với bọn họ, ông không biết nên đánh giá như thế nào, chỉ cảm thấy: nếu yêu nhau, con đường quanh co họ bị cuốn vào cũng thật quá nhiều.
Tô Quý không tiếp tục chìm đắm trong cảm xúc thương cảm, cô nhận cặp lồng trong tay quản gia Tôn, cười cười: “Đưa cho cháu đi, Viễn Ninh ngủ không sâu, rất dễ bị đánh thức.”
1. Nhưng thật ra cô biết, hiện tại bất kể là Tô gia hay bất kỳ ai, Mặc Viễn Ninh đại khái cũng sẽ không muốn gặp, cho nên cô không dám gọi người giúp việc trong nhà tới, tất cả mọi việc chăm sóc anh đều do cô tự làm.
Mang theo cặp lồng có chút lớn trở lại phòng bệnh, cô vừa đặt lên mặt bàn, Mặc Viễn Ninh nằm trên giường bệnh liền mở mắt.
Vết thương của anh vẫn chưa tốt lắm, dạ dày cũng thỉnh thoảng sẽ đau, làm sao có thể ngủ quen giấc, huống hồ anh nằm viện được mấy ngày, ngoài ăn cơm và đi ngủ thì không còn chuyện gì khác để làm nên cũng ngủ được kha khá.
Tô Quý quay đầu lại cười cười với anh: “Hôm nay anh có thích uống súp không, anh được uống một chút đấy?”
Mặc Viễn Ninh ở Tô gia bốn năm, Tô Quý đúng là thật sự không biết anh thích ăn gì, mà anh cũng chưa bao giờ nói không hay bắt bẻ.
Tô Quý chăm chú quan sát một lúc mới có thể miễn cưỡng nhìn ra, anh hơi có đặc biệt thích với đồ ăn nhạt mà hơi ngọt, mỗi lần sẽ ăn nhiều hơn một chút.
Khẩu vị thanh đạm như vậy, có khả năng liên quan đến dạ dày không tốt của anh.
Lần này Tô gia đưa tới một phần súp, Tô Quý chẳng quan tâm tự ăn trước, sau đó lấy ra một bát, đặt lên chiếc bàn nhỏ đầu giường bệnh, cười với anh: “Lần này không có hoa giao, anh có muốn nếm thử không?”