Chưa Từng Yêu Em Như Thế

Chương 37: Chương 37: Chương 26




Tiêu Dương cảm thấy có gì đó không đúng… Hai người nhìn nhau thế này, trông giống như anh thật sự đi mời mọc đàn ông vậy.

Kiều Huy nói nhiều hơn anh, chủ động mở miệng trước, giọng điệu đầy vẻ không cam lòng: “Hóa ra anh chính là người đàn ông đã cướp đi nữ thần của chúng tôi! Anh có biết không, nữ thần của chúng tôi rất khó hẹn riêng, tôi phải tốn hết tâm tư mới mua được vé xem triển lãm nghệ thuật về thiết kế để hẹn cô ấy một lần, cuối cùng đêm đó cô ấy lại nói rằng cô ấy đã cưới anh. Tôi cứ nghĩ là cô ấy chỉ nói đùa tôi thôi, không ngờ cô ấy lại cưới anh thật! Tôi đau lòng quá!”

Tiêu Dương trông thấy dáng vẻ khổ sở của anh ta thì trong lòng thấy tốt hơn nhiều. Anh rót cho Kiều Huy một ly rượu, lơ đãng hỏi: “Triển lãm nghệ thuật về thiết kế sao? Quý Lê thích xem cái đó hả?”

Kiều Huy ngẩn ra nhìn anh: “Cô ấy là giám đốc thiết kế của công ty chúng tôi, không thích xem cái này chẳng lẽ lại thích xem kịch bản phát triển của Running Man à?”

Tiêu Dương lại rót cho Kiều Huy một ly rượu nữa.

“Công ty các cậu hay ra ngoài chơi lắm hả?”

Kiều Huy uống một ngụm rượu lớn đã tiêu tan phần nào nỗi buồn trong lòng, tự nhiên trả lời: “Thỉnh thoảng mới đi thôi.”

Tiêu Dương hỏi tiếp: “Bình thường hay đi đâu?”

Kiều Huy nói tên mấy quán bar: “A Lê chỉ chịu đến mấy chỗ này thôi.” Mấy cái tên này Tiêu Dương đều thuộc lòng, bởi vì đó đều là những nơi anh thường đến.

Tiêu Dương cụng ly với Kiều Huy một cái, thản nhiên dụ dỗ cậu ta uống thêm một ngụm lớn rồi mới đặt câu hỏi: “Vì sao cậu lại thích cô ấy?”

Kiều Huy liếc anh một cái: “Câu đấy cũng phải hỏi à? Cô ấy quyến rũ! Cô ấy xinh đẹp! Cô ấy khác xa những người khác!” Trong lòng Tiêu Dương hoàn toàn đồng ý với những lời này.

“A Lê không giống với những cô gái khác” Kiều Huy bị Tiêu Dương dẫn dắt thì không kìm lòng được bày tỏ hết tình cảm của mình: “Mấy cô gái khác thì mua quần áo rồi mua túi, anh biết cô ấy mua gì không? Cô ấy mua nồi hầm, mua sách dạy nấu ăn! Mấy cô gái trong công ty chúng tôi hôm nào cũng nghiên cứu xem nên trang điểm như thế nào, ăn mặc ra sao, nhưng A Lê lại vô cùng nghiêm túc nghiên cứu sách nấu ăn! Nhìn cô ấy lạnh lùng như vậy thôi nhưng trong lòng lại vô cùng nhiệt tình ấm áp, tài nấu nướng cũng xuất sắc, thật là khác xa với những cô gái kia! Nhưng cũng có lúc A Lê rất cứng rắn, dù đi chơi thế nào đi nữa thì chín giờ nhất định phải về nhà, không bao giờ về muộn hơn!”

Tiêu Dương đang định hỏi thêm gì đó thì Quý Lê đã trở lại. Thấy hai gò má Kiều Huy đỏ ửng, cô cảm thấy buồn cười: “Anh có bản lĩnh thật đấy, chuốc cho anh ta say đến mức này cơ mà.”

Tiêu Dương nhún vai: “Anh có rót cho cậu ta đâu, cậu ta tự uống đấy chứ.”

Kiều Huy chuếnh choáng say, ngã ngồi trên ghế sa lon : “Ai, ai uống nhiều chứ! A Lê, em đừng nói lung tung…”

Tiếng cuối cùng vừa nói xong thì Kiều Huy choáng váng nằm vật lên người đồng nghiệp.

Tiêu Dương trợn mắt: “Thế này mà đã say rồi à ? Có khoa trương quá không?”

Quý Lê nhún vai theo anh: “Anh phải biết là làm nghệ thuật thì tửu lượng không ra gì đâu.”

Cô cúi đầu xem giờ, cầm áo khoác lên mặc vào: “Chín giờ rồi, em về nhà đây. Anh ở lại đây à?”

Tiêu Dương để ly rượu xuống: “Anh về nhà với em.”

13

Vì uống rượu nên Tiêu Dương gửi chìa khóa xe ở quầy bar, sau đó anh nói trợ lý ngày mai lái xe đến công ty cho mình rồi ngồi xe Quý Lê về nhà. Xe lao đi trên đường phố trong đêm, ánh đèn nê ông sau bóng cây thay nhau chiếu vào cửa kính xe, chiếu tới gương mặt Quý Lê, rõ ràng rồi lại mờ ảo làm rung động lòng người.

Nhìn ánh sáng thay nhau chiếu lên làn da nhẵn nhụi, Tiêu Dương cảm thấy không khí yên tĩnh trong xe dồn ép mình đến nỗi khiến anh sắp đổ mồ hôi.

Anh hắng giọng, mở miệng phá vỡ không khí yên tĩnh này, “Anh cứ nghĩ em làm về hành chính cơ.”

Quý Lê quay đầu nhìn nhanh anh một cái, mỉm cười: “Vì mặt em khá khó chịu à ?”

“Hóa ra mẹ đã lừa anh.” Ngừng một chút, anh nghiêng đầu nhìn Quý Lê hỏi, “Vậy em với mẹ anh làm sao mà biết nhau thế?” Chẳng lẽ không phải cùng là giám đốc hành chính gặp nhau ở hội nghị sao?

“Một khách hàng giới thiệu em vẽ cho mẹ anh bức tranh chân dung.” Tiêu Dương nhớ lại trên tường nhà mẹ anh có treo một bức tranh vẽ bắt chước giống Monalisa — hóa ra bức tranh kia là do Quý Lê vẽ.

“Vậy thật ra em là…”

“Nhà thiết kế.” Quý Lê trả lời nghi vấn trong lòng anh.

Quý Lê chăm chú nhìn đường phía trước. Tiêu Dương nghiêng đầu nhìn cô, lông mi cong vút, chiếc mũi cao thanh tú, khóe miệng hơi nhếch, quầng sáng trong đêm chiếu vào khiến cô vô cùng xinh đẹp.

“Thật trùng hợp, em cũng học khoa thiết kế ở đại học mỹ thuật cạnh trường anh.”

Tiêu Dương sững sờ, tiếng tim đập thình thịch trong lòng: Cô dùng từ “cũng”. Lúc anh kể chuyện cũ của mình cho cô cũng nói với cô, Nhạc Hiểu Oánh học ở khoa thiết kế đại học mỹ thuật cạnh đó.

” Không thể nào!” Tiêu Dương nói chắc chắn như đinh đóng cột, “Tất cả nữ sinh khoa nghệ thuật bên cạnh đó anh đều biết, nếu từng gặp em thì anh phải nhớ chứ!”

Quý Lê nghiêng đầu cười với anh: “Bị anh vạch trần rồi, ừm, em có bằng tốt nghiệp nhưng thật ra đó là mua mà có đấy.” Cô nói nửa thật nửa giả, Tiêu Dương nhất thời không biết có nên tin hay không, muốn tiếp tục hỏi cô nhưng xe đã dừng trước cửa nhà.

Xuống xe vào cửa, mở đèn thay giày. Tiêu Dương ngẩng đầu nhìn đồng hồ cổ treo trên vách tường trong phòng khách, chín rưỡi. Anh đi vào phòng bếp, thấy Quý Lê khom người cầm một cái chảo ở dưới tủ đựng bát, rồi ngửa đầu lấy ra các nguyên liệu nấu ăn phía trên tủ quầy.

Anh đứng đó nhìn cô, hơi ngây ra. Bỗng nhiên cô quay đầu nói với anh: “Nếu bận thì anh cứ ra ngoài đi, không cần để ý đến em đâu, em có thói quen nấu chút canh.”

Tiêu Dương “Ừ” một tiếng, quay về phòng khách ngồi xuống ghế sa lon, tiện tay cầm tờ báo bị rơi tối hôm trước, tiếp tục kiên nhẫn đọc, chẳng qua ánh mắt lại nhìn về phía phòng bếp, cứ nhìn như vậy cho đến khi Quý Lê nói nấu canh xong, đặt trên bàn ăn.

Quý Lê ở trong bếp gọi anh: “Anh chờ nguội thì uống nhé, em đi ngủ trước đây.”

Tiêu Dương lại ngẩng đầu nhìn đồng hồ, mười một giờ rưỡi. Anh hơi sững sờ, có phải tối nào cô cũng như vậy, chín giờ rưỡi nhất định sẽ trở về nhà, tỉ mỉ nấu một bát canh giải rượu trong vòng hai tiếng, nấu một cách tự nhiên, dễ dàng như việc anh uống nó vậy.

Tiêu Dương đi đến phòng bếp, bưng chén canh lên, vừa từ từ thổi nguội, vừa dùng tấm lòng để thưởng thức. Lúc anh uống xong thì Quý Lê đã rửa mặt rồi vào phòng ngủ tắt đèn.

Tiêu Dương lau miệng, đến trước cửa phòng ngủ, giơ tay gõ nhẹ.

Mấy giây sau, cửa phòng được Quý Lê mở ra.

“Làm sao thế? ” Giọng nói của cô có phần buồn ngủ mang theo sự lười biếng, tiếng nói khàn khàn như móng tay đứa bé sơ sinh cào loạn khiến cho lòng Tiêu Dương ngứa ngáy khắp nơi.

“Hôm nay anh có thể ngủ ở đây không?” Anh cúi người thật thấp, trán gần như chạm vào cô, hỏi.

Quý Lê cười một tiếng, lui về phía sau, tránh khỏi người anh. Trong lòng Tiêu Dương có chút buồn phiền. Nhưng lúc đó, Quý Lê lại nghiêng mình một cái, tựa vào tường, đem toàn bộ không gian trước cửa nhường lại cho anh.

Tiêu Dương cười cười, sải bước đi vào trong phòng. Quý Lê nắm chốt, khép cửa lại, không thấy khóe miệng Tiêu Dương đang nở nụ cười.

14

Ban ngày lúc Tiêu Dương đang họp ở công ty thì nhận được một tin nhắn ngắn của Quý Lê. Cô hỏi anh buổi tối có về nhà ăn cơm cùng cô không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.