Khóe miệng Tiêu Dương lóe lên ý cười, anh gõ vào màn hình điện thoại:
“Khó lắm em mới chủ động mời anh, vậy tối nay có ý nghĩa đặc biệt gì
hả?”
Trợ lý đứng bên cạnh nhìn anh gửi tin nhắn, mắt trợn tròn cả lên. Từ
trước đến nay Tiêu đại thiếu gia chưa bao giờ nhắn tin trong lúc họp,
hơn nữa lúc nhắn tin khóe miệng còn cong lên thành nụ cười chân thành
đến vậy.
Trợ lý thầm kinh hãi, chẳng lẽ lần này Tiêu Dương đã gặp lại hồ ly tinh
mối tình đầu kia rồi, đạo hạnh quyến rũ của người này tuyệt đối là nghìn năm có một. Mẹ tổng giám đốc rất yêu thương vợ anh, nhưng e rằng thời
gian này cũng không thể dễ chịu rồi. Đàn ông mà, quả nhiên ai cũng khó
chạy thoát khỏi mối tình đầu.
Tiêu Dương gửi tin nhắn xong, chờ một lúc lâu cũng không thấy tin đáp
lại. Trong lòng anh lại tự dưng nóng ruột, mình gửi nhiều chữ thế làm
gì, ngắn một chút, đứng đắn một chút mới đúng.
Phụ nữ ấy mà, được yêu là cứ được đà lấn tới, quan tâm cô ấy cô ấy sẽ
làm bộ ngay, lạnh nhạt thì lại lao tới ôm chặt bắp đùi mình.
Tiêu Dương tưởng tượng ra dáng vẻ Quý Lê ôm đùi mình, trong đầu không
ngừng phác họa khung cảnh và tình huống. Nhưng khi mường tượng đến nét
mặt của Quý Lê, đầu óc anh lại tự dưng trống rỗng. Anh thật sự không thể tưởng tượng ra được một Quý Lê lạnh nhạt thờ ơ như vậy mà lại ôm đùi
mình nhiệt tình nịnh bợ thì sẽ thế nào đây.
Ở phía trên Giám đốc phòng Thị trường đang ra sức phát biểu trên PPT.
Lúc trước Tiêu Dương vẫn chăm chú nghe đến nỗi sấm đánh vào đầu cũng
không hề lay động, nhưng hôm nay, mặc dù anh vẫn nhìn lên trước nhưng
chẳng thể tập trung. Ánh mắt liên tục liếc về phía mặt bàn, như kiểu
hoàn toàn không có kiên nhẫn nghe người ta phát biểu tiếp. Giám đốc
phòng thị trường càng nói càng căng thẳng, cuối cùng lúc nói được một
nửa, đầu gối ông ta sắp mềm nhũn cả rồi, ông nhào tới trước bàn Tiêu
Dương sám hối: “Tổng giám đốc, tôi biết tháng này thành tích của chúng
tôi sụt giảm, nhưng mà đó là vì tháng này không có ngày ba mươi mốt thôi mà! Anh tin chúng tôi đi, nhất định tháng sau thành tích làm việc của
chúng tôi sẽ tăng lên.”
Tiêu Dương không kịp nghe ông ta đang nói gì bởi vì màn hình di động anh phát sáng. Anh nhanh chóng cầm điện thoại lên.
Tin nhắn trả lời của Quý Lê là: “Không phải ngày gì đặc biệt cả, lười nấu canh giải rượu thôi mà, thay vào đó là làm cơm tối.”
Tiếp đó là một tin nhắn gửi ngay sau, lần này nội dung rất ngắn gọn, Quý Lê hỏi: “Buổi tối anh có về ăn cơm không?”
Tiêu Dương trả lời rất nhanh: “Có về.”
Ngẩng đầu lên lần nữa, thiếu chút nữa Tiêu Dương bị hù dọa giật mình,
giám đốc phòng thị trường đang khóc lóc thiếu chút nữa đã nằm ườn trên
đất mà thôi.
Anh nghiêng đầu nhìn trợ lý bên cạnh, vừa nhìn lại càng thêm kinh ngạc, trợ lý đang há hốc mồm ngu ngốc nhìn anh.
“Có chuyện gì thế?” Tiêu Dương nhỏ giọng hỏi.
Trợ lý khép miệng lại, đáp: “Giám đốc thị trường nghĩ anh nghịch điện
thoại là vì thành tích làm việc của họ sụt giảm cho nên không muốn nghe
ông ta phát biểu PPT, vì vậy mới nhào tới đây sám hối với anh…”
Tiêu Dương xoay đầu sang chỗ khác, nhìn giám đốc thị trường chỉ tay,
cười híp mắt nói: “Mau đứng dậy đi, PPT làm không tệ, tiếp tục cố gắng
lên! Hôm nay tới đây thôi, tan họp!”
Đầu óc Giám đốc phòng thị trường vẫn còn mơ mơ màng màng bò dậy. Lúc đi
ra khỏi phòng họp, trong lòng ông thấp thỏm vô cùng: “Tổng giám đốc đại
nhân không trách mắng chuyện thành tích sụt giảm, anh ấy còn khen mình
làm PPT tốt, chẳng lẽ muốn chuyển mình đến phòng hành chính đây sao..
Không muốn đâu…”
Khi trong phòng họp chỉ còn lại Tiêu Dương và trợ lý, rốt cuộc trợ lý
cũng không nhịn được nữa, hỏi: “Tổng giám đốc, anh nói thật đi, hôm nay
chỉ số xuân tâm trong người anh cực kì mãnh liệt đấy!”
Tiêu Dương sờ mặt mình: “Có à? Vẫn ổn mà, trước nay tôi vẫn là một chính nhân quân tử!”
Trợ lý bĩu môi: “Thôi đi Tổng giám đốc, nghe nói hôm nay mối tình đầu
của anh trở về à, thế nên cả người anh mới phơi phới thế này! Không thể
kìm chế bớt à!”
Tiêu Dương ngớ ra, nụ cười cứng đờ bên khóe miệng, phản ứng chậm một
nhịp mới tiếp tục hỏi vào trọng điểm: “Cậu nói cái gì? Mối tình đầu nào? Ai trở về hôm nay?”
Trợ lý cũng ngẩn ra, anh đi lên trước lấy quyển sổ từ trong đống tài
liệu chồng chất trước mặt anh, giở đến một trang: “Anh…không nhớ sáng
nay tôi viết gì cho anh à? Sáng nay một người bạn tốt của anh gọi điện
thoại đến nói, nữ sĩ Nhạc Hiểu Oánh cũng là mối tình đầu của anh hôm nay trở về nước, mọi người hẹn buổi tối tổ chức một buổi tiệc đón gió tẩy
trần cho cô ấy, đặc biệt mời anh đến…”
Tiêu Dương nhìn chữ viết trên quyển sổ, trên đó viết thời gian cuộc hẹn
là tối nay, địa điểm ở quán bar Hương Cách. Thời gian địa điểm đều có
rồi, chỉ là có muốn đi hay không, mà anh lại không hiểu rõ tâm trạng của chính mình. Có bực bội, đã từng khổ đau, có xao động, và cả những cảm
xúc khó có thể diễn tả bằng lời, thê lương, đau lòng, và hoài niệm những ngày tháng năm xưa.
Anh vẫn chưa bình ổn lại tâm tình, còn chưa hun đúc mình thành một con
người kiên cường hơn trước, không muốn bị tổn thương giữa chốn tình
trường muôn vàn thử thách ngày xưa, nhưng cô lại xông vào thế giới anh
lần nữa. Anh có nên đến gặp cô không? Sáng nay tâm trạng Tiêu Dương vừa
tốt lên một chút thì đến giờ đã không sót lại gì, trong lòng chỉ còn sự
nôn nóng và vướng mắc.
15
Suốt cả buổi sáng Tiêu cứ ngẫm nghĩ xem có nên đến buổi tiệc đó hay
không. Cùng với nó, câu chuyện cũ khi còn trẻ như một đoạn phim ngắn cứ
chợp chờn hiện ra trước mắt.
Có một số việc anh những tưởng cứ cố gắng sẽ quên, nhưng đến bây giờ anh mới phát hiện ra, trong trí nhớ của mình, những kí ức đó đã lặng lẽ
khắc sâu vết tích của nó vào trong sinh mệnh, chuyện của họ đã hằn vết
trong xương tủy của anh. Anh chỉ có thể ép mình không nghĩ đến, nhưng
lại không thể xóa bỏ hoàn toàn câu chuyện ấy trong đầu. Có một số thứ đã chôn sâu trong lòng, không phải đã hoàn toàn biến mất mà chẳng qua chỉ
ẩn trốn mà thôi, chỉ cần một chút kích thích thì tất cả lại bung ra ồ
ạt.
Tiêu Dương nhớ lại khoảng thời gian trước đây, lúc ngọt ngào, khi bực
bội, lúc lại thấy xót xa. Anh đã từng tưởng tượng vô số lần cảnh tượng
khi gặp lại Nhạc Hiểu Oánh. Anh sẽ xem cô như một người vô hình, kiêu
ngạo đi lướt qua cô, sau đó nghe người khác miêu tả vẻ mặt hối hận và
mất mát của người đó.
Nhưng trước khi đến thời khắc có thể làm như vậy, anh lại do dự lùi
bước. Nhiều năm qua, chẳng nhẽ anh vẫn chưa thể buông bỏ được sao?
Nhoáng cái đã tới lúc tan tầm, bạn học cũ gọi điện thoại tới: “Tiêu
Dương, lẩn tránh không phải là cách hay. Cậu đi gặp cô ấy đi, không vì
điều gì cả, chỉ là vì chính cậu đã tìm được lối thoát rồi, mấy năm qua
cậu sống tốt ra sao. Nghe nói gần đây cậu còn tùy tiện tìm một người phụ nữ kết hôn, thế thì cậu cậu càng phải đến chứ? Đến gặp cô ấy, gỡ bỏ hết khúc mắc, sau này cuộc sống của cậu sẽ dễ chịu hơn.” Cuối cùng bạn học
cũ còn nói, “Tiêu Dương, Nhạc Hiểu Oánh đã ly dị rồi.”
Đặt điện thoại xuống, Tiêu Dương cứ ngơ ngác mãi: Nếu cô ấy hạnh phúc
thì anh sẽ bực bội, nhưng bây giờ cô ấy không được hạnh phúc thì anh
càng không thể hận cô ấy nổi.
Gần đến giờ tan làm, Tiêu Dương đưa ra quyết định. Anh cầm điện thoại di động lên gửi tin nhắn cho Quý Lê: “Tối nay anh có việc, không về nhà ăn cơm tối.” Tin nhắn gửi đi, rất lâu sau cũng không thấy trả lời. Trong
lòng Tiêu Dương càng áy náy nhiều hơn. Cuối cùng một lúc sau, di động
vang lên một tiếng “Ting”, Tiêu Dương nhanh chóng cầm lên xem.
Tin nhắn trả lời của Quý Lê chỉ có một chữ duy nhất: “Được.”
Bỗng nhiên Tiêu Dương lại cảm thấy có chút gì đó không bỏ được Quý Lê.
16
Buổi chiều Quý Lê cố ý tan việc sớm, đến siêu thị mua thức ăn về nhà.
Lúc Tiêu Dương gửi tin nhắn đến, cô đang rửa một đống thức ăn cần nấu.
Liếc nhìn tin nhắn, cô đang thái một củ hành tây, thái đến mức nước mắt
tràn giàn giụa. Thái xong cô bỏ dao xuống, mở vòi nước rửa đi hơi cay
trong mắt, rồi nhắn lại “Được”. Sau đó cô lại tiếp tục rửa rau và sơ chế thức ăn, chuẩn bị bữa tối.
Làm từ từ từng món, đến lúc làm xong hết thì món thứ nhất cũng đã nguội
hết rồi. Bên ngoài sắc trời tối thui. Vừa nấu ăn cô vừa trông đồng hồ
quay nhanh đến mười một giờ đêm. Nhưng mà nhìn ra ngoài, bản tin thời sự chỉ mới phát xong thôi, tám giờ tối, còn cách xa thời gian mà Tiêu
Dương trở về, còn sớm lắm.
Quý Lê mở chai rượu vang rót hai ly, một ly cho mình, một ly đặt ở chỗ
ngồi của Tiêu Dương đối diện. Kéo ghế ra ngồi xuống, cô cầm ly rượu của
mình, cụng một cái vào ly rượu phía trước, nhẹ giọng nói: “Chúc mình
sinh nhật vui vẻ.” Cô ngẩng cổ uống một hơi cạn sạch.
Cầm đũa lên rồi từ từ ăn cơm. Nhìn đồng hồ trên tường lần nữa, chưa qua
được bao lâu, mới tám giờ mười lăm phút. Từ trước đến giờ chưa bao giờ
cô cảm thấy thời gian trôi chậm rì rì như vậy, chậm đến mức cô còn tưởng xung quanh mình như ngừng lại cả rồi, chỉ có mình cô nóng chờ kim đồng
hồ dịch chuyển.
Yên tĩnh đến mức nhàm chán. Cô cầm điện thoại lên, mở thông tin hoạt
động của bạn bè, sau một lúc chờ load, một bức ảnh đập thẳng vào mắt cô. Trong hình là một một nhóm người vui vẻ đang ngồi quanh một người phụ
nữ. Cô gái đó cô vô cùng quen thuộc. Đó là người bạn từng học chung đại
học, ở ngay cạnh phòng kí túc xá của cô.
Có một hôm cô ấy kéo cô đi xem trận thi đấu bóng rổ ở trường học bên
cạnh, trên sàn thi đấu, chỉ trong một chốc cô đã bị tiền đạo của đội đối phương mê hoặc, trái tim hoàn toàn sa vào tay giặc. Không biết có phải
người bạn học nọ nhìn thấu tâm tư trong lòng cô không mà cứ trêu đùa
mãi, còn giúp cô đưa cháo cho người kia. Cuối cùng đưa qua đưa lại, hai
người họ lại tiến tới với nhau. Thật ra lúc đó cô cũng không nghi ngờ
gì, khi ấy vẻ ngoài của cô bạn kia cách xa mình mấy con phố. Cô cũng
biết nếu được lựa chọn thì chàng trai kia sẽ chọn cô ấy chứ không phải
chọn cô. Lúc đó quả thật trông cô quá đỗi bình thường, bình thường đến
nỗi cho đến bây giờ chàng trai đó còn không nhớ nổi bên cạnh bạn gái cũ
của mình đã từng có một cô gái đeo kính và niềng răng.
Nhiều năm xa cách, người phụ nữ ấy vẫn xinh đẹp và quyến rũ đến vậy. Còn cô thì sao? Niềng răng đã tháo, kính đã bỏ, nếu so sánh với cô bạn xinh đẹp kia thì cô cũng tràn đầy tự tin. Chẳng qua lúc đối diện thì cô lại
rụt rè.
Nhìn người trong bức ảnh, sự hèn nhát đó lại không ngừng quấn chặt tràn
vào lòng Quý Lê. Cô phóng to bức hình, nhìn kỹ người phụ nữ và gương mặt Tiêu Dương ngồi cạnh.
17
Lúc gặp lại Hiểu Oánh, tình cảnh lại không lúng túng như dự đoán của
Tiêu Dương. Anh không biết có phải do những năm gần đây cuộc sống phóng
đãng đến mức không kềm chế của mình đã có hiệu quả không, hay là do
trưởng thành nên tâm tính thay đổi, cho nên đến lúc gặp mặt anh không hề tỏ ra căm ghét và đố kị tầm thường như dự đoán.
Mọi người ồn ào để anh ngồi cạnh Nhạc Hiểu Oánh. Anh suy nghĩ cẩn thận một chút cũng thấy chẳng có gì, vì vậy ngồi cạnh cô.
Lúc đó có người nói tới việc Nhạc Hiểu Oánh đã khôi phục trạng thái độc
thân, cố ý làm mối để bọn họ khôi phục quan hệ cũ, những người khác
cũng hùa vào nói theo. Tiêu Dương nhìn về phía Nhạc Hiểu Oánh, đôi mắt
cô như đong đầy tình cảm, giữa đông người ồn ào náo nhiệt, đôi mắt đó
lại đưa tình nhìn anh, bất giác khiến anh nhớ tới khoảng thời gian cách
đây nhiều năm trước. Không biết từ lúc nào bản thân lại uống hơi nhiều
rượu, lúc tiệc tan, Nhạc Hiểu Oánh định đưa Tiêu Dương về thì anh lại
cười cười, tháo chiếc nhẫn cưới trên ngón tay xuống quơ quơ trước mặt
Nhạc Hiểu Oánh: “Em nhìn thấy không? Trong nhà anh còn có người đấy.”
Tiêu Dương thấy Nhạc Hiểu Oánh nhíu lông mày, trong đáy mắt lóe lên nét
bi thương. Anh nhét chiếc nhẫn vào túi quần, nở nụ cười lớn hơn.
Lúc về đến nhà, đã qua mười hai giờ. Trong nhà tối mịt. Lúc trước trong
phòng bếp còn có ngọn đèn nhỏ nhưng tối nay lại tối om, không có ánh
sáng, tất cả đều lạnh lẽo. Tiêu Dương bật sáng ngọn đèn trên tường trong phòng bếp, trên bàn ăn trống trơn.
Tối nay không có canh giải rượu.
Anh nới lỏng cà vạt, tháo cúc cổ tay áo sơ mi, trong lòng vô thức lại
thấy hơi bực bội. Anh dứt khoát tắt đèn, vừa vào trong phòng khách thì
đã ngã xuống giường.
Trong bóng tối màn hình điện thoại bỗng sáng lên, là tin nhắn của Nhạc Hiểu Oánh.
Cô nói: “Em biết anh chỉ tùy ý tìm một người phụ nữ khác để kết hôn mà
thôi, cho nên ngay cả đám cưới anh cũng không tổ chức. Vì vậy Tiêu Dương à, em còn cơ hội cùng anh bắt đầu lại lần nữa không anh?”