Ngành học của Cố Thanh Thanh là thiết kế sân vườn, chuyên ngành nghe
qua thì hấp dẫn đấy, nhưng mấy giảng viên dạy đều đáng tuổi ông nội,
giảng bài rù rì chậm chạp, giờ học cứ như thôi miên vậy. Cố Thanh Thanh
sợ nhất môn thiết kế vì thầy giáo dạy môn này rất lợi hại, lần nào học
thầy thì lần đó chắc chắn Cố Thanh Thanh sẽ ngủ gật.
Hôm nay môn thiết kế có một hai tiết vào buổi sáng, tối qua thức
khuya, sáng sớm Cố Thanh Thanh vật vã bò dậy nhưng đều thất bại. Thế là
cô quyết định nghỉ môn thiết kế để ngủ bù, nhờ Triệu Nhã đi học thay.
Kết quả là gần xong tiết thứ nhất, Cố Thanh Thanh bị điện thoại của
Triệu Nhã đánh thức.
Trong điện thoại, giọng Triệu Nhã có chút hưng phấn lạ thường: “Thanh Thanh, có một tin tốt và một tin xấu ! Tin tốt là nhân duyên của cậu
quá tốt, thầy giáo điểm danh, ngoài tớ ra còn có ba bốn người nữa điểm
danh thay cậu đấy, thậm chí còn có cả cậu bạn lớp bên cạnh nữa, còn tin
xấu là…Cậu đã bị lộ rồi!”
Cố Thanh Thanh xoa xoa mắt, lẩm bẩm: ” Lộ thì lộ, kệ nó đi” Cùng lắm thì trừ 20% điểm chuyên cần chứ gì.”
“Còn có thêm một tin tốt và một tin xấu nữa!” Giọng Triệu Nhã cao lên khiến người ta có cảm giác quỷ dị,” Tin tốt là, sau tiết này thầy dạy
chúng ta sẽ nghỉ hưu! Môn thiết kế sẽ đổi giáo viên dạy! Người đó là Lý
Tử Chính!”
Sau khi Cố Thanh Thanh lặp lại tên đó “Ầm” một cái, trừng hai mắt từ
trên giường ngồi bật dậy: “Cậu nói người ấy tên là gì? Lý Tử Chính?”
” Đúng vậy! Cho nên Thanh Thanh à, tin xấu chính là… Cậu tiêu đời
rồi! Thầy Lý đẹp trai còn bảo cậu sau khi tan học thì đến phòng làm việc tìm thầy ấy đấy!” Giọng Triệu Nhã hưng phấn hoàn toàn không có chút
đồng cảm nào với bạn thân cùng phòng: “Thanh Thanh à, thật ra bọn tớ rất muốn đi chịu phạt thay cậu đấy.”
Cố Thanh Thanh đầu bù tóc rối mặt đờ đẫn cúp điện thoại.
7
Cố Thanh Thanh giãy giụa cho đến trưa, cuối cùng đến giờ nghỉ trưa như tráng sĩ cắt cổ tay đến phòng làm việc của giáo viên.
Thấp thỏm gõ cửa, sau khi vào phòng , trong lòng cô xúc động than một tiếng “Trời cũng giúp mình rồi!” trong phòng làm việc của giáo viên chỉ có mình Lý Tử Chính.
Cố Thanh Thanh vui vẻ vì không phải mất mặt trước nhiều giáo viên,
chút vui mừng ấy không giấu nổi trên mặt khi cô đi về phía Lý Tử Chính.
Cô đứng yên đối diện với Lý Tử Chính, nhỏ giọng gọi một tiếng “Thầy Lý”.
Lý Tử Chính đang ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo, ngẩng đầu lên, một tay khoác trên đầu gối, một tay để lên bàn, ngón tay nhịp nhàng gõ lên
mặt bàn.
” Bạn học này, dựa vào nét mặt em, thì có vẻ như em không cảm thấy hổ thẹn khi trốn học nhỉ.”
Cố Thanh Thanh ngớ ra, biểu cảm vui vẻ cứng đờ trên mặt, dáng vẻ vô cùng ngu ngốc.
Lý Tử Chính nắm tay che miệng một cái, suýt nữa thì bật cười: “Cố
Thanh Thanh, năm bạn học điểm danh thay em, trong đó còn có một nam
sinh. Nhân duyên của em quá tốt hay người hận em quá nhiều đây?”
Cố Thanh Thanh cúi đầu, dáng vẻ như rất xấu hổ nhưng thực tế lại đang cắn răng nghiến lợi: “Đồng đội như heo, thế nào cũng cô độc suốt đời!”
Lý Tử Chính gõ gõ mặt bàn, Cố Thanh Thanh ngẩng đầu lên, vẻ mặt biến ngay thành biểu cảm vô cùng hối hận.
“Thầy Lý, em sai rồi! Thầy cho em thêm một cơ hội để được làm người
lần nữa đi!” Lý Tử Chính chống cằm dáng vẻ như đang suy nghĩ.
Cố Thanh Thanh nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của người kia, nheo
mắt lại: “Yêu nghiệt, sao lại có một đôi tay hoàn mỹ như vậy chứ, đúng
là làm cho một người mê tay như cô không cầm lòng được.”
” Như vậy đi”, yêu nghiệt mở miệng, “Đừng nói tôi không cho em cơ
hội.” Lý Tử Chính mở sách giáo khoa ra, trong đó còn kẹp một tờ giấy
trắng, “Đây là nội dung bài học hôm nay, em giải bài tập cuối bài đi,
nếu giải được thì cho thấy em không cần tới nghe giảng cũng làm được,
chuyện hôm nay tôi sẽ xóa bỏ.”
” Nếu, nếu không giải được…” Dường như Cố Thanh Thanh không nhận thấy trong câu hỏi mình mới hỏi có mấy phần run rẩy.
” Lau bảng một học kỳ cho tôi.”
” Lau bảng trước giờ học hay là…” Cố Thanh Thanh nghĩ kỹ, việc này giao cho mầy đồng đội như heo thay cô làm là được.
“Là vào mỗi tiết học của tôi, em ngồi ở bàn đầu tiên, tôi gõ gõ bảng
thì em lên lau sạch cho tôi.” Thầy Lý cười như gió xuân phơi phới, trả
lời vô cùng hòa ái dễ gần.
“Thầy Lý, em nghi ngờ thầy dùng việc công để trả thù riêng!” Cố Thanh Thanh đấu tranh.
Cặp mắt đào hoa của Lý Tử Chính híp lại. “Có thì sao, ai bảo tôi có quyền lực này!”
Cố Thanh Thanh cắn răng, cầm sách vở bút thước ngồi xuống bàn trống.
Nửa giờ sau, cô ngẩng đầu lên, cố sức không thể hiện ra mình đang cắn
răng nghiến lợi.
“Thầy Lý, lấy khăn lau bảng ở đâu ?”
8
Hiện giờ, hầu hết sinh viên trong trường đều biết, chuyên ngành thiết kế sân vườn có một nữ sinh vì trốn học có năm người điểm danh hộ nên đã bị thầy giáo đẹp trai phạt lau bảng mỗi tiết. Rất nhiều nữ sinh ao ước
được làm việc này, trong đó còn có cả ba cô bạn cùng phòng với Cố Thanh
Thanh.
Cố Thanh Thanh bày tỏ tuyệt vọng với cái thế giới nông cạn này: “Ba người các cậu là đồ chỉ biết tới vẻ ngoài!”
Cô đã lau bảng cho Lý Tử Chính gần một tháng. Cô cảm thấy Lý Tử Chính luôn cô ý viết chữ thật to, như thế nên cái bảng rất nhanh đã đầy chữ.
Sau đó anh ta nhàn hạ đứng trên bục giảng gõ một cái, cô như nha hoàn
tội nghiệp bị bán cho địa chủ ngày xưa, vội vàng chạy lên bục giảng dùng tốc độ nhanh nhất lau sạch tấm bảng đó.
Lúc mới bắt đầu, cô đứng phía trên lau bảng , phía dưới lặng ngắt như tờ. Sau đó cô đứng phía trên lau bảng, phía dưới sẽ rì rầm bàn tán. Về sau nữa cô đứng phía trên lau bảng, phía dưới sẽ ồn ào lên, mà bây giờ
tình thế đã thay đổi đến mức chỉ cần cô đi lên lau bảng, các bạn học
phía dưới sẽ tự động vỗ tay rào rào.
Cố Thanh Thanh vô cùng buồn bực hỏi Triệu Nhã tại sao mọi người lại
vỗ tay, Triệu Nhã nói: “Bởi vì tốc độ lau bảng của cậu làm người khác
quá kinh ngạc. Cậu không nhận ra sao? Trước kia cậu lau bảng mất nhiều
thời gian, bây giờ chỉ cần mười giây! Thanh Thanh, cậu đúng là kỳ tích!
Tất nhiên đừng quên cảm ơn thầy Lý đấy, chính thầy đã tạo ra kỳ tích cho cậu!” Lời Triệu Nhã khiến Cố Thanh Thanh tức giận suýt chút nữa đã ăn
luôn tấm bảng đen mà mình lau.
Thấm thoát đã sắp hết học kỳ môn thiết kế, sức lực của Cố Thanh Thanh chủ yếu dành để là đối đầu với cặp mắt hoa đào và tấm bảng đen, mà thời gian và công sức đi học của các bạn cùng phòng của cô chủ yếu đều là để thưởng thức dung nhan của thầy giáo đẹp trai. Cho nên Cố Thanh Thanh và các bạn cùng phòng đều có chung một đặc điểm —— kỹ năng thiết kế đều
không biết gì.
Trước ngày thi một tuần, các bạn cùng phòng đều cảm thấy tuyệt vọng
với bài thi, thế là giựt giây Cố Thanh Thanh đến chỗ Lý Tử Chính xin đề
cương.
” Thanh Thanh à, dù sao thì cậu cũng đã lau bảng cho thầy Lý đẹp trai cả một học kỳ rồi, phấn viết có thể ăn chùa được sao? Dựa vào điều này, cậu đến chỗ thầy Lý đẹp trai xin đề cương, thầy ấy nhất định sẽ cho cậu mà!” Triệu Mhã chân thành khích lệ Cố Thanh Thanh.
” Đúng đấy đúng đấy! Thanh Thanh, cậu mà đi thì nhất định không thành vấn đề! Tương lai các chị em đều dựa cả vào cậu đấy!” Hai cô bạn cùng
phòng phụ họa theo.
Cố Thanh Thanh giẫm chân một cái, làm động tác tráng sĩ cắt cổ tay đến phòng làm việc của Lý Tử Chính.
Trong phòng làm việc của giáo viên, Cố Thanh Tố thanh đỏ mặt cúi đầu. Cô mới vừa nói với Lý Tử Chính “Hy vọng thầy Lý nể tình em đã lau bảng
suốt một học kỳ, gợi ý giúp em những chỗ quan trọng cần ôn”. Sự chờ đợi
trong yên tĩnh khiến người ta dần dần trở nên lo lắng. Lúc cổ Cố Thanh
Thanh cũng sắp thòng xuống thì cuối cùng Lý Tử Chính mở miệng.
” Ngẩng đầu lên.” Giọng nói không hề xao động khiến cho người khác không đoán ra được điều gì.
Cố Thanh Thanh từ từ ngẩng đầu, dè đặt nhìn Lý Tử Chính. Anh hơi híp
mắt, khóe miệng như cười lại như không, giọng nói có phần mỉa mai.
“Tôi có chỗ nào khiến em hiểu lầm sao, làm em thấy nếu em yêu cầu thì nhất định tôi sẽ nói đề thi cho em biết? ” Giọng nói của Lý Tử Chính
không nhanh không chậm, Cố Thanh Thanh nghe anh nói, cảm thấy vô cùng
xấu hổ.
Mặt cô nóng rực như có thể nướng chín quả trứng gà. Cô rụt bả vai ấp
úng nói: “Cảm ơn thầy! Chào thầy.” Nói xong định đi ra ngoài, lại bị Lý
Tử Chính gọi lại.
“Đứng lại, tôi cho phép em đi chưa? “Lý Tử Chính dùng ngón tay gõ gõ bàn. “Quay lại đây!”
Cố Thanh Thanh ảo não quay lại, mặt tím như quả cà tràn đầy nghi vấn.
Lý Tử Chính ném sách giáo khoa xuống trước mặt cô: “Nói chỗ nào mà em không biết đi.”