Cố Thanh Thanh run rẩy lật tới trang mục lục, đầu ngón tay di chuyển
từ trên xuống dưới, không bỏ sót chương nào: “Chỗ này, chỗ này, chỗ này
nữa…”
Lý Tử Chính cười, ngắt lời cô: ” Em nói thẳng luôn cho tôi biết em không hiểu chỗ nào đi!”
Cố Thanh Thanh run run khép sách lại, ánh mắt nhìn loạn trong phòng, không dám nhìn Lý Tử Chính.
“Tất cả đều không hiểu? Em giỏi thật đấy! Em lên lớp đi học làm gì hả?” Lý Tử Chính cầm ly nước lên uống một ngụm.
Cố Thanh Thanh ngập ngừng nói ba chữ: “Em lau bảng…”
” Phốc ——” Lý Tử Chính phun ngay ngụm nước ra ngoài.
9
Lý Tử Chính rút khăn giấy ra lau miệng, nói với Cố Thanh Thanh: “Từ
giờ đến khi thi chỉ còn một tuần, trong tuần này sáu giờ tối mỗi ngày em đến chỗ tôi, tôi sẽ dạy em đến 9 giờ. Sau này em có thể thi được bao
nhiêu điểm đều tùy vào nhận thức của em.”
Sau đó mỗi tối Cố Thanh Thanh đều bị Lý Tử Chính bắt đến chỗ anh ta
học, phải làm mấy bài kiểm tra khó như ma như quỷ. Lý Tử Chính ra đề rất biến thái, đầu Cố Thanh Thanh nghĩ về phương án phác họa kế hoạch cũng
muốn nổ tung. Cố Thanh Thanh cảm thấy đời này cho tới bây giờ cô chưa
bao giờ sống 3D như thế.
Không cam lòng chỉ có một mình chìm nổi trong dầu sôi lửa bỏng, mỗi
ngày khi Cố Thanh Thanh trở về ký túc xá đều ném đề của Lý Tử Chính cho
các bạn cùng phòng, nghiêm túc nói với họ:”Đề này chắc chắn sẽ thi, làm
đi!” Vì vậy các bạn cùng phòng lại vò đầu bứt tai cùng cô chìm nổi trong dầu sôi lửa bỏng.
Một tuần sau trong phòng thi, khi Cố Thanh Thanh cầm đề thi, hai mắt
trợn tròn, miệng mở hình chữ O, ặc, cái đề này cô biết làm hết! Mặc dù
Lý Tử Chính không giới hạn đề thi cho cô, nhưng những bài tập mỗi tối
anh ép cô làm đều cùng dạng với đề thi!
Sau khi thi xong, Cố Thanh Thanh vừa trở về ký túc xá lập tức được tập thể các bạn cùng phòng quỳ lạy.
Cô hào hùng vỗ ngực nói : “Mấy cái này đều là chuyện nhỏ ấy mà, không cần cảm ơn đâu, tất cả đứng lên đi, haha!”
Bạn cùng phòng kéo cánh tay đang vung vẩy của cô: “Thanh Thanh, cậu
hiểu lầm rồi, chúng tớ không cảm ơn cậu, chúng tớ lạy vì cậu quá trâu
bò! Ra khỏi phòng thi chúng tớ nghe người khác nói mới biết, từ khi thầy Lý đẹp trai đến trường chúng ta làm thầy giáo, xưa nay chưa bao giờ gợi ý đề cho sinh viên trước khi thi! Nghe nói năm ngoái có một chị khóa
trên xinh như hoa như ngọc, chị ấy mặc đồ sexy đến chỗ thầy Lý đẹp trai
vậy mà một cái móng tay cũng không hỏi được! Mà cậu! Cái con người menly nam tính như Thanh Thanh cậu lại làm được! ông Thanh, xin nhận lấy một
lạy của chúng con!”
Cố Thanh Thanh đen mặt nhìn các bạn cùng phòng. Thật ra thì cô chỉ
muốn các cô ấy cùng cô trải qua thời gian dầu sôi lửa bỏng thôi mà,
không ngờ tình thế đảo ngược, cả đám đều tai qua nạn khỏi.
10
Sau khi kết thúc kì thi, trước khi được nghỉ, trường tổ chức hoạt
động leo núi, hai khoa sẽ đi chung với nhau. Cố Thanh Thanh ở khoa thiết kế sân vườn bị gộp đi chung với khoa kiến trúc, mà người phụ trách hoạt động này thật trùng hợp – lại là Lý Tử Chính.
Cố Thanh Thanh không hào hứng với hoạt động này cho lắm, hôm leo núi
cô đi sau cùng, lững thững theo sau, định tìm cơ hội chuồn đi. Đến giữa
sườn núi, cô nhìn xung quanh, muốn xem Lý Tử Chính đang ở nơi nào, coi
mình có cơ hội lười biếng hay không. Bất chợt phía sau vang lên giọng
nói: “Đang tìm tôi à ?”
Cố Thanh Thanh bị giọng nói quen thuộc hù dọa, sợ đến mức suýt thì
nhảy dựng lên. Cô từ từ quay đầu, ngượng ngùng cười: “Thầy Lý, ha ha, là thầy à…”
Lý Tử Chính cũng cười theo: “Ha ha. Là tôi đấy, làm sao, muốn trốn à?”
Cố Thanh Thanh cười tới mức mặt cứng đờ: “Làm gì có chuyện đó chứ, em giác ngộ cao như vậy thì sao lại làm thế được!”
Lý Tử Chính cười ha hả: “Tôi lại không nhìn ra trên người em có hai chữ giác ngộ như vậy đấy!”
Cố Thanh Thanh cười khan nói: “Thầy Lý, trước đây là em sợ thầy cho
rớt môn nên mới không cãi nhau với thầy, còn giờ khác rồi, thi xong hết
rồi nhé, nếu thầy còn áp bức em thì em không nhịn nữa đâu!”
Lý Tử Chính nhướn mày, ung dung nói: “Điểm thi đã có nhưng điểm chuyên cần trên lớp tôi còn chưa cho.”
Lập tức Cố Thanh Thanh suy sụp. Điểm chuyên cần chiếm bốn mươi phần trăm, Lý Tử Chính mà tức giận thì cô bị trượt môn này mất.
Cố Thanh Thanh bắt đầu xắn tay áo: “Thầy Lý, em quyết định tích cực
leo núi!” Đi được hai ba bước, cô dừng lại, quay đầu giảo hoạt nói với
Lý Tử Chính, “Thầy Lý, hay hai chúng ta cược một lần nhé xem ai leo lên
đỉnh núi trước, người thua phải cõng người thắng xuống núi.”
Lý Tử Chính cười cười, “Xem ra em rất muốn cõng tôi xuống núi!”
11
Vì muốn khi về Lý Tử Chính phải cõng mình, nên Cố Thanh Thanh dùng
hết sức lực leo núi. Sức khỏe cô vốn không tệ, chủ yếu là do giữ hơi
tốt, cái này là từ nhỏ hay cãi nhau với người khác nên luyện được. Vừa
nãy do lười biếng nên leo chậm, bây giờ đã nghiêm túc nên tốc độ của cô
rất nhanh. Phía trước thỉnh thoảng có một nhóm người khiến cô cảm thấy
vướng vô cùng. Thế là cô chọn con đường mòn ít người đi. Lúc cô thở hổn
hển leo đến đỉnh núi, kiêu ngạo quay đầu nhìn xuống mới phát hiện ra
quanh phạm vi mấy dặm trừ Lý Tử Chính đang đến gần thì cũng không có một vật thể sống nào khác.
Cô đứng trên đỉnh núi nhìn Lý Tử Chính cách đó không xa, thở hổn hển
lớn tiếng kêu với anh: “Hô em đã thắng rồi ~ hô ~ giống như lao đến đây vậy ~ hô ~ thầy còn đứng ở đó làm gì ? Hô ~ mau đến đây chuẩn bị đi,
chờ lúc nữa cõng em xuống núi!”
Lý Tử Chính vẫn không nhúc nhích, ngoắc ngoắc tay với cô: “Em lại đây, tôi có chuyện muốn nói với em.”
Cố Thanh Thanh do dự bước đến: “Có chuyện gì thế ạ?”
Lý Tử Chính nhìn vẻ mặt Cố Thanh Thanh, bình tĩnh nói với cô: “Tôi bị trẹo chân, không xuống núi được.”
Cố Thanh Thanh ‘ồ’ một tiến, mấy giây sau mới kịp phản ứng, vỗ đùi
kêu lên: “Trẹo chân? Thật hay giả đấy ? Trời sắp tối mất rồi, thầy cố
tình phải không!”
Lý Tử Chính nhìn cô cười như không cười: “Tôi có ý đồ gì chứ ?”
Cố Thanh Thanh cúi đầu nhìn ngực mình, không khác màn hình phẳng là
bao, cô yên tâm,” Nói cũng đúng, chắc thầy cũng chẳng có ý đồ gì.”
Cố Thanh Thanh nhìn xung quanh, kêu to hai tiếng nhưng không thấy ai
trả lời. Lý Tử Chính nói với cô mọi người cắm trại cách đây không xa,
nếu không cô về trước gọi mấy người đến đỡ anh về.
Cố Thanh Thanh suy nghĩ một chút, chân thành nói với Lý Tử Chính:
“Thầy Lý, nếu xuống dưới thì em không chắc sẽ quay lại đâu! Thầy có thể
bị bỏ quên rồi hong gió thành xác ướp ở đây đấy!”
Lý Tử Chính cười”Vậy em nói phải làm sao bây giờ?”
Cố Thanh Thanh khẽ cắn răng: “Không phải gần đây sao? Thôi bỏ đi, coi như tổ tiên em nợ thầy nên đời con cháu như em phải trả! Thầy chỉ
đường, em cõng thầy xuống núi.”
12
Cố Thanh Thanh cõng Lý Tử Chính đi từng bước từng bước xuống núi. Lúc mới cõng, cô nói với Lý Tử Chính: “Ôi thầy Lý, thầy cao như vậy mà sao
lại nhẹ như con gà con thế, cõng thầy em cũng có thể đi nhanh như bay!”
Đi được hai bước, cô bắt đầu thở gấp: “Thầy Lý, em nói này thịt thầy đều ở trong xương đấy à, thầy quá nặng đấy!” Lại đi thêm hai bước nữa cô đã thở hồng hộc: “Thầy…Lý…Có phải… thầy bỏ đá trong túi không…. Sao thầy
càng ngày càng…nặng…”
Lý Tử Chính nằm trên lưng cô cười.
Cố Thanh Thanh tức giận: “Em bảo này…Có ai như thầy… chèn ép sinh viên…! Thật là…thiếu… đạo đức”
Lý Tử Chính cười rất đáng đánh đòn: “Vậy em thả tôi xuống đi.” Cố
Thanh Thanh đang cõng Lý Tử Chính, thấy vậy buông lỏng một chút thì nghe Lý Tử Chính âm dương quái khí nói: “Haizz, làm thầy giáo thật khổ, chân đã trẹo cũng không được nghỉ ngơi, ngày mai còn phải trở về tổng hợp
điểm thi nữa.”
Cố Thanh Thanh nghiến răng, nắm tay xiết chặt lại, “Được rồi…Coi như tổ tiên em đều thiếu nợ thầy! Liên tiếp…hai đời!”
Lý Tử Chính chỉ đường cho Cố Thanh Thanh, bọn họ rất nhanh đã đến gần chỗ cắm trại. Cố Thanh Thanh nhận ra bọn họ cách chỗ cắm trại không xa
lắm, chẳng qua vì cô cõng một đống thịt lớn trên lưng nên cảm thấy con
đường này cứ như đường đi lấy kinh ở Tây Thiên, vừa gập ghềnh lại dài
đăng đẵng.
Lúc nghe thấy tiếng người, Cố Thanh Thanh thả Lý Tử Chính xuống: “Từ đấy đến đó không xa, em dìu thầy qua!”
Lý Tử Chính nhướng mày nói với cô: “Sao vậy, sợ ai nói gì à?”