Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 143: Chương 143: Đắc tội




Chứng kiến một màn này khiến những người quan chiến ở phía bên dưới phải giật mình. Ánh mắt họ lộ ra vẻ kiêng dè nhìn Lâm Tuyết Nhi mà không dám nói một lời nào cả. Bởi vì thực lực nữ tử này còn mạnh hơn Hứa Tiểu Kiều không ít.

Ngay cả ba vị đường chủ nhìn thấy môn màn vừa rồi cũng phải giật mình. Ngay cả bản thân họ cũng chưa chắc dùng ánh mắt để đả thương người khác chứ đừng nói đến nữ tử đang đứng ở trước mắt.

“Xem ra ngươi còn mạnh hơn người kia”. Ngọc cô nương ánh mắt trầm xuống nhìn Lâm Tuyết Nhi nói. “Ta cảm thấy các ngươi thật thú vị”.

“Ta càng cảm thấy tò mò về thân phận của các ngươi?”.

Đứng ở phía bên ngoài, Phạn đường chủ và Thương lão cũng từ từ tiến lại gần. Họ đứng ở phía đối diện nhìn Lâm Tuyết Nhi như muốn dùng uy áp Thiên Địa cảnh chèn ép.

Khí thế của ba người mạnh mẽ bộc phát hướng về phía Lâm Tuyết Nhi khiến cô có cảm giác bốn phương giống như có những bức tường trong suốt đang chèn ép cơ thể. Nhưng cô cũng không vì thế mà cảm thấy sợ hãi.

Lâm Tuyết Nhi nhắm mắt và hít vào một hơi thật sâu rồi sau đó thình lình trừng lớn một cái. Khí tức Ngưng Hải cảnh tầng hai kinh khủng bộc phát và kiếm khí cương ngạnh mạnh mẽ đối chọi trực tiếp với uy áp của ba người.

Đám đông ở phía bên dưới thấy vậy thì liên tục lùi ra sau. Bởi vì họ không thể chịu được uy áp của ba vị đường chủ. Nhưng nữ tử này lại lấy cảnh giới Ngưng Hải cảnh tầng một để đối đầu.

“Nữ tử này...”.

“Đúng thật sự là yêu nghiệt”.

“Đối mặt với uy áp của ba vị đường chủ mà không chịu thua thiệt quá nhiều?”.

“Rốt cuộc nữ tử này tu luyện công pháp nào mà lợi hại đến như vậy?”.

“Nếu so với thực lực của ta thì chênh lệch quá nhiều”.

“...”.

Mười tức hô hấp, hai mươi tức hô hấp qua đi. Lâm Tuyết Nhi cố gắng chống đỡ uy áp của cả ba người được một lúc thì dần lộ rõ vẻ yếu kém và liên tục bị đẩy lùi ra sau.

Ba người Lạc Tuyết Dung nhìn dáng vẻ Lâm Tuyết Nhi chống đỡ chật vật và không trụ lâu hơn được nữa nên chủ động xông ra ngoài rồi đánh ra khí tức của bản thân.

Được sự hỗ trợ từ ba người, uy áp của ba vị đường chủ không còn lấn át được như trước nữa mà thậm chí còn bị đẩy lùi. Nhìn thấy uy áp của mình đang bị đẩy lùi thì ba vị đường chủ vẻ mặt dần nghiêm nghị trở lại, ánh mắt họ phát trầm nhìn bốn người.

Họ không ngờ nhóm người này từ bên ngoài đến lại là những vị thiên kiêu rất có thực lực nên muốn thử sức của họ nên thúc dục chân nguyên trong người lên đến đỉnh điểm.

Nhưng điều mà khiến cả ba người cảm thấy khó tin là cả ba người dốc hết toàn lực nhưng vẫn không thể lấn át được bốn người. Thậm chí không thể nhúc nhích được một phần nhỏ nào cả.

Hai đại uy áp kinh khủng giao phong khiến khu vực xung quanh giống như có động đất, mặt đất điên cuồng rung chuyển và ở trên cao là từng cơn phong bạo mãnh liệt đánh ra như muốn cuốn phăng tất cả mọi thứ.

Dần dần, úy áp giao phong càng ngày càng mạnh khiến những nơi xung quanh không chịu được nữa mà đổ sập xuống. Thậm chí ba vị đường chủ cũng bắt đầu cảm thấy khó tin.

Mặc dù thực lực của bốn người có thể là rất mạnh nhưng chung quy Thiên Địa cảnh vẫn là Thiên Địa cảnh. Cho dù thực lực họ không quá mạnh nhưng uy áp vẫn mang theo thiên địa lực lượng nên họ không thể duy trì lâu hơn được nữa.

Cả bốn người nhìn ba vị đường chủ vẫn đang dốc hết toàn bộ sức lực để tung ra uy áp nên họ không thể nào buông xuống được. Vì nếu làm như thế thì họ có thể bị uy áp của ba vị đường chủ làm trọng thương nên bốn người chỉ còn một cách là cố gắng chống đỡ cho đến cuối cùng.

Duy trì thêm được khoảng ba mươi tức hô hấp, khí tức của bốn người bắt đầu bị xáo động và đang dần giảm xuống một cách chóng mặt. Trái lại, ba vị đường chủ thấy bốn người khó lòng mà chống đỡ nên càng dốc sức. Gương mặt họ tự tin nở một nụ cười lạnh nhìn bốn người rồi đồng thời đánh ra.

Chỉ trong chớp mắt, uy áp của ba vị đường chủ càng tăng lên khiến bốn người khó lòng mà chống đỡ. Trên khóe miệng họ ẩn ẩn có một chút huyết dịch chảy xuống, đau nhức là thế nhưng ẩn sâu trong ánh mắt họ vẫn không có ý định buông xuống mà càng ngày càng kiên trì.

Cho dù họ có sức cùng lực kiệt nhưng cũng không sao, bởi vì Đế Nguyên Quân vẫn còn chưa ra tay. Họ tin chắc rằng, chỉ cần Đế Nguyên Quân ra tay thì chưa chắc ba vị đường chủ có thể lấn át được.

Đế Nguyên Quân ngồi ở bên trong căn phòng, tay cầm một tách linh trà từ từ thưởng thức. Hắn dường như chỉ chăm chăm vào thưởng thức trà mà không quan tâm đến những chuyện xảy ra ở bên ngoài.

Khi cảm nhận được bốn người kia không thể trụ thêm được nữa thì từ từ đặt tách trà xuống rồi rót thêm một tách nữa. Nhưng men theo tiếng linh trà chảy xuống thì đột nhiên, một giọng nói huyền ảo không biết từ nơi nào truyền đến khiến bọn họ bị giật mình và một cảm giác sởn gai ốc bao bọc.

“Các vị, dừng tay ở đây thôi”.

Một thanh âm nghe thì có vẻ bình thường nhưng ẩn sâu ở trong đó là một cỗ lực lượng kinh khủng và một cỗ áp lực kinh khủng đè xuống. Ngay cả ba vị đường chủ cũng cảm thấy có chút áp lực nên đồng thời thu tay.

Ánh mắt họ tràn đầy vẻ nghi hoặc nhìn xung quanh. Họ muốn nhìn xem rốt cuộc là ai đã lên tiếng. Nhưng họ nhìn xung quanh mà không phát hiện được, giống như giọng nói này được truyền trực tiếp vào trong đầu họ vậy.

Phạn đường chủ vẻ mặt tức tối nhìn xung quanh quát. “Giả thần giả quỷ”.

“Kẻ nói là ai, bổn đường chủ ghét nhất là người đứng ở trong tối”.

Nhưng đáp lại là một bầu không khí nặng nề và yên lặng khiến người ta cảm thấy ớn lạnh. Dưới ánh mắt dò tìm của ba vị đường chủ khiến những người khác không dám hó hé lấy một lời.

Dần dần, thời gian trôi qua nhưng hắn vẫn không nhận được câu trả lời càng khiến cả ba người càng thêm nghi hoặc.

Lúc này, Hứa Tiểu Kiều sau khi khôi phục được một thành thực lực liền xông ra bên ngoài. Cùng với bốn người đứng chặn.

Phạn đường chủ nhìn thấy Hứa Tiểu Kiều thì sắc mặt dần trầm xuống. Mặc dù thực lực của Hứa Tiểu Kiều bây giờ chỉ còn một thành nhưng sự uy hiếp của cô mang lại là rất lớn. Với lại hắn bây giờ chịu nhiều thương tích và chân nguyên tiêu hao sắp hết nên không muốn đánh với một người liều chết như Hứa Tiểu Kiều.

Không chỉ có Phạn đường chủ mà cả hai người còn lại cũng có biểu cảm không khá hơn là bao. Trải qua lần uy áp giao phong này thì họ đã biết được thực lực của năm người không thua kém họ nên không thể tùy tiện ra tay.

“Ba vị đường chủ?”. Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt kiên định nhìn ba người nói. “Các ngươi còn muốn đánh với bọn ta một trận?”.

“...”. Ánh mắt cả ba người lộ rõ vẻ ngưng trọng nhìn năm người một hồi lâu mà không có lên tiếng trả lời. Lúc này, Phạn đường chủ vẻ mặt tức giận chỉ tay quát lớn.

“Các ngươi đang khinh thường ta sao?”.

“Ta không cần biết năm người cá ngươi là thiên kiêu của gia tộc nào nhưng ở đây là Ngư Hoa thành. Là địa bàn của bọn ta, cá người từ bên ngoài đến mà dám ra tay đánh người của ta, khiêu khích ta?”.

“Nếu các ngươi không cho ta một câu trả lời thích đáng thì ta không bỏ qua đâu”.

Hai vị đường chủ còn lại nghe thấy vậy nên lớn tiếng nói. “Phạn đường chủ, chuyện của Phá Xuyên Đường các ngươi”.

“Với lại ta chỉ tò mò không biết thiêu kiêu ở đâu đến nên muốn mở rộng tầm mắt chứ không có thù oán gì nên chuyện này không liên quan đến ta”.

“Hai ngươi...”. Phạn đường chủ ánh mắt run run lộ rõ vẻ tức giận nhìn hai người thốt ra. “Hừ, đã thế thì ta không phiền hai người các ngươi”.

“Chuyện của Phá Xuyên Đường thì để ta tự mình giải quyết”.

Phạn đường chủ vừa nói vừa chỉ tay về phía năm người quát. “Các ngươi nghĩ Phá Xuyên Đường ta không trừng trị được các ngươi sao?”.

“Cho dù các ngươi có mạnh hơn thì như thế nào, Phá Xuyên Đường không chỉ có một vị Thiên Địa cảnh”.

“Các ngươi chỉ có năm người thì lấy gì để chống lại bọn ta?”.

“Phạn đường chủ?”. Lâm Tuyết Nhi ánh mắt trầm xuống, trên gương mặt cô lộ rõ vẻ tức giận nói. “Ngươi ăn nói cho cẩn thận”.

“Người của ngươi tìm bọn ta gây chuyện thì ngươi giải thích như thế nào? Chẳng nhẽ ta im lặng để người của ngươi được đà lấn tới sao?”.

“Hừ”. Đáp lại, Phạn đường chủ hừ lạnh một tiếng nói. “Người của ta gây chuyện thì như thế nào?”.

“Các ngươi không nói một lời liền đánh người của ta, chưa kể các ngươi còn muốn đánh bổn đường chủ thành đầu heo? Ai cho các ngươi có cái quyền đó?”.

“...”.

“Thế nào?”. Phạn đường chủ đợi một lúc mà không thấy ai lên tiếng trả lời liền cười lạnh một tiếng nói. “Không trả lời được?”.

“Nếu các ngươi đã không trả lời được thì đừng trách bổn đường chủ ra tay độc ác”.

“Người đâu, bắt năm người này lại cho ta”.

Ngay sau mệnh lệnh của Phạn đường chủ thì những tên đệ tử đứng lẫn ở trong đám người phía bên dưới xông lên với số lượng gần ba mươi người và đang dần tăng lên.

Bị đám người bao vây tứ phía, cả năm người vẻ mặt lộ rõ sự lo lắng. Họ lo lắng không phải vì những tên này mà là ba vị đường chủ đang đứng ở phía bên ngoài. Năm người không dám chắc ba người kia sẽ không âm thầm ra tay.

Ngay khi bọn chúng định xông lên bắt lấy năm người thì không biết từ đâu truyền đến một thanh âm “Lốc cốc” giống như tiếng ly trà đặt xuống bàn. Nhưng thanh âm này lại rất lớn và nó còn mang theo một loại uy áp nào đó khiến chúng bị giật mình.

“Lại là loại thanh âm này?”. Ba vị đường chủ nghe thấy thế thì con ngươi đột nhiên co lại. Ánh mắt đảo qua đảo lại để nhìn xem là ai đang đứng ở trong bóng tối nhưng không thể phát hiện. Cho dù họ có đánh ra thần thức cảm ứng cũng không thể phát hiện, giống như loại thanh âm này là từ trên trời truyền xuống vậy.

Bỗng, ánh mắt của ba vị đường chủ cùng nhìn vào bên trong khung cửa sổ thì nhìn thấy một bóng dáng nam tử đang từ bên trong bước ra ngoài. Ánh mắt họ nhìn chằm chằm Đế Nguyên Quân như muốn nhìn thấy mọi thứ ở trên người hắn nhưng không thu được chút kết quả nào cả.

Và điều mà khiến họ cảm thấy lo lắng hơn là nam tử trẻ tuổi này vẫn chưa để lộ ra thực lực và theo như hai đạo thanh âm kia thì chắc chắn có liên quan đến người này. Nhìn Đế Nguyên Quân từng bước đạp không đi về phía năm người với tư thế hiên ngang và hai tay đưa ra sau lưng, mái tóc thì tung bay trong gió trông phất trần vô cùng.

Ánh mắt Đế Nguyên Quân nhìn liếc qua ba người một cái rồi chuyển qua nhìn chằm chằm Phạn đường chủ nói. “Ta đã không muốn gây sự mà sao người của ngươi cứ đến gây phiền phức”.

“Ngươi không cảm thấy phi lý sao?”.

“Ngươi đem người của ngươi quay về và phải bồi thường lại những gì mà ngươi đã làm thì chuyện này xem như bỏ qua”.

“Các ngươi đánh người của ta bị trọng thương mà còn muốn Phá Xuyên Đường phải bồi thường?”. Phạn đường chủ vẻ mặt đùng đùng tức giận tức giận, hai mắt hắn trừng lớn nhìn Đế Nguyên Quân quát. “Khinh người quá đáng”.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân vẻ mặt băng lạnh nở một nụ cười nhẹ đáp. “Phá Xuyên Đường lớn lắm sao?”.

“Ta khinh thường các ngươi thì lại như thế nào?”.

“Ngươi...”. Phạn đường chủ bộc phát lượng chân nguyên còn lại ở trong người rồi lao lên. Ánh mắt hắn hiện lên từng sợi tơ máu tức giận đánh ra một chưởng hướng về phía Đế Nguyên Quân.

Nhìn Phạn đường chủ xông đến, Đế Nguyên Quân gương mắt hững hờ nở một nụ cười lạnh nói. “Chỉ dựa vào một Thiên Địa cảnh nhỏ bé như ngươi mà muốn động thủ với ta”.

“Lăn”.

Đế Nguyên Quân tay phải từ từ đưa lên, ở trong lòng bàn tay hắn đồng thời thúc dục hai đại chân nguyên lên đến đỉnh điểm rồi đánh ra một chưởng.

Oanh!

Song chưởng kinh khủng giao phong bộc phát một vụ nổ lớn và sóng xung kích kinh khủng bộc phát ra xung quanh. Nhưng rất nhanh sau đó, một đạo thân ảnh từ trong va chạm bị đánh văng ra xa gần mười trượng và khóe miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Phạn đường chủ con người đột nhiên co rút lại, trên gương mặt lộ rõ vẻ không thể tin được. Ngay sau lần giao phong đó, Phạn đường chủ cảm nhận lòng bàn tay truyền đến một cảm giác đau nhức kịch liệt và cả cánh đột nhiên rủ xuống giống như không còn chút sức lực nào cả.

Dù cho một chưởng này không phải toàn lực nhưng đây chính là Thiên Địa cảnh nhưng lại bị đánh tan dễ đến như vậy. Thậm chí còn bị Đế Nguyên Quân đánh trọng thương. Phạn đường chủ ánh mắt nhìn Đế Nguyên Quân lộ rõ vẻ không phục.

“Tâm trạng của ta bây giờ rất tốt nên không tính toán với ngươi”. Đế Nguyên Quân quay người, hắn không thèm để ý đến ba vị đường chủ, nói. “Trong vòng ba ngày mà ta không nhìn thấy ngươi mang đồ bồi thường đến thì đừng trách ta tìm đến”.

“Đến lúc đó thì đừng trách ta ra tay độc ác”.

“Còn bây giờ thì cút đi”.

Bị Đế Nguyên Quân khinh thường và sỉ nhục, Phạn đường chủ vẻ mặt tức giận lên đến đỉnh điểm nhưng hắn vẫn cố gắng kiềm chế vì thực lực của hắn bây giờ không thể đánh lại. Nên chỉ biết dẫn người rời đi, hắn đợi quay trở về Phá Xuyên Đường rồi mới tính tiếp.

Đợi Phạn đường chủ rời đi, hai người còn lại nhìn Đế Nguyên Quân bằng ánh mắt kỳ dị cùng một nụ cười lạnh nói. “Các ngươi không nên đắc tội với Phá Xuyên Đường”.

“Ta khuyên các ngươi bây giờ nên rời khỏi đây nếu như muốn giữ lại cái mạng nhỏ”.

“Thiên kiêu thì như thế nào? Các ngươi ăn nói hàm hồ, ngông cuồng thì thường không thể sống lâu được”.

“...”.

Đế Nguyên Quân bước chân dừng lại, hắn ngoái đầu nhìn về phía hai người trưng ra gương mặt không thèm để ý rồi lạnh giọng nói. “Đắc tội?”.

“Chỉ là một thế lực nhỏ bé mà thôi, nếu như bọn chúng dám tới thì tự nhận lấy hậu quả”.

“Giun dế mà thôi”.

- --

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.