Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 144: Chương 144: Đến Phá Xuyên Đường




Chỉ là một thế lực nhỏ bé mà thôi, nếu như bọn chúng dám tới thì tự nhận lấy hậu quả?!

Giun dế mà thôi?!

Hai vị đường chủ nhìn bóng lưng Đế Nguyên Quân đi vào trong phòng mà trong lòng thầm than, ánh mắt họ nhìn hắn giống như một kẻ ngu muội. Họ xem hắn giống như một tên thiên kiêu tự cao tự đại. “Ăn nói ngông cuồng”.

Đế Nguyên Quân quay người rời đi, trên gương mặt hắn đột nhiên nở một nụ cười kỳ dị khiến cả năm người cảm thấy khó hiểu.

Đợi những người ở bên ngoài rời đi hết, cả năm người bắt đầu xúm lại ngồi xung quanh Đế Nguyên Quân hỏi. “Sao lúc nãy ngươi không ra tay mà đứng ra ngăn lại?”.

“Nếu như ngươi ra tay thì ba người kia sao lấn át bọn ta được?”.

“Ta thấy bọn họ đến thì ngươi không có chút biểu cảm nào cả, giống như ngươi biết chuyện này sẽ xảy ra vậy?”.

“Hay ngươi nhìn thấy cái gì?”.

“...”.

Đứng trước hàng loạt câu hỏi của năm người, Đế Nguyên Quân uống một ngụm linh trà rồi từ từ trả lời. “Có thể xem như thế đi”.

“Chắc các ngươi không để ý, lúc mà tên Hùng Cường bị đánh”.

“Ta thấy biểu cảm của những người khác ở trong tửu quán đều rất mừng, giống như bọn chúng có xích mích với nhau”.

“Nên ta mở rộng hơn thì nghĩ ba thế lực này ngoài mặt thì rất bình thường nhưng trong lòng lại đấu đá lẫn nhau. Giống như ba người hồi nãy, thấy vẻ thù địch rất lớn ở trên mặt họ”.

“Nếu như cả ba người kia đồng lòng, dốc hết sức thì uy áp của các ngươi sao sánh bằng được?”.

Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ một lúc rồi thốt ra. “Ngươi đắc tội với Phá Xuyên Đường cũng vì nguyên nhân này”.

“Ngươi muốn ba thế lực này xảy ra xung đột với nhau?”.

“Ngươi thế mà thông minh”. Đế Nguyên Quân gật đầu đáp. “Bây giờ ta có ra tay thì cũng không đối phó được với cả một thế lực đã cắm rễ ở trong thành. Nhưng hai thế lực còn lại thì khác”.

“Sở dĩ ta không ra tay và khiêu khích tên đường chủ của Phá Xuyên Đường. Một phần là vì ta không muốn lật bài sớm để tránh những chuyện không hay xảy ra, hai là để làm cho hai người kia tin là ta đang đối đầu với Phá Xuyên Đường”.

“Nếu ta đoán không nhầm thì hai người kia ắt hẳn sắp đến rồi”.

“Cái gì?”. Cả năm người nghe thấy vậy thì kinh hãi thốt ra. “Là ai đến?”.

Đế Nguyên Quân uống vào một ngụm linh trà rồi đặt mạnh ly trà xuống bàn, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ còn đang mở, nói. “Ta nói đúng không hai vị đường chủ?”.

Đứng nấp ở bên ngoài, cả Ngọc đường chủ và Thương lão nghe thấy thế thì giật mình một cái, trên gương mặt họ lộ rõ vẻ bất ngờ. Từ bên ngoài cửa sổ đi vào bên trong, cả hai người liếc mắt nhìn Đế Nguyên Quân rồi nở một nụ cười nhẹ nói. “Có thể đoán được bọn ta sẽ đến, công tử quả là một người đáng sợ?”.

Ngọc đường chủ ánh mắt thưởng thức nhìn Đế Nguyên Quân nói. “Ngươi không sợ ta nói chuyện này với Phá Xuyên Đường sao?”.

“Người đến là khách, hai vị đường chủ ngồi xuống đi”. Đế Nguyên Quân đưa tay mời hai người.

“Ồ, sao ngươi biết bọn ta đến là khách?”. Thương lão nở một nụ cười lạnh đáp.

“Tại sao lại không biết?”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn hai người rồi nở một nụ cười lạnh đáp. “Không phải hai người muốn ra tay Phá Xuyên Đường sao?”.

“Ta muốn các ngươi xảy ra xung đột, mục tiêu của ta cũng là Phá Xuyên Đường”.

“Nếu mục tiêu của cả hai đã giống nhau thì người đến không phải là khách sao?”.

“Hahaha… Công tử khiến ta cảm thấy rùng mình”. Ngọc đường chủ ánh mắt lộ rõ vẻ quan ngại nói. “Ngươi có thể dụ tâm hóa âm, dùng âm ngự ba vị đường chủ thì chắc hẳn thực lực của ngươi không phải dạng tầm thường”.

“Nếu ta đoán không nhầm thì thực lực lực của ngươi có thể sánh ngang với ta, thậm chí còn cao hơn”.

“Người vừa có thực lực vừa có tâm cơ như công tử làm ta cảm giác bất an. Nhưng may ta không phải là người của Phá Xuyên Đường”.

Thương lão ngồi ở bên cạnh gật gù đáp. “Ngọc đường chủ nói không sai”.

“ta tu luyện tứ trước đến giờ gặp không ít thiên kiêu nhưng người giống như ngươi thì chỉ đếm được ở trên đầu ngón tay”.

“Ngươi khiến ta có cảm giác như gặp tên Đoạn Trường Hồng”.

Đoạn Trường Hồng?

Đế Nguyên Quân nghe thấy cái tên này thì hai hàng lông mày khẽ nhíu lại. Ánh mắt hắn lộ rõ vẻ tòn mò cùng với nụ cười nhẹ hỏi. “Ngươi biết Đoạn Trường Hồng?”.

“Hahaha, thử hỏi trong thành này có ai mà không biết cái tên này?”. Thương lão phá lên cười lớn một tiếng nói. Nhưng ẩn ẩn ở trong đó là một sự tức giận mà lão giữ ở trong người từ lâu. “Chắc ngươi không biết, Phá Xuyên Đường từ trăm năm trước là một thế lực sắp bị sụp đổ nhưng không biết từ lúc nào mà tên Đoạn Trường Hồng này lại xuất hiện”.

“Không biết giữa hai bên có giao kèo gì mà tên Đoạn Trường Hồng đã ra tay áp chế cả ba thế lực khác”.

“Một mình hắn dẫn theo đám tộc nhân diệt Ám Sát Hội, bại hai thế lực của ta”.

“Nếu như không có tên Đoạn Trường Hồng thì Phá Xuyên Đường đã tàn lụi từ lâu rồi”.

“Ồ, nói vậy là tên Đoạn Trường Hồng đó rất mạnh?”. Đế Nguyên Quân hạ thấp giọng nói.

“Hắn không chỉ mạnh mà là một con quái vật”. Thương lão nhớ lại những hình ảnh lúc trước kể lại, trên gương mặt lão lộ rõ vẻ tức giận vô cùng. “Một tên thiên kiêu đọa lạc, thực lực của hắn lớn mạnh là nhờ thôn phệ âm khí của nữ nhân nên cảnh giới của hắn mạnh hơn người bình thường rất nhiều”.

“Nhớ lúc đó, hắn dùng Ngưng Hải cảnh tầng ba hạ sát Ám Sát Hội trưởng có cảnh giới Thiên Địa cảnh tầng tám khiến toàn thành vì thế mà một phen chấn động”.

“Tên tuổi của hắn cũng vì thế mà có”.

“Đó là chuyện của mấy chục năm trước rồi”.

“Ta thấy chuyện ngươi nói khác với những gì ta được nghe?”. Đế Nguyên Quân vẻ mặt suy nghĩ một lúc nói. “Hắn không phải là một thiên kiêu trẻ tuổi sao?”.

“Haizzzz, tên Đoạn Trường Hồng này đúng là một tên gian xảo”. Thương lão vẻ mặt nặng nề thở dài một hơi trả lời. “Chắc có lẽ đó là một trong những thế thân của hắn”.

“Thế thân?”. Đế Nguyên Quân cau mày, ánh mắt khó tin nhìn Thương lão.

“Đúng”. Thương lão sắc mặt trầm xuống nói. “Hắn là một tên vô cùng xảo quyệt và cẩn trọng, tất cả mọi việc của hắn đều do thế thân làm. Còn hắn thì chỉ đứng ở trong tối điều khiển thế cục thôi”.

“Rất có thể cái tên Đoạn Trường Hồng của trăm năm trước cũng là thế thân của hắn”.

“Vậy sao?”. Đế Nguyên Quân vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ, trên gương mặt hắn để lộ vẻ tính toán. “Xem ra chuyện này giải quyết không dễ”.

“Ngươi có thù với tên Đoạn Trường Hồng này sao?”. Thương lão thấy vẻ mặt của Đế Nguyên Quân nên lên tiếng hỏi dò.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân lắc đầu và nở một nụ cười lạnh nói. “Không hẳn là thế”.

“Tên này có chút thú vị”.

Đế Nguyên Quân uống vào một ngụm linh trà rồi quay qua hỏi. “Chắc tên Đoạn Trường Hồng thời gian này không qua lại với Phá Xuyên Đường nên hai vị tìm ta là muốn tạo đối sách?”.

“Muốn ta tạo ra một thế cục để kéo Phá Xuyên Đường xuống nước sao?”.

“Đúng là không qua mắt công tử được”. Ngọc đường chủ gật đầu trả lời. “Chỉ cần công tử giúp ta thì Công Liên Hội và Tam Bội Minh sẽ có hậu đãi”.

“Chỉ cần công tử muốn mà bọn ta có thể đáp ứng thì tùy ý công tử”.

“Nghe thì có vẻ không tồi nhưng ta với hai ngươi không quen biết, nếu như chỉ nói suông như vậy thì...”. Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn hai người nói.

“Hahaha, công tử yên tâm”. Thương lão phá lên cười lớn một tiếng đáp. “Bọn ta đến đây đều đã có chuẩn bị”.

“Đây là khế ước mà hai người bọn ta đã trích huyết viết ra, có Thiên Đạo làm chứng. Nếu không ngại thì công tử có thể kiểm tra xem”.

Đế Nguyên Quân đưa tay nhận khế ước rồi đọc qua, ánh mắt nhìn lên nói. “Không tệ, nhưng...”.

“Công tử cứ nói”. Ngọc đường chủ ánh mắt có chút lo lắng nói.

“Ta thấy Phá Xuyên Đường là một thế lực lớn nên bảo khố chắc sẽ không ít”. Đế Nguyên Quân ánh mắt trầm xuống nhìn hai người và nở một nụ cười lạnh nói. “Ta muốn lấy những thứ mà bọn ta cần và thêm ba phần bảo khố.

“Chưa kể, bảo khố của Ám Sát Hội cũng thuộc về ta”.

Cả hai người kia nghe thấy vậy thì giật mình một cái, ánh mắt ngập ngừng nhìn nhau thốt ra. “Chuyện này...”.

“Ta thấy các ngươi muốn diệt Phá Xuyên Đường không chỉ vì bảo khố thôi đúng không?”. Đế Nguyên Quân ánh mắt thâm thúy như nhìn thấu được suy nghĩ của cả hai người nói. “Mà thứ các ngươi nhắm đến là thứ nằm ở phía bên dưới?”.

Bị Đế Nguyên Quân nói trúng tim đen, cả hai người giật mình chột dạ. Ánh mắt họ trầm xuống nhìn Đế Nguyên Quân giống như đang tra khảo. “Sao ngươi biết?”.

“Có gì mà không biết?”. Đế Nguyên Quân vẻ mặt hời hợt trả lời. “Nếu như ta nói thứ đó có liên quan đến tình trạng của cả tòa thành này thì sao?”.

“Ngươi...”. Ngọc đường chủ lạnh giọng nói.

“Ngọc đường chủ?”. Thương lão liếc mắt nhìn qua Ngọc đường chủ rồi lớn giọng nói. Sau đó quay qua nhìn Đế Nguyên Quân nói. “Công tử đúng là thâm tàng bất lộ”.

“Nếu công tử đã nói vậy thì nghe theo công tử vậy”.

“Để tránh tai mắt của Phá Xuyên Đường, ta sẽ cử người truyền tin cho công tử”.

Đế Nguyên Quân nghe thấy thế thì nở một nụ cười rồi gật đầu nói. “Không biết hai vị đường chủ còn có chuyện gì khác nữa không?”.

“Đã làm phiền công tử rồi”. Thương lão lắc đầu trả lời, rồi sau đó đứng dậy cùng Ngọc đường chủ đi ra ngoài.

Đợi đến khi họ đi khuất khỏi ánh mắt Đế Nguyên Quân, lúc này Thương lão mới quay qua căn dặn Ngọc đường chủ nói. “Người này có thân phần thần bí, cảnh giới đến cả ta cũng không nhìn thấu và thực lực của hắn vẫn còn là một ẩn số”.

“Ngọc đường chủ, ngươi làm vậy là quá vội vàng rồi”.

“Nếu như đắc tội với vị công tử này thì chuyện của ta đã thất bại trước khi thực hiện”.

“Là ta quá gấp gáp”. Ngọc đường chủ gật đầu đáp. “Đa tạ Thương lão đã nhắc nhở”.

Ba ngày sau!

Đế Nguyên Quân từ trong bế quan tỉnh dậy, hai mắt từ từ đóng mở bắn ra hai đạo tinh quang sáng chói. Toàn thân hắn được bao bọc bởi một vầng quang mang màu trắng trông cực kỳ hư ảo, còn khí tức ở trên người thì mười phần lắc đọng, cảm giác chân nguyên trên người hắn tinh thuần và nồng đậm lên đến cực hạn.

Thậm chí năm người kia nhìn thấy vậy cũng không khỏi giật mình kinh hãi. Mặc dù khí tức của hắn vẫn là Thức Nhân cảnh đỉnh nhưng lượng chân nguyên nồng đậm và dồi dào vô cùng.

Đế Nguyên Quân dựa vào Côn Bằng Công Đồ tu luyện ra Hỗn Độn Linh khí nên lắng đọng hơn bốn lần người bình thường.

Nhìn dị tượng ở trên người Đế Nguyên Quân, Lâm Tuyết Nhi ánh mắt dò soát hắn một vòng rồi lên tiếng. “Ngươi chưa đột phá mà có thể dẫn đến dị tượng quanh người, ta thật tò mò cách mà ngươi tu luyện”.

“Mỗi người có một cách tu luyện khác nhau thì có gì đâu mà tò mò”. Đế Nguyên Quân lắc đầu nở một nụ cười nói. “Dựa vào thiên phú của ngươi thì chỉ cần ngươi tìm được công pháp phù hợp thì khả năng của ngươi còn mạnh hơn ta gấp nhiều lần”.

“Nói về công pháp thì ngươi đã có rồi, truyền thừa gia tộc trong cái nhẫn đó không hề tầm thường. Ngươi chỉ cần luyện nó thật tốt thì tiền đồ cực kỳ vô lượng”.

“Ngươi xem qua bộ công pháp đó rồi sao?”. Lâm Tuyết Nhi vui vẻ nở một nụ cười rồi gật đầu nói.

“Ta xem qua rồi”. Đế Nguyên Quân gật đầu.

Sáu người trò chuyện một hồi lâu thì Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt nhìn về phía Phá Xuyên Đường nói. “Ba ngày rồi mà chúng chưa đến sao?”.

“Cùng ta đến Phá Xuyên Đường một chuyến, xem thực lực của bọn chúng như thế nào mà không xem trọng lời nói của ta”.

Đứng trước cổng lớn Phá Xuyên Đường, Đế Nguyên Quân ngẩng đầu nhìn lên bảng hiệu rồi nở một nụ cười lạnh. “Không hổ là một trong ba thế lực lớn, chỉ nhìn cái cổng lớn này thôi cũng đủ biết mức độ lớn mạnh rồi. Nhưng đáng tiếc...”.

Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân ánh mắt đóng mở một cái liền có một đạo tinh quang từ trên người bộc phát một cỗ lực lượng tinh thần cực kỳ kinh khủng.

Tinh thần lực vừa ra thì ở trên cao, những đám hắc vân ùn ùn kéo đến. Và từng tia lôi quang màu trắng xẹt ngang ngay trên Phá Xuyên Đường khiến ai nhìn thấy cũng phải giật mình sợ hãi.

Dần dần, hắc vân kéo đến che phủ hết toàn bộ Phá Xuyên Đường khiến bầu không khí ở đây càng ngày càng âm trầm và lạnh lẽo.

Ta có một pháp có thể nhìn thế gian vạn vật, chưởng khống tinh thần!

Tinh Thần Cực Tinh Nhãn!

Bất chợt, Đế Nguyên Quân hai mắt trừng lớn một cái thì cùng lúc, ở trên đỉnh đầu Phá Xuyên Đường. Hai con mắt lớn kinh khủng hiện lên, ánh mắt giống như một đấng chủ tể nhìn xuống thế gian khiến ai ai nhìn thấy cũng phải kính sợ.

Sâu ở bên trong căn phòng tối, một vị lão nhân râu tóc bạc phơ đang ngồi bế quan tu luyện thì cảm nhận được có chuyện gì đó đang xảy ra ở bên ngoài thì bừng tĩnh. Ánh mắt lão ngập ngừng nhìn ra bên ngoài lộ rõ vẻ ngưng trọng.

Lão mặc dù không nhìn thấy hai con mắt nhưng vẫn cảm nhận được uy năng của nó. Lão cảm thấy bản thân khi đứng dưới ánh mắt thì chẳng khác gì một tờ giấy trắng. Tất cả mọi thứ đều bị nó nhìn thấu hết toàn bộ.

Đáng sợ hơn là ánh mắt đó không phải nhìn một người mà nhìn hết thảy mọi thứ ở trong Phá Xuyên Đường. Lão cảm nhận bản thân đứng trước loại năng lực này thì nhỏ bé vô cùng.

Lão giả đột nhiên rùng mình một cái rồi bật đứng dậy hét lớn. “Ở bên ngoài rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”.

Lời nói của lão vừa dứt thì đột nhiên, ở trong không trung có một thanh âm tinh thần huyền ảo vang lên khiến những ai nghe thấy cũng phải giật mình kinh hãi.

“Phạn đường chủ, hẹn ba ngày đã đến. Quà bồi thường của ta đâu?”.

Giọng nói huyền ảo vang vọng khiến toàn bộ tộc nhân và cả đường chủ cũng phải rùng mình. Ngồi ở trong tộc đường, ánh mắt của tất cả đường chủ đều nhìn về phía Phạn đường chủ bằng ánh mắt dò hỏi.

“Phạn đường chủ, ngươi lại gây rắc rối ở đâu?”.

“Sao ngươi lại chọc vào loại cường giả như thế này chứ?”.

“Ngươi đã làm gì mà để cường giả đi đến đây đòi bồi thường?”.

“...”.

Đứng trước những ánh mắt và từng câu hỏi dồn dập của các đường chủ khác, Phạn đường chủ như nhớ đến chuyện gì nên sắc mặt đột nhiên trầm xuống. Ánh mắt hắn lộ rõ vẻ không thể nào thốt ra. “Lời hắn nói là thật sao?”.

“Phạn đường chủ, ngươi vừa nói cái gì?”. Có một vị đường chủ khác lên tiếng.

“Không có gì?”. Phạn đường chủ hít vào một hơi thật sâu rồi cố gắng trấn tĩnh nói. “Mặc kệ kẻ đến là ai, chúng ta đi ra ngoài xem thử đó rốt cuộc là thần thánh phương nào”.

Đứng ở bên ngoài cổng lớn, Đế Nguyên Quân ngước mắt nhìn lên ba vị đường chủ đang đạp không thì nở một nụ cười lạnh.

“Ta đến để đòi nợ”.

“Các ngươi lấy gì để trả?”.

Ps: Vì tình hình dịch bệnh nên tình hình tài chính của ad đang gặp nhiều khó khăn nên... và các bạn thấy truyện mình hay và mong muốn ad ra thêm nhiều chương hơn và ra đều hơn nữa thì các bạn có thể donate để tiếp thêm động lực để ad chạy chương nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.