Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 415: Chương 415: Dạy dỗ




Trải qua thêm mấy ngày, cả hai người đi qua hết những căn phòng sau đó nhưng chưa một lần gặp phải nguy hiểm nào cả. Những căn phòng này chỉ đơn giản là ẩn chứa những đoạn ký ức vỡ vụn và tạo thành một khung cảnh cụ thể nào đó ở trong quá khứ.

Rong ruổi suốt mấy ngày, cả hai tìm đến được một căn phòng vô cùng rộng lớn ở khu vực trung tâm, nói đúng hơn thì đây chính là trung tâm nơi mà bốn lối đi vào được nối thông với nhau. Và tại trung tâm căn phòng là một trụ đá lớn với xung quanh là những bậc thang nối lên tầng thứ hai.

Ngay khi cả hai người vừa từ hành lang đi ra ngoài thì chào đón họ chính là ánh mắt của những người tới đây từ trước với số lượng lên đến cả trăm người.

“Tại sao nơi này lại có hai tên Thiên Địa cảnh tầng thấp? Dựa vào thực lực yếu kém như thế thì không thể nào đến đây được? Có khi nào hai người này là đệ tử của tông môn hoặc gia tộc lớn?”

“Có lẽ là thế, chắc những người hộ tống đã bị giết chết trên đường đi đến đây rồi?”

“Tuy không biết hai người này đã thu được những cơ duyên nào khi tới đây nhưng có lẽ là không có thu hoạch nào cả?”

“Đúng là thế thật, với thực lực của hai người này sao có thể đối mặt với hung thú ở căn phòng đầu tiên được? Chắc cũng chỉ có nước bỏ chạy giống như ta cả mà thôi?”

“Này này, các ngươi để ý mà xem? Tên nam tử kia trông có vẻ bình thường và bị phế mất một cánh tay nên có khả năng hắn ta là một tên hộ vệ còn nữ tử kia thì…?”

“Thật không thể tin được? Đây là lần đầu tiên ta thấy một người xinh đẹp đến mức này? Nói không ngoa chứ gọi nữ tử này là tiên nữ thì ta cũng tin?”

“Hahaha… Các ngươi nhìn xem, trong Kim Tự Tháp này đầy rẫy nguy hiểm nên ta sao có thể bỏ mặc một tiểu cô nương chân yếu tay mềm được? Ta là chính nhân quân tử, người bảo vệ phái yếu nên ta sẽ chủ động dẫn nữ tử này cùng ta đi lên tầng thứ hai?”

“Ngươi im miệng? Mặt ngươi mà chính nhân quân tử cái gì? Chẳng phải ngươi mê cái vẽ đẹp của nữ tử kia rồi hay sao?”

“Chẳng nhẽ ngươi không cảm thấy rung động trước nhan sắc của nàng ta? Nếu ngươi đã không để ý vậy thì để ta?”

“...”.

Cảm nhận ánh mắt của đám người trông được trong sáng, vẻ mặt Lâm Tuyết Nhi có chút khó chịu cùng ánh mắt không được mấy thoải mái thốt ra.

“Đừng nói là đám người này có chủ ý với ta đó chứ? Ánh mắt thật là ghê tởm, ta ghét cái cảm giác này?”

Nhìn Lâm Tuyết Nhi không được thoải mái, Đế Nguyên Quân đứng ở bên cạnh bất giác nở một nụ cười nhẹ, nói.

“Chuyện đó chẳng phải quá dễ nhận biết hay sao? Ngươi nghĩ nam nhân ngoài việc tu luyện, đánh đấm ra thì không thích những thứ khác? Ngươi thử nghĩ xem, với nhan sắc cùng phong thái của ngươi hiện tại mà không thu hút ánh mắt của đám nam nhân đó mới là chuyện lạ?”

Liếc mắt nhìn Đế Nguyên Quân, Lâm Tuyết Nhi khẽ cau mày, đáp.

“Ngươi cũng là nam nhân nên khi nhìn thấy ta mà ngươi cảm thấy không hứng thú? Ta thấy chuyện này mới là lạ?”

“Hơn nữa, người khác nhìn nữ nhân của ngươi bằng ánh mắt không trong sáng mà ngươi không có cảm giác gì cả hay sao?”

Đáp lại, Đế Nguyên Quân nhìn cô rồi lắc đầu cười đáp.

“Cái đó thì không hẳn, chỉ là ta khác đám nam nhân tầm thường đó mà thôi? Còn việc ta không có cảm giác thì cũng đúng được một phần, thật sự mà nói thì ta không quan tâm đến chuyện này cho lắm?”

“Sở dĩ ta nói như vậy là vì suy nghĩ của ta về chuyện này không nhất thiết phải giữ khư khư ở bên mình mà ta thấy chuyện này còn ngược lại. Nếu như ngươi là nữ nhân của ta thì ta cần gì phải lo lắng vì nếu đã là người của ta thì ngươi sẽ không để bất kỳ nam nhân nào tiếp cận, còn nếu như ngươi chủ động để người khác tiếp cận thì cũng chẳng liên quan gì đến ta?”

“Nói thì hơi nặng lời nhưng con người của ta là vậy? Thứ nào là của ta thì mãi là của ta còn không phải thì ta sẽ không cưỡng cầu?”

“...”.

Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì sắc mặt dần trở nên trầm xuống, ánh mắt cô nhìn hắn lộ vẻ suy nghĩ và tâm tư một lúc rồi lên tiếng đáp lời.

“Ngươi tự tin đến vậy sao?”

“Không, chuyện này chẳng phải có tự tin hay không mà là chuyện đương nhiên?”

Đáp lại, Đế Nguyên Quân ngẩng đầu nhìn lên cao, trên gương mặt bất giác nở một nụ cười nhàn nhạt.

“Đối với ta thì việc mê luyến, lụy tình chính là vật cản lớn nhất trên con đường tu luyện nhưng việc có đạo lữ cùng đồng hành là một chuyện tốt và cả hai chuyện này đều có mặt lợi cũng như mặt hại của nó?”

“Còn với riêng ta thì ta chẳng hề quan tâm đến chuyện này? Chỉ cần đừng gây phiền phức hoặc cản trở ta là được?”

“Nắm được, buông được thì đó mới chính là ta”.

Sắc mặt trầm xuống, ẩn sâu trong ánh mắt cô hiện lên vẻ đượm buồn. Cô tuy biết tính cách của Đế Nguyên Quân là như thế nào nhưng vẫn cảm thấy chạnh lòng khi người mà cô xem là tất cả lại thiếu sự quan tâm nên khiến cô hơi thất vọng.

Lâm Tuyết Nhi cúi đầu, đáp.

“Vậy còn ngươi thì sao? Ta trong mắt ngươi là gì?”

Quay người nhìn lại, Đế Nguyên Quân đặt tay lên đầu cô rồi xoa nhẹ và nói với giọng điệu an ủi.

“Tại sao ngươi lại hỏi ta loại câu hỏi như thế này? Chẳng phải ngươi đã có sẵn câu trả lời ở trong lòng rồi hay sao?”

“Ngươi đang cảm thấy hụt hẫng khi ta nói những lời đó? Ngươi đúng là trẻ con nhưng đó mới chính là Lâm Tuyết Nhi mà ta biết”.

Nhìn dáng vẻ Lâm Tuyết Nhi hiện tại, Đế Nguyên Quân bất giác thở dài một hơi rồi lên tiếng nói tiếp.

“Nếu ngươi đã muốn nghe thì ta sẽ trả lời?”

“Ngươi là người hiểu rõ tính cách của ta nên câu hỏi này ta sẽ không trả lời còn ngươi trong mắt ta chính là một người quan trọng, là gia đình, là bằng hữu và cũng là đạo lữ của ta”.

Từng câu từng chữ như rót mật vào tai, Lâm Tuyết Nhi loại bỏ hết tất cả những ưu phiền và những suy nghĩ ở trong đầu rồi nhìn Đế Nguyên Quân với một ánh mắt tràn đầy sự hạnh phúc cùng nụ cười vui mừng trên gương mặt.

“Ngươi nói vậy thì ta yên tâm rồi?”

Khi hai người đang vui vẻ cười nói thì đột nhiên, một thanh âm ở ngoài xa truyền đến và cùng với đó là những tiếng bước chân đang tiến lại gần.

“Tên hộ vệ thấp kém, ngươi đang cản đường của ta đó? Nhanh tránh qua một bên để ta gặp vị tiểu thư xinh đẹp?”

Đặt tay lên vai, tên nam tử trẻ tuổi dùng lực kéo Đế Nguyên Quân lùi lại, sau đó khẽ cúi đầu thi lễ trước Lâm Tuyết Nhi và nói.

“Xin tự giới thiệu, ta là Doãn Thanh Bình, cảnh giới Thiên Địa cảnh tầng bốn và là đệ nhất thiên kiêu của Doãn gia. Tại hạ mạn phép, không biết cao danh quý tánh của tiểu thư là?”

“Nếu như có thể thì tại hạ có thể mời tiểu thư gia nhập hội và ta sẽ đảm bảo sự an toàn cho tiểu thư”.

‘Haha… Dính rồi, dính rồi? Đại mỹ nữ này chắc chắn sẽ thuộc về ta? Ta đảm bảo sau này sẽ yêu thương và âu yếm nàng thật tốt khi ở trên giường?’

Doãn Thanh Bình ban đầu còn tin chắc Lâm Tuyết Nhi sẽ không thể thoát được những lời ngon ý ngọt của mình mà gật đầu đồng ý, hắn còn tưởng bản thân đã nắm được mỹ nữ ở trong tay nhưng khi hắn vừa ngẩng đầu nhìn lên thì trông thấy biểu cảm của Lâm Tuyết Nhi có chút không đúng thì thốt ra thành tiếng.

“Hả?”

“Sao ngươi dám?”

Đáp lại, Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt tràn đầy sự chán ghét cùng ánh mắt đùng đùng tức giận nhìn nam tử rồi quát lớn một tiếng. Sau đó, tay phải cô ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên rồi đánh ra một quyền.

“Sao ngươi dám đặt bàn tay dơ bẩn đó lên người hắn? Ngươi có biết ta khó khăn lắm mới nghe thấy được những lời ngọt ngào đó hay không? Tên khốn kiếm nhà ngươi từ đâu rơi xuống dám phá hỏng bầu không khí thân mật của ta? Ngươi là tên khốn, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi?”

Bị đánh văng ra xa, Doãn Thanh Bình không hiểu bản thân vừa rồi đã làm gì sai mà bị đánh. Đưa tay lên ôm mặt, hắn cảm nhận một quyền này đau đớn đến mức mà khiến hắn cảm thấy đau nhói vô cùng.

Dương mắt nhìn Lâm Tuyết Nhi, Doãn Thanh Bình vẻ mặt có chút kinh hãi thốt ra.

“Ngươi… Ngươi nói vậy là có ý gì? Ta chỉ là đang lo lắng cho ngươi thôi mà?”

Lời nói vừa dứt, Doãn Thanh Bình vừa gồng mình đứng dậy và chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một thanh ảnh nữ tử thình lình xuất hiện ngay trước mặt khiến hắn bị giật mình bà không kịp phản ứng liền bị Lâm Tuyết Nhi một cước đá văng ra xa.

Đưa tay lên lau đi vệt máu ở trên khóe miệng, Doãn Thanh Bình cảm giác phần bụng truyền đến một cảm giác đau nhói đến cùng cực khiến hắn không kiềm chế được mà nôn thốc nôn tháo.

Vẻ mặt tràn đầy sự kinh hãi nhìn Lâm Tuyết Nhi rồi thốt ra.

“Tại sao, ta là Thiên Địa cảnh tầng bốn mà không thể theo kịp tốc độ của ngươi? Rõ ràng ngươi chỉ là Thiên Địa tầng hai thôi mà? Tại sao ta lại có cảm giác không thể chống đỡ được?”

“Người đâu… Người đâu? Nhanh bắt người này lại? Ta muốn cô ta phải trả giá?”

Doãn Thanh Bình chỉ tay về phía Lâm Tuyết Nhi rồi đưa mắt nhìn về phía bốn tên cận vệ rồi quát lớn. Sau đó, hắn ta nhìn Lâm Tuyết Nhi bằng một ánh mắt tràn đầy sự biến thái, dâm tà và có phần điên cuồng.

“Haha… Để ta xem ngươi còn ngông cuồng trước mặt ta nữa hay không? Đợi đến khi ta bắt được thì ngươi chắc chắn sẽ trở thành con mèo ngoan ngoãn và mặc sức ta chơi đùa?”

Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì sắc mặt cô dần trở nên âm trầm, lạnh lẽo và cùng với đó là một ánh mắt tràn đầy sự tức giận. Cô mặc kệ đám cận vệ của hắn ta mạnh yếu như thế nào nhưng cô sẽ không tha thứ cho tên Doãn Thanh Bình khi dám buông ra những lời như vậy?

Bốn tên cận vệ lao tới, bọn họ bộc phát ra khí tức Thiên Địa cảnh tầng năm của bản thân ra ngoài rồi vươn tay chộp thẳng về phía Lâm Tuyết Nhi. Nhưng đột nhiên, một làn gió nhẹ bỗng lướt qua và cùng với đó là một thân ảnh thình lình xuất hiện chặn ngay trước mặt.

“Ai cho phép các ngươi qua đó?”

Gạt bỏ sự ngăn chặn, bốn tên cận vệ bộc phát thực lực rồi giẫm chân đánh tới và quát.

“Tên khốn kiếp, nhanh tránh qua một bên?”

Đáp lại, ánh mắt Đế Nguyên Quân nhìn bốn tên cận vệ với một ánh mắt tràn đầy sự lạnh lùng cùng con ngươi màu đỏ máu trông đáng sợ vô cùng. Đưa ngón tay chạm nhẹ lên miệng ra hiệu giữ yên lặng và nói.

“Các ngươi nên giữ yên lặng, tên đó cần phải được dạy dỗ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.