Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 416: Chương 416: Quỳ xuống cầu xin




Các ngươi nên giữ yên lặng, tên đó cần phải được dạy dỗ?!

“Cái gì?”

Bốn tên cận vệ nghe thấy vậy thì sắc mặt ngay lập tức có biến chuyển. Ban đầu, họ chỉ xem Đế Nguyên Quân như là một tiểu bối chỉ có thực lực Thiên Địa cảnh tầng hai nên không mấy để tâm nhưng với hiện tại thì những suy nghĩ đó ở trong đầu họ đã biến mất.

Một phần vì thân là cận vệ của Doãn Thanh Bình nên cần phải hết lòng bảo vệ, hơn hết là tên tiểu tử ở trước mặt lại khiến họ có cảm giác giống như đang bị khinh thường và đó cũng chính là điều mà họ cảm thấy tức giận nhất.

Chỉ thẳng tay về phía Đế Nguyên Quân, bốn tên cận vệ tức giận quát lớn.

“Tên tiểu tử khốn kiếp, ngươi có biết bản thân vừa nói điều gì ngu ngốc hay không? Ngươi có biết thế lực của Doãn gia ta lớn như thế nào hay không mà dám buông ra những lời như thế này?”

“Ngươi không tin thì thử hỏi những người có mặt ở đây đi? Hỏi xem có một ai mà không biết đến danh tiếng cùng địa vị của Doãn gia không?”

“Ta không biết ngươi cùng nữ tử đó xuất thân từ một danh gia vọng tộc nào nhưng nếu như gây sự với Doãn gia ta thì đừng có trách? Không cẩn thận thì không chỉ ngươi, nữ tử đó mà còn thêm cả gia tộc của ngươi cũng sẽ tao ngộ kiếp nạn do sự tức giận từ gia chủ?”

“Ngươi nói thiếu chủ cần phải được dạy dỗ vậy còn ngươi thì sao? Ngươi cũng chỉ là một tên cận vệ ở bên cạnh nữ tử đó mà thôi? Một tên thấp kém giống như ngươi sao dám khinh thường thiếu chủ?”

“Một tên cận vệ chỉ có cảnh giới Thiên Địa cảnh tầng hai mà muốn ngăn cản bọn ta? Nếu không muốn chết thì cút qua một bên trước khi mọi chuyện trở nên tệ hơn?”

Nhìn bốn tên cận vệ thay nhau lên tiếng, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười lạnh, nói.

“Thanh thế Doãn gia lớn đến vậy sao? Ta không cần biết gia tộc các ngươi lớn mạnh như thế nào, cái mà ta quan tâm nhất hiện tại chính là các ngươi tự tìm đến ta để gây sự?”

“Nếu các ngươi không chủ động đến tìm thì chuyện này có xảy ra hay không? Hay các ngươi nghĩ chỉ dựa vào thanh thế của Doãn gia là có thể biến trắng thành đen?”

“Những người khác có thể sợ hãi trước thế lực của Doãn gia nhưng ta thì không? Vậy nên đừng dùng hai chữ này ra để ép ta bởi vì mỗi khi bị như vậy thì ta có cảm giác rất chán ghét?”

“Ngươi không chỉ xem thường thiếu chủ mà còn dám khinh thường Doãn gia? Tội này của ngươi đáng phải chết?”

Bị Đế Nguyên Quân khiêu khích, sắc mặt bốn tên cận vệ lúc này dần trở nên âm trầm và tức giận hơn bao giờ hết. Bọn họ lúc này không còn lý do gì để giữ lại nữa mà trực tiếp bộc phát khí tức của bản thân ra ngoài rồi xông lên.

“Giết hắn?”

Bước về phía trước một bước, ánh mắt Đế Nguyên Quân tràn đầy sự lạnh lẽo nhìn chằm chằm bốn tên cận vệ rồi nở một nụ cười lạnh, đáp.

“Còn việc các ngươi bảo ta chỉ là một cận vệ nhỏ bé thì cứ xem là như vậy đi? Cho dù có là cận vệ thấp kém thì như thế nào? Chỉ có cảnh giới Thiên Địa cảnh tầng hai thì đã làm sao?”

“Bốn người các ngươi nghĩ bản thân là Thiên Địa cảnh tầng năm có thể giết được ta? Đúng là nực cười?”

Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân xoay chuyển tam đại lực lượng lên đến cực điểm rồi bộc phát một cổ khí cực cực kỳ bá đạo ra ngoài khiến khu vực xung quanh hắn trở nên bạo động và từng đợt phong bạo mang theo khí tức quét ra xung quanh.

Tiếp sau đó, Đế Nguyên Quân vung mạnh tay một cái liền kéo hết toàn bộ thiên địa chi khí ở khu vực xung quanh vào trong lòng bàn tay rồi vung mạnh tay một cái đánh ra một đạo chưởng ấn đồng thời đánh lùi cả bốn tên cận vệ ra sau mấy bước.

“Không thể nào?”

Ổn định lại cơ thể, ánh mắt của cả bốn người nhìn Đế Nguyên Quân lộ ra vẻ kinh hãi vô cùng. Bọn họ không ngờ được một người có cảnh giới thâm hơn họ hai tiểu cảnh lại có thể kéo một lượng thiên địa chi khí lớn đến như vậy.

Chưa kể uy lực của một chưởng tùy ý này lại có thể bức lui đồng thời cả bốn người. Phải biết họ tuy chỉ là cận vệ và không được gia tộc chút tâm quá nhiều nhưng dựa vào thực lực của họ thì có thể có một vị trí tương đối ở trong cùng cảnh giới.

Nhưng với hiện tại, bọn họ lại bị một tên tiểu tử trẻ tuổi, một tên mà họ khinh thường bức lùi.

Không chỉ có bốn người mà những người đứng nhìn ở ngoài xa cũng cảm thấy khó tin và có chút bất ngờ khi nhìn hai người. Bọn họ tuy đến đây chỉ vì cơ duyên nhưng họ cũng quen biết và nghe được danh tiếng của không ít thiên kiêu. Và với hiện tại, hai người không có tên tuổi lại có thể chèn ép được cường giả vượt cấp một cách dễ dàng đến như vậy.

Cảm thấy có chút khó tin, đám người thay nhau lên tiếng.

“Thật là khó tin? Ta ban đầu còn nghĩ nữ tử kia đánh bại Doãn Thanh Bình là một chuyện khó tin rồi mà ngay cả tên cận vệ cũng có thực lực mạnh không kém?”

“Ta thật sự tò mò về thân thế của hai người này? Nếu là đệ tử của đại gia tộc hoặc tông môn nào đó thì ít nhất cũng từng nghe qua một chút danh tiếng nhưng với hai người này thì ta không có chút ấn tượng nào cả?”

“Đúng là thế thật, thiên kiêu ta đã gặp qua không ít nhưng với hai người này thì chưa bao giờ nghe đến? Tuy cảnh giới còn hơi thấp một chút nhưng thực lực lại không tệ?”

“Tên Doãn Thanh Bình chung quy cũng có chút thực lực nhưng đối mặt với nữ tử kia thì không có cách nào chống trả được? Nói không phải châm chọc gì nhưng nhìn nữ tử kia đánh Doãn Thanh Bình khiến ta có cảm giác nữ tử bị hắn chọc giận vậy?”

“Haha… Cũng đúng mà thôi? Tên Doãn Thanh Bình này đi ra ngoài trên hoa, ghẹo nguyệt và câu dẫn không biết bao nhiêu mỹ nữ nhẹ dạ cả tin nhưng nay lại gặp đúng khắc tinh? Nói chung bị đánh là đúng rồi, ta đây còn muốn hắn bị đánh nặng hơn nữa?”

“Haha… Nghĩ tên Doãn Thanh Bình bị đánh trông cũng tội nhưng nghĩ đến việc nhiều mỹ nữ bị hắn chơi đùa nên cũng đành vậy? Ít ra thì cũng có người cho hắn ta biết việc chọc sai người thì có hậu quả như thế nào?”

“Ta thì nghĩ sau cái chuyện này thì tên Doãn Thanh Bình sẽ không dám đi ra ngoài gặp nữ nhân nữa quá. Haha…”.

Những tiếng cười thích thú của đám người vang vọng khắp căn phòng khiến bốn tên cận vệ càng thêm tức giận và muốn trực tiếp giết chết những người đó nhưng khi họ nhìn thấy Doãn Thanh Bình bị Lâm Tuyết Nhi đánh mà không thể phản khác thì càng thêm tức tối.

“Khốn kiếp, không thể dây dưa với tên này được nữa? Phải nhanh chóng cứu thiếu chủ ra ngoài?”

“Được, ta sẽ ngăn cản tên này lại còn các người qua bên kia cứu thiếu chủ?”

Đồng thời lao lên, bốn tên cận vệ bộc phát khí tức của bản thân rồi đánh ra bốn đạo chưởng ấn hướng thẳng về phía Đế Nguyên Quân mà đánh rồi sau đó chia ra và lao về phía Lâm Tuyết Nhi.

Giẫm mạnh chân nhảy lên cao, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn đám cận vệ thì ngầm đoán được ý định của chúng thì ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên vào trong lòng bàn tay rồi quát lớn một tiếng.

“Các ngươi thậm tệ đến mức mà không thể giấu được ý định của bản thân trên gương mặt? Lo lắng, sốt sắng, tức giận? Đó là những cảm giác mà các ngươi cảm nhận được trong thời điểm này?”

“Chung quy là các ngươi muốn cầm chân ta để giúp Doãn Thanh Bình thoát ra?”

“Ý định đúng là không tồi nhưng rất đáng tiếc? Đối thủ của các ngươi là ta nên một khi ta chưa cho phép thì các ngươi không thể đi dễ dàng như thế được?”

Lời nói vừa dứt, thân ảnh Đế Nguyên Quân đột nhiên lóe lên một cái rồi thình lình xuất hiện ngay trước mặt cả ba người. Chỉ thấy hắn từ từ đưa tay lên và hướng lòng bàn tay về phía ba người kia rồi quát lớn một tiếng.

“Quay lại”.

Nhân lúc ba tên kia chưa kịp phản ứng, Đế Nguyên Quân đánh ra một đạo chưởng ấn trực tiếp đánh văng cả ba người ra xa rồi sau đó đưa mắt nhìn về phía Lâm Tuyết Nhi và nói.

“Ta tuy không đủ thực lực để đánh bại nhưng ta đủ thực lực cầm chân các ngươi ở lại? Nghĩ lại thì ta cũng chẳng muốn đánh cùng các ngươi nên mọi chuyện dừng lại ở đây thôi, còn các ngươi thì ngoan ngoãn ở đó và chờ đợi”.

“Tên Doãn Thanh Bình sẽ được dạy dỗ lại rất nhanh thôi?”

Ở bên kia, Lâm Tuyết Nhi ép Doãn Thanh Bình nằm co ro dưới nền đá và dùng chân giẫm mạnh lên người hắn và đồng thời quát lớn.

“Tên khốn kiếp, ngươi có biết bản thân vừa làm ra chuyện đáng giận nào hay không? Ta phải đánh chết ngươi… Ta phải đánh chết ngươi?”

Mặc dù không dùng quá nhiều sức lực và không gây quá nhiều thương tích nhưng sát thương về tâm lý lại cực kỳ đáng sợ. Tên Doãn Thanh Bình ban đầu được những người ở bên cạnh tung hô, nể sợ nên rất lấy làm tự hào, tự cao, tự đại và ngông cuồng.

Hắn đi đến đâu cũng được kẻ hầu người hạ, được tiếp đón một cách nồng nhiệt và cho dù làm gì sai cũng không bị một ai trách phạt. Dần dần, hắn càng cảm thấy bản thân là trung tâm của tất cả nên muốn làm gì thì làm mà không hề sợ bất cứ chuyện gì cả.

Từ việc phá phách, đánh đập, lừa gạt, cưỡng hiếp, không có việc gì mà hắn chưa từng làm mà không có bất cứ một hậu quả nào cả. Thậm chí hắn còn cảm thấy phấn khích khi làm những chuyện đó và nhất là chơi đùa những nữ nhân mà hắn gặp.

Nhưng đến với hiện tại, từ một tên công tử thế gia đứng cao vọng trọng, đường nhiều người nể sợ, tự cao tự đại nay lại nằm co ro và bị nữ nhân giẫm đạp một cách thậm tệ mà không thể phản kháng.

Hai hàng nước mắt sợ hãi chảy xuống, Doãn Thanh Bình khúm núm quỳ rạp hai chân xuống nền đá rồi kêu gào một cách thảm thiết.

“Xin đừng đánh nữa, ta sai rồi… Ta sai rồi? Là ta không đúng, tất cả là lỗi tại ta?”

“Từ nay ta không dám trêu hoa, ghẹo nữa nên xin hãy tha cho ta? Ta không chịu được nữa rồi? Cầu xin ngươi? Xin ngươi rộng lượng tha cho?”

Kể từ đó, một tên công tử thế gian cao ngạo, hãnh diện, luôn lấy nữ nhân ra để trêu đùa đã triệt để biến mất và trở thành một tên nhút nhát sợ hãi khi đối mặt với nữ nhân, nhất là gặp Lâm Tuyết Nhi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.