Chung Cư Của Các Ảnh Đế

Chương 6: Chương 6: Người Thuê Nhà Hung Dữ




CHƯƠNG 6 : NGƯỜI THUÊ NHÀ HUNG DỮ

 Ngoài miệng thì oán giận như vậy, nhưng hôm nay  quay về, Thẩm Triệt đã thao thức mất cả đêm. Trong một năm này, cậu và Tần Tu tuy rằng không có gặp lại nhau lần nữa,  ngay cả chạm mặt cũng không được mấy lần, nhưng danh hiệu người mới đứng đầu  khoa diễn xuất này, cậu vẫn thường xuyên nghe thấy như sấm rền bên tai. Nếu Tần Tu có thể đến địa điểm thử vai đúng giờ, muốn giành được vai diễn hoạt bát này chắc chắn chẳng có gì khó khăn, mặc dù cậu thực sự không thể tưởng tượng ra nổi cảnh một  Tần Tu lạnh hơn cả tảng băng này sẽ nhảy 《 Khúc hát dưới mưa 》như thế nào.

Nhưng mà nguyên nhân khiến Tần Tu không tới kịp trường quay cũng là do mình, Thẩm Triệt nằm dang hai tay hai chân trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà tự nói với mình:

“Nhưng cũng đâu phải là tui kêu anh quay lại đâu, ai kêu anh đụng phải ta chứ, người anh em à?”

“Ô hô, tại tui băng qua đường sao?”

“Người ta vốn chẳng có lỗi gì nhưng vẫn đưa mi tới bệnh viện, lại còn trả tiền thuốc men cho mi, sau đó còn vì lo lắng cho mi mà đi đến giữa đường lại quay về bệnh viện…..”

Đến đây thì Thẩm Triệt không thể đấu tranh nội tâm nổi nữa, cậu thử tưởng tượng ra tâm tình của Tần Tu lúc quyết định quay về bệnh viên kia sẽ như thế nào, chính lúc quay lại ấy, Tần Tu chẳng khác nào đã từ bỏ cơ hội được thử vai, mà lựa chọn chịu trách nhiệm với chính cậu. Kết quả là khi chạy về đến bệnh viện thì người đã ngông nghênh đi mất từ lúc nào, lại còn nhìn thấy kẻ đó  khỏe như vâm nhảy 《 Khúc hát dưới mưa 》 ở địa điểm thử vai, anh ta làm sao mà không điên tiết được cơ chứ.

Thẩm Triệt bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cứ nghĩ mãi về chuyện này  thì cậu cũng chẳng  khiến nó thay đổi được. Chỉ có thể thành tâm hy vọng mình không được chọn. Nếu như may mắn được chọn thì cậu lại càng cắn rứt lương tâm.

Cả một đêm trằn trọc như vậy, đến tận 10 giờ sáng ngày hôm sau Thẩm Triệt mới tỉnh dậy do bị tiếng mưa ngoài ban công đánh thức. Gió rất to, Thẩm Triệt ngây ngốc đứng lên đóng cửa sổ lại, còn đang định lăn trở lại giường ngủ tiếp thì nghe thấy tiếng Hạ Lan Bá đang đập cửa.

“Thẩm Nhị, chú còn đang ngủ à? Tìm được người thuê phòng chưa? Chú cmn nếu bây giờ không đem được người đến thì  tiền điện nước tháng này hai anh em mình phải chia đôi ra trả đó nha!”

Thẩm Triệt vùi đầu vào gối, hét “AAAAAAAA” lên một tiếng thảm thiết rồi bật dậy.

“Còn sớm lắm ấy mà vẫn còn kêu ca trên giường!” Hạ Lan Bá đập đập hai cái lên cửa, “Dậy đi xuống dưới lầu mua bữa sáng đi, sư phụ Hạ Lan  ta còn phải……. Á, đậu má!”

Còn chưa dứt lời thì cửa phòng ngủ đã “phanh” một tiếng văng ra, Hạ Lan Bá nhìn Thẩm Triệt đội cái tổ quạ trên đầu lao tới. Thẩm đồng học vốn tóc xoăn tự nhiên, kiểu đầu phá cách này thực ra cũng không làm người khác bất ngờ.

“Tiêu rồi, tiêu rồi, tiêu rồi!” Thẩm Triệt lao xuống lầu, vọt vào phòng vệ sinh, lao ra, nhảy bổ ra cửa, cúi người điên cuồng xỏ đôi giày đi mưa vào chân.

Hạ Lan Bá mồm ngậm bàn chải, đứng ở sau lưng nhìn cậu: “Chú ra ngoài mà không định chải đầu hả?”

“Không có thời gian!” Thẩm Triệt cầm lấy chiếc mũ lưỡi trai treo trên giá áo cạnh cửa chụp lên đầu, “Em mượn chiếc Jibei!”, túm lấy chùm chìa khóa xe rồi lao ra ngoài.

“Lúc về nhớ mua….. cơm trưa nha!” Hạ Lan Bá ở trong nhà gọi khản cả giọng với ra, chỉ kịp trông thấy bóng Thẩm Triệt khuất sau cầu thang. Anh nhặt cái bàn chải chạy bằng pin  rơi dưới đất lên nhét lại vào miệng, “Aizz, ổi ẻ thặt hăn ái à….” .(tuổi trẻ thật hăng hái mà)

Thẩm Triệt chạy bộ xuống một tầng đuổi theo thang máy, an toàn chui được vào. Lấy di động ra nhìn, không có cuộc gọi đến nào. Bây giờ đã là 10 giờ 10 phút, Thẩm Triệt lái xe cấp tốc đến trường cũng phải mất mười phút, chỉ có thể hi vọng người thuê phòng tương lai có tấm lòng bao dung như hoa cúc mà thôi. (sao lại là hoa cúc =)))

Cả quãng đường có 5km mà Thẩm Triệt cảm giác mình đụng trúng phải tất cả các đèn đỏ dọc đường. Tất cả luôn! Bảy cái đèn đỏ, mỗi cái đều đếm ngược ít nhất 90 giây. Lúc tới được cổng trường số 3, Thẩm Triệt đã muốn phát điên. Đúng là khó mà tin nổi, còn không bằng đi xe bus nữa.

Do trời mưa nên ở gần khu vực cửa số 3, ngoài mấy chiếc xe ra vào và  mấy cậu sinh viên đang che dù thì không thấy có có bóng ai đang chờ đợi hay dừng chân lại. Cũng chẳng có gì lạ, Thẩm Triệt nhìn di động trên tay, đã 10 rưỡi rồi, chỉ có người đầu bị cửa kẹp mới còn  đứng chờ ở đây . Nhưng kì quái là di động vẫn không có cuộc gọi đến nào, lẽ ra đối phương nếu không đợi được người thì phải gọi điện cho cậu chứ.

Lái chiếc Jibei của sư phụ Hạ Lan chạy một vòng trên đường dành cho ô tô trước cổng số 3, ló đầu ra ngó xung quanh, xác định không có mục tiêu nào khả nghi, Thẩm Triệt đang chuẩn bị quay đầu thì vừa mới lùi xe một cái liền đụng trúng thứ gì đó.

Cậu bị dọa cho hết cả hồn, nghĩ bụng không phải đụng phải ai đang đi chứ, nhưng cũng không nghe thấy có tiếng người ồn ào, nhìn qua gương chiếu hậu cũng không thấy gì, cậu bèn thò đầu ra cửa sổ xe ngó ra sau một cái, ruột khẽ xoắn lại —– một anh bạn cùng trường đang ngã ngồi ở ven đường, không rõ bị làm sao nhưng khẳng định chẳng phải chuyện hay rồi!

Thẩm Triệt hấp tấp cởi dây an toàn, đẩy cửa xe nhảy xuống, đầu đội mưa chạy ra sau xe: “Bạn học, bạn không sao chứ?!”

Người bạn học đang ngã ngồi giữa vũng nước mưa đầy bùn đất ngẩng mặt lên,  thế là Thẩm Triệt trong vòng chưa đến 48 tiếng đồng hồ lại có dịp diện kiến gương mặt mĩ mạo đầy vẻ bực tức kia, tự nhiên có cảm giác như gặp tai bay vạ gió.

Cảm giác tai họa này đồng thời cũng làm dậy sóng trong lòng ít-có-bao-dung-lắm của Tần Tu. Sắc mặt vốn đã không tốt thoáng cái đã càng thêm đen: “Lại là cậu!” Ba chữ này như từ rít từ kẽ răng chui ra.

Thẩm Triệt định thần, vội đỡ đối phương dậy, miệng không ngừng xin lỗi: “Rất xin lỗi, rất xin lỗi! Anh, anh chui từ chỗ nào ra vậy? Tui đúng là không có nhìn thấy anh!”

Tần Tu lạnh lùng gạt cánh tay đang xum xoe của Thẩm Triệt: “Không nhìn thấy đã  có thể cán lên tôi, nếu nhìn thấy  chắc còn muốn cán thêm ba lượt nữa đấy chứ nhỉ?”

Thẩm Triệt nào dám cãi lại, thấy Tần Tu ngồi bệt dưới đất không chịu đứng dậy, tưởng anh ta bị thương ở chân, cậu liền ngồi xuống cẩn thận xem xét mắt cá chân đối phương: “Anh có bị thương ở đâu không? Có muốn  tới bệnh viện không?”

Tần Tu trừng mắt lườm cậu thanh niên tóc quăn một cái, tay chống đất cựa người đứng lên, rồi xoay người  hướng về phía cổng trường. Thẩm Triệt nhìn bóng Tần Tu tức giận mà đội mưa bỏ đi, cảm giác tội lỗi trong lòng lại dâng lên cuồn cuộn.

Tần Tu đi ra cổng trường, chậm chạp đi trên lối đi cho người đi bộ, đằng sau có tiếng còi xe, anh cũng không thèm quay đầu lại, chiếc xe Jibei màu trắng lại “bíp bíp” còi lần nữa.

“Mưa to lắm đó, tui có dù nè, anh muốn mượn không?” Thẩm Triệt thò đầu ra nói với Tần Tu.

Đối phương không hề cảm kích, vẫn nhìn thẳng.

Một lát sau, một chiếc dù màu đen thò từ trong xe ra: “Cầm lấy đi, ít nhất cũng cầm lấy cây dù này đi mà!”

Đối phương vẫn như cũ, không hề động lòng, tiếp tục đi thẳng.

“Cạch” Thẩm Triệt bung dù ra, cố sức với tay ra che cái dù trên đầu Tần Tu.

Lần này thì Tần Tu cũng dừng lại, chiếc Jibei còn đang chầm chậm tiến về phía trước, Thẩm Triệt vội vàng chui đầu vào cho xe dừng lại, vừa quay đầu sang thì bắt gặp gương mặt không hề vui vẻ của Tần Tu ngoài cửa sổ xe.

“Cậu lái xe cái kiểu gì vậy? Đụng phải tôi còn chưa đủ, còn định đụng thêm ai nữa?”

Thẩm Triệt bị Tần Tu lạnh lùng lườm một cái, trong lòng kêu oan dậy trời nhưng vẫn cuống quít gật đầu: “Đủ rồi, đủ rồi. Anh muốn đi đâu, tôi chở anh đi.”

Tần Tu khoanh tay, bước mấy bước lại gần chiếc Jibei, ngoắc ngoắc ngón tay với Thẩm Triệt đang ngồi ở ghế lái, chàng trai tóc quăn không dám chậm trễ vội vươn người tới gần cửa sổ, Tần Tu cúi đầu xuống: “Phải chở tôi được một đoạn thì lương tâm của cậu mới thấy dễ chịu phải không?”

Thẩm Triệt dở khóc dở cười gật gật đầu.

Tần Tu hừ lạnh, nhếch miệng: ” Tôi không tin cậu có lòng tốt như vậy.”

Thẩm Triệt: “……”

Tần Tu rời đi, tiếp tục tiêu sái đi trong mưa. Tuy nhiên anh không ngờ rằng một phút đồng hồ sau, chiếc Jibei kia lại tiếp tục bám riết không chịu tha cho mình.

“Việc này, Tần Tu…..” Thẩm Triệt thò đầu ra, nhìn lướt qua quần của Tần Tu, ấp a ấp úng đắn đo tìm từ để nói: “Tôi biết anh không tin tôi có lòng tốt, nhưng quần anh đằng sau bị bẩn như vậy, cứ thế mà đi trên đường thì đúng là … anh hùng?”

Tần Tu bán tín bán nghi dừng bước lại, lấy tay sờ sờ mặt sau quần, sau đó nhíu mày nhìn bàn tay dính đầy bùn đất.

Thẩm Triệt che mắt, chuẩn bị chờ  dông tố tới, lẳng lặng mở cửa xe giùm Tần Tu.

Giằng co nửa ngày, cuối cùng cũng mời được Tần đại mỹ nhân lên xe. Thẩm Triệt thở phào một hơi, nửa con mắt cũng không dám nhìn Tần Tu ngồi bên cạnh. Trong xe có một  tảng băng hình người lớn như vậy cũng có cái hay, sẽ tiết kiệm không phải bật điều hòa.

Nói là không nhìn nhưng đôi khi ánh mắt vẫn không nhịn được, phải quay sang Tần Tu liếc một cái, nhất là những lúc chờ đèn đỏ. Người trời sinh có diện mạo đẹp cũng giống như một vật phát sáng. An Gia Miện cũng là vật phát sáng như vậy, tuy nhiên chỉ bàn về diện mạo mà nói thì nhan sắc của Tần Tu có lực sát thương hơn,  còn An gia miện thì lại thuộc kiểu dịu dàng, là kiểu đẹp có thể ngắm hoài không chán mắt, còn Tần Tu nhìn lần đầu tiên khiến cho người ta phải kinh ngạc, nhưng vẻ đẹp của anh ta khí thế có hơi quá sắc sảo.

Mỗi lúc lén nhìn sang, chỉ thấy Tần Tu nhíu chân mày, cầm di động, cặp mắt phượng với đường kẻ mắt tự nhiên kia híp lại đầy nguy hiểm.

Chết tiệt! Thẩm Triệt vội vàng thu ánh mắt lại, quá nặng, quả đúng là như có yêu khí, sát khí  có thể tùy tiện giết người.

Từ lúc lên xe đến giờ Tần Tu chỉ chăm chú quẹt quẹt vuốt vuốt cái di động, tuy nhiên hình như đối phương sống chết cũng không thèm tiếp điện thoại. Thẩm Triệt thật muốn mặc niệm thay cho người ở bên kia đầu dây. Trước mặt cũng sắp đến ngã tư, Thẩm Triệt cất tiếng hỏi: ” Anh muốn đi đâu bây giờ?”

Tần Tu  có chút nổi nóng vuốt vuốt, gạt gạt cái di động thêm lần nữa, vẫn như cũ, không có ai nghe máy. Anh thấp giọng nói: “Tới tòa nhà Đan Mĩ trong nội thành.”

“Tòa nhà Đan Mĩ sao? Anh cũng ở đấy à?” Hóa ra  ở chung một tổ, Thẩm Triệt  hỏi thêm không chút nghĩ ngợi.

Tần Tu lướt mắt qua, ánh mắt đánh giá cậu thanh niên đầu quắn này, Người này lúc ra khỏi nhà hình như chưa thèm chải đầu, bù xù giống y như con chó con đi lạc, đúng, chính là loại chó Vượng Tài lông xù đấy. Anh hừ một tiếng: “Cậu sống ở đó?”

Thẩm Triệt gật đầu: “Không ngờ anh cũng ở đó. Cả một dãy chung cư từ  tầng trên xuống dưới sao tôi chưa gặp anh lần nào nhỉ?”

“Tôi không có ở đó, tôi thấy trên diễn đàn có sinh viên Canh Ảnh tìm người thuê phòng cùng, đang tính tới xem thử.”

Chiếc Jibei phanh “kít” lại một tiếng.

Tần Tu bị bất ngờ, cả người dúi người về phía trước, thiếu chút nữa đã đụng phải kính chắn gió trước mặt. Anh ngẩng đầu trợn mắt nhìn con đằng trước, tưởng có bà cố nội hay bé gái nào qua đường, nhưng chỉ thấy dòng xe vẫn đang chạy thẳng tắp. Quay đầu sang căm tức nhìn người lái xe, bắt gặp  Vượng Tài lông xù cũng đang quay sang nhìn mình, mắt trợn trừng như nhìn thấy quỷ.

“…..Anh chính là người để lại lời nhắn cho tôi trên diễn đàn, ‘Mộng xuân nữa rồi’ đấy à?” Thẩm Triệt hít sâu một hơi uốn dẻo lưỡi mấy lần trước khi hỏi ra mấy lời này.

Tần Tu cố sức chớp chớp mắt mấy cái,như vừa mới mơ ngủ tỉnh dậy: ” Là ‘Dora C dream’, ‘ Mộng xuân nữa rồi’* cái con khỉ! Đừng có nói với tôi rằng cậu là ‘Xạ thủ Gia Đặc Lâm’ đấy nhá!”  cái vẻ mặt hoảng hốt của Thẩm Triệt đã bán đứng cậu mất rồi. Đến lúc này, Tần Tu đang ngấm ngầm nhẫn nhịn cuối cùng cũng nổi khủng lên, túm lấy áo Thẩm Triệt, “Chết tiệt, tại sao dám cho ông đây leo cây hả?!”

“Tôi đâu có! Không phải tôi đến đây rồi sao?” Thẩm Triệt hoảng sợ gỡ áo ra.

Chiếc xe đằng sau sốt ruột ấn còi ”toe toe”, lúc này Tần Tu mới thả lỏng cánh tay, châm chọc liếc tài xế đầu quăn đang nơm nớp lo sợ: ” “Đi thử vai thì cậu cắm đầu chạy bán sống bán chết tới, hẹn tôi thì trễ tới 30 phút mới thò mặt ra, đạo đức làm người như thế đấy hả?”

(Dora C Dream là tên một game chăm thú ảo trên mạng. Tiếng Trung là 多啦 C 梦, Thẩm Triệt thì tưởng C 梦 là mộng xuân =)) )

Thẩm Triệt hoàn toàn lép vế, chỉ có thể yếu ớt hỏi: “Vậy sao anh không gọi điện cho tôi?”

“Thế cậu nghĩ suốt lúc lên xe đến giờ tôi vẫn đang gọi điện cho ai?!”

Mắt thấy Tần Tu hình như lại muốn động thủ, Thẩm Triệt vội vàng chỉ vào dòng xe cộ chạy ầm ầm trước mặt: “Tui phải lái xe!” sau đó mới dè dặt nói, “Có khi nào anh nhớ lầm số điện thoại của tui không? Số di động của tui là 136xxxxxx6, anh xem lại thử xem?”

Tần Tu dằn cơn giận xuống, lại lấy điện thoại di động ra bấm bấm dãy số kể trên.

Trong xe im lặng một phút đồng hồ,  tới khi Tần Tu mở loa ngoài ra, từ đầu dây bên kia vọng ra tiếng nhắc nhở của tổng đài : “Thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy. Xin quý khách….”

“Không thể nào. Tôi một ngày hai mươi tư tiếng đều bật máy mà,” Thẩm Triệt thề thốt lấy di động ra, nhìn vào rõ ràng đang bật máy, pin và cột sóng đều đầy, cậu đưa di động cho Tần Tu xem, “Đây anh xem đi, màn hình không hề có cuộc gọi đến nào của anh, chắc chắn là di động có vấn đề rồi, cái này không phải tại tui nhá!”

Tần Tu cầm lấy, chẳng nói chẳng rằng dùng di động của Thẩm Triệt nhập vào số di động của mình, ấn nút gọi. Tiếng chuông di động nhẹ nhàng vang lên, anh cúi đầu nhìn dãy số hiển thị trên màn hình——

134xxxxxxxx6

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.