CHƯƠNG 5 : NGƯỜI THỨ SÁU ĐẾN MUỘN.
Jason đứng phía sau máy quay ngạc nhiên nhướn mi, cậu nhóc tóc quăn lẽ ra phải đi thẳng sau đó chuyển người, cậu nhóc này trước đó đã quan sát lâu như vậy, lẽ ra lúc này hẳn sẽ không nhảy sai, cậu nói là cậu muốn diễn màu mè thêm cho sinh động, nhưng xem ra cậu ta cũng chẳng biết mình đang làm gì.
Thế nhưng Thẩm Triệt đột nhiên quay lưng lại thế này cũng khiến người quay phim bất ngờ, chợt nghe thấy tiếng Peterson phất tay hô lên: “Catch him!”
Vậy là máy quay cứ phải chạy đi chạy lại bám theo Thẩm Triệt.
Jason nhíu mày, anh cảm thấy cậu nam sinh này như đang đứng giữa một khoảng đất bảy tám mươi mét vuông cứ nhảy qua nhảy lại, các bước nhảy lên xuống hoàn toàn không theo quy củ gì, rất giống như người mắc chứng tăng động vậy. Dù không có chuyên môn anh cũng có thể nhận ra kiểu này làm khổ máy quay phim và cách di chuyển khi biểu diễn rất thiếu chuyên nghiệp, tuy nhiên cũng khó trách, tóc quăn di chuyển loạn xạ như vậy. bởi toàn bộ quá trình quay phim, cậu ta phân nửa thời gian đều nhắm mắt, rõ ràng đã không thuộc lời, nhưng vẫn say sưa hát chả chịu kém cạnh ai, không phải đang khiêu vũ mà giống đang nhảy loạn cào cào thì đúng hơn. Cậu đang nhảy theo Jim Carrey hay đang bắt chước Michael Jackson vậy? Lại còn cái động tác ôm cây dù giống như ôm ghi ta kia nữa chứ, mẹ nhà nó chứ cậu có cần phải nhảy mã bộ như thế không, cậu nghĩ là mình đang biểu diễn với ghi-ta điện đấy à? Nhìn bộ dạng của cậu ta vừa điên tiết lại vừa buồn cười.
Ca khúc sắp kết thúc, Jim Carrey làm gì ở khúc này, Thẩm Triệt chẳng nhớ gì cả, kết thúc của “Khúc hát dưới mưa” trong trí nhớ của cậu là An Gia Miện đã từ phòng khách nhảy ra tới cửa, đúng lúc đó mẹ vừa đi mua đồ ăn về. Khi cửa phòng mở ra, An Gia Miện dang hai tay ra, thuận thế liền …….
Cả đám người nháo nhào ầm ĩ cả lên, cảnh trước mắt khiến mọi người đều kinh ngạc.
Cậu nhóc tóc quăn buông tay ra, cười toe toét xin lỗi một bác gái đang đứng ngây người ra đó. Jason tay đang xoa cằm, cười đến đỏ lựng cả mặt. Thằng oắt này làm cái trò gì vậy, toàn là làm trò phá rối thôi.
Hỏng bét rồi.
Âm nhạc vừa chấm dứt, tiếng vỗ tay vang lên còn to hơn lúc trước, hưởng ứng Thẩm Triệt chỉ có tiếng cười của đám đông đang vây xem. Cậu mở mắt ra, mới phát hiện mình đã quay lưng về phía camera, đang định quay người lại, tốt xấu gì thì cũng nên giữ lại chút thể diện, nhưng tầm mắt lại bị cảnh trước mắt giữ chặt lại.
Chiếc xe BMW S1000RR ba sọc màu trắng – đỏ – xanh đang đỗ ở vệ đường cách chỗ này chừng hai mươi mét. Dưới màn mưa mờ mịt, Thẩm Triệt cũng có thể xác nhận đây chính là chiếc xe đã đụng phải cậu giữa trưa nay, một cái xe như vậy, sao có chuyện trong một ngày cậu có thể trông thấy hai chiếc chứ.
Người cưỡi chiếc xe, chiếc áo sơ mi đen trên người đều ướt đẫm, rõ là vẫn đội mũ bảo hiểm, không nhìn thấy mặt mũi, nhưng Thẩm Triệt lại cảm giác đối phương đang nhìn mình, hơn nữa còn có vẻ không thiện ý cho lắm.
Thẩm Triệt còn chưa có hiểu tại sao chiếc xe gây họa này lại chạy theo cậu tới đây thì chủ nhân của chiếc S1000RR đã chậm rãi bỏ mũ bảo hiểm xuống, tới khi gương mặt trắng trẻo tuấn tú kia xuất hiện sau màn mưa càng lúc càng nặng hạt. Thẩm Triệt tròn mắt nhìn.
Đường kẻ mắt tự nhiên này, tướng mạo đẹp mị hoặc này, dáng vẻ lạnh lùng này, là Tần Tu?!
Thẩm Triệt tự thấy mình hình như bị điên rồi, vừa nhìn thấy khuôn mặt này, thứ đầu tiên vâng lên trong đầu chính là giọng nói ma quỷ như xuyên qua não kia: “Yêu tôi phải không? Muốn tôi phải không?”
Tần Tu lạnh lùng, ánh mắt quét Thẩm Triệt qua một bên, xuống xe bước về phía đạo diễn quay phim, Thẩm Triệt quay đầu nhìn theo, chỉ thấy Jason đã đứng lên, còn đạo diễn Peterson cũng kinh ngạc ngẩng đầu.
Sự việc diễn biến tới đây, Thẩm Triệt mới hiểu ra, cái người thứ sáu xui xẻo kia hóa ra lại là Tần Tu. Tần đại mỹ nhân chỉ lướt qua thôi, bốn ứng viên còn lại nháy mắt đã rơi xuống thấp hơn một bậc, chỉ giống như một đám tùy tùng nhỏ bé. Thẩm Triệt cúi đầu nhìn bộ dạng nhếch nhác của mình, đều bị dính mưa nhưng bộ dạng khác nhau quá trời vậy, cảm giác này mọi người có hiểu được không? T_T
Thẩm Triệt cảm giác Tần Tu bây giờ so với một năm trước đây rõ ràng đã chững chạc hơn rất nhiều. Lúc ấy, Tần Tu phải nói là rất xinh đẹp, cho người ta có cảm giác rất thanh tú, mê hoặc. Còn hiện tại diện mạo vẫn đẹp mê hồn như trước, nhưng toàn bộ tóc đã được vuốt ra đằng sau, táo bạo lộ ra vầng trán đầy đặn trắng trẻo, cả người nhìn ”tuấn tú” hẳn lên. Canh Ảnh chính là một nơi tập trung rất nhiều soái ca và mĩ nam nhưng cũng không có nam sinh nào dám tùy tiện thử để kiểu tóc lộ cả vầng trán ra như vậy, mà toàn bộ tóc của Tần Tu trước trán và hai bên tai đều được vuốt ra sau đầu, nhìn rất sắc sảo, tóc mai để dài như thế, ấy vậy mà vẫn đẹp một cách vô lý.
Nhìn bộ dạng của Jason cũng biết anh ta đã bị mỹ mạo của Tần mỹ nhân thu phục rồi. Đạo diễn Peterson tuy rằng không có lộ liễu đứng hẳn dậy như người đại diện quyền uy kia, nhưng ánh mắt cũng dừng lại thật lâu trên gương mặt của bạn học Tần, không thể nói là không bị kinh diễm. Thẩm Triệt học diễn xuất đã một năm, cũng biết có kiểu người trời sinh đã có thể kiểm soát được toàn bộ bầu không khí, khả năng này không hề liên quan đến việc bộ dạng người đó có đẹp hay không.
“I’m sorry for being late. Can I still have a chance?”
Tần Tu cất giọng. Thẩm Triệt khẽ nuốt nước miếng. Giọng nói trầm thấp từ tính muốn chết kia lại làm cậu nhớ lại chuyện cũ đáng xấu hổ trước đây.
Đạo diễn không có phản ứng gì. Bích Cơ trước đó vẫn diện vô biểu tình thế mà bây giờ lại có phản ứng, cũng hỏi lại một câu: “Can he?”
Peterson nhìn chăm chú Tần Tu một lúc lâu, trong ánh mắt căng thẳng của mọi người, cuối cùng cũng nặng nề thở dài một hơi: “I’m very sorry, but you broke the rule.” Dứt lời liền đứng dậy rời đi, nét mặt vẫn mang theo vẻ tiếc nuối.
Tần Tu cũng không giải thích thêm gì. Jason nhìn theo bóng đạo diễn lướt qua, sau đó quay sang nói với Tần Tu đang đứng trầm lặng: “Bài học đầu tiên cậu cần học đó là đúng giờ.” nói xong liền cười cười, “có điều ngoại hình cậu xuất sắc như vậy, còn có rất nhiều cơ hội. Nếu cần gì lúc nào cũng có thể liên hệ với tôi.”
Người đại diện quyền uy đưa danh thiếp cho Tần Tu, bốn cậu chàng thi tuyển đang đứng sau lưng anh ta đều ngó lên nhìn trộm. Thẩm Triệt theo bản năng cũng rướn thẳng lưng lên, tưởng rằng mình sắp sửa được chứng kiến một màn khai sinh ra ảnh đế thứ hai trong tương lai, nhưng Tần Tu lại chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua, nhưng không cầm lấy.
Jason cũng không để ý, người mới có cá tính như vậy khiến anh rất thích thú. Phản ứng này của Tần Tu cũng không tính là quá ngỗ ngược. Dù sao thì anh ta bộ dáng như thế lại có chút tư bản, ngạo mạn càng khiến người ta thích hơn. Jason mỉm cười, cầm danh thiếp nhét vào túi quần bò bên hông của Tần Tu, vỗ vỗ vai Tần Tu rồi dẫn Bích Cơ rời đi theo đạo diễn.
Nữ trợ lí thông báo cho Thẩm Triệt và bốn người kia về đợi tin tức, muộn nhất là một tuần sau. Thử vai kết thúc, năm chàng trai trẻ cũng đều thả lỏng, giới thiệu tên tuổi qua lại một chút, lần lượt tạm biệt rồi rời đi, chỉ còn lại Thẩm Triệt vẫn ở lại. Cậu quay lại, nhìn thấy Tần Tu đang chậm rãi đi lại phía chiếc mô tô BMW, vẫn có gì đó canh cánh trong lòng.
“Không phải anh đã sớm rời khỏi bệnh viện sao? Làm sao lại tới muộn vậy?”
Tần Tu sải bước tới xe, không thèm ngẩng đầu lên hỏi lại: “Thương tích của cậu sao rồi? Tôi thấy cậu vừa nãy còn nhảy nhót vui vẻ như thế, chắc đầu óc không hỏng chỗ nào đâu nhỉ.”
Thẩm Triệt không để ý đối phương đang châm chọc, chỉ là nghĩ đến việc một ảnh đế tương lai tại mình mà cánh cửa đóng sầm trước mắt, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy hơi tội lỗi, bèn thành tâm đề xuất ý kiến: “Có muốn tìm đạo diễn năm nỉ một chút không?”
Tần Tu đột nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt tuyệt đẹp kia lộ ra nét bực tức đang cố nén xuống: “Máy quay đã gỡ xuống hết rồi, cậu còn nói diễn cái gì? Tôi đúng là đầu bị kẹp vào cửa mới có thể chạy nửa đường còn quay về trông chừng cậu!”
Thẩm Triệt sửng sốt, này là có ý gì, chẳng lẽ anh ta lẽ ra đã tới đây rồi, nhưng được nửa đường lại quay trở lại bệnh viện ư? Không phải chứ, nghĩ cái gì vậy…….
“Có muốn tôi nghiền nát chân cậu không?”
Sững sờ một lát đã thấy Tần Tu khởi động xe, anh ta còn cố ý lao bánh trước tới, khiến Thẩm Triệt vội vàng té ra một bên. Chiếc môtô BMW chạy đến sát người Thẩm Triệt rồi lại chồm lên lao ra ngoài. Thẩm Triệt chết điếng người nhìn vết bánh xe cách mũi chân mình chỉ vài xăng-ti-mét, rùng mình ớn lạnh. Thiệt tình, đúng là cố ý muốn nghiền nát chân cậu.
Thẩm Triệt nhìn theo hướng chiếc mô tô siêu khủng vừa phóng đi, trong lòng cảm thấy buồn bực mãi: ” Trước còn 419 cơ mà, sao bây giờ lại tuyệt tình vậy chứ……..”