CHƯƠNG 4 : THỬ VAI.
Lúc Thẩm Triệt chạy tới khách sạn Tân Hải vừa đúng 2 giờ kém 10 phút. Một tiếng đồng hồ trước bầu trời còn trong xanh quang đãng mà lúc này đã âm u đầy mây đen. Thẩm Triệt hỏi thăm ở tiền sảnh của khách sạn mới biết địa điểm thử vai là một phòng hội nghị lớn trên lầu ba. Lúc người nữ trợ lí dẫn cậu đi vào, cậu tranh thủ hỏi thăm được chút tình hình. Được gọi điện thông báo tới thử vai lần này tất cả có sáu người, tuy nhiên sắp tới giờ rồi mà trong phòng hội nghị, tính cả cậu nữa mới chỉ có năm ứng viên.
Thẩm Triệt hỏi người thứ sáu đâu rồi, cô trợ lí nhún nhún vai: “Không rõ lắm. Bất kể là đến muộn hay do có việc bận thì người đó cũng mất cơ hội rồi. Đạo diễn Peterson ghét nhất là người không đúng giờ.”
Không nghĩ rằng còn có cái yêu cầu này nữa, Thẩm Triệt vuốt vuốt ngực, tự cảm thấy mình thật may mắn.
Hai giờ đúng, Thẩm Triệt cuối cùng cũng thấy một nhóm người cùng đạo diễn bước vào. Đoàn người này ở vòng tuyển chọn trước, ngoài nữ diễn viên Bích Cơ ra thì đều chưa từng xuất hiện, đây vẫn là lần đầu Thẩm Triệt được nhìn thấy vị đạo diễn này. Peterson ngoài thực tế cao lớn hơn trong phim rất nhiều, gương mặt gầy và dài, tóc màu xám bạc được chải vuốt lại đằng sau rất gọn gàng, thoạt nhìn rất ra dáng một quý ông. Đi sau ông là một nữ phiên dịch viên tóc dài và một người đàn ông mặc sơ mi đen, đeo kính mát màu đỏ rượu, đang cầm di động nói chuyện. Thẩm Triệt nghe thấy hai người bên cạnh chụm đầu ghé vào tai nhau thì thầm: “Người kia chính là Jason.”
Cái tên Jason vang lên sau lưng khiến cho Thẩm Triệt thoáng giật mình, theo bản năng đưa mắt nhìn người đàn ông kia thêm lần nữa. Khuôn mặt vuông góc cạnh, cái cằm cương nghị, người này chính là Jason sao. Người đã một tay nâng đỡ biến An Gia Miện trở thành Ảnh đế trẻ tuổi thành công nhất, chính là người đại diện quyền uy của Tinh Bang Giải Trí. Theo sát Jason bước vào là Bích Cơ tóc ngắn xinh đẹp cùng hai nữ trợ lí tất tả đuổi theo sau. Vị tiểu Thiên hậu tương lai đang được Tinh Bang Giải Trí lăng-xê này đương nhiên cũng là do con mắt tinh tường của Jason nhận ra được tiềm năng khi cô mới chỉ là tân binh.
Bốn ứng viên kia đều dán chặt mắt trên gương mặt vô cảm của nữ diễn viên Bích Cơ, riêng Thẩm Triệt thì lại không rời mắt nhìn Jason đi tới ngồi xuống phía sau chiếc bàn dài. Người đại diện quyền uy của những át chủ bài trong showbiz vẫn đang nói chuyện điện thoại, tuy rằng đeo kính râm nhưng nghe giọng nói cũng có thể nhận ra có chút mất kiên nhẫn:
“Cậu ta còn muốn cái gì nữa? Kịch bản nếu không hải lòng có thể sửa, hợp đồng kí xong rồi mới bắt đầu õng à õng ẹo. Nghĩ rằng mình là ảnh đế thì muốn làm gì thì làm chắc?!”
Jason tắt điện thoại. “Cạch” một tiếng ném xuống mặt bàn. Hai chữ “ảnh đế” đọng lại trong đầu Thẩm Triệt…. Jason tới tận năm ba mươi tuổi mới bắt đầu vươn lên, dưới tay cũng chỉ có một ảnh đế, đó chính là An Gia Miện. Hai mươi hai tuổi nhận được giải thưởng diễn viên trẻ xuất sắc nhất, hai mươi lăm tuổi đã trở thành ảnh đế trẻ tuổi nhất, An Gia Miện bây giờ đâu còn như xưa nữa, đương nhiên tính nết đã trở nên kiêu ngạo phách lối. Thẩm Triệt thầm nghĩ, loại người tính nết như vậy mà trước đây phải giả bộ hòa nhã ân cần đúng là không dễ dàng gì. Về chuyện An Gia Miện trẻ tuổi như thế đã được gán cho cái danh hiệu ảnh đế, Thẩm Triệt thực ra cũng không thấy bất ngờ. Một người có thể liên tục được nhận vai suốt bốn năm nay, hoàn toàn xứng đáng được coi là ảnh đế trời sinh.
Jason sau khi cúp điện thoại mới bắt đầu cùng đạo diễn đánh giá một lượt nhóm tân binh trong phòng. Hai người dùng tiếng anh trao đổi vài câu. Thẩm Triệt nghe loáng thoáng thấy Peterson hỏi: “The one you recommended is not there?”
Jason lắc đầu đáp lại một câu: “Are we waiting?”
“No.” Vị đạo diễn tóc bạc từ chối thẳng thừng. Jason tiếc nuối gật đầu. Peterson quay về phía năm ứng cử viên, bắt đầu giới thiệu nội dung thử vai lần này.
“MV lần này dài 8 phút đồng hồ, coi như một bộ phim điện ảnh ngắn, bởi vì trong MV kết hợp giữa điện ảnh và nhạc kịch cho nên cả quá trình có rất nhiều động tác vũ đạo.” Nữ phiên dịch viên dịch xong, nói thêm một câu. “Địa điểm thử vai ở bên ngoài khách sạn. Nếu bây giờ trời đổ mưa thì càng tốt.”
Thẩm Triệt cùng bốn người còn lại đều ngẩn người, phải khiêu vũ dưới mưa sao? Tuy rằng môn Thể chất có dạy qua về vũ đạo nhưng mấy người các cậu dù sao cũng không phải sinh viên chuyên ngành vũ đạo. Mấy điệu nhảy hiện đại cũng chỉ học sơ sơ mấy động tác. Hơn nữa vũ đạo vốn là điểm yếu của Thẩm Triệt……
“Các bạn đều là sinh viên của học viện điện ảnh, chắc đều đã xem qua đoạn phim 《 Khúc hát dưới mưa 》đúng không,” Đạo diễn Peterson tiếp tục nói, “Nội dung thử vai rất đơn giản, chính là đoạn vũ đạo dưới mưa kia của Jim Carrey.”
Năm ứng viên quay sang nhìn nhau. “Sing in the rain” của Jim Carrey được coi như là đoạn phim kinh điển, bọn họ đều đã xem, nhưng nhảy y xì như thế thì sao làm được?
“Không cần phải chính xác hết các động tác,” Nữ phiên dịch bổ sung, “Các bạn chỉ cần dựa vào cảm giác của chính mình, tận lực diễn lại là được rồi. Bây giờ, nếu các bạn đều đã hiểu, chúng ra sẽ đi xuống con đường lớn cạnh bờ biển.”
Lúc đi ra khỏi khách sạn, trời đã bắt đầu mưa. Nhóm của Thẩm Triệt đi theo đạo diễn cùng Jason tới con đường lớn dẫn ra bãi biển thì thấy trường quay đã dựng xong cùng với máy quay phim cũng đã sẵn sàng. Người Mĩ làm việc đúng là rất nghiêm túc. Xem ra lần thử vai này sẽ được quay phim lại, chắc là để kiểm tra khả năng diễn xuất trước ống kính, rồi lấy đó làm tiêu chuẩn chọn lựa luôn. Thẩm Triệt thấy mấy người trên diễn đàn nói chắc như đinh đóng cột rằng đã tuyển chọn người trong nội bộ hết cả, đúng là toàn phán bừa.
Dù sao cũng là sinh viên xuất thân từ học viện điện ảnh, vừa nhìn thấy máy quay như thế, cảm giác của năm chàng trai trẻ phút chốc đã thay đổi, đặc biệt là Thẩm Triệt mới là sinh viên năm nhất, đứng trước ống kính máy quay như vậy, cảm giác vừa hồi hộp nhưng cũng rất kích thích.
Trường quay có chuẩn bị đạo cụ là mũ và dù. Thẩm Triệt quan sát con đường ven biển này, bốn xung quanh đều là những hàng cây xanh tươi tốt, không có cửa hàng nhưng vẫn có mấy cây cột điện, ngoại trừ mấy du khách trên bãi biển và trong khách sạn, ở ven đường cái bày ra nguyên một bộ đạo cụ camera chuyên nghiệp đã hấp dẫn không ít người che ô đi ngang qua dừng chân lại xem.
Nữ trợ lí theo thứ tự gọi tên từng ứng viên bước ra. Người đầu tiên được gọi tên đã lên sân khấu. Thứ âm nhạc xưa cũ từ thập niên trước cất lên, tiếng mưa rơi xào xạc, hòa hợp với tiếng ca khoái hoạt của Jim Carrey:
I’m singing in the rain
Just singing in the rain
What a glorious feeling
I’m happy again
……..
Thẩm Triệt nhìn đàn anh xa lạ dạo bước dưới cơn mưa, xoay tròn, bắt đầu nhảy theo điệu nhảy clacket đầy hưng phấn. Trước đó, lúc còn ngồi trong phòng hội nghị rõ ràng vẫn là một người rất nghiêm túc, vậy mà khi âm nhạc nổi lên thì trên mặt lại lộ ra vẻ tươi cười chân thành xuất phát từ đáy lòng, thật phù hợp với câu hát “I’m happy again” kia. Mà điều khiến Thẩm Triệt bội phục nhất chính là người kia thế mà nhớ rất rõ tất cả ca từ, đang lẩm nhẩm hát theo giọng ca nhẹ nhàng của Jim Carrey, điều này khiến cho màn trình diễn của anh ta càng thêm nhập thần.
Phỏng vấn rất tốt, thử vai cũng rất tuyệt. Người đầu tiên lên sân khấu chưa chắc đã có lợi. Quyết định của đạo diễn đối với màn biểu diễn của người đầu tiên lên sân khấu rất có thể sẽ bị người cạnh tranh phía sau làm xao nhãng, cũng có thể xuất phát từ lo lắng này nên hiện tại mới đặc biệt dùng máy quay thu lại toàn bộ màn biểu diễn.
Màn biểu diễn của mỗi người đều có nét đặc sắc riêng, đặc biệt là cậu nam sinh thứ tư lên sâu khấu. Thẩm Triệt nhìn thấy đối phương diễn xuất vô cùng nhập tâm dưới cơn mưa lớn, những bước chân dưới mưa nhẹ nhàng đá tung bọt nước ra khắp nơi, cậu có cảm giác rằng người kia hẳn đã có nền tảng vũ đạo không hề tồi, chẳng những có thể tái hiện lại hoàn mỹ những bước vũ đạo của Jim Carrey, mà còn tạo ra một điệu Jazz lúc nhanh lúc chậm, tạo cao trào rất phù hợp, nắm bắt được cảm xúc của khán giả, khiến cho ngay cả mấy người qua đường đang vây xem cũng ồ lên vỗ tay tán thưởng.
Thẩm Triệt thở hắt ra một hơi, cậu phát hiện ra mình ngoài việc lặp lại mấy động tác kia thì chẳng còn cách nào tạo ra được thêm những kinh hỉ hay phút xuất thần nào nữa.
“Thẩm Triệt.” Nữ trợ lí gọi đến tên của cậu.
Hạ quyết tâm, Thẩm Triệt bước tới giữa khung hình của máy quay, chờ âm nhạc vang lên.
Không nhớ rõ vũ đạo, cũng không nhớ được hết ca từ, chỉ có thể cố gắng hết sức. Lần đầu tiên xem đoạn phim ca nhạc ngắn kinh điển này, là khi ở cùng với An Gia Miện. Điều duy nhất cậu nhớ chính là, trong đoạn phim Jim Carrey nụ cười rạng rỡ, An Gia Miện thì nhắm nghiền hai mắt ở trong phòng khách xoay vòng vòng, miệng lẩm nhẩm hát theo, trên tay cầm một chiếc ô tưởng tượng, dáng điệu rất động lòng người.
An Gia Miện cũng không khiêu vũ, thế nhưng vì sao khoảnh khắc ấy lại bắt lấy ánh mắt của Thẩm Triệt?
Đoạn nhạc dạo đầu vang lên, Thẩm Triệt đội mũ, cũng không ý thực được mình đang theo bản năng hay đang làm động tác thường dùng của An Gia Miện. Jason chăm chú nhìn chàng trai trẻ tóc nâu vàng kia hai tay cầm viền rộng của chiếc mũ, làm một động tác nhỏ lật mũ lại rồi đội lên đầu. Anh ta nhíu mày, rồi lại lắc lắc đầu.
Thẩm Triệt xòe cây dù ra, hát theo đến câu “I’m singing in the rain” sau đó thì không hát tiếp nữa, tuy nhiên khoảnh khắc kia cậu thật giống như ảnh đế. Khẽ nhíu mày cười một cái, Thẩm Triệt tiếp tục ngân nga.
An Gia Miện, nếu anh biêt rằng tôi là vì muốn cạnh tranh với anh nên mới ghi danh vào Học viện điện ảnh Canh Lâm này, nhất định sẽ cười nhạo rằng tôi thực là ngu xuẩn. Ngay cả chính tôi cũng không tin được, mình lại ngây thơ đến vậy. Nhưng bây giờ, tôi phải cám ơn anh. Tôi vẫn ở Canh Ảnh, không phải vì muốn cạnh tranh, cũng không phải vì trả thù.Tôi yêu nghề diễn xuất, nó khiến cho tôi thấy thỏa mãn và vui vẻ, Khi anh nhảy theo bài 《 Khúc nhạc dưới mưa 》 này, cũng có tâm trạng như thế phải không, chỉ có ngay lúc này, tôi mới cảm nhận được sự vui vẻ của anh không phải là giả tạo.
I’m laughing at clouds
So dark up above
The sun’s in my heart
And I’m ready for love
Anh cũng nên chuẩn bị sẵn sàng đi, bởi vì tôi đang hướng tới danh hiệu ‘ảnh đế’ của anh, dù anh không thèm chấp nhận lời thách thức của tôi, tôi cũng sẽ không lùi bước đâu.