Edit: Angelevil
“Pháp y Trương, anh không sao chứ.” Nguyễn Vi đánh thức Trương Ức An đang ngẩn người, trong mắt cô đầy vẻ lo lắng. Cô không hiểu tại sao Trương Ức An lại đột nhiên trở nên kỳ quái như vậy, nhưng Nguyễn Vi biết những hành động lạ lùng của anh bắt đầu từ khi nhìn thấy quả bóng bay màu đỏ kia.
Chẳng lẽ quả bóng bay đó có điều gì đặc biệt? Nguyễn Vi nghĩ không ra, nó đơn giản chỉ là một quả bóng bay vô tình vướng vào cành cây thôi mà.
“Chúng ta đi thôi.” Trương Ức An mỉm cười nói, đôi mắt đã sáng trong trở lại, nhưng trong nụ cười vẫn không có nét vui vẻ thực sự.
Nguyễn Vi hoang mang đáp ứng, cô và Trương Ức An bước ra khỏi rạp xiếc, nhưng trước khi hai người tiếp tục lên đường, Trương Ức An hình như còn có việc khác phải làm.
Nguyễn Vi nhìn thấy Trương Ức An hai ba bước liền trèo lên cây. Đợi đến khi anh tới gần quả bóng bay màu đỏ, anh lấy từ trong túi áo khoác ra một đôi găng tay cao su dùng một lần, sau đó mới đưa tay cầm lấy quả bóng bay. Anh thả hết không khí trong bóng rồi nhảy xuống mặt đất.
“Anh còn mang theo cái này bên người hả?” Trương Ức An nhảy xuống, Nguyễn Vi trông thấy găng tay của anh liền kinh ngạc than lên.
“Cái này à, là để đề phòng lỡ như.” Trương Ức An thấy Nguyễn Vi đang thắc mắc, liền giải thích.
“Đề phòng lỡ như? Đề phòng cái gì?”
“Tôi thỉnh thoảng sẽ phải giải phẫu một số thi thể có độ thối rữa cao. Những lúc như vậy, thiết bị bảo hộ thường sẽ trở thành vật trang trí, bởi vậy mùi xác chết cũng sẽ lưu lại trên tay tôi. Cho nên, vì cảm giác của người khác, tôi đã hình thành thói quen mang theo một đôi găng tay với bên mình.” Trương Ức An nói như thể đó là một điều hiển nhiên, anh không phát hiện ra rằng sau khi anh tùy ý nói xong, đôi mắt của Nguyễn Vi liền sáng rực lên.
“Pháp y Trương, anh thực sự giống như lời Bạch Phàm nói, quả thật tựa như một thiên thần vậy.” Nguyễn Vi cảm thán từ tận đáy lòng.
“Thiên thần?” Trương Ức An hơi nhíu mày: “Tên Bạch Phàm đó nói vậy về tôi sao?”
Nguyễn Vi đột nhiên ngậm miệng, cô cảm giác dường như mình đã vô tình bán đứng Bạch Phàm, nhưng giờ thì đã quá muộn rồi, Trương Ức An đã quyết định trở về phải để cho Bạch Phàm nhìn thật rõ xem anh rốt cuộc là thiên thần hay ác quỷ.
“Có điều pháp y Trương, anh đặc biệt trèo lên cây lấy quả bóng bay này, vả lại còn đeo găng tay vào. Lẽ nào quả bóng bay này là vật chứng quan trọng sao?” Nguyễn Vi chuyển chủ đề.
“Có lẽ là vậy.” Trương Ức An cầm quả bóng bay trong tay nói, trước mắt mọi chuyện về hung thủ đều chỉ là suy đoán của anh, vẫn cần phải có thêm chứng cứ.
Thấy Trương Ức An trả lời cho có, Nguyễn Vi do dự một lát vẫn không truy hỏi đến cùng, cô tin rằng Trương Ức An làm vậy nhất định có lý do của anh, chờ đến lúc Trương Ức An muốn giải thích, cô tự nhiên sẽ biết câu trả lời.
“Tiếp theo chúng ta cần phải đến đồn cảnh sát để gặp cha mẹ nạn nhân.” Trương Ức An xác nhận với Nguyễn Vi.
Nguyễn Vi gật đầu: “Nhưng để hiệu quả hơn, chúng ta có thể gọi điện những người bán hàng này ngay trên đường đi.” Nguyễn Vi nói xong giơ giấy tờ trong tay lên.
Cả hai phân công cùng làm việc với nhau. Khi quay trở lại xe, trước tiên Trương Ức An cất quả bóng bay vào túi đựng vật chứng, sau đó lấy giấy tờ từ Nguyễn Vi. Anh bắt đầu kiên nhẫn gọi một người lại một người đã bán hàng trên vỉa hè, Nguyễn Vi thì vừa lái xe vừa lắng nghe Trương Ức An gọi hỏi họ.
“Xin hỏi lúc đó bạn có thấy người nào khả nghi không?” “Vậy bạn có chứng kiến quá trình phạm tội không?” “Bạn có gặp qua đứa trẻ mất tích rồi sao?”
...
Mỗi lần Trương Ức An hỏi cơ bản đều giống nhau, kết quả cũng không thu được thông tin gì, ngoại trừ câu hỏi mà cuối mỗi cuộc gọi, Trương Ức An đều sẽ hỏi đến.
“Cho hỏi bạn có trông thấy một chú hề ở hiện trường không?”
Nguyễn Vi không hiểu nổi tại sao Trương Ức An lại cố chấp với vấn đề này tới vậy, vì thế sau khi nghe đến năm lần, cô không chịu được lên tiếng: “Pháp y Trương, không phải anh đã hỏi câu này ở rạp xiếc rồi sao, Yevgeny cũng đã nói trong đoàn không có chú hề nào cả mà.”
Nguyễn Vi cảm thấy rất khó hiểu, Trương Ức An thấy vậy liền mỉm cười, anh đưa kết quả mà mình vừa hỏi được tới trước mặt Nguyễn Vi.
Nguyễn Vi quan sát tình hình giao thông rồi nhanh chóng lướt qua kết quả chỗ Trương Ức An, cô ngạc nhiên đến mức suýt chút nữa đã lái xe trượt ra khỏi làn.
“Sao lại thế được!” Nguyễn Vi nhớ lại năm chữ “có” trong ghi chép của Trương Ức An, khó tin nói: “Chẳng phải Yevgeny đã nói vậy sao? Rằng không có chú hề nào trong đoàn xiếc cả.”
“Nhưng cho tới bây giờ, tất cả những người bán hàng đều nói rằng họ đã nhìn thấy một chú hề khổng lồ.”
“Một chú hề khổng lồ?” Nguyễn Vi càng thêm kinh ngạc.
“Đúng vậy, căn cứ theo mô tả của họ, gã hề đó phải cao ít nhất là hai mét. Gần như cả buổi sáng, anh ta đã ở trong đám đông phát bóng bay cho trẻ em.”
Trên cánh tay của Nguyễn Vi đột nhiên nổi lên da gà: “Chẳng lẽ chính là quả bóng bay màu đỏ mà anh tìm thấy?”
Trương Ức An gật đầu, không nói gì.
“Nhưng mà, không phải Yevgeny đã nói là không có chú hề nào trong đoàn xiếc sao? Lẽ nào anh ta gạt chúng ta?”
“Có thể là vậy.” Trương Ức An trầm ngâm. Chú hề trong miệng người bán hàng cao hơn hai mét; nếu Yevgeny đi giày đế cao, anh ta có thể dễ dàng đạt đến độ cao này; “Nhưng Nguyễn Vi, cô có nghĩ tới chuyện này không, thực ra là còn có một khả năng khác.”
“Một khả năng khác?” Nguyễn Vi không hiểu.
“Nếu như gã hề đó vốn không phải là người của đoàn xiếc? Anh ta chỉ là một kẻ đột nhập. Anh ta xâm nhập vào trong đoàn xiếc, tựa như một con sói ẩn núp trong bụi cỏ để tiếp cận con mồi và rạp xiếc này chính là bãi săn của anh ta.”
Nguyễn Vi đột nhiên rùng cả mình, hoảng sợ liếc nhìn.
Bãi săn, đây là một từ đáng sợ biết bao nhiêu.
“Nếu gã hề này chính là hung thủ, thế thì anh ta bắt cóc trẻ em với mục đích gì? Gia đình của đứa trẻ mất tích vẫn không nhận được tin nhắn tống tiền, chẳng lẽ đứa bé đã bị bán đi sao?”
Trương Ức An không thể nói với Nguyễn Vi là anh thậm chí còn hy vọng rằng những đứa trẻ này đúng là đã bị lừa bán đi, bởi vì nếu vậy thì chí ít vẫn có khả năng là chúng còn sống. Trương Ức An thực sự sợ rằng suy đoán của mình cuối cùng sẽ trở thành sự thật, tưởng tượng đến kết cục đó, anh liền lạnh run cả người, cứ như đang đi trên mặt hồ đóng băng, mà sau lưng anh lại vang lên tiếng băng nứt ra.
“Có lẽ là vậy.” Trương Ức An đau khổ, qua loa đáp lời.
Nguyễn Vi cảm giác Trương Ức An lại bắt đầu trở nên kỳ lạ, lần này cô không tiếp tục chịu đựng sự hiếu kỳ trong lòng nữa: “Nhưng mà, pháp y Trương, rõ ràng là khi đó chúng ta đều vừa mới đến hiện trường, sao anh lại biết được chuyện này?” Nguyễn Vi thực sự không hiểu.
Trong đầu Trương Ức An chợt hiện lên cảnh tượng ở công viên giải trí Bắc Băng Dương, trong tay trái của gã hề có một chùm bóng bay lớn màu đỏ tươi, hệt như đã đẫm máu.
Lúc Nguyễn Vi nhận lấy quả bóng bay, Trương Ức An bị ánh mắt thèm muốn của gã hề dọa sợ đến phát run, nhưng vẫn không chùn bước mà lao tới, vào giây phút cuối cùng đã nắm được tay của Nguyễn Vi.
Gã hề hung ác nhìn chằm chằm anh, hình như là đang tính toán điều gì, cuối cùng không cam lòng nhưng vẫn phải biến mất vào trong đám người. Nhìn thấy bóng lưng anh ta bị dòng người che phủ, Trương Ức An mới nhẹ nhõm mỉm cười.
Nhưng khi ấy, Trương Ức An không ý thức được vấn đề thực sự, đến tận ngày hôm nay, đến tận lúc nãy, Trương Ức An mới đột nhiên nghĩ tới chuyện này.
Trong tay của gã hề ở xa xa không chỉ có một quả bóng bay, anh ta muốn đưa quả bóng bay cho Nguyễn Vi, Trương Ức An ngăn anh ta lại, nhưng những quả bóng bay khác thì sao?
Trương Ức An rốt cuộc cũng ý thức được vấn đề này, càng nghĩ lại càng sợ hãi, tiếng băng nứt ra như thể ma quỷ lan tới phía sau lưng, hôn lên cổ anh, anh nghe được tiếng cười nhạo quỷ dị, đột nhiên dưới chân không còn gì, anh ngã vào hồ băng.
Áp lực nước khổng lồ trong nháy mắt ép hết không khí trong người anh nhưng Trương Ức An không cảm giác được rét lạnh mà chỉ thấy tay chân trở nên cứng đờ, cơn buồn ngủ nặng nề ập đến. Anh nhìn ánh sáng phía trên mặt hồ dần rời xa mình, ở giữa đáy hồ sâu thẳm tối tăm có người đã bắt được cổ chân anh.
“Nguyễn Vi, tôi nhớ cô có nói rằng cô đã rời khỏi Dung Thành từ mười bảy năm trước, phải không?”
Nguyễn Vi gật đầu: “Ừ, có chuyện gì sao?”
“Đứa bé nhận lấy quả bóng bay màu đỏ từ chú hề năm đó, đáng lẽ tôi đã có thể cứu nó. Lẽ ra tôi đã có thể cứu nó.”
Hai mắt Trương Ức An dần mờ đi, trong trí nhớ, chùm bóng bay màu đỏ trong tay gã hề tựa như một con dao găm sắc bén đâm sâu vào trái tim anh.
Nguyễn Vi bỗng nhiên giật mình, trước mắt tối sầm, như thể trong phút chốc cô đã quay lại thời thơ ấu.
————
Bố mẹ Nguyễn Vi vốn nghĩ rằng đưa cô đến công viên giải trí Bắc Băng Dương là ý tưởng tốt, mãi cho đến khi họ nhìn thấy Nguyễn Vi nhỏ bé đứng trong công viên mờ mịt nhìn xung quanh.
Nguyễn Vi có thể nghe thấy rất nhiều tiếng cười, có người lớn, rồi cả trẻ em, còn có tiếng máy móc ầm ầm, tiếng người hét chói tai vì kích động, giống như một bức tranh náo nhiệt hình thành trong tâm trí của Nguyễn Vi, cô vui sướng đến mức khóe mắt cong lên.
“Vi Vi, con có muốn chơi cái gì không?” Mẹ cô cố kìm nước mắt, ra vẻ phấn khích nói.
Cả bố và mẹ Nguyễn Vi đều nghĩ rằng họ đã lừa gạt cô, nhưng lại không biết là bởi vì phải ở trong bóng tối một thời gian dài nên Nguyễn Vi đã luyện thành khả năng thính giác phi thường, cô nghe ra được nỗi buồn rầu của hai người.
“Mẹ, con nghe thấy có người la hét, họ đang chơi trò gì thế ạ?” Nguyễn Vi đột nhiên có một ý tưởng thông minh.
“Họ đang chơi 'Du lịch vũ trụ'.”
“Vậy chắc là thú vị lắm, họ kêu nghe rất vui vẻ.”
Bà liếc nhìn cái máy xoay tròn liên tục đó: “Đúng là vui lắm, nhưng cũng thật đáng sợ.”
“Vậy hai người đi chơi đi, ba mẹ, hai người đi chơi đi!”
Nguyễn Vi chợt lần lượt nắm lấy tay của mẹ và bố, kéo họ lại gần nhau.
“Bố mẹ đi chơi đi.” Nguyễn Vi chân thành nói.
Sau cùng bố mẹ cô không lay chuyển được cô, Nguyễn Vi hứa sẽ đứng yên tại chỗ, sau đó, Nguyễn Vi nghe thấy tiếng la hét của bố mẹ, cô vẫn luôn nhớ rõ ngày hôm đó chính là ngày hạnh phúc nhất kể từ khi cô bị mù.
Trong đó còn có một khúc nhạc dạo, Nguyễn Vi gặp được Trương Tiểu Minh.
Có điều, trong ký ức của Nguyễn Vi cuộc gặp gỡ này với Trương Tiểu Minh tính ra cũng không vui vẻ gì lắm, vì Nguyễn Vi nhớ là Trương Tiểu Minh đã vô tình thả quả bóng bay của cô đi.
Quả bóng bay do một người lớn không biết nói đưa cho cô, Nguyễn Vi nhớ rõ rằng trên người đó có mùi rất khó chịu.
Phải rất lâu về sau, Nguyễn Vi mới biết được đó là mùi gì, hóa ra là mùi của thuốc màu dùng để hóa trang.
————
Nguyễn Vi đạp phanh, dừng xe ở bên đường.
Trương Ức An bối rối nhìn cô, thấy Nguyễn Vi thở gấp và dữ dội, cô ôm chặt lấy lồng ngực mình, những giọt nước mắt lớn như hạt đậu không ngừng xẹt qua lông mi rơi xuống.
“Nguyễn Vi, cô có sao không?” Trương Ức An lo lắng, lúng ta lúng túng hỏi.
Đột nhiên, Nguyễn Vi nắm lấy cánh tay của Trương Ức An như thể cô đã kiệt sức, cô nhìn Trương Ức An, Trương Ức An cũng trông thấy đôi mắt mông lung và mơ màng của cô.
“Trời ơi! Tôi thực sự là kẻ ngu ngốc nhất trên đời!”
Trong chớp mắt, Trương Ức An nín thở, trái tim anh như đột ngột ngừng đập vào khoảnh khắc này.