Edit: Angelevil
“Pháp y Trương, pháp y Trương?” Nguyễn Vi kêu đến hai lần nhưng Trương Ức An vẫn cứ như người mất hồn không đáp lại, vì vậy cô vươn tay ra, ngay khi đầu ngón tay mới chạm vào Trương Ức An, cả người anh liền tỉnh táo lại lùi về sau hai bước.
Mồ hôi lạnh trên trán Trương Ức An chảy ra, Nguyễn Vi thì hoảng sợ trước hành động đột ngột của anh.
“Pháp y Trương, anh không sao chứ?” Nguyễn Vi vừa tự trấn an mình vừa hoang mang lo lắng nhìn Trương Ức An.
Trương Ức An gượng cười, khôi phục lại bình tĩnh, ngoảnh lại nhìn quả bóng bay đỏ đó một lần nữa: “Chúng ta đi thôi.”
Nói xong, Trương Ức An bước đi trước về phía lều trại của đoàn xiếc, Nguyễn Vi đầy hoài nghi theo sau anh. Cô cũng vô thức quay đầu nhìn lại quả bóng bay màu đỏ đó; nhưng Nguyễn Vi không rõ, quả bóng bay này có gì đặc biệt, tại sao Trương Ức An lại để ý đến nó như vậy?
Lúc Nguyễn Vi và Trương Ức An bước vào rạp xiếc, diễn viên đang tập luyện ném bình lửa trên sân khấu. Chỉ trông thấy anh ta ngồi trên chiếc xe đạp một bánh, ba bình lửa trong tay nhảy múa tựa như tinh linh, cho đến khi anh ta nhìn thấy Nguyễn Vi và Trương Ức An đi vào.
Người đàn ông dừng lại, anh ta liếc sang một người đàn ông cao lớn khác, mặc vest và đi giày da ở bên cạnh. Người đó liền hiểu ý, quay lại nhìn thấy Nguyễn Vi và Trương Ức An.
“Xin hỏi hai người tới có chuyện gì sao? Buổi biểu diễn của chúng ta hôm nay đã tạm thời bị hủy bỏ.” Người đàn ông cao lớn mang vest và giày da nhiệt tình hỏi với nụ cười thân thiện.
Cả Nguyễn Vi và Trương Ức An đều hơi ngạc nhiên về khả năng tiếng Trung rất tốt của người này, nhưng họ nhanh chóng tìm ra được nguyên nhân.
Đoàn xiếc đến từ Nga này đến Dung Thành lưu diễn, trong đoàn có người biết tiếng Trung cũng không có gì là lạ.
“Chúng tôi là cảnh sát thuộc Đội cảnh sát hình sự Dung Thành. Lần này chúng tôi đến đây là để điều tra về vụ mất tích xảy ra sáng nay.” Nguyễn Vi nói xong, lấy thẻ cảnh sát ra. Người đàn ông xem xét kỹ lưỡng mới xác nhận danh tính của Nguyễn Vi. Nụ cười tốt bụng, niềm nở của anh ta liền biến mất; trong mắt hiện lên vẻ không kiên nhẫn: “Tôi tưởng mấy người đã điều tra rồi.”
“Sáng nay đến đây là cảnh sát dân sự trực thuộc khu vực này. Hiện tại, chúng tôi nghi ngờ vụ mất tích này có liên quan đến vụ mất tích trẻ em cũng xảy ra ở Dung Thành mấy tháng trước, cho nên vẫn mong anh hãy hợp tác điều tra.” Nguyễn Vi trả lời cẩn thận, tỉ mỉ.
“Vụ mất tích đã xảy ra cách đây vài tháng, chẳng lẽ đây là một vụ giết người hàng loạt sao?” Người đàn ông nghe được lý do điều tra từ Nguyễn Vi liền mỉm cười thích thú, khiến Trương Ức An đang quan sát rạp xiếc phải thu hồi tầm mắt, bất mãn liếc nhìn người đàn ông Nga.
“Xin hỏi tôi nên xưng hô với anh như thế nào?” Nguyễn Vi cũng phải kiềm chế sự ghét bỏ hỏi anh ta theo thông lệ.
“Tên tôi là Yevgeny Petrov, cô có thể gọi tôi là Yevgeny, đó là tên tôi, hoặc là đội trưởng Petrov bởi vì mọi thứ trong rạp xiếc này đều thuộc về tôi.” Yevgeny nói xong, tự hào mà phô trương dang rộng hai tay; Trương Ức An nhìn thấy hành động này liền lặng lẽ mỉm cười.
“Được rồi Yevgeny, bây giờ tôi cần danh sách và thông tin liên hệ của những người bán hàng bên ngoài rạp xiếc, cũng như tất cả ghi chép bán vé của rạp trong ngày hôm nay, bao gồm cả bản ghi chép đặt trước. Tôi nghĩ hẳn là anh có đủ những thứ này.” Nguyễn Vi phải dùng hết kiên nhẫn mới có thể khiến bản thân nói chuyện một cách bình tĩnh, vì ngay khoảnh khắc Yevgeny nhìn thấy cô, ánh mắt anh ta đã một mực di chuyển trên người cô. Nguyễn Vi tin chắc rằng nếu không phải còn có việc quan trọng hơn, cô nhất định sẽ dạy cho loại đàn ông như Yevgeny này một bài học nhớ đời.
“Đương nhiên rồi, có điều cô Nguyễn Vi, tôi muốn hỏi một câu trước, các cảnh sát nữ ở đây đều xinh đẹp giống cô sao?”
Yevgeny cười tà mị, tầm mắt dán vào Nguyễn Vi dần dần hạ xuống, cuối cùng dừng lại trên ngực cô. Nguyễn Vi mặc một bộ đồng phục cảnh sát chỉnh tề, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến hứng thú của Yevgeny, ngược lại, anh ta càng cảm thấy hưng phấn hơn.
Nguyễn Vi để ý thấy hành động bẩn thỉu của Yevgeny, cô cố gắng kiềm chế sự kích động muốn rút súng ra của mình, nhưng ngay lúc đó, một giọng nói lạnh như băng vang lên bên tai cô.
“Tốt hơn hết thì hiện tại anh nên giao ra danh sách những người bán hàng đi, nếu không tôi sẽ khiến anh hối hận vì đã đến Dung Thành.”
Lúc này, Yevgeny mới để ý đến người đàn ông đứng bên cạnh Nguyễn Vi, liền thấy người đàn ông này vậy mà chỉ thấp hơn mình vài cm, nhưng dáng người thon thả chuẩn mực làm anh ta khinh thường, cho đến khi nhìn thấy anh âm thầm chạm vào chỗ phồng lên trên thắt lưng áo khoác.
“Được rồi, tôi đi ngay đây, hai người cứ chờ ở đây.” Yevgeny kinh hãi nhìn Trương Ức An như nhìn kẻ điên, sau đó lại thấy vẻ lạnh lùng và cứng rắn trong mắt Trương Ức An, anh ta liền không chút do dự quay người rời đi.
Nguyễn Vi chú ý tới ánh mắt sau cùng của Yevgeny, cô nghi hoặc nhìn sang Trương Ức An, nhưng khi ấy Trương Ức An đã trở lại dáng vẻ điềm đạm và trầm tĩnh thường ngày.
“Anh đã làm gì vậy?” Nguyễn Vi biết chắc Trương Ức An đã bí mật làm gì đó, cô vừa tò mò vừa vui vẻ hỏi.
Trương Ức An quay đầu lại, anh chỉ cười nhạt, rõ ràng anh cũng không định để cho Nguyễn Vi biết về sự khôn khéo của mình.
Cũng may mà Yevgeny không biết danh tính thật của anh, chứ một bác sĩ pháp y như anh sao có thể được dùng súng, chẳng qua là ví tiền của anh rất dày thôi.
Vài phút sau, Yevgeny cầm hai cuốn sổ một lớn một nhỏ đi ra. Cuốn sổ nhỏ là danh bạ, cuốn lớn còn lại là hồ sơ bán vé của rạp xiếc, Yevgeny xé tất cả những ghi chép liên quan trong hai cuốn sổ đó xuống rồi giao cho Nguyễn Vi.
“Tất cả những gì cô muốn đều ở đây.”
Nguyễn Vi cẩn thận tiếp nhận giấy tờ, mỉm cười lần nữa: “Cảm ơn sự hợp tác của anh Yevgeny, vậy chúng tôi—”
“Khoan đã.”
Nguyễn Vi vội vã muốn rời đi, nhưng ngay khi cô chuẩn bị nói lời từ biệt, Trương Ức An lại ngắt lời cô.
Nguyễn Vi và Yevgeny cùng lúc thắc mắc mà nhìn về phía Trương Ức An.
“Tôi muốn gặp tất cả nhân viên của rạp xiếc này một lát, không biết có được không?” Trương Ức An trông như đang hỏi, nhưng giọng điệu của anh không mang chút nghi hoặc nào; nhất là khi Yevgeny nhìn đến, bàn tay của Trương Ức An lại sờ vào bên hông áo khoác.
“Tất nhiên là có thể rồi, hai người vui lòng đợi một lát.” Yevgeny nói xong rồi lại cứ như chạy trốn rời đi.
Lần này Nguyễn Vi vẫn tiếp tục hoài nghi nhìn Trương Ức An, cô thật sự không hiểu hành động của Trương Ức An: “Pháp y Trương, lẽ nào anh nghi ngờ hung thủ mà chúng ta tìm kiếm đang ở ngay trong rạp xiếc này sao?”
“Biết đâu được?” Trương Ức An không thể nói ra lý do anh làm như vậy, cho nên liền trả lời cho có lệ.
“Nhưng vụ mất tích đã xảy ra từ mấy tháng trước, làm sao hung thủ có thể là người trong rạp xiếc được?” Nguyễn Vi cảm thấy rất kỳ lạ, bởi vì cô biết Trương Ức An chắc chắn hiểu rõ chuyện này.
Trương Ức An đột nhiên im lặng, anh không thể nói cho Nguyễn Vi nguyên nhân là do trực giác của anh.
Mười bảy năm trước ở Công viên giải trí Bắc Băng Dương, Nguyễn Vi không thấy ánh mắt đó của gã hề, nhưng anh lại chứng kiến rất rõ ràng, nhớ kỹ cái nhìn thèm muốn của hắn ta, cứ như Nguyễn Vi là một món ăn ngon lành.
Khi đó, gã hề đã vươn tay về phía Nguyễn Vi, tay phải cô đang cầm một quả bóng bay màu đỏ, suýt chút nữa tay trái đã bị gã hề nắm lấy, nhưng mà Trương Ức An đã kịp chạy đến giữ Nguyễn Vi lại.
Trương Ức An sẽ mãi mãi không quên được ánh mắt nhìn anh sau cùng của gã hề ấy, rõ ràng là hắn ta đang cười, nhưng ánh mắt lại giống như một con dao, lột da róc xương Trương Ức An ra.
Trương Ức An vẫn luôn chôn giấu cơn ác mộng này vào nơi sâu nhất trong ký ức của mình, như thể nó thực sự chỉ là một giấc mơ, đôi khi anh cũng sẽ cảm thấy rằng mình đã quên đi - cho đến lúc trông thấy quả bóng bay đỏ đó.
Đây chỉ là một sự trùng hợp thôi sao?
Trương Ức An cũng hy vọng mình có thể tin là như vậy, nhưng anh không làm được.
Yevgeny gọi tất cả các thành viên trong đoàn xiếc lên trên sân khấu; Trương Ức An đứng trước mặt họ, cẩn thận quan sát kỹ từng người một, không buông tha một sợi tóc.
Trương Ức An còn nhớ rõ gã hề trong Công viên giải trí Bắc Băng Dương rất to lớn, còn cao hơn tất cả mọi người! Hắn ta đứng trong đám đông, tựa như một người khổng lồ, gương mặt được trang điểm sặc sỡ, khóe miệng đỏ rực vĩnh viễn nhếch lên, cứ luôn làm trò hề, đùa giỡn khiến mỗi người qua đường đều phải bật cười.
“Tất cả đều tập trung đông đủ ở đây rồi sao? Không thiếu một ai?” Trương Ức An kiểm tra kỹ người cuối cùng, không cam lòng hỏi lại lần nữa.
Yevgeny cảm thấy e là đầu óc của người đàn ông này không được tốt lắm, nhưng anh ta cũng không thể hiện ra suy nghĩ của mình, chỉ thành thật trả lời: “Mọi người đều ở đây, không thiếu ai hết.”
Thoáng cái, dường như Trương Ức An liền trở nên bực bội; anh lắc đầu, lẩm bẩm liên tục: “Sao có thể như vậy được.”
Không ai trong đoàn xiếc này phù hợp với người khổng lồ trong trí nhớ của anh. Người duy nhất trông khá tương tự cũng chỉ có Yevgeny, nhưng Yevgeny có vẻ vẫn chưa quá 30 tuổi. Làm sao có thể là gã hề trong ký ức của Trương Ức An?
Chẳng lẽ quả bóng bay màu đỏ kia chỉ là trùng hợp, trực giác của anh sai lầm rồi sao? Trương Ức An khó chịu cau mày.
“Anh không sao chứ.” Nguyễn Vi lo lắng nhìn Trương Ức An, cô thật sự không hiểu tại sao Trương Ức An lại đột nhiên thành như thế này.
Trương Ức An lắc đầu, hít một hơi thật sâu và bình tâm trở lại, có lẽ anh thực sự đã nghĩ nhiều rồi, anh chẳng qua chỉ là vừa nhìn thấy quả bóng bay màu đỏ đó ký ức liền hiện về thôi.
Cuối cùng, Trương Ức An tùy ý hỏi: “Vậy thì cho hỏi ai là chú hề trong đoàn xiếc này?”
Yevgeny và những người khác trong đoàn đưa mắt nhìn nhau, khuôn mặt không hẹn mà cùng lúc lộ ra vẻ buồn cười.
“Đây cũng không phải là Hoa Kỳ, có ai muốn xem chú hề đâu? Trong đoàn xiếc của chúng tôi không có chú hề nào.” Yevgeny trào phúng nói, nhưng Trương Ức An không hề để ý. Anh chỉ cảm thấy lời nói của Yevgeny thực sự cứ như là một dòng điện đánh trúng người anh.
Đúng vậy! Ai sẽ muốn xem chú hề chứ! Đây đâu phải là nước Mỹ!
Nghĩ đến đây, da đầu Trương Ức An tê dại, anh bắt đầu cố gắng hồi tưởng Công viên giải trí Bắc Băng Dương cách đây mười bảy năm, anh tìm kiếm dáng hình Công viên giải trí Bắc Băng Dương trong trí nhớ, Trương Ức An chợt nhận ra một vấn đề.
Vào thời điểm đó, thậm chí là ngay vừa rồi, anh vẫn luôn cho rằng chú hề trong Công viên giải trí Bắc Băng Dương là một nhân viên của khu vui chơi được mời đến để chúc mừng lễ khai trương.
——Nhưng mà, ai lại muốn xem chú hề? Đây không phải là nước Mỹ!
Trương Ức An đột nhiên nhớ tới, lúc ấy các nhân viên thật sự trong Công viên giải trí Bắc Băng Dương đều mặc quần áo búp bê, không có ngoại lệ.
Nếu vậy thì tại sao gã hề đó lại xuất hiện trong Công viên giải trí Bắc Băng Dương?
Trương Ức An kinh hãi nhìn Nguyễn Vi, anh nhớ đến cảnh Nguyễn Vi nhận lấy quả bóng bay màu đỏ đó, hình ảnh dần dần phóng to lên và trở nên rõ ràng, Trương Ức An thấy được - trong tay trái của gã hề, là cả một chùm bóng bay màu đỏ.