Chung Cực Đấu La - Đấu La Đại Lục 4

Chương 198: Chương 198: Chào cảm ơn




Dịch: Đức Thành

“Đông Huy!” Băng Thiên Lương nổi giận gầm lên một tiếng, nhưng cũng đã không còn kịp rồi.

Cũng đúng lúc này, xa xa cũng vang lên một tiếng hét thảm. Băng Thiên Lương đột nhiên ý thức được cái gì, sắc mặt đại biến, lập tức trở mình mà ra, hóa thành một đạo tử điện chói mắt mà lao đi.

Nhưng thứ hắn thấy đầu tiên là mảng lớn quang mang hồng sắc xẹt qua từ bên cạnh hắn, chính là điểm tích lũy.

Màu trắng bạc hào quang lập loè, Lưu Phong mang khuôn mặt mỉm cười mà nhìn Băng Thiên Lương, hắn mở ra hai tay, làm ra một cái động tác như ý bảo “Ngươi có thể làm khó dễ được ta?“. Lúc này, trên người hắn có rất nhiều chỗ miệng vết thương đang đang chảy máu, nhưng trên mặt chỉ có dáng vẻ tươi cười. Điện quang bộc phát, thân thể Lưu Phong biến mất trong luồng điện quang, nhưng những thứ hắn nên làm cũng đã làm xong.

Ngay khi Đống Thiên Thu toàn lực bộc phát, hắn cũng đã dùng chính tốc độ nhanh nhất của mình đuổi theo tên nhị hoàn hồn sư đang chạy dưới sự che giấu của màn sương băng, không tiếc bị đối phương đánh trọng thương, dùng tổn thương đổi tổn thương, đơn giản là hắn chỉ cần đánh chết đối phương trước khi sự tăng khúc của Lam Hiên Vũ chấm dứt là đủ.

Chết cũng đáng!

“Thằng khốn!” Vũ Thiên tức giận đến mức cặp mắt đỏ bừng, hắn tuyệt đối không nghĩ tới, dưới tình huống phe mình có được ưu thế tuyệt đối lại để cho đối phương giết mất hai người. Có vẻ cô bé kia đã biến mất sau khi bộc phát rồi. Thế nhưng đối phương lại giết người cuối cùng trong một tổ lẻ của bọn hắn. Cho dù cuối cùng có giết sạch người của đối phương, đối phương chỉ có thể đạt được một nửa điểm tích lũy cũng vẫn đủ để vào vòng trong a!

Vũ Thiên vung Mạch Đao, người theo đao mà đi, đánh thẳng tới hướng Lam Hiên Vũ. Hiện tại hắn chỉ muốn đem người này chém thành hai nửa. Lúc này làm sao hắn còn nhìn không ra. người này mới là kẻ cầm đầu trong đám người Thiên La học viện.

Lam Hiên Vũ nhìn hắn nhưng trên mặt chỉ có mỉm cười. Tuy hết thảy đều hiểm lại càng hiểm, nhưng mục đích cuối cùng của hắn đúng là vẫn đạt đến, hơn nữa, có vẻ nó còn hiệu quả hơn nguyên bản kế hoạch của hắn. Đống Thiên Thu cường đại, quả thực đã đủ đền bù chỗ thiếu sót trong kế hoạch này.

Mạch Đao rơi xuống, hắn tự nhiên là không chỗ né tránh, nhưng hắn lại đột nhiên nâng lên tay phải, dùng chính chiếc nhẫn trên ngón cái mà nghênh đón lưỡi đao. Hắn muốn xem thử một chút còn có thể triệu hồi ra chuôi họa cán Phương Thiên Kích lúc trước hay không.

Nhưng Vũ Thiên cũng không có giẫm lên vết xe đổ. Mạch Đao vẽ ra một đường vòng cung trên không trung, lại tránh được bàn tay của Lam Hiên Vũ, trực tiếp cắt tới ngực hắn.

“Phốc!” cả ngực Lam Hiên Vũ đã bị Mạch Đao chém sâu vào.

Vũ Thiên chém một đao kia xuống, lập tức có một loại cảm giác sướng gần đầm đìa, cuối cùng cũng là đem gia hỏa này giết rồi a! Hắn có lòng tin tuyệt đối, một đao kia đánh xuống, trái tim đối phương cũng đã bị trảm phá rồi. Nhưng thứ làm hắn không nghĩ tới chính là, trong nháy mắt này hai mắt Lam Hiên Vũ lại đột nhiên trở nên đặc biệt sáng ngời, đúng là dưới tình huống trái tim sắp bị trảm phá, hắn mãnh liệt khép lại hai tay, làm ra một động tác cuối cùng.

Hào quang bảy màu nương theo lấy bạch quang bộc phát mà nở rộ chói mắt, nó cắn nuốt chính hắn, cũng cắn nuốt Vũ Thiên đang cầm trong tay Mạch Đao, trên mặt còn lộ ra vẻ thống khoái.

“Oanh ——” hào quang bảy màu bạo tạc nổ tung, ở nơi xa, Băng Thiên Lương mới vừa xoay người lại liền nhìn thấy màn thải quang đem hai người hoàn toàn thôn phệ.

Mà chính nháy mắt cuối cùng đó, kim ti ma viên đã hấp hối mà ngã bên người Lam Hiên Vũ lại đột nhiên mãnh liệt nhào ra, cũng nhào vào màn hào quang bảy màu kia, biến mất vô tung.

Hào quang giằng co trọn vẹn mấy giây thời gian mới dần dần thu nghỉ.

Lam Hiên Vũ biến mất, nhưng Vũ Thiên cũng biến mất.

Tựa hồ tất cả sinh mệnh trên chiến trường đều đã mất đi, còn dư lại cũng chỉ có một mình Băng Thiên Lương.

Băng Thiên Lương ngơ ngác đứng ở nơi đó, giờ này khắc này, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm duy nhất: Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy a?

Hắn quả thực không thể tin mọi thứ trước mắt mình đã phải đối mặt.

Chín người, bọn hắn chừng chín người, trọn vẹn ba tổ, mỗi một tổ thực lực cũng không yếu. Ba tổ cộng lại, tam hoàn trở lên cũng có mấy người. Thế nhưng đối phương lại chỉ có một tổ. Coi như là tăng thêm một tổ Nữu Nhất Vĩ cũng chỉ là hai tổ a!

Nhưng kết cục lại là đối phương toàn diệt, mà bên mình cũng chỉ còn lại có chính mình, chỉ còn lại một mình mình lẻ loi trơ trọi. Gần như đối phương đã cầm đi toàn bộ số điểm tích lũy của tổ Nữu Nhất Vĩ. Cho dù bọn hắn chỉ còn lại có một nửa...

Đợi đã...!

Đồng tử mắt Băng Thiên Lương bỗng nhiên co rút lại, bởi vì hắn đột nhiên phát hiện không có số lượng lớn điểm tích lũy hướng phía mình vọt tới, Lam Hiên Vũ đã phải kết thúc trận đấu tuyển chọn, thế nhưng là cũng không có điểm tích lũy xuất hiện.

Hắn ngây dại. Xảy ra chuyện gì vậy? Hắn đột nhiên hồi tưởng lại lúc trước Lưu Phong nhìn hắn cười cười. Cái kia tuyệt đối không phải biểu lộ của một kẻ muốn đồng quy vu tận. Xảy ra chuyện gì vậy? Cuối cùng là chuyện gì xảy ra?

Tâm niệm hắn thay đổi thật nhanh, nhớ lại đủ loại chuyện lúc trước phát sinh. Hắn đột nhiên ý thức được có vẻ chính mình đã phạm vào một cái sai lầm thật lớn. Hình như... lúc trước mình đánh người kia trọng thương, sau đó còn xuất hiện thêm một người, một tên mập, người này chẳng qua là xuất hiện một thời gian rất ngắn liền biến mất, sau đó Đống Thiên Thu liền xuất hiện. Vì lúc ấy hắn còn đang đại chiến cùng Kim Ti Ma Viên nên cũng không có quá quan nhận tình huống bên này. Khi đó hắn đã sớm cho rằng Lam Hiên Vũ không còn bất kỳ uy hiếp gì, thứ duy nhất lại làm cho hắn phải chú ý chính là chuôi họa cán Phương Thiên Kích kia.

Đúng vậy, còn có một người nữa, là cái tên mập mạp kia. Cái tên mập mạp kia mới là người cùng tổ hắn. Thế nhưng là, cô bé lúc trước kia, còn gã dùng trường thương nữa, chẳng lẽ cũng không phải cùng tổ với hắn sao?

“A ——” Băng Thiên Lương phẫn nộ gào thét một tiếng, từng đạo điện từ trong cơ thể hắn bắn ra, gần như điên cuồng mà phóng thích hướng ra phía ngoài. Chung quanh, từng gốc đại thụ bị tạc ra, thế nhưng lúc này hắn lại đi nơi nào tìm Tiền Lỗi đây?

Xa xa, Tiền Lỗi co đầu rút cổ trong hốc cây, dùng Tinh Thần Lực toàn diện che dấu khí tức của mình.

Ngay mới vừa rồi, một cỗ hơi thở nóng bỏng mãnh liệt mà đến, giằng co tới nửa phút, Cái này là bao nhiêu điểm tích lũy a?! Hiên Vũ, Phong tử, đến cùng là các ngươi đoạt lấy bao nhiêu điểm tích lũy a? Hẳn là vào vòng trong không thành vấn đề rồi a. Ha ha ha! Ha ha ha...

Tiền Lỗi đang vụng trộm vui cười trong hốc cây tất nhiên sẽ không cảm nhận được lúc này Băng Thiên Lương thống khổ tới cỡ nào...

Mô phỏng khoang thuyền chậm rãi mở ra, dịch thể dinh dưỡng chung quanh nhanh chóng thối lui, Lam Hiên Vũ mất tới cả nửa phút mới miễn cưỡng bò ra từ mô phỏng khoang thuyền.

Cũng không phải hắn không còn khí lực bò ra khỏi mô phỏng khoang thuyền, mà là hắn đang chăm chú cảm thụ trạng thái thân thể mình một lát. Thứ hắn lo lắng nhất chính là sau khi mình thi triển Võ Hồn dung hợp kỹ, hồn lực sẽ từ hai mươi cấp ngã xuống mười chín cấp.

Nhưng mà, chính như lúc trước Na Na giúp hắn phán đoán vậy, hắn đã đạt đến hai mươi cấp thì cho dù sử dụng Võ Hồn dung hợp kỹ cũng không làm tu vi rơi trở lại mười chín cấp. Chẳng qua là hắn vẫn có thể cảm giác được rất rõ ràng, huyết mạch chi lực trong vàng bạc vòng xoáy đã bị tiêu hao rất nhiều, thậm chí ngay cả mô phỏng khoang thuyền cũng không thể làm nó khôi phục trở về.

Lam Hiên Vũ không khỏi có chút bất đắc dĩ, nguyên bản hắn vẫn cho là có thể tìm được chút sơ hở của cái Võ Hồn dung hợp kỹ này, dưới tình huống hai mươi cấp sẽ có thể không kiêng nể gì mà sử dụng, hiện tại xem ra, cũng không thể có chuyện như dễ vậy a, vẫn không thể tùy tiện dùng. Nếu không bản nguyên huyết mạch bị tiêu hao quá độ, chỉ sợ sẽ càng thêm phiền toái.

May mắn là hắn có thể cảm giác được, sau mỗi một lần sử dụng, một điểm màu sắc rực rỡ ở trung tâm vàng bạc vòng xoáy kia tựa hồ lại rõ ràng hơn một phần.

Đồng thời hắn cũng âm thầm tỉnh lại, thực ra thời khắc cuối cùng là có thể không sử dụng Võ Hồn dung hợp kỹ, bởi vì đánh chết Vũ Thiên cũng không có ý nghĩa thực tế gì, chỉ cần Băng Thiên Lương không chết bọn hắn cũng sẽ không đạt được thêm điểm tích lũy. Một kích đó, thẳng thắn nói chỉ là vì thoải mái mà thôi.

Dù sao Lam Hiên Vũ cũng vẫn là người nhỏ tuổi, dưới tình huống đó, cuối cùng hắn cũng không kìm nén được nội tâm nóng bỏng, bị Băng Thiên Lương đánh trọng thương, trong nội tâm hắn vốn luôn nín lấy một hơi, cuối cùng cũng phát tiết ra ở thời khắc cuối. Hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra tâm tình của Băng Thiên Lương khi hắn phát hiện mình thoát ly trân đấu tuyển chọn những cũng không đạt được điểm tích lũy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.