Chung Cực Đấu La - Đấu La Đại Lục 4

Chương 197: Chương 197: Chính diện đối kháng




Dịch: Đức Thành

Lam Hiên Vũ lạnh nhạt nói: “Không sai, chính là bọn ta.”

Băng Thiên Lương hắn, lại nhìn một chút Đống Thiên Thu cùng Lưu Phong: “Quán quân trận hải tuyển trước chính là các ngươi a?”

Lam Hiên Vũ nhoẻn miệng cười: “Đúng vậy!”

Băng Thiên Lương hít sâu một hơi: “Rất tốt. Như vậy thì quán quân của trận hải tuyển lần này nhất định sẽ vô duyên với các ngươi.”

Điện quang màu tím lượn lờ, trên người hắn, bốn cái hồn hoàn màu tím hết sức sáng người dưới điện quang lượn quanh, hắn từng bước mà đi tới hướng ba người Lam Hiên Vũ bên này, khí thế bản thân cũng đang không ngừng tích súc. Tử quang càng ngày càng mạnh.

Vũ Thiên đi theo bên người Băng Thiên Lương, chậm rãi giơ lên Mạch Đao, Băng Thiên Lương đang súc thế, khí thế của hắn cũng đồng dạng đang tiếp tục kéo lên.

Hắn và Băng Thiên Lương phối hợp đã mấy năm nên cũng đã sớm quen phương thức chiến đấu của Băng Thiên Lương, càng có thể cảm nhận được sự phẫn nộ trong nội tâm Băng Thiên Lương lúc này.

Bọn hắn vốn có chín người, đối phương chỉ có ba, vậy mà bọn hắn lại tổn thất năm người dưới sự xếp đặt của đối phương. Cái này đối với Băng Thiên Lương đã có thể xem như một đã kích không nhỏ. Huống chi, một tổ trước mắt này chính là thứ bọn hắn vẫn một mực tìm kiếm, chính là quán quân hải tuyển.

Hai mắt Lam Hiên Vũ híp lại, hai tay cùng lúc nâng lên, Kim văn Lam Ngân Thảo cùng ngân văn Lam Ngân Thảo phóng ra mà quấn quanh bên hông Đống Thiên Thu cùng Lưu Phong. Mà quấn quanh hông Đống Thiên Thu, rõ ràng là ngân văn Lam Ngân Thảo.

Đống Thiên Thu quay đầu nhìn hắn một cái, trên khuôn mặt đẹp lộ ra một vẻ kinh ngạc, bởi vì ngay khi ngân văn lam ngân thảo của Lam Hiên Vũ quấn quanh thân thể nàng, chỉ trong nháy mắt nàng liền cảm nhận được cảm giác của mình đối với Băng nguyên tố bỗng nhiên trở nên vô cùng rõ ràng, ngay cả những tiêu hao lúc trước cũng trong nháy mắt được bổ sung không nhỏ.

Bình thường mà nói, nàng được triệu hoán ra chỉ có thể ở lại chừng một phút rưỡi, lúc này đã qua chừng một phút, tối đa còn có ba mươi giây nàng sẽ phải trở về. Nhưng vào lúc này, dưới sự tăng phúc của ngân văn Lam Ngân Thảo tăng phúc phía dưới, nàng rõ ràng cảm giác được, có vẻ thời gian mình được triệu hoán ra cũng sẽ kéo dài.

Thì ra tên này là một gã phụ trợ hệ hồn sư sao?

Bên trái Băng Thiên Lương là Vũ Thiên, phía bên phải thì là một gã ở trong tổ ban đầu của hắn, Lâm Đông Huy.

Trên đỉnh đầu Lâm Đông Huy có một cái quang cầu kim hồng sắc như ẩn như hiện, đó là võ hồn của hắn, Diệu Dương. Hỏa thuộc tính, tam hoàn, ba mươi hai cấp, Cường Công Hệ Chiến Hồn Sư.

Không sai, một tổ ba người này của bọn hắn tất cả đều là Cường Công Hệ Chiến Hồn Sư, chẳng qua là phương thức chiến đấu không giống nhau.

Võ hồn Điện Thần Ma Khôi của Băng Thiên Lương chiến đấu càng thêm toàn diện, lực bộc phát siêu cường, thậm chí cũng có năng lực khống chế nhất định. Mạch đao của Vũ Thiên chính là thuần túy công kích, mà cái võ hồn Diệu Dương này của Lâm Đông Huy lại am hiểu công kích ở cự ly xa, có thể bồi vào cường đại hỏa lực trợ giúp.

Băng Thiên Lương luôn luôn coa một chủ trương, khi công kích cường đại tới trình độ nhất định là sẽ không cần người khác khống chế cùng phụ trợ đấy. Bởi vì trước công kích cường đại, hết thảy đều phải tan thành mây khói.

“Ngươi lui lại.” Băng Thiên Lương nói với tên nhị hoàn hồn sư còn lại của bọn hắn

“Vâng, Băng Đại.” Tên nhị hoàn kia lập tức nhanh chóng lui về phía sau.

Băng Thiên Lương không cho hắn tới động thủ, chủ yếu là vì hắn là người duy nhất còn sống của tổ ba người bọn hắn, nếu bị Lam Hiên Vũ giết, lập tức sẽ có một nửa điểm tích lũy bị đoạt đi. Đây là thứ Băng Thiên Lương tuyệt không nguyện ý thấy. Huống chi Băng Thiên Lương cũng có lòng tin tuyệt đối với tổ của mình.

Chân chính có tư cách cùng hắn phối hợp cũng chỉ có Vũ Thiên cùng Lâm Đông Huy.

Nếu để bọn hắn vào tổ khác, hai người này đều là tuyệt đối chủ tướng, mà ba người bọn họ ở một chỗ thì chính là tổ hợp mạnh nhất Lăng Thiên học viện. Thậm chí ngay cả lão sư của bọn hắn đều tán thành, bọn hắn rất có thể là tổ hợp mạnh nhất toàn Liên bang trong đám bạn cùng lứa tuổi.

Tên nhị hoàn hồn sư kia vừa lui, người đầu tiên phát động chính là Lâm Đông Huy. Ba người bọn họ phối hợp ăn ý, Lâm Đông Huy có thể đoán rất rõ ràng tình huống băng thiên khí thế tích lũy.

Trên đỉnh đầu Lâm Đông Huy, Diệu Dương hào quang tỏa sáng, nguyên một đám hỏa cầu màu đỏ thắm như bắn liên hồi mà bay thẳng tới hướng ba người Lam Hiên Vũ ba người bên này.

Lam Hiên Vũ bên này tuy nói là ba người, nhưng trên thực tế chỉ có thể coi là nửa hai người, bởi vì bản thân hắn đã không còn cách nào trực tiếp lao vào trong chiến đấu, thứ hắn có thể làm cũng chỉ là phụ trợ mà thôi.

Hơn nữa, Đống Thiên Thu cùng Lưu Phong vẫn không thể rời xa hắn trong quá trình chiến đấu, phải bảo vệ hắn mới có thể tiếp tục được tăng phúc. Không thể nghi ngờ, bọn hắn đã rơi vào hoàn cảnh xấu tuyệt đối.

Đống Thiên Thu động đậy, thời gian nàng được triệu hoán là có hạn, nên nàng nhất định phải phóng xuất ra toàn bộ công kích của bản thân trong khoảng thời gian ngắn ngủi này.

Nàng vừa nhấc tay phải, Băng Mâu liền phóng ra, hóa thành một đạo quang mang băng lam sắc trên không trung. Sau khi băng mâu bắn ra lại chia làm mấy đạo giữa không trung, tinh chuẩn vô cùng mà đánh vào một đám hỏa cầu đâm thủng, trên không trung nổ ra đầy trời mưa lửa.

Cùng lúc đó, sương băng tràn ngập, lập tức bao trùm cả ba người. Hai mắt Đống Thiên Thu híp lại, hồn hoàn thứ ba lấp lóe, trăm ngàn cây băng thứ đột nhiên bộc phát ra ngoài như giếng phun.

Từ góc độ của Lam Hiên Vũ có thể thấy rõ, sau lưng Đống Thiên Thu mơ hồ hiện ra một đạo thân ảnh màu trắng, tựa hồ là một đầu sa ngư cực lớn, ngay sau đó, đầu sa ngư liền há mồm phun ra ngoài gì đó, vừa lúc mới bắt đầu là từng đạo hào quang màu u lam, khi tia sáng kia chui vào tầng Băng sương mù lại đón gió mà biến lớn, thoáng qua liền biến thành từng đám băng thứ, lại biến thành băng chùy, cuối cùng biến thành Băng Mâu.

Chẳng ai ngờ rằng, ngay tại lúc này, nàng lại lựa chọn toàn lực bộc phát.

Băng Thiên Lương ba người chịu thiệt ở chỗ không biết Đống Thiên Thu là được triệu hoán mà đến, nàng ở chỗ này là có thời gian hạn chế, lúc này nàng lựa chọn bộc phát như vậy cũng là hành động bất đắc dĩ, là vì bộc phát ra công kích mạnh nhất tại thời khắc quan trọng nhất.

“Lưu Phong.” Lam Hiên Vũ thấp giọng la hét ngay khi Đống Thiên Thu vừa bộc phát.

Ba người Băng Thiên Lương cũng bị nàng dọa cho sợ nhảy dựng, đám băng mâu đầy trời mà đến kia, mỗi một cây đều mang khí thế vô cùng lừng lẫy, bức bách Băng Thiên Lương không thể không toàn lực ứng phó, một lần nữa bộc phát ra chính đệ tứ Hồn Kỹ. Điện mang nở rộ, công phòng nhất thể, cường thế mà chính diện ngăn cản.

Bên trái, Vũ Thiên cũng đã phóng xuất ra hồn kỹ thứ ba, Mạch Đao Thế, Băng Mâu rơi vào trước người hắn đều nhao nhao phá toái, nhưng cũng áp bách hắn không ngừng lui về phía sau, trên người băng sương không ngừng tích tụ thêm.

Khó chịu nhất chính là Lâm Đông Huy, bởi vì bản thân hắn là Hỏa thuộc tính, luôn khắc chế lân nhau với Băng thuộc tính. Mà dưới sự tăng phúc của Lam Hiên Vũ, lúc này Đống Thiên Thu đã là tận hết sức lực mà bộc phát, hắn vừa mới bắn ra hỏa cầu chính là lúc hồn lực quay lại. Đối mặt với từng đám Băng Mâu sắp đạp vào mặt, dưới sự hoảng sợ hắn liền vội vàng phóng thích hồn kỹ thứ ba. Chẳng qua, đó cũng không phải trạng thái tốt nhất của hắn.

Trên đỉnh đầu, Diệu Dương nóng bỏng hướng phía dưới dung hợp, cùng thân thể của hắn hòa làm một thể, làm cả người hắn đều biến thành một cái đại hỏa cầu, rừng rực quang diễm phụt lên, hòa tan từng đám Băng Mâu.

Vũ Thiên liên tiếp lui về phía sau, hắn bên này lại là lui không được, tuy tuyệt đại bộ phận Băng Mâu đã bị hóa giải, nhưng cuối cùng, vẫn có một cây Băng Mâu không có hoàn toàn hòa tan, “Phốc” một tiếng, xuyên qua vai phải hắn, để lại một cái lỗ máu trong tiếng rên rỉ.

Sương băng dũng động, còn lại tất cả Băng Mâu đều bao trùm toàn bộ về phía Băng Thiên Lương.

Băng Thiên Lương lập tức đem đệ tứ Hồn Kỹ tăng lên tới cực hạn, cứng rắn ngăn cản. Thế nhưng đúng lúc này, trong tầng Băng sương mù, một thân ảnh mềm mại lặng yên không một tiếng động mà xuất hiện ở trước ngực Lâm Đông Huy trước.

Vừa mới toàn lực ứng phó ngăn cản Băng Mẫu lúc này Lâm Đông Huy đã gần kiệt lực, còn không có trì hoãn được bao lâu liền thấy một cánh tay thon thon hóa thành màu xanh đậm, nhẹ nhàng đặt lên ngực mình.

Nháy mắt sau đó, sương băng quay lại, lập tức tràn vào Triệu Hoán Chi Môn mà biến mất vô tung, chẳng qua là ba người Băng Thiên Lương cũng không có thấy rõ trong mảng băng sương đó là tính huống thế nào.

Lâm Đông Huy vô thức mà nhìn trước ngực của mình một lát.Toàn thân hắn vẫn còn tỏa hỏa quang, nhưng trên lồng ngực lại xuất hiện một mảnh băng sương. “Phanh!” ngay vị trí trái tim, băng sương nổ tung, Lâm Đông Huy mang theo sự khó tin, thân thể đã hóa thành một đạo bạch quang biến mất vô tung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.