Chung Cực Đấu La - Đấu La Đại Lục 4

Chương 196: Chương 196: Mạch Đao




Dịch: Đức Thành

Vũ Thiên không chỉ có Mạch Đao, mà bản thân hắn cũng là đao. Đối với băng mâu đang đâm tới, hắn đã không kịp thu hồi Mạch Đao rồi, tay trái xoay chưởng thành đao, đột nhiên chém về phía trước.

Căn bản hắn vẫn mặc kệ thương mang kia, thẳng tắp mà đánh về phía trước. Đệ nhị Hồn Kỹ, Thân Như Đao, thân có thể bỏ đi, đao tất trúng!

Cái khí tức cường hãn kia phối hợp với khí thế thấy chết không sờn của hắn, đơn giản chỉ cần đổi bị động thành chủ động, cái này rõ ràng đã là một kích xả thân, đồng quy vu tận.

Băng Mâu thu hồi, lại lần nữa điểm ra, “keng” một tiếng, lại là một tiếng thanh thúy kêu vang. Lần này lại không phải đâm trúng chưởng đao, mà vẫn như trước điểm trúng Mạch Đao. Vũ Thiên chỉ cảm thấy một cỗ khí tức cực độ lạnh như băng theo Mạch Đao lan tràn mà lên, khắp toàn bộ cánh tay phải đều theo đó mà tê liệt, Mạch Đao càng là cầm lên không nổi. Mà khi chưởng đao tay trái của hắn đã sắp chém trúng đối phương, đối phương lại quỷ dị mà vặn vẹo thân hình một lát, rõ ràng đã lách khỏi khí thế tập trung chèn ép của hắn.

Không có nửa phần dừng lại, Vũ Thiên phóng thích hồn kỹ thứ ba, nghìn năm Hồn Kỹ, khí thế lừng lẫy phóng lên trời, sau lưng hắn bỗng nhiên bay lên một thanh mạch đao cực lớn ngưng tụ từ hào quang thuần túy. Mạch Đao cùng thân thể hắn hợp làm một, làm bản thân hắn trở nên cứng cỏi như thuẫn, đao thương bất nhập!

Đệ nhất Hồn Kỹ, Mạch Đao Trảm; đệ nhị Hồn Kỹ, Thân Như Đao, đệ tam Hồn Kỹ, Mạch Đao Thế!

Bằng vào ba đại Hồn Kỹ này, trừ Băng Thiên Lương thì gần như Vũ Thiên đánh khắp Lăng Thiên học viện thành vô địch thủ. Nhất là cận chiến, có thể nói là chưa bao giờ thua. Cho dù là Băng Thiên Lương muốn chiến thắng hắn cũng nhất định phải khống chế khoảng cách, không cho hắn cơ hội tiếp tục công kích mới được.

Mạch Đao Thế vừa ra, sau một khắc, công kích của Vũ Thiên nhất định là long trời lở đất! Thực ra thời điểm đối kháng Kim Ti Ma Viên hắn chỉ dùng đệ nhất Hồn Kỹ mà thôi, cũng không có nóng lòng bộc phát.

Đáng tiếc, đối thủ của hắn là Đống Thiên Thu.

Băng sương mù tỏa khắp mà dũng động. Ngay khi Mạch Đao Thế thành hình, Băng sương mù quay chung quanh thân thể Đống Thiên Thu cũng đã tuôn trào ra hướng bên cạnh, thân thể Đống Thiên Thu vừa thu lại, trông thì có vẻ như nàng đang co lại mà ẩn giấu mình trong làn băng sương mù. Nhưng chỉ nháy mắt sau nàng đã xuất hiện ở một chỗ khác.

Thương mang lập loè, không có bất kỳ báo hiệu đã phóng ra.

“Phốc” một tiếng, tên đệ tử Lăng Thiên học viện lúc trước phóng thích dây leo, phối hợp Vũ Thiên, cả lồng ngực hắn đã bị đâm thủng, hóa thành bạch quang mà biến mất.

Đống Thiên Thu không có quay đầu lại, nàng thậm chí không thèm liếc Vũ Thiên một cái, đôi chân thon dài trắng nõn nhẹ điểm một chút, tựa như nhẹ nhàng nhảy múa mà xẹt qua, phóng thẳng đến hướng Băng Thiên Lương.

Một khi dùng ra Mạch Đao Thế sẽ cần phải dừng lại tụ lực, mà trọng yếu hơn là không thể đơn giản cải biến hướng công kích. Vũ Thiên lập tức có một loại cảm giác tức muốn ói máu, chính mình tụ đầy khí lực chuẩn bị công kích, lại không thấy đối thủ.

Cái này không chỉ là thực lực, càng hơn nữa là khả năng quan sát không gì sánh kịp a! Cái cô nương này thật sự rất mạnh!

“Oanh!” cả đầu cánh tay phải của Kim Ti Ma Viên bị tạc vỡ, thân thể cường tráng tức thì bị nổ bay ngược mà ra, một thân lông vàng của nó đã có hơn một phần ba trở thành một mảnh cháy đen.

Băng Thiên Lương mặt lạnh như băng, bằng vào thực lực cường hãn của bản thân, gần như hắn đã dùng sức một mình đánh tan Kim Ti Ma Viên dưới trạng thái bộc phát. Nhưng đúng lúc này, hắn đã nghe thấy cái âm thanh sắc lạnh kêu thảm thiết kia. Rõ ràng là âm thanh khi Đống Thiên Thu đánh chết tên nhị hoàn hồn sư.

Băng Thiên Lương lập tức kinh hãi, nữ hài kia chẳng qua là tam hoàn tu vi, trong mắt hắn, có Vũ Thiên phối hợp một gã nhị hoàn hồn sư cũng đã đủ để đánh bại nàng, lại hoàn toàn không nghĩ rằng nàng có thể kích giết một người dưới loại tình huống này.

Trong những tam hoàn hồn sư, có lẽ Vũ Thiên đã là người mạnh nhất mà Băng Thiên Lương biết, vậy cô bé này cũng là tam hoàn tu vi, lại là cường đại cỡ nào đây!

Băng sương mù dũng động, thân hình Đống Thiên Thu nhoáng một cái, mảng lớn Băng sương mù cũng đã vọt tới hướng Băng Thiên Lương. Hai mắt Băng Thiên Lương híp lại, từng đạo tử điện vờn quanh mà ra, nghênh đón Băng sương mù đang phóng tới.

Nhưng một màn làm hắn giật mình lại xuất hiện, sự dẫn điện trong dự liệu cũng không có phát sinh, tử điện xuyên qua Băng sương mù nhưng lại không phát ra nổi bất cứ tác dụng gì, chẳng qua là hướng ra phía ngoài mà phóng thích. Một cỗ khí tức cực độ rét lạnh cũng đã bắt đầu áp đến từ chính diện.

Băng Thiên Lương hợp hai tay trước người, lòng bàn tay đối nhau, một đoàn hào quang tử điện vặn vẹo lập tức xuất hiện ở ngực hắn, Băng Mâu đâm tới, mũi thương lập tức bị tầng điện quang màu tím hòa tan, nhưng Đống Thiên Thu lại chỉ đánh một kích rồi lui, tầng điện quang bộc phát theo đó lại hoàn toàn rơi vào không trung.

“Sương băng tuyệt đối tinh khiết?” Băng Thiên Lương thốt ra.

Nước tinh khiết là không dẫn điện, nhưng nói như vậy nhưng nào có thể dễ dàng có nước là tinh khiết? Nhất là hơi nước, hơi nước trong không khí thì tất nhiên sẽ có tạp chất, dẫn điện là tình huống bình thường. Nhưng tầng sương băng này của Đống Thiên Thu lại không dẫn điện, đây là cái Võ Hồn gì vậy?

Đống Thiên Thu hừ lạnh một tiếng, ánh sáng chung quanh đột nhiên ảm đạm xuống, bởi vì có sương băng quay chung quanh, ai cũng không thể thấy rõ nàng đang thi triển Hồn Kỹ thứ mấy. Khắp chung quanh Băng Thiên Lương là sương mù bao trọn, một mảnh màu đen thẳng đến Băng Thiên Lương mà bao trùm tới.

Thân thể đột nhiên truyền đến kịch liệt đau đớn, dường như bốn phương tám hướng có vô số băng chùy đâm vào cơ thể, khí tức kinh khủng xuất phát, làm toàn thân Băng Thiên Lương đều có một loại cảm giác sợ hãi khó có thể hình dung.

Đây là cái gì?

Băng Thiên Lương không dám chậm trễ, lập tức lui về sau một bước, đệ tứ Hồn Kỹ phóng thích, tử điện chói mắt làm cả người hắn đều hóa thành một cầu điện thật lớn, ầm ầm bạo tạc.

Vô số Băng phấn vẩy ra. Từng mảng lớn hào quang màu xanh đậm nổ tung, cuối cùng cũng đem mảnh hắc ám kia hóa giải. Nhưng băng Thiên Lương vẫn có cảm giác toàn thân lạnh như băng, dường như huyết dịch đều muốn đông lại vậy.

Tứ hoàn đối với tam hoàn, vậy mà hắn bị thua thiệt.

Lần nữa Đống Thiên Thu xuất hiện đã cách đó hơn hai mươi mét, khuôn mặt thoáng có chút trắng xám, vừa mới một lát kia, hiển nhiên nàng cũng tiêu hao không ít hồn lực.

Lam Hiên Vũ vẫn luôn ở phía xa quan sát cuộc chiến, thấy một màn như vậy, trong nội tâm hắn không khỏi thầm than. Chính bản thân hắn là bị thương nặng dưới cái hồn kỹ thứ tư này của Băng Thiên Lương đấy, thiếu một ít là đã bị đối phương trực tiếp giết rồi, vậy mà Đống Thiên Thu lại phảng phất như vô sự, cái này là chênh lệch a! Thực lực của mình và bọn họ thực sự là cách nhau không nhỏ.

Vũ Thiên quay người, một lần nữa giơ lên Mạch Đao, mà đúng lúc này, một đạo hào quang màu trắng bạc lóe lên rồi biến mất, là Lưu Phong chắn trước người hắn.

Thế nhưng hai gã còn lại của Lăng Thiên học viện cũng đã xông tới.

Bốn đối hai.

Hai mắt Băng Thiên Lương híp lại, cao thấp đánh giá Đống Thiên Thu một lát, đáy mắt hắn cũng theo đó mà hiện lên một vòng kinh diễm.

Lúc trước hắn còn không có chú ý nhìn, lúc này mặt đối mặt hắn mới phát hiện cô nương này lại đẹp tới vậy. Dáng người thon dài, tuyệt mỹ dung nhan, nhất là mái tóc dài cùng đôi mắt màu xanh đậm kia, quả thực làm cho người ta không thể dời ánh mắt.

Đối mặt với phe địch có ưu thế tuyệt đối như vậy, băng mâu trong tay Đống Thiên Thu lại lần nữa ngưng tụ ra khí tức sắc bén, nàng không sợ chút nào, chậm rãi nâng Băng Mâu, khí tức bản thân tiếp tục tăng lên, chung quanh lại bắt đầu có từng mảnh bông tuyết rơi xuống, nhiệt độ vẫn luôn tiếp tục hạ thấp.

Băng Thiên Lương thúc giục hồn lực, miễn cưỡng xua tán cảm giác rét lạnh lúc trước tràn vào trong cơ thể, ánh mắt hắn nhìn về phía Đống Thiên Thu cũng dần trở nên ngưng trọng. Mặc dù đối phương chẳng qua là tam hoàn tu vi, nhưng qua những va chạm vừa rồi hắn liền có thể cảm giác được, muốn chiến thắng cô bé này cũng không phải một chuyện dễ dàng.

“Phong tử, Thiên Thu, đến bên này.” Thanh âm của Lam Hiên Vũ vang lên, lúc này hắn đã có thể giãy giụa mà ngồi dậy. Bằng vào năng lực tự khôi phục cường đại của bản thân, khí tức của hắn cũng khôi phục vài phần.

Không thể nghi ngờ, hai đối với bốn, bọn hắn không có bất kỳ cơ hội gì, nhưng nếu là ba đối với bốn, có lẽ cơ hội sẽ lớn hơn một chút. Đống Thiên Thu liếc Lam Hiên Vũ một cái, thân hình lập loè, nhanh chóng lui về phía sau, hướng hắn bên này mà dựa sát vào. Lưu Phong lại càng không cần phải nói, không đợi mạch đạo của Vũ Thiên kịp súc thế, hắn đã lập tức như thiểm điện mà lui về phía sau, thẳng hướng Lam Hiên Vũ mà phóng.

Ngay cả Kim Ti Ma Viên đang nằm dưới mặt đất, lúc này cũng giãy giụa leo đến bên người Lam Hiên Vũ, một đôi mắt hào quang ảm đạm nhìn chằm chằm vào hắn, toát ra một thần sắc rất đặc thù. “Thiên La học viện?” Băng Thiên Lương lạnh lùng nhìn về phía Lam Hiên Vũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.