Dịch: Đức Thành
Lam Hiên Vũ cảm nhận được luồng năng lượng sinh mệnh nồng đậm trong không khí đang tràn vào trong cơ thể mình rất rõ ràng, loại cảm giác này thật sự là quá mỹ diệu. Trong cơ thể hắn hồn lực chảy xuôi một cách tự nhiên, huyết mạch chi lực không ngừng hấp thu sinh mệnh năng lượng trên phạm vi lớn mà chậm rãi mạnh lên.
Không biết bao lâu trôi qua, đột nhiên Lam Hiên Vũ cảm nhận được một tia khác biệt, ý thức hồi phục lại trong Tinh Thần Chi Hải.
Trong cảm nhận của hắn thì vẫn có hàng loạt sinh mệnh năng lượng tràn vào trong cơ thể mình, luồng sinh mệnh năng lượng này là từng điểm sáng màu xanh lục, tràn ngập khí tức nhu hòa. Mà đúng lúc này hắn lại phát hiện, trong những điểm sáng màu xanh lục này có thêm chút gì đó, đây cũng là một điểm sáng, nhưng so với những điểm sáng khác thì nó lớn gấp mấy chục lần. Toàn thân xanh biếc, tràn đầy sức sống. Nó trôi nổi trong luồng sinh mệnh năng lượng, mặt ngoài lại có một dáng vẻ như mặt người. Sau đó Lam Hiên Vũ liền thấy nó hướng mình nhếch miệng cười một tiếng, rồi đột nhiên bắn ra mà chui thẳng vào Tinh Thần Chi Hải.
Nháy mắt sau đó, Lam Hiên Vũ chỉ cảm thấy Tinh Thần Chi Hải nhẹ nhàng run rẩy một chút, vốn là Tinh Thần Chi Hải màu vàng nhạt, đột nhiên lại có thêm một vệt xanh biếc mà biến thành màu xanh vàng. Nhưng chỉ một lát sau màu xanh biếc kia liền chậm rãi tiêu tán.
Tinh thần lực có vẻ mạnh lên mấy phần, càng quan trọng hơn là Lam Hiên Vũ phát hiện, bên trong Tinh Thần Chi Hải của mình đã có thêm một khí tức đặc thù, dường như nó có thể kết nối với cái gì đó. Hắn vội vàng tập trung tinh thần đi cảm thụ, nhưng ngay khi tinh thần hắn vừa tập trung lại không cảm giác được bất kì thứ gì nữa. Cỗ khí tức đặc thù đó như đã tiêu tán, tất cả cũng theo đó mà khôi phục bình thường. Nhưng chỉ một chút thời gian sau Lam Hiên Vũ lại kinh ngạc phát hiện, tốc độ hấp thu sinh mệnh năng lượng của mình đã bắt đầu tăng nhanh.
Lúc trước hắn đã hết sức thân hòa với tầng sinh mệnh năng lượng này, hấp thu rất nhanh, nhưng lúc này này tốc độ hấp thu đột nhiên lại tăng hơn năm mươi phần trăm. Dạng tăng phúc này trực tiếp làm mặt ngoài thân thể của hắn xuất hiện một tầng sáng xanh mơn mởn, kỳ dị khó nói thành lời. Mà việc cảm nhận tốc độ hấp thu sinh mệnh năng lượng mới này, cũng làm vòng xoáy kim ngân lại gia tốc xoay tròn, thất thải quang mang nơi hạch tâm đã kinh biến đến mức có thể thấy rõ ràng, không còn là điểm hào quang như ẩn như hiện trước kia.
Trên thực tế thì chính Lam Hiên Vũ cũng không hoàn toàn biết việc huyết mạch tăng cường có thể mang cho mình cái gì, hình như là lợi ích cho từng phương diện, thậm chí ngay cả võ hồn cũng có quan hệ rất trọng yếu cùng huyết mạch.
Lam Hiên Vũ học tập nhiều năm như vậy, hiện giờ hắn đã hiểu rất rõ về những tri thức liên quan tới hồn sư, hắn phát hiện mình thật sự không giống những hồn sư khác. Đối với người những hồn sư bình thường thì lực ảnh hưởng của huyết mạch đối với bản thân cũng không quá lớn. Huyết mạch mạnh thì võ hồn cũng sẽ mạnh hơn một chút, nhưng cũng không phải là tuyệt đối. Thứ hồn sư tu luyện hạch tâm vẫn là hồn lực.
Nhưng Lam Hiên Vũ phát hiện, thời điểm lực lượng huyết mạch của mình tăng lên, biên độ thực lực tổng hợp tăng lên còn vượt xa hẳn hồn lực. Nói cách khác, đối với hắn thì huyết mạch chi lực còn trọng yếu hơn cả hồn lực. Từ sau lần huyết mạch biến dị trước thì Lam Hiên Vũ đã có thể khẳng định, dưới tình huống hồn lực chỉ có hai mươi ba cấp, thực lực của mình tuyệt không kém hơn một gã tam hoàn hồn tôn. Nhất là những ứng dụng đối với huyết mạch chi lực, hiện tại hắn đã có một chút cảm giác sơ bộ, đây là năng lực trước kia hắn không hề có.
Mà huyết mạch chi lực tăng lên, dường như có hết sức quan hệ mật thiết với sinh mệnh năng lượng. Từ khi tới học viện Sử Lai Khắc, tốc độ tiến bộ của hắn quả thực đã nhanh hơn rất nhiều. Đây cũng là nguyên nhân hắn rất muốn có thể ở lại đây tu luyện.
Quý Hồng Bân vẫn khoanh chân ngồi trên ghế yên lặng mở hai mắt, lúc này đã là chạng vạng tối, tầng quang mang màu xanh nhạt trên người Lam Hiên Vũ lại càng trở nên hết sức rõ ràng. Quý Hồng Bân không khỏi lộ vẻ mỉm cười mà khẽ gật đầu. Đứa nhỏ này vó thân hòa độ đối với sinh mệnh năng lượng thật sự rất cao.
...
Học viện Sử Lai Khắc, ngoại viện, tòa dạy học chính.
Vị mỹ nữ viện trưởng đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng làm việc của mình, nàng mặc một bộ váy dài màu hồng, hai tay khoanh ở trước ngực mà nhìn về màn hình lớn phía trước. Nàng đã ngồi ở chỗ này nhìn tới mười mấy lần, thỉnh thoảng lại tua nhanh rồi tua chậm, quan sát hình ảnh chiến đấu trong màn hình tè các góc độ khác nhau.
Mà thứ nàng xem chính là hình ảnh Lam Hiên Vũ cùng ba người Lý Hãn hợp lại công kích Lăng Y Y. Thứ được tua lại nhiều nhất chính là một màn Lam Hiên Vũ hợp lại cùng ba người Lý Hãn, một kích biến hóa trong nháy mắt đó...
“Rầm rầm, rầm, rầm rầm rầm___!” Tiếng phá cửa đột nhiên vang lên.
Đúng vậy, là phá cửa, cho nên âm rất thanh lớn. Vị viện trưởng mỹ nữ cau mày, đưa tay nhấn xuống hồn đạo thông tin, cánh cửa theo đó mà mở ra.
Nàng cũng không quay đầu lại, cứ như vậy mà nói: “Làm sao ngươi vẫn không chút ý tứ gì vậy? Không thể chú ý điểm này một chút sao?”
“Ai bảo ngươi khóa cửa?”
Một người trung niên bộ dáng lôi thôi bước đến, chính là vị lão sư giám khảo cho Lam Hiên Vũ tại Trung Tâm Không Gian của học viện Sử Lai Khắc.
“Ngươi bẩn quá! đừng có ngồi ở chỗ này! Có chuyện gì lập tức nói, nói xong đi nhanh đi, đừng ở đây mà ô nhiễm không khí của ta.” Vị mỹ nữ viện trưởng tức giận nói.
“Ta muốn một người trong đám thí sinh khóa này. Thời điểm sát hạch tổng hợp các ngươi coi chừng một chút, đừng để hắn chết.” Gã trung niên lôi thôi nói.
Nói xong, ánh mắt của hắn liền nhìn lên màn ảnh, vừa hay nhìn thấy Lam Hiên Vũ dùng kim văn Lam Ngân thảo quấn chặt lấy ba người Lý Hãn.
“A?” Ánh mắt gã trung niên lôi thôi khẽ biến đổi.
“Ai vậy! Ai có thể làm đại chủ nhiệm ngươi phải muốn? Hẳn là lần này lại không ai tới báo danh bên ngươi rồi?.” Vị mỹ nữ viện trưởng tạm dừng video, đứng dậy hỏi.
Gã trung niên lôi thôi nhàn nhạt nói: “Chính là hắn. Ta chỉ cần tiểu tử này, ai cũng không được tranh của ta.” Hắn vừa nói vừa đưa tay chỉ tới hướng Lam Hiên Vũ trong màn hình.
Vị mỹ nữ viện trưởng sửng sốt một chút: “Hắn?” Nàng cau mày, vẻ mặt cũng xuất hiện một chút biến hóa, chần chờ một chút mới nói: “Ngươi tìm người khá đi, hắn không được, đứa nhỏ này có chút đặc thù, cần đặc biệt chú ý bồi dưỡng.”
“Ta muốn hắn, vòng sát hạch cá nhân hắn đã chọn hệ Chỉ Huy Chiến Cơ Không Gian. Hắn là đồ đệ Ngân Thiên Phàm, là người của ta.” Gã trung niên lôi thôi lạnh lùng nói.
Vị mỹ nữ viện trưởng kinh ngạc nói: “Đồ đệ của tên mập Ngân Thiên Phàm chết bầm kia? Khó trách, khó trách tiểu tử này lại xảo quyệt như cáo trong mấy vòng tuyển chọn, hẳn là do tên mập này dạy dỗ rồi. Thế nhưng hắn rất đặc thù, có lực hấp dẫn và cảm giác bén nhạy rất tốt với sinh mệnh năng lượng, võ hồn cũng vô cùng đặc thù, ta định cho hắn vào hệ Đấu Khải, tiến hành bồi dưỡng sâu. Mặt khác, huyết mạch cỉa hắn lại càng đặc thù, ta cho ngươi xem ít tài liệu.”
Gã trung niên lôi thôi còn chưa xem xong, trên mặt đã tràn đầy vẻ kinh ngạc: “Võ hồn mất tác dụng? Đây là huyết mạch áp chế?”
Vị mỹ nữ viện trưởng trầm giọng nói: “Hẳn là vậy. Ta đã xem rất nhiều video hắn chiến đấu, hắn có năng lực tăng phúc rất mạnh đối với đồng bạn. Hẳn là bản thân hắn có huyết mạch loài rồng, lại còn là hai loại. Hoàn toàn có thể khẳng định là Chân Long. Chỉ không biết hai loại huyết mạch Chân Long này có xung đột hay không. Mà lần này hắn lại có thể áp chế võ hồn loại hải dương, cái này càng không bình thường. Ta đang nghi hắn là huyết mạch Thần cấp. Kẻ địch sẽ bị hắn áp chế, đồng đội thì sẽ được hắn tăng phúc.”
“Ngươi từng gặp gã Phụ Trợ nào có thể biến Hồn kỹ của người khác thành võ hồn dung hợp kỹ chưa? Nhưng hắn làm được. Ngươi nói làm sao ta có thể không giữ một tiểu tử đặc thù thế này vào hệ Đấu Khải? Không cần ngươi nói thì chúng ta cũng sẽ đặc biệt chú ý tới hắn.”
“Không được! đứa nhỏ này ta muốn.”