Dịch: Đức Thành
Có thí sinh ở phía dưới nhịn không được mà hỏi: “Lão sư, đến cùng thì sát hạch tổng hợp là muốn kiểm tra cái gì vậy?”
Tiếu Khải thản nhiên nói: “Điểm này không thể nói cho các ngươi biết.”
Không nói cho mọi người biết nội dung sát hạch, chỉ nói là có nguy hiểm tới tính mạng. Vì hôm qua đã nghe Quý Hồng Bân nói qua một chút tình huống nên lúc này ba người Lam Hiên Vũ vãn khá trầm ổn.
“Tốt, bắt đầu tính thời gian, sau một giờ các ngươi phải cho ra đáp án. Có một điểm ta phải nói lại cho các ngươi, sát hạch tổng hợp không phải diễn tập, thứ các ngươi phải đối mặt chính là là chiến đấu đúng nghĩa.”
Nói xong, Tiếu Khải xoay người rời đi, cửa phòng họp cũng theo đó mà đóng lại. Tất cả thí sinh đều phát hiện hồn đạo thông tin của mình đã bị vô hiệu hóa, điều này hiển nhiên là để tránh bọn hắn tiến hành liên lạc với sư trưởng và gia đình.
Tiền Lỗi đưa khuỷu tay chống trên bàn, hai tay nâng khuôn mặt béo: “Còn phải đợi một giờ nữa, thật nhàm chán a!”
Lúc này, Băng Thiên Lương mang theo Vũ Thiên cùng Lâm Đông Huy đi tới, ánh mắt Băng Thiên Lương trực tiếp nhìn về phía Lam Hiên Vũ, so với hôm trước thì lúc này biểu biện của hắn đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Lam Hiên Vũ, các ngươi nghĩ như thế nào?” Băng Thiên Lương hỏi thẳng vào vấn đề.
Lam Hiên Vũ hỏi ngược lại: “Các ngươi thì sao? Lương Thục Thi...”
Băng Thiên Lương chợt ảm đạm hẳn đi: “Về rồi.”
Lam Hiên Vũ nói: “Vậy ngươi...”
Băng Thiên Lương thở dài một tiếng: “Nếu chỉ là chính mình, vậy có lẽ ta sẽ thật sự về cùng nàng, nhưng ta còn có các huynh đệ, ta không thể vứt bỏ bọn hắn.” Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Vũ Thiên cùng Lâm Đông Huy.
Vũ Thiên và Lâm Đông Huy cùng đưa tay vỗ vỗ bả vai Băng Thiên Lương, bọn hắn đều rất rõ ràng, hai ngày này trong lòng Băng Thiên Lương đã phải giãy dụa đến cỡ nào, đến mức ngày hôm qua sát hạch cá nhân cũng không phát huy tốt được.
Lam Hiên Vũ nói: “Chúng ta sẽ tham gia khảo hạch tổng hợp.”
Băng Thiên Lương nói: “Được. Vậy ước định của chúng ta lúc trước còn giữ lời chứ?”
Lam Hiên Vũ khẽ gật đầu, nói: “Dĩ nhiên. Điều kiện tiên quyết là các ngươi có thể nghe sự chỉ huy của ta.”
“Được.”
Băng Thiên Lương gật đầu, có Lam Hiên Vũ trả lời chắc chắn, hắn không nói gì thêm nữa, mang theo Vũ Thiên cùng Lâm Đông Huy quay người trở lại chỗ ngồi. Lam Hiên Vũ cũng lộ ra vẻ mỉm cười, có đám người Băng Thiên Lương gia nhập đương nhiên là chuyện tốt. Băng Thiên Lương thực lực cường hãn, Vũ Thiên cùng Lâm Đông Huy cũng đều không yếu, mà mọi người lại đã từng có một lần hợp tác làm cơ sở, mức độ tin tưởng lẫn nhau cũng đã khá tốt. Lực lượng sáu người kết hợp với nhau luôn luôn mạnh hơn ba người.
Đúng lúc này, Đống Thiên Thu cùng Lam Mộng Cầm cũng đi tới.
“Chúng ta tham gia, các ngươi thì sao?” Lam Mộng Cầm có chút kiêu ngạo nói.
“Chúng ta cũng tham gia.” Tiền Lỗi vội cướp lời.
Lam Mộng Cầm liếc mắt nhìn hắn: “Mập mạp, ngươi được hay không vậy?”
Tiền Lỗi không chút do dự nói: “Dĩ nhiên, làm sao không được rồi? Ta vẫn rất lợi hại, rất hữu dụng.”
Đống Thiên Thu quay sang nói với Lam Hiên Vũ: “Vậy nếu trong khảo hạch tổng hợp mọi người có thể được phân phối đến cùng một chỗ, chúng ta liền cùng hành động.”
“Được.” Lam Hiên Vũ nhìn dung nhan thanh tú của nàng, khẽ gật đầu.
Cứ như vậy, đoàn đội này liền có tới tám người. Lam Mộng Cầm, Đống Thiên Thu cùng Băng Thiên Lương đều rất mạnh, ít nhất cũng có thể dẫn hàng đầu trong những thí sinh lần này. Không thể nghi ngờ, có bọn họ thì tính an toàn sẽ tăng lên rất nhiều.
“Có điều, các ngươi phải nghe chỉ huy của ta mới được.” Lam Hiên Vũ nói.
Đống Thiên Thu nhíu đôi mi thanh tú, quay đầu nhìn về phía Lam Mộng Cầm.
Lam Mộng Cầm kinh ngạc nhìn Lam Hiên Vũ: “Ngươi chỉ huy chúng ta? Không đùa chứ? Luận tu vi thì hẳn là do ta chỉ huy mới đúng.”
Lam Hiên Vũ lạnh nhạt nói: “Năng lực chỉ huy không liên quan gì tới tu vi cá nhân.”
Lam Mộng Cầm nói: “Nói như vậy là ngươi cảm thấy mình thông minh hơn chúng ta?”
Lam Hiên Vũ nói: “Không kém bao nhiêu đâu. Nếu các ngươi không muốn thì cũng không cần cùng một đội với chúng ta đâu. Dù thực lực cá nhân có mạnh hơn nữa cũng không bằng thực lực tổng hợp của một đội yếu kém nhưng đoàn kết nhất trí.”
Hắn không hề che giấu ý nghĩ của mình, cũng không có giải thích gì mà lập tức nói thẳng ra. Đúng là Lam Mộng Cầm thực lực rất mạnh, nhưng vấn đề cũng chính bởi vì nàng mạnh. Thời điểm hợp tác đoàn thể nếu nàng không tuân lệnh, rất mạnh thì tốt nhưng cũng rất dễ dàng tạo ra vấn đề cho sự phán đoán cục diện của Lam Hiên Vũ, vậy còn không bằng không mang theo nàng. Cũng như trước đó, vị lão sư giám khảo kia từ chiến cơ yểm trợ biến thành “Chiến cơ khiêu khích“. Bởi vì quá tín nhiệm lão sư nên Lam Hiên Vũ mới lâm vào hiểm cảnh.
“Thiên Thu, bằng hữu của ngươi rất tự đại nha!” Ánh mắt Lam Mộng Cầm đã bắt đầu có chút bất thiện.
“Mộng Cầm tỷ, ngươi nghe ta nói.” Đống Thiên Thu nhìn nàng, nghiêm túc nói nói: “Mộng Cầm tỷ, không thể nghi ngờ thực lực của ngươi là mạnh nhất, điểm này chúng ta đều thừa nhận. Nhưng phương diện chỉ huy thì ta tin tưởng hắn. Ngươi đừng vội, hãy nghe ta nói hết, Mộng Cầm tỷ, ngươi suy nghĩ một chút, ba người bọn hắn đều là nhị hoàn, coi như võ hồn có chút đặc thù cũng không thể nào tới đây tham gia thi vòng hai được, khẳng định phải sớm bị đào thải.”
“Nhưng bọn hắn lại thu được quán quân tại hải tuyển Thiên La tinh, về sau lại chiến thắng rất nhiều cường giả khi đấu vòng loại. Đây là việc tu vi của bọn hắn có thể làm được sao? Điểm then chốt giúp bọn hắn chiến thắng chính là năng lực chỉ huy của Lam Hiên Vũ. Ta đã từng nhiều lần tác chiến cùng bọn hắn, tại phương diện chỉ huy thì Lam Hiên Vũ rất đáng giá tín nhiệm. Mộng Cầm tỷ, ngươi tin ta không? Tin thì đáp ứng hắn. Mọi người chúng ta hợp lại, nhất định sẽ có thể thi đậu Sử Lai Khắc.”
Lam Hiên Vũ kinh ngạc nhìn Đống Thiên Thu. Thật ra lúc trước hắn thấy Lam Mộng Cầm biến hóa sắc mặt thì đã muốn từ bỏ nàng, sau đó liền nghĩ như thế nào mới có thể kéo Đống Thiên Thu về đây, dù sao Triệu Hoán Chi Môn cũng có khả năng triệu hoán nàng. Hắn thật sự không nghĩ lúc này Đống Thiên Thu lại nói vì mình, mà lại nói một cách cực kỳ nghiêm túc.
Lam Mộng Cầm nhìn một chút Đống Thiên Thu rồi lại nhìn Lam Hiên Vũ, nói: “Ta không tin hắn... nhưng ta tin tưởng ngươi, vậy cứ như thế đi, nhưng nếu ta cảm thấy hắn không đáng tin cậy thì hai chúng ta sẽ lập tức rời đi.”
“Ừm.” Đống Thiên Thu liếc Lam Hiên Vũ một cái, không nói gì nữa.
Một giờ này bọn hắn có chút nhàm chán, dạng kết đội giống bọn hắn thế này cũng có kha khá người, dù sao cũng có rất nhiều người đến từ cùng một hành tinh, thậm chí cùng một học viện, quen biết lẫn nhau là điều rất bình thường.
Tiếu Khải trở về, khi hắn hỏi có ai từ bỏ hay không, đáp án là không ai lựa chọn từ bỏ. Nơi này là học viện Sử Lai Khắc đó! Thật vất vả mới có thể tới thi vòng hai, ở thời điểm này mà rời khỏi thì ai có thể cam tâm chứ? Ngược lại có rất nhiều người khá lơ đễnh đối với cái gọi là nguy cơ sinh tử này, nơi này là học viện, chẳng lẽ còn thật sự có nguy cơ sinh tử hay sao?
Bởi cái gọi là nghé con không sợ cọp, đám nhỏ thiên chi kiêu tử mới chừng mười mấy tuổi này đều không quá để ý đối với cái gọi là uy hiếp, thậm chí còn có chút kích động.
“Nếu không ai rời khỏi, vậy thì ngày mai chúng ta sẽ xuất phát tới địa điểm sát hạch. Lão sư của các ngươi đều ở lại chờ trong học viện Sử Lai Khắc. Sau hôm nay trở về thì các ngươi sẽ không thể đổi ý.” Nói đến đây, Tiếu Khải dừng lại một chút rồi trầm giọng nói: “Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho quyết định của mình.”
...
Khách sạn Sử Lai Khắc.
“Các ngươi phải nhớ kỹ lời nói của vị Tiếu lão sư kia, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho quyết định của mình. Các ngươi lựa chọn tham gia sát hạch, vậy lão sư cũng chỉ có thể ủng hộ các ngươi. Trước khi kết thúc sát hạch, ta sẽ không đem quyết định của các ngươi nói lại cho cha mẹ các ngươi, để tránh những vấn đề gây nhiễu.” Quý Hồng Bân trầm giọng nói.
Ánh mắt của hắn chuyển tới hướng Lam Hiên Vũ: “Bọn nhỏ, ta nhất định phải một lần nữa nghiêm túc nhấn mạnh, lần sát hạch này không phải diễn tập, mà đó là chiến đấu chân chính, thậm chí có thể nói là chiến tranh chân chính. Các ngươi hoàn toàn có thể gặp phải nguy cơ sinh tử, đó không phải thế giới giả tưởng trong khoang thuyền mô phỏng, đã chết là sẽ chết thật, không thể nào phục sinh.”
“Sở dĩ học viện Sử Lai Khắc dùng phương thức này để khảo hạch, đó chính là sợ các ngươi quá quen thuộc với phương thức chiến đấu trong khoang thuyền mô phỏng. Ta có thể khẳng định cho các ngươi biết, mỗi một lần khảo thí tổng hợp đều có người tử vong. Mỗi người chỉ có một cái mạng, chết là mất tất cả. Hiên Vũ, nhất là ngươi, là một đội trưởng, ngươi không chỉ phụ trách mình mà cũng phải trợ giúp đồng bạn. Nhất định phải thật cẩn thận. Cả kể cuối cùng không thể thông qua sát hạch thì ít nhất cũng phải còn sống trở về. Chỉ cần có thể còn sống trở về, lần trải nghiệm này sẽ là một sự rèn luyện cực tốt đối với các ngươi. Rõ chưa?”
“Hiểu rõ. Lão sư, chúng ta nhất định sẽ cẩn thận.” Thấy Quý Hồng Bân trịnh trọng như vậy. Lam Hiên Vũ vội vàng đáp ứng.
Biểu lộ của Lưu Phong cũng hết sức nghiêm túc, hắn vừa mới trải nghiệm qua cái gì gọi là chiến đấu chân chính, trải nghiệm qua cảm giác xương cốt đứt gãy chân chính, biết rõ dưới tình huống không có bất kì hệ thống giảm thiểu cảm nhận sẽ trở nên đau đớn tới mức nào. Hắn hiện tại cũng vô pháp khẳng định, nếu làm lại một lần nữa mình có còn có thể chịu được hay không, hắn thậm chí còn không dám hồi tưởng lại một màn kia.
Một ngày sau đó ba người đều trôi qua trong tu luyện. Tu luyện tại học viện Sử Lai Khắc, thực sự tốt hơn những nơi khác không biết bao nhiêu lần. Nhất là đối với Lam Hiên Vũ thì lại càng như vậy. Ngoài thới gian ăn cơm thì gần như Lam Hiên Vũ dùng tất cả vào việc minh tưởng. Với hắn thì mỗi một khắc minh tưởng ở đây đều là tăng lên không nhỏ.