Dịch giả: Đức Thành
Lam Hiên Vũ vừa nhấc tay trái, Ngân văn Lam Ngân Thảo lập tức chui ra từ trong lòng bàn tay hắn mà đối mặt với áp lực, thậm chí không đợi hắn khống chế thì một mảnh cây cỏ đã cuốn dọc theo ngón tay của hắn mà xuống, chúng dần quấn quanh tới kín cả cánh tay hắn.
Khi Ngân văn Lam Ngân Thảo phóng xuất ra thì Lam Hiên Vũ lập tức cảm thấy mình đã cảm nhận được xung quanh rõ ràng hơn rất nhiều. Thủy nguyên tố tự động ngưng tụ mà hoá thành một cái vòng bảo hộ, bảo vệ lấy thân thể Lam Hiên Vũ.
Đúng lúc này thì hắn đột nhiên cảm nhận được áp lực thay đổi, chúng không còn áp bách từ bốn phương tám hướng nữa mà biến thành chỗ mạnh chỗ yếu. Hắn vội vàng điều chỉnh vòng bảo hộ thủy nguyên tố đi đối kháng những áp lực kia.
Trên miệng Na Na hiện ra vẻ mỉm cười, một đứa trẻ thông minh thì căn bản là không cần nói thêm cái gì, hắn sẽ tự làm ra những phản ứng cần có.
Có điều chỉ một lát sau thì Lam Hiên Vũ đã cảm thấy mình bắt đầu mỏi mệt rồi, khi hắn điều chỉnh hồn lực thì Na Na cũng không tăng thêm áp lực cho hắn nữa, có điều, lực áp bách tuy không tăng nhưng cũng biến hóa không ngừng. Nên ngoài sự mệt mỏi thể xác thì giờ hắn còn mệt cả tinh thần. Lam Hiên Vũ vẫn đang cố gắng mà khống chế lấy vòng bảo hộ thủy nguyên tố của mình, tuy hắn mệt mỏi nhưng từ đầu tới cuối thì áp lực cũng vẫn sừng sững ở đó.
Cảm giác của Nam Trừng cũng giống hắn như đúc, tuy rằng nàng đã có tu vi lục hoàn nhưng áp lực mà Na Na cho nàng cũng mạnh hơn rất nhiều, y phục sau lưng nàng đã bị mồ hôi thấm ướt từ lâu rồi.
Nàng từ bên cạnh cũng có thể thấy Lam Hiên Vũ đang phóng thích vòng bảo hộ thủy nguyên tố, trạng thái của hắn có vẻ như rất giống với mình a..
hật khó lường, Nhất tâm nhị dụng, Na Na cho mỗi người một cường độ áp lực riêng mà lại có thể khống chế chuẩn tới như vậy được thì lực khống chê của nàng phải mạnh tới mức nào chứ.
“Miện hạ, ta...” tới lúc này thì Nam Trừng đã hoàn toàn yên tâm, mà nàng cũng đã có cảm giác sắp không chịu nổi áp lực này nữa rồi.
“Kiên trì.” Trong đầu Nam Trừng bỗng nghe thấy giọng nói của Na Na.
“A?” Nam Trừng ngẩn người.
“ Sở dĩ ngươi không có cách nào đánh vỡ bình cảnh khi tu luyện là vì ngươi quá mức bảo vệ chính mình, ngươi không nguyện ý đột phá cực hạn, lại không có áp lực từ bên ngoài nên tốc độ tăng trưởng hồn lực của ngươi mới chậm như vậy.”
“Vâng” Nam Trừng chỉ có thể cười khổ mà đáp ứng một tiếng, nàng cũng không thể nói rằng mình không có hứng thú về việc tăng thực lực, rằng mình chỉ là nghiên cứu viên. Mà nàng cũng không có cơ hội giao thủ mấy, vì nàng không phải một hồn sư chủ chiến.
Sau đó, áp lực mà Na Na phóng lên người nàng lại càng trở nên mạnh hơn.
Mà tình huống của Lam Hiên Vũ bên kia thì cũng giống vậy, sau khi Na Na duy thì cân bằng áp lực một thời gian ngắn thì cũng đột ngột tăng cường độ.
Lam Hiên Vũ há to miệng muốn kêu ra tiếng, nhưng hắn lại phát hiện mình không thể phát ra được chút âm thanh, mà hắn cũng không thể phân tâm được chút nào.
“Thình thịch, thình thịch, thình thịch!” Hắn nghe thấy rõ ràng tim mình đang đập càng lúc càng nhanh.
Thật là khó chịu a! Na Na lão sư, ta sắp kiên trì không nổi nữa rồi! Lam Hiên Vũ mạng ráng vẻ tội nghiệp mà nhìn Na Na.
Na Na vẫn đang nhìn hắn, trên mặt nàng vẫn mang nét mỉm cười từ đầu tới cuối, mà trong ánh mắt của nàng là tràn đầy sự cổ vũ.
Thấy dáng vẻ kia của Lam Hiên Vũ thì lòng Na Na trở nên mền nhũn, nàng vô thức mà giảm bớt áp lực cho hắn. Mà ánh mắt của Na Na đúng là có thể cổ vũ Lam Hiên Vũ rất tốt, hắn vô thức mà ưỡn ngực, ánh mắt hắn lập tức trở nên kiên định hơn rất nhiều. Hai tay hắn siết lại, đột nhiên tay phải của hắn phát sáng lên. Một vệt sáng vàng lóe lên.
Kim văn Lam Ngân Thảo tự động phóng ra từ trong lòng bàn tay. Ngay khi ánh mắt hắn trở nên kiên định thì Kim văn Lam Ngân Thảo cũng cuốn dọc theo bàn tay hắn mà lên, chúng nhanh chóng bao trùm lấy toang bộ cánh tay phải của hắn.
Một cỗ khí tức ấm áp truyền từ tay phải đến khắp toàn thân, hắn chỉ cảm thấy toàn thân chợt nhẹ bẫng, có vẻ như áp lực đã giảm bớt rất nhiều. Càng làm cho hắn kinh ngạc là hắn cảm thấy cơ thể mình tở nên tràn đầy lực lượng, sự tin tưởng của hắn cũng theo đó mà tăng cường rất nhiều.
Từ khi hắn thức tỉnh Võ Hồn thì đã có Ngân văn Lam Ngân Thảo cùng Kim văn Lam Ngân Thảo, Ngân văn Lam Ngân Thảo thì có thể khống chế thủy nguyên tố, mà tay phải rõ ràng cũng có một cái hồn hoàn màu trắng, nhưng vô luận hắn có thí nghiệm như thế nào đi nữa thì cũng không thể phóng ra được hồn kỹ.
Giờ này khắc này hắn mới cảm thấy sự biến hóa mà Kim văn Lam Ngân Thảo mang đến, hình như là... Lực lượng? Khi ý chí của hắn đủ kiên định thì rốt cuộc hồn kỹ của Kim văn Lam Ngân Thảo cũng bị kích phát ra rồi.
Đúng lúc này, cảm giác đầu tiên của hắn là hồn lực đã bị tiêu hao thì giờ lại tăng lên một cách mãnh liệt. Mà Ngân văn Lam Ngân Thảo bên tay trái cũng có những rung động nhẹ, nó và Kim văn Lam Ngân Thảo tạo cho hắn một loại cảm giác rất giống nhau.
Hai cỗ năng lượng đồng thời phóng từ hai tay tới toàn thân thể Lam Hiên Vũ.
Na Na vẫn luôn ở đó cảm thụ sự biến hóa của Lam Hiên Vũ thì nàng đột nhiên biến sắc, sau đó thì áp lực mà nàng phóng ra nhanh chóng biến mất. Chỉ một cái lóe lên nàng đã tới trước mặt Lam Hiên Vũ. Nàng không chút do dự mà phóng ra một chưởng lên ngực Lam Hiên Vũ.
Hai cỗ năng lượng này đối với Lam Hiên Vũ mà nói là chúng giống như nước biển đang mãnh liệt bành trướng vậy, những nơi chúng đi qua dường như đều bành trướng lên, mà nơi hai luồng năng nương này đang trùng kích tới chính là trái tim của hắn.
Na Na xuất thủ vừa kịp lúc hai cỗ năng lượng này sắp va chạm. Nàng đem một luồng hồn lực nhu hòa rót vào thân thể Lam Hiên Vũ. Luồng hồn lực này nhanh chóng hóa thành một cái vòng xoáy, nó kéo hai cỗ năng lượng xoay tròn theo, cũng nhờ đó mà hai cỗ năng lượng này không va chạm được vào nhau. Lúc này thì thần sắc trên mặt Na Na đã là kinh hoảng.
Áp lực biến mất, Nam Trừng lập tức từng ngụm từng ngụm mà thở dốc, nàng cũng nhìn thấy những động tác của Na Na, mà sự biến hóa trên thân thể Lam Hiên Vũ cũng dọa nàng sợ hết vía.
Lúc này thì Lam Hiên Vũ đã hoàn toàn khác bình thường, Nam Trừng hoảng sợ mà nhìn khuôn mặt nhỏ của hắn, nửa trái mặt giăng đầy đường vân màu bạc. Mà nửa mặt bên phải lại đầy vân màu vàng, hai loại đường vân khác nhau này mãnh liệt mà lao về phía trung tâm., dường như chúng đều muốn áp chế đối phương.
Thân thể Lam Hiên Vũ cũng bành trướng ra vài phần, hồn lực chấn động trên người hắn đã trở nên mạnh mẽ hơn người thường rất nhiều, mà hai con mắt của hắn đã biến thành một vàng một bạc, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mà lúc này đã có vài phần đáng sợ.
“Miện hạ, Hiên Vũ... Hiên Vũ đang bị sao vậy?” Nam Trừng nghẹn ngào mà kêu lên.
Na Na nhíu chặt lông mày: “Dị chủng năng lượng, vì hắn là song sinh Võ Hồn nên hai loại năng lượng trong cơ thể tương khắc với nhau. Có lẽ là lúc trước hắn mới chỉ thức tỉnh hoàn toàn được một võ hồn, nên dưới áp lực khi nãy thì võ hồn kia cũng đã thức tỉnh. Bọn chúng cảm nhận được sự tồn tại của đối phương thì lập tức liền phát khởi tiến công. Cái này vô cùng phiền toái.”
Nam Trừng nghe xong thì càng trở nên hoảng sợ, tình huống này xuất hiện quá đột ngột, hoàn toàn không có báo hiệu.
“Vậy hắn có nguy hiểm gì không?” Nam Trừng run giọng hỏi.
Na Na trầm giọng nói: “Rất nguy hiểm. Nếu như hai năng lượng này va chạm trong cơ thể hắn thì có lẽ hắn sẽ bạo thể mà chết. Nhưng không biết vì cái gì ta lại cảm thấy hai loại năng lượng này rất quen thuộc.”
Na Na nhíu chặt lông mày, nàng đang cố gắng mà nhớ lại, nhưng cuối cùng thì cũng không thể nhớ được bất cứ thứ gì, Nàng càng cố nhớ về khoảng thời gian dài hơn thì đầu lại càng đau như muốn vỡ ra vậy.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Nam Trừng vội vàng hỏi.