Chung Cực Đấu La - Đấu La Đại Lục 4

Chương 286: Chương 286: Võ hồn dung hợp kỹ mới




Dịch: Đức Thành

Trong nháy mắt chiếc nhẫn trên ngón cái của Lam Hiên Vũ bị va chạm. Một đại kích màu ám lam xuất hiện, toàn cánh tay của Lam Hiên Vũ cũng trở nên trắng bệch trong chớp nhoáng này, đau đớn kịch liệt làm mặt mũi của hắn lập tức trở nên tái nhợt.

“Mập mạp!”

Lần thứ hai bò dậy, Tiền Lỗi liền vọt tới phụ cận, một đôi Hùng Chưởng đột nhiên bắt lấy cánh tay phải của Song Đầu Viên Hầu Vương, đồng thời phóng xuất ra trọng lực khống chế.

Phần bụng bị đánh trúng, cả hai cái đầu của Song Đầu Viên Hầu Vương đồng thời phát ra tiếng nộ hống vang trời, muốn dùng một bàn tay chụp chết Lam Hiên Vũ nhưng lại bị Tiền Lỗi giữ chặt.

Thành bại chính là lúc này!

Lam Mộng Cầm ở phía xa nhìn chăm chú không rời, không khỏi lau mồ hôi vì Lam Hiên Vũ. Lúc này Đống Thiên Thu cũng đã tỉnh lại, vừa lúc nhìn thấy một màn này.

Các nàng đều thấy phần bụng của Song Đầu Viên Hầu Vương bị thanh đại kích màu lam sậm đó đâm xuyên, cả hai đều không khỏi ngạc nhiên kêu lên. Cuối cùng cũng xuất hiên ánh rạng đông thắng lợi. Thế nhưng thực lực của Song Đầu Viên Hầu Vương vẫn vượt quá dự liệu của các nàng. Hai vệt sáng tím bất chợt bắn ra từ trong đôi mắt của nó, trực tiếp bắn về phía Tiền Lỗi.

Tiền Lỗi chỉ kịp cúi đầu xuống, hai vệt sáng tím vẫn quét qua lưng hắn, để lại hai vết thương thật sâu, trong lúc nhất thời, “Đại Địa Chi Hùng” cũng có chút không chịu nổi. Nhưng vào lúc này, Lam Hiên Vũ cố nén đau nhức do cánh tay phải trật khớp, hắn đột nhiên phóng người lên, tay trái kéo lấy thanh đại kích trước mặt, mũi chân đạp vào báng kích mượn lực, thừa dịp cánh tay của Song Đầu Viên Hầu Vương đang bị giữ chặt, hắn cấp tốc nhảy lên nửa người trên của nó.

Sau đó, Đống Thiên Thu liền có thể thấy một cách rõ ràng, Lam Hiên Vũ dùng cánh tay trái được bọc đầy vảy bạc cầm lấy cánh tay phải được bao trùm bởi lớp vảy vàng.

“Không _____” Đống Thiên Thu khàn giọng hét lớn.

Nàng đã từng gặp qua một màn này. Lúc trước, khi lần đầu tiên nàng kề vai chiến đấu cùng Lam Hiên Vũ đã dược thấy hắn dùng phương thức như vậy. Khi đó là trong khoang thuyền mô phỏng. Mà hậu quả của việc phóng thích cái võ hồn dung hợp kỹ này thì nàng cũng đã thấy rõ, đó là chính hắn cũng sẽ phải chết.

...

Thiên Đấu tinh.

Na Na chậm rãi đi trên đường lớn, dưới những bóng cây xanh râm mát của học viện. Mỗi ngày, sau khi ăn cơm tối nàng đều có thói quen đi ra ngoài chút, thưởng thức không khí trong lành phía ngoài.

Nàng đã quen với cuộc sống ở nơi này, dạy một chút học sinh, không có việc gì lại tản bộ. Tâm tình của nàng vẫn luôn rất bình tĩnh, trong đầu thỉnh thoảng lại hiện ra khuôn mặt đẹp với đôi mắt to tròn kia. Vừa nghĩ tới hắn, nàng lại không tự giác mà lộ ra nét mỉm cười.

Không biết Hiên Vũ cùng Thiên Thu sát hạch tại Sử Lai Khắc thế nào rồi, hi vọng bọn hắn đều có thể thi đậu. Trong nội tâm nàng không nhịn được mà nghĩ tới hai đứa nhỏ này.

Đột nhiên bước chân của Na Na chợt dừng lại, đôi mắt tím vẫn ôn hòa đột nhiên tỏa ánh quang mang, mái tóc bạc sau đầu đón gió phiêu động.

“Làm sao cảm xúc của Thiên Thu lại xuất hiện chấn động kịch liệt như thế? Nàng làm sao vậy?” Đôi mắt tím của Na Na lập tức hóa thành đồng tử dựng thẳng, một cỗ ý niệm phóng lên tận trời cao, chỉ trong chốc lát, dùng thân thể của nàng làm trung tâm, chung quanh lập loè từng tia ánh bạc, phảng phất như toàn bộ không gian đều bị xé rách vậy.

Sau một lát, tất cả những thứ này mới lặng yên không một tiếng động khôi phục bình thường. Na Na nghiêng đầu suy nghĩ: “Không có gặp nguy hiểm mà!

...

Tầng quang mang thất thải nở rộ chói lòa. Trong nháy mắt khi Lam Hiên Vũ dùng tay trái bắt lấy tay phải, tầng quang mang thất thải lập tức bùng nổ. Nhưng tầng quang mang này lại không còn dùng thân thể của hắn làm trung tâm mà khuếch tán ra phía ngoài như trước. Mà lần này, một cột sáng thất thải phát ra từ trong bàn tay hắn.

Càng thêm kỳ dị, đồng thời khi cột sáng đó xuất hiện, hồn hoàn thứ nhất trên cánh tay trái cỉa hắn lập tức lưu chuyển, sau đó liền phá toái mà quấn quanh cột sáng. Ngay sau đó, phần màu lam trong cột sáng thất thải liền khuếch trương, khiến cho toàn bộ cột sáng đều phải sinh ra biến hóa kỳ dị.

“Bụp___!”

Cả hai cái đầu của Song Đầu Viên Hầu Vương đều nổ tan trong nháy mắt. Một thanh trường thương hai đầu với màu sắc băng lam, trên thân thương là một con Tiểu Long màu vàng, thanh thương cứ như vậy mà nằm song song với hai vai của nó. Thân thể không lồ của Song Đầu Viên Hầu Vương đã ngừng lại hoàn toàn, những tia sáng sắp bắn ra từ trong mắt nó cũng đã ngừng lại.

Tất cả những thứ này phát sinh thật sự quá nhanh. trong nháy mắt thất thải quang mang xuất hiện, Song Đầu Viên Hầu Vương đã bị hấp dẫn toàn bộ lực chú ý, thanh trường thương phóng ra chính lúc này mà công kích nó.

Thân thể khổng lồ của Song Đầu Viên Hầu Vương khẽ lung lay, cũng không có ngã xuống mặt đất mà chỉ đứng yên ở đó như vậy. Lam Hiên Vũ cũng không biến mất sau khi phóng thích võ hồn dung hợp kỹ. Bắn năm chặt thanh trường thương, tầng lân phiến trên hai tay nhanh chóng biến mất, trên tay trái hắn cũng chỉ còn lại một cái Hồn Hoàn.

“Mập mạp, đỡ ta...” Lam Hiên Vũ dùng thanh âm khàn khàn nói ra, khẽ buông tay, hai mắt nhắm lại, cả người cứ như vậy mà rơi xuống từ trên đầu Song Đầu Viên Hầu Vương. Tiền Lỗi nhào tới trước, miễn cưỡng đỡ lấy thân thể của hắn, hai người ngã lăn như hồ lô đất. Mãi đến lúc này, thanh trường thương đâm trúng Song Đầu Viên Hầu Vương mới chậm rãi biến mất.

Ngày ấy, sau khi huyết mạch của Lam Hiên Vũ tiến hóa, hắn đã tiến hành thử nghiệm rất nhiều cùng Quý Hồng Bân. Trong đó, điểm trọng yếu nhất là hắn phát hiện, võ hồn của mình nhận sự ảnh hưởng sau khi huyết mạch biến hóa. Bắt đầu từ một khắc đó, võ hồn dung hợp kỹ của hắn đã xuất hiện biến dị kỳ diệu.

Thời điểm hai tay tiếp xúc với nhau, trong lòng hắn sẽ sinh ra một loại cảm giác kỳ diệu, có thể khiến cho hắn lựa chọn phương thức dung hợp võ hồn. Tay phải chỉ có huyết mạch chi lực thuần túy, đó là khí tức huyết mạch nóng bỏng, đó là lực lượng không có gì sánh kịp. Mà tay trái lại khác, đó là sự chưởng khống những nguyên tố khác biệt. Thời điểm Hồn Hoàn thứ nhất dung hợp với huyết mạch chi lực bên tay phải, thứ xuất hiện chính là một kích hắn vừa mới thi triển, có được Băng Phong Long Thương với đặc tính xuyên thấu tất cả!

Dù phòng nhự của Song Đầu Viên Hầu Vương có yếu thế nào thì nó cũng là một tồn tại vượt qua hồn thú vạn năm. Sở dĩ nó không lập tức công kích Lam Hiên Vũ mà lại công kích Tiền Lỗi, đó bởi vì Tiền Lỗi đã hạn chế cánh tay của nó. Mà trong cảm nhận của nó, Lam Hiên Vũ sẽ không thể nào uy hiếp được tính mạng bản thân.

Thanh kích lớn màu ám lam đó xuất hiện quá đột ngột, đến mức đâm xuyên qua bụng của nó, khiến cho nó cảm nhận được tử vong uy hiếp. Vào thời khắc ấy, nó chỉ muốn chạy trốn.

Thứ Lam Hiên Vũ đặt cược chính là mình có thể dẫn động ra thanh kích này, cũng đánh cược mình có thể có một cơ hội áp sát Song Đầu Viên Hầu Vương. Sức lực còn lại của hắn lúc đó đã không đủ để ném Băng Phong Long Thương ra ngoài, không thể phát huy ra đặc tính xuyên thấu của Băng Phong Long Thương. Cho nên hắn nhất định phải đâm mạnh Băng Phong Long Thương ở khoảng cách gần.

Biến dị sau võ hồn dung hợp kỹ này, nó giống lực lượng của màn thất thải quang mang nở rộ ra từ thân thể hắn ngày trước, nhưng hiện giờ lại có thể đột nhiên tụ lại. Lực bùng nổ mạnh thế nào thì khỏi phải nghĩ, do đó mới có thể nhất kích đánh xuyên cả hai đầu của Song Đầu Viên Hầu Vương.

Lam Hiên Vũ cùng Tiền Lỗi nằm dưới mặt đất, thân thể Tiền Lỗi bắt đầu thu nhỏ, rất nhanh liền biến trở về kính thước nguyên bản, Đại Địa Chi Hùng phụ thể sau lưng hắn cũng hóa thành một đồng tiền rồi biến mất vô tung. Mà tầng lân phiếm trên hai tay Lam Hiên Vũ cũng chầm chậm rút đi.

Chết, rốt cuộc thứ kinh khủng này cũng chết rồi.

Lam Mộng Cầm cùng Đống Thiên Thu đều mang sắc mặt tái nhợt, hai nàng đứng lên bước tới hướng bọn hắn, Băng Thiên Lương cũng khẽ nhảy ra từ trong bụi cây, đi tới bên cạnh hai người rồi ngồi xuống. Lam Hiên Vũ nhìn đồng bạn vây quanh, muốn nói điều gì đó nhưng lại phát hiện ngay cả sức để nói mình cũng không còn.

Nếu lúc này lại có một con quái thú nữa tới, vậy chỉ sợ một con song đầu viên hầu bình thường nhất cũng có thể toàn diệt bọn hắn. Lúc này tất cả đều đã mất năng lực chiến đấu. Một trận thắng này, có thể nói là thắng cực kỳ gian khổ.

Mãi tới khi sắc trời dần dần tối đen, đám người Lam Hiên Vũ mới hơi khôi phục được một chút. Tình huống nghiêm trọng nhất là Lâm Đông Huy, hắn mặc dù không chết nhưng lại một mực hôn mê, toàn thân nhiệt độ cao. Trong tất cả lại không có hồn sư hệ Trị Liệu, mọi người chỉ có thể thay phiên nhau mà rót cho hắn lừng chút hồn lực.

Ngoại trừ Lâm Đông Huy thì những người khác đều đã lần lượt tỉnh lại. Tình huống của Lưu Phong và Vũ Thiên còn khá tkj. Lúc đó bọn bắn cũnh chỉ phải chịu một đợt tinh thần trùng kích. Một thời gian khôi phục nữa là sẽ có sức chiến đấu có nhất định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.