Cái gì gọi là khí khái văn nhân?
Phàm là sử quan ghi chép, thiện ác phân hai quyển, đây chính là khí khái văn nhân.
Có cái nên làm, có việc không nên, đây là khí khái văn nhân.
Cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi là khí khái văn nhân.
Lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ là khí khái văn nhân.
Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ cũng là khí khái văn nhân.
Đương nhiên, trong tay Phương Viêm không có đao, đao tại tâm.
Thời đại thay đổi, khoa học kỹ thuật phát triển, nếu còn rêu rao khí khái nhân văn, có khi sẽ bị người ta mắng cho váng đầu.
Thế nhưng, trên thế gian này, chung quy có một số việc đáng giá để chúng ta kiên trì.
Từ Khuất Nguyên đến Hàn Phi, từ Tư Mã Thiên đến Ban Cố, từ Kê Khang đến Đào Tiềm, Lý Đỗ đến Bát đại gia. Từ Tân Khí Tật đến Phương Hiếu Nhụ, từ Vương Phu Chi đến Cung Tự Trân... Từ Lục Tĩnh đến Phương Viêm.
Những người này đã giúp nền văn hóa Trung Hoa được truyền thừa, giữ vững cái gọi là cốt cách quốc văn Trung Hoa.
Người thầy vốn dĩ là nghề nghiệp cao thượng, vĩ đại, vì cớ gì trong mắt nhiều người lại trở nên rẻ mạt như thế? Là lòng người thay đổi hay bởi xã hội mắc bệnh?
Phương Viêm cùng Chu Kiên không thân cũng chẳng quen, vốn dĩ hắn chẳng cần quan tâm đến chuyện này.
Thế nhưng hắn vẫn quyết định xen vào.
Vì một vị giáo sư tốt lấy lại danh dự, vì một nữ sinh đòi công đạo, cùng với đó, đánh trả bọn người xấu kia một kích, để bọn họ biết cái gì gọi là lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát.
Phương Viêm còn có vài điều lo lắng. Hắn và ba người Trịnh Quốc Đống, Lý Dương, Trần Đào đã phát sinh quá nhiều mâu thuẫn, hắn biết, dùng năng lực của mình không cách nào khiến ba tên nhóc này tỉnh ra, giúp bọn chúng cải tà quy chính. Mà bọn chúng cũng sẽ không chịu hòa giải sau mấy lần nhục nhã kia. Quan hệ thầy trò đã đến mức căng thẳng như vậy, xung đột là chuyện không thể tránh khỏi.
Trước đó, ba tên này dùng kế độc đuổi Chu Kiên đi, khiến hắn ta thân bại danh liệt. Tiếp theo, không lý gì bọn chúng không xuống tay với Phương Viêm hắn?
Ba tên oắt con thường xuyên bị Phương Viêm đá xoáy, lại cứ chết không chịu chuyển lớp, đó chẳng phải là vì muốn cho Phương Viêm một kích trí mạng sao?
Tính toán của bọn chúng, ánh mắt ác độc lúc nhìn Phương Viêm... Sao hắn lại không biết cơ chứ?
- Cảm ơn ý tốt của cậu. - Thổ lộ hết một phen, hơn nữa còn nhận được sự tín nhiệm, Chu Kiên cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn. - Bất quá, thầy Phương đừng nên xen vào chuyện này. Quá phức tạp.
- Bởi vì Trịnh Quốc Đống có cha là Trịnh Thiên Thành? - Phương Viêm hỏi.
- Trịnh Thiên Thành là thương nhân nổi tiếng Hoa Thành, của cải sung túc, quan hệ rộng rãi. Chúng ta chỉ là giáo viên nghèo, sao có thể là đối thủ của hắn? - Chu Kiên lắc đầu cười khổ, hắn sợ bởi vì chuyện của mình mà liên lụy đến Phương Viêm. Nếu vậy, trong lòng hắn càng thêm áy náy, khó có thể an ổn.
- Lại nói, chuyện đã qua lâu như vậy, chúng ta không có nhân chứng vật chứng thì lấy gì đòi công đạo? Lúc trước Trịnh Quốc Đống đã không thừa nhận, hiện tại lại càng không thừa nhận.
- Vậy cứ để người tốt chịu hàm oan, người xấu tiêu dao khoái hoạt(1)? - Phương Viêm phản bác. - Tất cả mọi người không muốn đắc tội người xấu, nói vậy, chẳng phải người xấu càng thêm xấu sao?
(1) ung dung tự tại, vui sướng
Chu Kiên ngập ngừng nói:
- Tôi sợ bởi vì chuyện của mình mà ảnh hưởng đến thầy Phương... Nói thật, mình tôi chịu tội coi như xong, khiến một nữ sinh cũng dính vào. Tôi không thể hại luôn cả thầy Phương.
- Yên tâm. - Phương Viêm cười an ủi. - Bọn họ không dám đụng đến tôi.
Chu Kiên kinh ngạc nhìn Phương Viêm, không rõ ý của hắn ta. Trịnh Thiên Thành là chủ tịch trường Chu Tước, ban lãnh đạo trường có không ít người do hắn đề bạt, chỉ cần hắn nói một câu, Phương Viêm sẽ lập tức bị đuổi ra khỏi cửa.
Dựa vào cái gì mà một giáo viên nhỏ nhoi như hắn lại dám lớn lối nói bọn người kia không dám đụng đến hắn?
Phương Viêm duỗi một ngón tay chỉ chỉ lên trần nhà:
- Phía trên tôi có người.
Chu Kiên hiểu ý:
- Cậu là... công tử nhà nào?
- Nhất định không được nói ra ngoài. - Phương Viêm nhỏ giọng nhắc. - Tôi thích khiêm tốn.
- Đã hiểu. - Chu Kiên gật đầu đáp. - Sao cậu lại đến Trung học Chu Tước dạy học?
- Vì một cô gái. - Phương Viêm nói.
Xung quan nhất nộ vi hồng nhan (1), đây chẳng phải là chuyện mà đám công tử quần là áo lượt hay làm sao? Trên phim cũng đều diễn như vậy.
(1) Câu thơ nằm trong Viên Viên Khúc của Ngô Vĩ Nghiệp. Nghĩa: Tướng quân giận dữ vì hồng nhan.
- Ai?
- Lục Triều Ca.
- Ya...a.a.a.... - Chu Kiên hít sâu một hơi. Tên này lại muốn nhúng chàm hiệu trưởng.
- ----
- Ực...!
Chiếc Bentley Continental màu đen từ từ dừng lại trước cổng trường, Lục Triều Ca tháo đai an toàn, chuẩn bị xuống xe.
- Anh đưa em vào trường? - Giang Trục Lưu cười hỏi. - Còn một đoạn đường nữa mà.
- Không cần. - Lục Triều Ca từ chối. Nếu như ngồi chiếc xe sang trọng như vậy vào trường, chỉ sợ cả trường sẽ đồn ầm lên chuyện bát quá có liên quan đến cô.
Cô là một phụ nữ nghiêm túc hẳn hoi, cô hi vọng mọi người nói về cô bởi vì năng lực của cô chứ không phải mấy thứ khác.
- Mọi người đều biết, có cần phải cẩn thận như vậy không? - Giang Trục Lưu nói.
- Biết cái gì? - Lục Triều Ca xoay người về phía Giang Trục Lưu, hỏi.
- Mọi người đều biết sau này em sẽ là người phụ nữ của anh. - Giang Trục Lưu nhếch môi cười. Lúc cười, gò má hiện rõ hai cái lúm đồng tiền sâu hoắm, thoạt nhìn rất mê người.
Xuất thân bất phàm, khí thế trách tuyệt, có xe xịn, ở cư xá cao cấp, người đàn ông như vậy rất dễ khiến phụ nữa hãm sâu vào. Thế nhưng, mấy thứ này hiển nhiên không phải loại Lục Triều Ca yêu thích.
- Giang Trục Lưu. - Lục Triều Ca lạnh mắt, lên tiếng cắt ngang.
- Anh biết, anh biết. - Giang Trục Lưu cười khoát tay. - Anh biết em muốn nói gì, biết hiện tại em không có cảm giác với anh... Nhưng mà, chắc chắn có một ngày em sẽ bị anh chinh phục, không đúng sao?
- Không. - Lục Triều Ca nói. - Giang Trục Lưu, anh hẳn là hiểu rõ, anh có làm gì đi nữa thì kết quả cũng hoàn toàn ngược lại.
- Ví dụ như để Trịnh Kinh bên cạnh em? - Giang Trục Lưu tâm sáng như gương. - Trinh Kinh Phóng tuy không có đại trí tuệ gì, thế nhưng cơ linh một chút vấn phải có. Biết quan sát, lại lanh lẹ, trong trường có thể giúp em làm không ít chuyện đấy.
- Chuyện này là một trong số đó.
- Còn gì nữa không?
- Còn có... Anh không cần phải làm bất cứ chuyện gì vì em. - Lục Triều Ca nói.
Thật sự là rất kỳ quái. Đối với một người phụ nữ, được đàn ông đối xử dịu dàng, quan tâm chăm sóc như thế, hẳn là phải cảm thấy rất hạnh phúc, không đúng sao?
Vì sao cô không có cảm giác như vậy, ngược lại, còn cảm thấy đó là gánh nặng.
Mỗi lần người kia làm một chuyện vì cô, Lục Triều Ca sẽ cảm thấy mình thiếu hắn một lần. Cứ như sau này nếu không gả cho hắn chính là phụ hắn.
Thế nhưng, hiện tại Lục Triều Ca lại không có cách nào tìm thấy cảm giác đối với hắn.
- Cảm giác kia rốt cuộc là dạng gì? - Cô thầm nghĩ. Thật ra, cô cũng không rõ ràng cho lắm.
- Mấy lời này quả thật là tổn thương người mà. - Giang Trục Lưu cười ha hả, nói. - Thích một người chính là thích tất cả của hắn. Không thích một người chính là bài xích tất cả. Xem ra, muốn ôm được người đẹp về nhà, anh còn phải đi một chặng đường dài đây.
Lục Triều Ca không muốn cùng hắn nói thêm về chuyện này, bởi vì chuyện cần nói, cô đã nói rất nhiều lần.
Cô đẩy cửa xe, bước xuống, Giang Trục Lưu phía sau hô:
- Lục Triều Ca, em nhớ cho kỹ, em là của anh, không phải của ai khác, càng không phải là họ Phương họ Lý gì đó. Mấy tên... lưu manh đó không xứng với em.
Lục Triều Ca đột nhiên xoay người, nhìn chằm chằm vào mặt Giang Trục Lưu, ánh mắt lóe lên tia sắc bén.
- Phản ứng rất kịch liệt. - Giang Trục Lưu cười. - Sao nào? Chẳng lẽ bị anh nói trúng cái gì rồi à?
- Anh muốn nói cái gì? - Lục Triều Ca hỏi.
- Phương Viêm, em biết người này không? - Giang Trục Lưu hỏi ngược lại. - Dù cho em không chấp nhận anh, thì cũng không cần tìm một gã giáo quen đến làm nhục anh!
Lục Triều Ca nổi giận, nói:
- Thứ nhất, Phương Viêm cùng em chỉ là quan hệ đồng nghiệp. Thứ hai, chuyện của em không liên quan gì đến anh. Thứ ba, không có người làm nhục anh, chỉ có anh đang tự làm nhục mình thôi.
- Nghe được điều thứ nhất, anh an tâm. - Giang Trục Lưu phẩy tay với Lục Triều Ca, nói. - Mau đi làm đi, chậm chút nữa sẽ muộn đấy. Sau khi xe em sửa xong, anh sẽ cho người mang nó đến trường. Em không cần chạy đến xem nữa.
- Tự em sẽ đi lấy. - Nói xong, Lục Triều Ca xoay người đi về phía cổng trường.
Nhìn bóng lưng xinh đẹp của cô, trong mắt Giang Trục Lưu tràn đầy yêu thích.
- Người phụ nữ này là của mình.
Hắn cũng không lập tức rời khỏi, mà ấn nút đóng cửa sổ xe, rút từ trong túi ra một cái hộp thuốc bằng đồng, lấy ra một điếu thuốc, ngậm vào miệng, đốt lửa.
Khói lượn lờ trong xe, Giang Trục Lưu híp mắt nhìn về phía cánh cổng hình vòm của Trung học Chu Tước.
Trong ngôi trường này có người yêu của hắn, cũng có tình địch của hắn. Với Giang Trục Lưu mà nói, chỗ này rất đặc biệt.
Thế nhưng, hắn chưa từng đi vào đó.
Bởi vì Lục Triều Ca không đồng ý. Mỗi lần hắn đưa cô đến trường, cô đều nhất quyết bắt hắn phải đỗ xe gần cổng trường.
Hắn tin, một ngày nào đó, Lục Triều Ca sẽ mời hắn vào trong, ôm lấy một cánh tay của hắn, cùng nhau đi vào.
Hắn đang chờ đợi một ngày như vậy, cho nên, hắn tuyệt đối sẽ không tự bước vào đó.
Đây là kiêu ngạo của hắn.
Hai giờ chiều, ánh mặt trời rực sáng.
Học sinh mặc đồng phục Trung học Chu Tước lũ lượt tiến vào trường, bởi vì còn khoảng nửa tiếng nữa là đến giờ lên lớp.
Giang Trục Lưu không có hứng thú với đám nữ sinh ngây ngô kia, từ nhỏ đến lớn, hắn luôn thích phụ nữ lớn tuổi hơn mình.
Đúng vậy, Lục Triều Ca lớn hơn hắn ba tuổi. Theo lời mẹ nói, phụ nữ hơn ba chính là ôm khối vàng. Đây cũng là lý do mẹ luôn ủng hộ hai người họ sớm kết hôn.
Cộc cộc cộc!
Có người gõ cửa sổ xe.
Giang Trục Lưu nhíu mày.
Đối với hắn, gõ cửa sổ xe của hắn chính là loại hành vi cực kỳ không tôn trọng.
Mọi người đều biết nhãn hiệu xe của hắn, đã nhiều năm, chưa từng có ai dám làm vậy với hắn.
Giang Trục Lưu xoay người, liền thấy một khuôn mặt tuấn tú, nhưng lúc cười lên lại khiến cho người ta cảm thấy vô cùng chán ghét.
- Anh từng khi dễ tôi, anh còn nhớ không? - Người đàn ông kia nhìn Giang Trục Lưu hỏi. Thản nhiên tựa như một đứa bé đang hỏi “bong bóng bao nhiêu tiền một quả?”.