Trà dân công xã.
Phòng đã lâu chưa tu sửa thoạt nhìn có chút mục nát, cũ kỹ. Hai ba cái bàn “sắp về chầu ông bà” được bày qua loa trong phòng, không có một chút thẩm mỹ gì.
Hẻo lánh, sạch sẽ, có lẽ đây là số ít những ưu điểm của quán trà này.
Trong quán trà không có khách, ngoại trừ một phục vụ đang ngủ gà ngủ gật trên ghế lúc Phương Viêm bước vào.
Phương Viêm cố ý bước mạnh một chút, ý muốn đánh thức phục vụ. Không ngờ là phục vụ ngủ quá say, cũng không biết hắn ta có nghe được tiếng bước chân hay không, chỉ trở mình một cái rồi lại ngủ tiếp.
Bất đắc dĩ, Phương Viêm đành phải hô lên:
- Phục vụ, cho một bình trà Long Tĩnh.
Phục vụ bừng tỉnh, hắn là một gã trung niên hơn ba mươi, tóc hơi xoăn, sắc mặt tái nhợt. Lau nước dãi trên khóe miệng, nâng gọng kính, nhìn Phương Viêm:
- Muốn cái gì?
- Mang ra một bình Long Tĩnh. - Phương Viêm lặp lại lần nữa.
- Không có. - Phục vụ đáp.
- Vậy ở đây có trà gì? - Phương Viêm hỏi.
- Trà Mao Tiêm, uống không? Chỉ có trà Mao Tiêm. Là do nhà tự trồng, không có thêm hương liệu gì khác. - Phục vụ trung niên bắt đầu quảng cáo cho sản phẩm nhà mình.
Phương Viêm cẩn thận đánh giá gã trung niên trước mặt, hỏi:
- Anh là ông chủ?
Gã trung niên cười khổ, nói:
- Cũng là phục vụ.
- Xưng hô như thế nào? - Phương Viêm hỏi.
- Chu Kiên. - Gã trung niên đáp.
Phương Viêm đứng lên, đi đến trước mặt gã trung niên, vừa cười vừa nói:
- Tôi là Phương Viêm. Là tôi hẹn gặp anh.
- Thầy Phương? - Vẻ mặt Chu Kiên tràn đầy khiếp sợ, nhìn về phía Phương Viêm. - Cậu là thầy Phương Viêm?
Cũng không thể trách Chu Kiên tỏ thái độ kinh ngạc.
Hôm nay, hắn nhận được một cú điện thoại, người gọi tự xưng mình là Phương Viêm - giáo sư Ngữ Văn của ban 9 trường cấp 3 Chu Tước.
Tuy Chu Kiên không muốn có bất kỳ quan hệ gì với cái trường học kia, nhưng đối phương năm lần bảy lượt khuyên bảo, hơn nữa còn nói hắn ta có thể nghĩ cách giúp hắn khôi phục danh dự.
Chu Kiên do dự mãi, cuối cùng vẫn đáp ứng gặp mặt Phương Viêm một lần.
Chuyện kia tựa như một cái gai nhọn bị kẹt ngay cổ họng, khiến hắn không cách nào ngủ ngon.
Văn nhân trọng danh tiết, dụ dỗ nữ học sinh… Cái mũ chụp này nặng nề đến mức khiến hắn không cách nào ngẩng đầu trước mặt người thân cùng bạn bè.
Hắn muốn giải thoát, muốn một cơ hội ra đi nhẹ nhàng.
Lời Phương Viêm nói đánh đúng vào tâm sự của hản, khiến hắn khó có thể từ chối.
Hắn vốn cho rằng Phương Viêm cũng giống mình, là một người trung niên.
Thế nhưng, người trẻ tuổi trước phải hình như có hơi non nớt quá thì phải? Tôn chỉ của trường cấp 3 Chu Tước không phải chỉ lựa chọn tinh anh thôi sao? Sao có thể qua loa tuyển người này vào?
- Là tôi. - Phương Viêm nói. Hắn nhìn ra trong mắt Chu Kiên lóe lên tia nghi vấn. - Chúng ta ngồi xuống nói chuyện?
- Tôi pha cho cậu ly trà. - Chu Kiên nói.
Trà Mao Tiêm không có hương thơm nồng nàng bằng Thiết Quan Âm, không tinh tế bằng Long Tĩnh, nhưng lại có sự quyến rũ độc nhất vô nhị của mình.
Từng sợi Mao Tiêm bé xíu xoay tròn trong nước sôi, sau đó từ từ giãn ra, một tầng lông trắng nhuyễn mịn bập bềnh trong ly. Thoạt nhìn, cứ như lá trà chưa được rửa sạch vậy. Nhưng thật ra thì không phải, mấy cái… lông này chính là tinh hoa của lá trà.
Người yêu trà xưng thứ này là “Bạch Hào”, bên trong nó chứa đựng rất nhiều chất tốt cho cơ thể người. Lúc uống trà sẽ uống luôn lớp “Bạch Hào” kia vào bụng.
Phương Viêm bưng ly thủy tinh lên, nhấp một ngụm trà, tinh tế cảm thụ một phen, mỉm cười, nói:
- Trà ngon.
Vẻ mặt Chu Kiên vẫn thản nhiên như cũ, lơ đễnh trước lời tán thưởng của Phương Viêm. Mấy lời kiểu này… Có mấy câu đáng tin?
- Nếu như tôi đoán đúng… Mấy… cây trà này hẳn là sinh trưởng ở đỉnh núi. Gió táp mưa sa, ánh mặt trời chói chang, khiến người ta cảm thấy sắc trà không thanh, trông có vẻ già cỗi. - Phương Viêm lại uống một ngụm, tiếp tục bình luận. - Bất quá, người hái trà rất có tâm, mỗi một lá trà đều chỉ lấy chồi. Thế này chẳng khác nào đã hái hết tinh hoa của cây trà?
- Người sao trà cũng là cao thủ, dùng than củi, lửa không lớn, lưu lại được độ mềm mại của chồi non cùng hương thơm tự nhiên của trà. Đúng như anh nói, không có thêm hương liệu gì, cho nên vị trà càng tăng thêm một bậc.
Chu Kiên vô cùng kinh ngạc, nói:
- Thầy Phương cũng là cao thủ trà đạo. Trà này là do ông cụ nhà tôi trồng, sinh trưởng trên đỉnh núi, tưới nước rất khó. Mấy năm rồi Dự Nam lại bị hạn, cho nên lá trà có màu hơi tối, quả thật nhìn không đẹp mắt. Vì muốn bán giá tốt, tôi yêu cầu hai cụ chỉ lấy chồi non, sau đó tự mình sao… Sau đó mất việc, nghĩ đến bản thân ngày thường thích uống trà, cho nên tôi mới mở quán trà trước cổng khu cư xá. Cậu cũng thấy đó, bởi vì không đủ vốn, cộng thêm vị trí vắng vẻ, mỗi ngày trôi qua đều rất khó khăn.
Vừa nãy, Chu Kiên còn có vài phần khinh thị Phương Viêm, hiện tại, hắn đã hoàn toàn thay đổi, không còn ý nghĩ qua loa với người trẻ tuổi trước mắt.
Phương Viêm cười, nói:
- Tôi đến đây không phải để thưởng trà cùng thầy Chu, chắc hẳn lúc này thầy cũng không có tâm thưởng trà đâu.
Chu Kiên cười khổ, nói:
- Quả thực là vậy.
Phương Viêm nghiêm mặt nhìn Chu Kiên, hỏi:
- Thầy Chu, tin đồn trong trường có thật không?
Chu Kiên không đáp, như có điều suy nghĩ nhìn về phía Phương Viêm hồi lâu, sau đó hỏi:
- Tôi không rõ, cậu tới hỏi tôi vấn đề này là vì sao? Cậu đứng trên lập trường của ai? Chính cậu? Hay trường cấp 3 Chu Tước?
- Tôi đứng trên lập trường của mình. - Phương Viêm nói.
- Vì đồng tình? Hay là hiếu kỳ?
- Có đồng tình. Cũng có hiếu kỳ. - Phương Viêm vô cùng thẳng thắn đáp. - Còn có lý giải.
- Lý giải?
- Là loại lý giải đồng bệnh tương liên. - Phương Viêm nói.
- Có ý gì? - Chu Kiên khó hiểu.
- Đoạn thời gian trước, tôi xém chút bị trường học khai trừ bởi vì khiêu vũ cùng học sinh nữ tại quán bar. Đương nhiên, nếu như truyền thông đưa tin trắng trợn... chỉ sợ không chỉ đơn giản là bị trường học khai trừ. Phương Viêm nói ra.
- Cậu khiêu vũ cùng nữ sinh ở quán bar? - Chu Kiên nhìn về phía Phương Viêm với ánh mắt đầy cảnh giác, trong có còn xen lẫn xem thường. Đây là dạng người gì vậy hả? Cậu cho rằng tôi giống cậu nên chạy đến tìm an ủi à?
- Có ẩn tình khác. - Phương Viêm giải thích. - Sự tình thật ra rất đơn giản, không giống như suy đoán dơ bẩn của bọn người kia.
- Vì sao truyền thông không đưa tin? - Chu Kiên hỏi. - Chẳng phải bọn họ thích nhất là loại tin tức như vậy sao?
- Bởi vì có nhiều người thẳng thắn đứng ra nói giúp tôi. - Phương Viêm mân mê ly thủy tinh trong tay, mỉm cười, nói. - Bọn họ không tin tôi lại làm chuyện như vậy.
- Xem ra vận khí của cậu tốt hơn tôi nhiều. - Chu Kiên cảm thán.
Chuyện của hắn bị làm ầm lên, mọi người đều biết, khiến hắn bị giới giáo dục toàn bộ Hoa Thành bài xích, nữ học sinh kia không chịu nổi phải chuyển đến thành thị khác học.
Hắn biết rõ là mình cùng nữ sinh kia trong sạch, thế nhưng có ai nguyện ý tin tưởng?
- Tôi không phủ nhận điểm này. - Phương Viêm nói. - Vận khí của tôi vẫn luôn rất tốt.
- Bởi vì tôi từng có kinh nghiệm bị người khác đổ oan, cho nên cậu muốn đến đây nghe thử chuyện của tôi, nếu như có thể, cậu sẽ nghĩ cách giúp tôi lật lại chuyện cũ?
- Quan trọng nhất là trả lại trong sạch cho anh. - Phương Viêm nói. - Cái mũ này quá nặng nề, đặt trên đầu anh sợ là cả đời cũng không cách nào thanh thản được. Còn có nữ học sinh kia... Tuy cho tới bây giờ tôi chưa từng gặp cô bé đó, nhưng nếu như cô bé thật sự bị oan uổng, vậy chuyện này rất có thể sẽ hủy diệt cô ta.
- Đúng vậy. - Chu Kiên lộ vẻ thống khổ. Hai tay bưng lấy mặt, nước mắt theo kẽ tay trào ra làm ướt đẫm ngón tay, sau đó chảy xuống mu bàn tay. - Sẽ hủy diện cô bé.
Phương Viêm khẽ thở dài.
Mãi một lúc lâu sau, Chu Kiên mới buông tay xuống, hốc mắt vẫn còn lưu lại vệt nước mắt.
- Tôi có thể nói rõ cho cậu biết. Chúng tôi là trong sạch. - Chu Kiên nói. - Tôi dùng nhân cách của tôi... Không, tất cả của tôi để thề.
- Tôi tin. - Phương Viêm gật đầu. - Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
- Cậu là chủ nhiệm ban 9, cậu có biết Trịnh Quốc Đống? -
- Có biết. - Phương Viêm gật đầu. - Liên quan đến tên nhóc đó?
- Tôi vừa mới đảm nhiệm vị trí giáo viên Ngữ Văn của ban 9, đã nhiều lần xảy ra xung đột với nó. Tên này cúp học, uống rượu, đánh nhau với bạn học, là Tiểu Bá Vương trong lớp. Hơn nữa, nó còn quen biết mấy tên lưu manh bên ngoài, cách làm không giống với một học sinh...
- Thằng oắt con đó chọc ghẹo bạn học nữ ở bờ sông Tước, vừa lúc bị tôi bắt gặp, tôi quát mắng đuổi nó đi, sau đó lấy áo khoác của mình choàng cho cô bé kia... Không ngờ là một màn này bị người ta chụp lại, trở thành chứng cứ tố cáo tôi ôm học sinh ở bờ sông, giở trò cẩu thả...
Chu Kiên đấm một quyền xuống bàn, quát:
- Chu Kiên tôi đọc một bụng sách, sao lại có thể làm ra chuyện cầm thú như vậy?
- Anh có giải thích với nhà trường không? - Phương Viêm hỏi.
- Ai tin đây? - Mắt Chu Kiên đỏ lên, gào. - Ai tin hả? Cha của Trịnh Quốc Đống là chủ tịch trường, thử hỏi ai sẽ tin tôi?
Phương Viêm trầm mặc.
Chuyện của Chu Kiên quả thực khó giải quyết. Một mặt, hắn cũng giống Phương Viêm, bị người ta chụp ảnh. Hơn nữa, so với Phương Viêm càng tệ hơn chính là áo của hắn lúc đó đang choàng lên người cô bé kia. Hắn ôm cô bé ra khỏi rừng cây, nếu như nói giữa mình và nữ sinh kia không có quan hệ gì... Chỉ sợ có rất ít người tin.
Đương nhiên, nếu chỉ là như vậy, Chu Kiên cùng cô bé bị tổn thương kia đồng thời đứng ra tố cáo Trịnh Quốc Đống... Chuyện cũng không phải là không có cơ hội lật ngược lại.
Vấn đề mấu chốt nằm ở chỗ cha của Trịnh Quốc Đống - Trịnh Thiên Thành - chính là chủ tịch trưởng Chu Tước. Dưới tình huống có chứng cứ xác thực, ai nguyện ý đắc tội với Trịnh Thiên Thành chỉ để giúp Chu Kiên lật lại vụ việc?
- Tôi tin. - Phương Viêm thành thật nói. - Tôi tin hai người là trong sạch.
Chu Kiên nhìn Phương Viêm bằng ánh mắt kinh ngạc.
- Tôi sẽ giúp anh rửa oan, trả lại trong sạch cho anh. - Phương Viêm nói tiếp.
- Vì cái gì? - Chu Kiên hỏi.
Người trẻ tuổi này rất rõ ràng, cha của Trịnh Quốc Đống là Trịnh Thiên Thành, vậy thì tại sao hắn lại nguyện ý xả thân mạo hiểm?
Nếu như bởi vì chuyện của Chu Kiên hắn mà Phương Viêm đắc tội Trịnh Thiên Thành, hắn ta còn có thể ở lại đảm nhiệm vị trí giáo viên Ngữ Văn được sao? Sợ là đến lúc đó cũng không tránh khỏi kết cục bị khai trừ khỏi trường...?
- Bởi vì chúng ta đều là người đọc sách. - Phương Viêm nghiêm túc nói. - Bọn họ không tin thư sinh giảng khí phách, văn nhân có khí khái. Tôi tin.