Chung Cực Giáo Sư

Chương 52: Chương 52: Dâng trà! Loại tốt nhất!




Văn có thể kinh thiên địa thông quỷ thần!

Trong thần thoại, khi một áng văn hay hiện thế, chắc chắn trời sẽ giáng dị tượng. Mây xanh đầy trời, chiêng trống âm vang, tiên nữ tán hoa, thánh nhân hiển lộ, bảy mươi hai thánh tác (1) triều bái…

(1) Đề cập đến bảy mươi hai vị hiền triết - đệ tử của Khổng Tử.

Võ tướng có sát tâm, văn nhân có khí khái.

Là một văn nhân không sợ cường quyền, không sợ sinh tử, như vậy, hắn chính là tồn tại vô địch. Giết hắn, làm nhục hắn cũng chỉ là giúp hắn lưu danh sử sách.

Tư Mã Thiên như thế, Lục Tĩnh cũng có thể như thế.

Phương Viêm trợn mắt, tư tưởng nhận lấy rung động sâu sắc.

Đời này ông ngoại của hắn rất ít khi nổi giận cùng người khác, nhưng đối mặt với Đỗ Thanh - tên cầm đầu hắc đạo kiêu hùng một phương - lại thể hiện ra mười phần khí thế, nhất quyết một bước cũng không nhường. Chuyện này khiến người ta vừa cảm thấy bất ngờ… Vừa cảm thấy vui mừng…

Hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt cố chấp mà kiên định. Khuôn mặt gầy guộc hơi ngước lên, tóc bạc bay bay trong gió.

Hắn vốn dĩ là một ông lão có dáng người thấp bé, nhưng tại thời khắc này, hắn lại phát ra khí thế chấn nhiếp toàn trường.

Tôn Thiên Địa. Kính đạo đức. Sợ dân tâm.

Há lại sợ một kẻ lưu manh?

Phương Viêm có cảm giác lệ nóng doanh tròng.

Đàn ông phải… Cmn như thế!

Hắn cảm thấy đan điền có một cỗ lửa nóng, cứ như đang có người cầm diêm nhẹ nhàng trêu chọc. “Thái Cực chi tâm” vốn dậm chân tại chỗ suốt một thời gian dài bỗng chốc có phản ứng, lớp vỏ ngoài chắc chắn kia rốt cuộc cũng muốn tan ra rồi sao?

Trong đầu hắn có vô số linh tư lóe lên, hắn cố gắng theo đuổi, nhưng lại không đạt được bất kỳ kết quả gì. Tựa như con giun xới đất, hạt giống sắp phá vỡ lớp màng mỏng trên đỉnh đầu nhưng… Còn kém một chút. Chỉ cần dùng sức thêm chút nữa là có thể nhìn thấy ánh mặt trời.

Thiếu cái gì?

Đến cùng là thiếu cái gì?

Nhìn thấy bộ dạng hùng hổ dọa người của Lục Tĩnh, Đỗ Thanh cực kỳ phẫn nộ.

Đã bao nhiêu năm rồi không ai dám ở trước mặt của hắn kêu gào?

Đương nhiên, cũng từng có, đó là một tên gia hỏa không biết trời cao đất rộng. Về sau, trên đường lái xe về, hắn đụng phải một chiếc xe tải chất đầy cát đá, hắn tử vong tại chỗ, còn tài xế xe tải thì bỏ lại xe, trốn mất dạng… Trên đời làm sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy?

Có vài thứ trùng hợp là thiên ý, thế nhưng có vài thứ lại là… Nhân ý.

Đúng như Lục Tĩnh nói, nhà hắn gia tài bạc triệu, đàn em đông đúc, kết giao với người quyền quý, dùng thân phận lưu manh chen chân vào xã hội thượng lưu… Hắn chỉ cần nói một câu, thậm chỉ chỉ cần ám chỉ bằng một ánh mắt, sẽ có vô số người nguyện ý vì hắn chạy ngược chạy xuôi tìm cách khiến một già một trẻ trước mắt nay biến mất khỏi thế giới.

Đúng vậy, đám đàn em của hắn đã sắp mất kiên nhẫn rồi.

Người có thể đứng trong căn phòng này hiện tại đều là những huynh đệ năm đó đã cùng hắn gầy dựng sự nghiệp. Sau khi nghe thấy lời của Lục Tĩnh, đám… tội phạm kiêu ngạo kia đã sớm đỏ bừng mắt, xiết chặt nắm đấm. Đỗ Thanh còn nghe được tiếng thở phì phò của Man Ngưu, đó là điềm báo báo muốn động thủ.

- Lui ra đi. - Đỗ Thanh nói, trước khi một hồi thảm kịch bộc phát.

- Đại ca… - Man Ngưu lớn tiếng hô.

- Lui ra. - Đỗ Thanh khoát tay, vừa cười vừa nói.

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Đỗ Thanh, lửa giận của Man Ngưu cũng tắt ngúm, xám xịt xoay người rời khỏi.

Không sợ Đỗ Thanh mắng, chỉ sợ Đỗ Thanh cười. Đây là câu cửa miệng của các huynh đệ.

Nếu như Đỗ Thanh quát mắng người bên cạnh, như vậy chứng minh kẻ đó vẫn là huynh đệ của hắn. Nếu như hắn cười, vậy thì lúc đó… Tốt nhất không nên trêu chọc hắn.

Man Ngưu đi, những người khác cũng nối bước theo sau.

Không bao lâu sau, đám người áo đen kia không còn một mống.

- Lục lão, cần gì như thế? - Đỗ Thanh nhìn Lục Tĩnh, cười ha hả nói. - Tuy nhiên ta Đỗ Thanh xuất thân rơm rạ, trên người lại dính đầy hơi tiền, thế nhưng đại danh Lục lão tôi đã kính ngưỡng từ rất lâu. Trước kia Hoa Thành là thành phố có nền giáo dục yếu kém, chính Lục lão đã dùng sức một người thay đổi càn khôn. Phát động quyên tiền, tổ chức lại việc quản lý trường học. Tự thân vận động, tìm kiếm nhân tài. Khiến lòng người bội phục nhất chính là Lục lão nhường lại vị trí hiệu trưởng cho người khác, điều này thật sự… Người thường không thể làm được, vậy nên…Đỗ Thanh lại có ý nghĩ xấu được, tính cách dù có không tốt, thì cũng không thể tổn thương một người có tình có nghĩa, một lòng vì như công lão tiên sinh được. Có đúng không?

Từ những lời của Đỗ Thanh có thể thấy được, đối với Lục Tĩnh, hắn quả thực có vài phần hiểu rõ.

Hơn nữa, trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, hắn quả thật không thể làm gì Lục Tĩnh.

Lão gia hỏa này là quái thai trong ngành giáo dục tại Hoa Thành, ông ta không có quyền chức gì, nhưng là, nhiều khi, lời nói của ông ta so với thị trưởng, tỉnh trưởng còn hữu dụng hơn.

Ông ta nói bản thân là một tên thư sinh trên người không có đồng nào, chuyện này… Đỗ Thanh không có biện pháp chứng thực.

Thế nhưng, ông ta nói bản thân có ngàn vạn đệ tử, đây chính là vốn liếng để ông ta kiêu ngạo, điểm này… Trong lòng Đỗ Thanh hiểu rất rõ.

Đâu chỉ ngàn vạn mà thôi?

Lục Tĩnh đảm nhiệm vị trí hiệu trưởng của chín trường trung học, chỉ cần tìm được người thích hợp, ông ta sẽ lập tức lui xuống, nhường chỗ cho hiền tài. Ở lần thứ chín Lục Tĩnh quyết định nhượng lại vị trí hiệu trưởng, ngay cả trung ương cũng bị kinh động. Tổng thống cùng Thủ tướng đã nhiều lần viếng thăm Hoa Thành, lần nào cũng yêu cầu được gặp vị “Thư ngốc tử” (2) của Trung Hoa này một lần.

(2) Tương tự như con mọt sách.

Hiệu trưởng chín ngôi trường, thử hỏi ông ta có bao nhiêu đệ tử?

Trong những người này, có bao nhiêu người là quan chức cấp cao của thành phố, thậm chí có người còn nắm giữ chức vị quan trọng ở trung ương? Vị quan chức họ Trương xem ông ta vừa là thầy vừa là cha chẳng phải hiện đang đứng đầu một thành phố trực thuộc trung ương hay sao? Người nọ gần như đã nắm giữ đầu mối quyền lực quốc gia trong tay.

Mặt mũi Đỗ Thanh lớn cỡ nào, hắn quen biết rộng bao nhiêu? Hắn dám động đến một lão tiên sinh như vậy sao?

Nghĩ đến đây, Đỗ Thanh thầm oán cái vị được xưng là một trong Hoa Thành Tứ Tú - “Giang Trung Trúc” Giang đại công tử kia. Chẳng phải ngươi nói chỉ xử lý một giáo sư trung học bình thường thôi sao? Ngay cả Lục Tĩnh cũng ra mặt, ngươi nói xem, bình thường chỗ nào hả?

Muốn gài bẫy gia?

Đỗ Thanh nhận thua, hơn nữa mấy lời của hắn cũng đánh trúng điểm yếu của Lục Tĩnh, lúc này, sắc mặt ông mới tốt lên được một chút.

Lục Tĩnh nghiêm mặt nhìn Đỗ Thanh, nói:

- Tôi đến cũng không phải cậy già lên mặt, chỉ muốn đòi lại một cái công đạo cho cháu trai mình mà thôi. Tôi chỉ là muốn biết, cháu của tôi đã đắc tội Đỗ tiên sinh ở đâu, vào lúc nào và vì chuyện gì, mà phải bị các người trả thù như thế? Giết người bất quá là nằm xuống đất mà thôi, hủy danh dự… Thì không cách nào tha thứ được.

- Hiểu lầm mà thôi. - Đỗ Thanh cười ha hả. - Đây chỉ là chuyện hiểu lầm. Lục lão tiên sinh, ngài cũng rõ, hiện tại tinh lực của tôi chủ yếu đặt Tập đoàn Thanh Vân, mấy cái... chuyện chém chém giết giết kia sớm đã xem như gió thoảng mây bay. Bất quá, dù gì cũng từng là người trong giang hồ, các huynh đệ vẫn còn nể chút tình… Tôi tìm người hỏi thử?

- Hỏi đi. - Lục Tĩnh nói.

Đỗ Thanh biết nhất định phải cho hai ông cháu này một cái công đạo rồi.

Hắn mở hệ thống trò chuyện trên cổ tay, nói:

- Thư ký Lý, bảo Thiên Lang tới gặp tôi. Còn nữa, bảo người pha một bình trà ngon.

- Vâng. - Chất giọng ngọt ngào của Lý Nhã từ trong loa vọng ra.

- Lục lão tiên sinh, còn có vị này… Phương Viêm tiểu huynh đệ, xin chờ một chút, tôi sẽ nhanh chóng đem người đến đây. Chúng ta uống chút trà tâm sự. Tiếc nuối lớn nhất đời này của Đỗ Thanh tôi chính là không được đọc sách, cho nên tôi vô cùng kính trọng những người làm công tác văn hoá đấy.

Đỗ Thanh đã nói đến như vậy, Lục Tĩnh cùng Phương Viêm cũng không thể không nể mặt hắn.

Đỗ Thanh nhấn cái nút trên đồng hồ, vách tường màu trắng bạc vậy mà tự động mở ra lại, rìa sân Golf xuất hiện một cái cửa lớn, phía sau cửa là một căn phòng cổ kính, trong phòng bày một cái bàn trà với đầy đủ vật dụng.

Với hiểu biết của Phương Viêm, toàn bộ...bàn trà này đều được chế tác từ gỗ quý, hẳn là tử đàn hoặc là gỗ hoa lê ở Hải Nam, hơn nữa còn là dạng truyền thừa từ mấy trăm năm đến gần ngàn năm triều đại đấy, chỉ riêng việc trang trí phòng trà trước mắt chắc cũng ngốn đến hàng trăm triệu.

Lục Tĩnh cảm thấy rất hứng thú đối với mấy thứ đồ nội thất bằng gỗ được chế tác tinh xảo như thế này, ông nghiêm túc thưởng thức một phen, nói:

- Thời nay rất ít thấy đồ nội thất dạng lớn được làm từ tử đàn, chế tác tinh mỹ như vậy càng hiếm gặp, Đỗ tiên sinh nhất định phải bảo quản thật tốt, đây là bảo vật quốc gia đấy.

- Lục lão tiên sinh dạy phải, Đỗ Thanh nhất định làm theo. - Đỗ Thanh mỉm cười, tỏ vẻ đồng ý.

Lúc ba người đang nói chuyện, cửa mở ra.

Thư ký Lý Nhã dẫn theo hai thiếu nữ mặc sườn xám bước vào, một người nâng ấm trà, một người bưng nước sôi, đi về phía phòng trà.

Thiếu nữ mặc sườn xám hiển nhiên đã trải qua huấn luyện, sau khi tiến vào, bọn họ lập tức bước đến cạnh bàn trà, tiến hành pha trà. Rửa sạch lá trà, vệ sinh chén, ngâm trà, động tác thuần thục lại không kém phần ưu mỹ. Ngửi hương trà, thưởng thức kỹ nghệ pha trà quả thực là một trải nghiệm tuyệt vời.

Lý Nhã đứng cung kính bên cạnh, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Lục Tĩnh cùng Phương Viêm.

Trà đã ngâm xong, thiếu nữ sườn xám nâng ấm trà lên rót ra chén rồi đưa đến trước mặt mọi người.

Đỗ Thanh làm tư thế mời, nói:

- Lục lão, mời!

Lục Tĩnh nâng chén trà lên, ngửi một chút, khen:

- Trà ngon.

Đỗ Thanh cảm thấy hứng thú, nói:

- Lục lão, xin hỏi tốt ở chỗ nào?

Lục Tĩnh liếc nhìn Phương Viêm bên cạnh, nói:

- Cháu trai của tôi rất kén chọn, nghe hắn nói một chút xem sau.

Đỗ Thanh cười, nói:

- Vậy thì mời Phương tiểu huynh đệ cho lời bình?

Nghe thấy Đỗ Thanh mời Phương Viêm thưởng thức trà, Lý Nhã cùng thiếu nữ sườn xám thiếu nữ lập tức chuyển mắt về phía hắn.

Phương Viêm ngửi hương, sau lại quan sát màu nước, nhấp một ngụm nhỏ, ngậm trong miệng dư vị tinh tế, nuốt xuống cổ họng, chờ đến khi vị ngọt lan tỏa rồi mới lên tiếng:

- Tạm thời, tôi không bình (3) trà, trước tiên… Nói về nước đi. Không có vị của chất tẩy, không phải nước máy. Cũng không có chất phụ gia, không phải nước khoáng. Ngọt thanh như vậy, mùi vị tự nhiên, tôi nghĩ, nước này hẳn là lấy từ một con sông danh tiếng nào đó, hoặc giả là từ một dòng suối có phong cảnh đẹp tuyệt trần… Chỉ có điều, không biết rốt cuộc được vận chuyển đến bằng cách nào? Không có mùi ẩm mốc, cũng không bị gắt cổ, còn giữ được mùi hương tươi mới, thanh lệ, cứ như là vừa được vớt lên từ một con suối trong xanh.

Đỗ Thanh tán thưởng, cười ha hả nói:

- Thứ này là nước của núi Hổ Cư. Người của tôi phát hiện một con suối ở đó, chất nước ngọt, rất thích hợp pha trà. Dùng thùng gỗ chứa nước, không có nắp đậy, che bụi bằng lá trà tươi. Sau đó dùng thuyền gỗ vận chuyển, thuyền gỗ dùng sức người chèo, cho nên trong nước sẽ lây dính mùi máy móc. Phương huynh đệ quả là cao nhân, nói không sai chút nào.

Dừng một chút, lại nói thêm:

- Phương tiên sinh, cậu lại thấy lá trà này thế nào?

- Trà không có gì để khen… - Phương Viêm lạnh nhạt nói. - Trà không xứng với nước. Thứ này nhất định không phải trà ngon mà Đỗ tiên sinh cất giấu?

Đỗ Thanh sửng sốt một chút, cười to, quay người nói với Lý Nhã:

- Dâng trà, loại tốt nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.