Chung Cực Giáo Sư

Chương 53: Chương 53: Đỗ thanh nhận định phương viêm là thiếu niên đệ nhất




Lý Nhã mang trà mới lên, Phương Viêm nhận lấy, lại lần nữa pha trà. Trà cùng nước hợp nhau lại càng tăng thêm hương vị, hương trà lan tỏa bốn phía. Trà ngon xứng nước tốt, sau khi pha chế, hiệu quả xác thực khác biệt rất lớn so với lúc trước.

Một ly trà thơm vào bụng, bầu không khí lại hòa hợp thêm mấy phần. Giống như là xã giao, tiếp nhận điếu thuốc của đối phương, cùng nâng một ly rượu, cảm tình thoáng chốc lên cao.

- Thật sự là trà ngon. - Đỗ Thanh ngước nhìn hai thiếu nữ mặc sườn xám nói. - Tiểu Bạch, Tiểu Đình, hai người phải học tập Phương tiên sinh nhiều hơn… Phương tiên sinh là cao thủ trà đạo đấy!

Lúc đầu, khi thấy Đỗ Thanh mời Phương Viêm cho lời bình, hai thiếu nữ mặc sườn xám không cho là đúng, một cái gia hỏa chưa đủ lông đủ cánh thì có thể đưa ra được kiến giải gì hay ho?

Nghe hắn nói xong, trong lòng bọn họ cũng còn vài phần không phục. Cái này… Trà ngon nước tốt, ai uống vào mà không phẩm ra vị?

Mãi đến khi Phương Viêm biểu diễn nghệ thuật trà đạo hoàn tất, hai người chính miệng uống trà do hắn pha, lúc này, cả hai mới thật sự khâm phục thiếu niên trước mắt. Bọn họ đã từng pha loại trà Đại Hồng Bào (1) này, nhưng hương vị cũng không thuần hậu, thơm ngọt đến như vậy.

(1) Một loại trà thuộc dòng trà ô long, được trồng ở núi Vũ Di, thuộc phía bắc tỉnh Phúc Kiến. Đây là loại trà đắt nhất thế giới.

Nghe ông chủ bảo học tập Phương Viêm, mắt hai người lóe sáng, nhìn chằm chằm về phía hắn, nói:

- Phương tiên sinh, kính xin chỉ giáo nhiều hơn.

Phương Viêm khoát tay, nói:

- Không dám nhận chỉ giáo, trà nghệ của hai vị không tầm thường, chỉ là có đôi điều chưa hiểu rõ về nguyên liệu mà thôi. Dần dà, tích lũy kinh nghiệm nhiều sẽ khá hơn. Đến lúc đó, trà ngon nước tốt, chỉ liếc thôi cũng biết.

- Cảm ơn Phương tiên sinh. - Cô gái có khuôn mặt trứng ngỗng nhẹ giọng nói.

Trong lúc mấy người đang thưởng trà luận trà, Thiên Lang cũng được đưa đến.

Hắn là ngồi trên xe lăn, có người đẩy tới, nhìn Phương Viêm ngồi đối diện Đỗ Thanh, trong mắt không che giấu được cừu hận. Nhìn chằm chằm Phương Viêm vài giây, sau đó mới quay sang chào hỏi Đỗ Thanh:

- Đỗ tiên sinh, ngài tìm tôi…

- Thiên Lang, ta hỏi anh một việc. - Đỗ Thanh đi đến trước mặt Thiên Lang, nói. - Anh cùng Phương tiên sinh mâu thuẫn gì?

Thiên Lang lại nhìn sang Phương Viêm, thấp giọng nói:

- Một hiểu lầm nhỏ.

- Hiện tại hiểu lầm đã được hóa giải chưa?

- Đã hóa giải rồi. - Thiên Lang nói.

Trước khi đến đã có người thông báo cho hắn, hắn sao còn dám nói lung tung?

- Sau này… Hẳn là không có vấn đề gì nữa? - Đỗ Thanh nhìn máu bầm đọng trên mặt Thiên Lang, trong lòng lại có thêm nhận thức mới đối với Phương Viêm. Thủ hạ chỉ báo cáo với hắn là Thiên Lang bị thương, không ngờ là lại bị thương thành cái dạng này. Thủ đoạn của tên tiểu tử Phương Viêm kia cũng không vừa.

- Sẽ không. - Thiên Lang không cam lòng nói. - Hiểu lầm đã giải trừ rồi.

Đỗ Thanh liền xoay người nhìn về phía Lục Tĩnh, nói:

- Lục lão gia tử, ngài xem… Thái độ của người trong cuộc cũng không tệ lắm. Nếu không, hay là để Đổ mỗ đứng ra giảng hòa, chuyện này cứ như vậy hóa giải?

Lục Tĩnh khoát tay, nói:

- Người đáng thương tất có chỗ đáng hận. Để hắn lui xuống đi.

Đỗ Thanh vỗ vỗ vai Thiên Lang, nói:

- Nghỉ ngơi thật tốt.

- Vâng… - Hốc mắt Thiên Lang phiếm hồng, ngữ khí nghẹn ngào nói. - Cảm ơn Đỗ tiên sinh.

Đỗ Thanh khoát tay liền có người bước lên đẩy Thiên Lang rời khỏi.

- Cũng là một hảo hán tử. - Đỗ Thanh vừa cười vừa nói. - Không đánh nhau thì sao có thể quen biết? Phương Viêm huynh đệ, sau này mọi người vẫn có thể trở thành bằng hữu… đúng hông?

- Chúng ta đã là bằng hữu rồi. - Phương Viêm mỉm cười, nói. - Đỗ tiên sinh, tôi và Lang ca từng “trò chuyện thân thiết”, hắn nói là hắn nghe lệnh làm việc… Nghe nói có người âm mưu muốn hãm hại tôi. Tôi thật sự hiếu kỳ, rốt cuộc là người nào có thâm thù đại hận với tôi như vậy? Một lòng muốn tôi thân bại danh liệt?

Đỗ Thanh trầm ngâm không nói.

Hiển nhiên, Thiên Lang chỉ là một bậc thang, dùng để song phương có thể xuống đài mà không cần vạch mặt nhau. Thế nhưng đối phương lại rất không hài lòng với cách giải quyết như vậy.

Đỗ Thanh nhìn về phía Phương Viêm, hỏi:

- Phương Viêm huynh đệ là người tao nhã, Mai Lan Cúc Trúc… Trong tứ quân tử, cậu thích nhất vị nào?

- Trúc. - Phương Viêm đáp. Hữu tiết cốt nãi kiên, vô tâm phẩm tự đoan. Kỉ kinh cuồng sậu vũ, trữ chiết bất dịch loan. Y cựu tứ quý thúy lục, bất dữ quần phương tranh diễm (2). Thử nghe xem, cổ nhân đánh giá trúc cao bao nhiêu?

(2) Đốt cứng cáp vững chai, vô tâm vẫn đoan trang. Bao lần mưa gió tới, thà gãy chẳng khom lưng. Bốn mùa vẫn xanh tươi, không tranh cùng hoa cỏ.

- Phương Viêm huynh đệ hẳn là không... thích trúc nhất mới đúng! - Đỗ Thanh mỉm cười, nói.

Mắt Phương Viêm hơi đổi, như có điều suy nghĩ nhìn Đỗ Thanh.

- Ha ha, uống trà! Uống trà! - Đỗ Thanh cười ha hả nói. - Lục lão, lá trà này đặt ở chỗ tôi xem như hỏng bét, lát nữa ngài về, mang lá trà theo đi. Tôi biết chỗ ở của ngài, trở về, tôi sẽ bảo người mang nước suối đưa đến… Người tao nhã nên làm chuyện tao nhã. Loại thô kệch như tôi, uống thứ này thật sự rất lãng phí.

Lục Tĩnh từ chối:

- Vô công bất thụ lộc. Trà này uống vào sẽ thấy trong lòng bất an. Mà đã bất an thì trà không còn tư vị nữa.

- Hay là ông tặng lại Đỗ tiên sinh một bức tranh chữ? - Phương Viêm vừa cười vừa nói. - Chữ của ông so ra không chênh lệch bao nhiêu với Ký Công tiên sinh đâu.

Đỗ Thanh mừng rỡ nói:

- Được vậy thì vô cùng cảm kích. Có thể được Lục lão tiên sinh tặng chữ, Đỗ mỗ xem như tam sinh hữu hạnh (3).

(3) Phúc ba đời.

Lục Tĩnh liếc nhìn Phương Viêm, cuối cùng vẫn không cự tuyệt.

“Xuân Thân môn hạ tam thiên khách, Tiểu Đỗ thành nam ngũ xích thiên”

Hai hàng chữ khải to lớn hiện ra trên giấy tuyên quý báu, mực nước no đủ, nét chữ cứng cáp.

Lục Tĩnh nghĩ nghĩ, lại đề lạc khoản của mình bên dưới.

Đỗ Thanh như nhặt được chí bảo, liên tục hướng Lục Tĩnh thi lễ, nói:

- Cảm ơn Lục lão ban thưởng chữ, tôi nhất định sẽ treo lên tường. Ngày ngày thưởng thức nghiền ngẫm.

“Xuân Thân môn hạ tam thiên khách, Tiểu Đỗ thành nam ngũ xích thiên.” là câu đối do Tổng bí thư của Đại tổng thống Lê Nguyên Hồng khi từ chức đã sáng tác. Dùng để hình dung ông trùm hắc đạo Đỗ Nguyệt Sanh. Đỗ Nguyệt Sinh là một trong những nhân vật nổi tiếng trong Thanh Bang cận đại, được xưng là “Ông trùm xã hội đen Trung Hoa” và “Trung Hoa đệ nhất bang chủ”. Là kẻ phong vân một cõi, xuất nhập hai phía hắc bạch, kỳ tài trong giới kinh doanh, kể cả trong quân đội lẫn giới chính trị. Có thể nói tiên vô cổ nhân, hậu vô lai giả (4).

(4) Người trước kẻ sau không ai bằng.

Giống như mấy tên… côn đồ thường xem Trần Hạo Nam trong Người trong giang hồ là thần tượng, Đỗ Thanh cũng có người mà mình sùng bái, đó chính là nhân vật phong vân mấy trăm năm trước - Đỗ Nguyệt Sinh.

Cùng là họ “Đỗ”, hơn nữa đều từ hắc đạo lập nghiệp, ai lại không muốn trở thành một Xuân Thân Quân đương đại như Đỗ Nguyệt Sanh?

Có thể nói phần câu đối này của Lục Tĩnh đã biểu đạt vô cùng tinh tế tâm sự trong lòng hắn.

- Chỉ là việc nhỏ mà thôi. - Lục Tĩnh thản nhiên nói. Ông không hoàn toàn hứng thú với mấy chuyện thế này.

- Lý Nhã, gói lá trà lại đưa cho Phương Viêm huynh đệ. Còn nữa, phí nhuận bút của Lục lão, tôi sẽ bảo người đưa đến tận nhà.

Tiễn Lục Tĩnh cùng Phương Viêm đi, Đỗ Thanh một mình đứng thưởng thức tranh chữ, lòng vui rạo rực.

Lý Nhã đẩy cửa bước vào, nói:

- Đỗ thúc thúc, ngày thường người khác tặng lễ vật quý trọng cũng chưa thấy người vui đến như thế… Không phải chỉ là một bức tranh chữ thôi sao?

- Con nít thì biết gì? - Đỗ Thanh cười ha ha nói. - Con có biết thủ tướng tiền nhiệm tán thưởng Lục lão đầu thế nào không? Nguyên văn lời hắn nói là vầy: Tôi là thủ tướng giới chính trị, ông là thừa tướng giới giáo dục. Trăm ngàn năm sau, dân chúng sẽ quên tôi, nhưng sẽ luôn nhớ đến ông.

- Thừa tướng giới giáo dục nha! Vị thừa tướng này xương cốt cứng rắn, cho tới bây giờ chưa từng nghe nói ông ta tặng chữ cho ai.

- Con nhìn ra được, vốn dĩ ông ta không muốn, chỉ có điều cái tên gia hỏa họ Phương kia là một kẻ tham tài háo sắc, cho nên mới đề nghị ông mình dùng chữ để đổi.

- Tham tài háo sắc? - Đỗ Thanh cười. - Con nhận xét về Phương Viêm như vậy?

- Đúng vậy. Hắn không phải muốn Đại Hồng Bào của chúng ta sao? Mắt cũng luôn dính chặt trên đùi Tiểu Bạch cùng Tiểu Đình, đến nổi con muốn móc luôn cặp mắt chết tiệt kia đi.

Đỗ Thanh lắc đầu, nói:

- Lý Nhã, ngàn người muôn mặt, ta cho con ở cạnh ta là muốn con có thể học cách nhìn người. Nhìn người ta đưa lên món gì, nếu con xem không được, thứ đồ kia nhất định không hợp khẩu vị. Phương Viêm không tệ như con nói đâu. Trái lại, hắn là nhân vật số 1 đấy.

- Hắn có gì đặc biệt hơn người ư? - Lý Nhã có hơi không phục.

Lý Nhã là con gái một vị lão hữu của Đỗ Thanh. Trong một lần xung đột bang phái, người nọ đã xông ra giúp hắn đỡ một vết thương trí mạng. Đỗ Thanh sống, vị lão hữu kia lại chết.

Từ đó về sau, Lý Nhã được Đỗ Thanh nhận làm dưỡng nữ. Bản thân hắn không có con nối dõi, cho nên hoàn toàn xem Lý Nhã là người nối nghiệp Tập đoàn Vân Thanh, một lòng bồi dưỡng. Cho nên, nếu có thời gian, hắn luôn dành để dạy bảo cô nhiều thứ.

- Trong mắt của ta, hắn so với Lục lão đầu nhìn thuận mắt hơn. - Đỗ Thanh nói. - Có vài người, bởi vì quá mức thần thánh, cho nên những người phàm tục như chúng ta rất khó tiếp cận. Tất cả mọi người đều biết tính tình Lục Tĩnh, nhưng cũng chẳng thể làm gì ông ta, chỉ có thể tôn trọng ông mà thôi... Thế nhưng, quá cứng dễ gãy, với tính tình như vậy, Lục Tĩnh khẳng định chỉ có thể cô đơn một mình.

- Thế nhưng sống trong xã hội rộng lớn, há có thể không có bạn bè? Lục Tĩnh là người làm công tác giáo dục, ông ta có thể chấp nhận cô độc, thậm chí hưởng thụ cái thanh danh khiến cho mình cô độc này. Nhưng những người khác sao có thể? Nếu hôm nay Lục Tĩnh cự tuyệt trà ngon của ta, như vậy, ngày sau ta cùng ông ta sẽ không có bất kỳ mối quan hệ nào nữa...

Khóe miệng Đỗ Thanh nhếch lên, mỉm cười nói:

- Thế nhưng Phương Viêm lại vòng vèo một hồi, để ta có cơ hội tiếp xúc cùng ông ngoại hắn, có qua có lại, ta tặng trà, ông ta tặng chữ. Sau đó ta lại tìm dịp nào đó đến tặng Lục Tĩnh nhuận bút... Chà, thường xuyên qua lại như vậy, chẳng phải mọi người sẽ thân quen sao?

- Thế nhưng... Tại sao phải làm vậy? - Lý Nhã hỏi. - Những... người làm giáo dục như bọn họ luôn xem thường chúng ta, sao chúng ta phải kết giao bằng hữu với họ chứ?

- Không phải ta cùng Lục Tĩnh kết giao bằng hữu. - Đỗ Thanh cười. - Là ta cùng Phương Viêm kết giao bằng hữu mới đúng. Ông ngoại của hắn xa cách, nhưng hắn thì không. Mặt mũi, bối cảnh, tình cảm, hắn không có, ta có.

- ....

Lý Nhã trợn mắt, nói:

- Sao tâm tư của đàn ông các người lại phức tạp như vậy? Nói thẳng ra chẳng phải tốt hơn sao? Vòng đi vòng lại, không sợ váng đầu à?

Đỗ Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, ói:

- Có mấy lời, ai mở miệng, người đó thoáng cái trở nên tầm thường.

Hắn lại chỉ chỉ vào đầu mình:

- Phải ngộ.

Dừng lại một chút, kế đó, Đỗ Thanh lộ ra nụ cười nghiền ngẫm:

- Như vậy không phải rất tốt sao? Giang Trục Lưu đấu với Phương Viêm, Hoa Thành yên tĩnh đã lâu, cũng bắt đầu náo nhiệt rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.