Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn:
- -------------------------------------------------
Thời điểm Hứa Lệ đi tới văn phòng, rất nhiều đồng nghiệp đều chúc mừng bà.
- Cô Hứa, chúc mừng thăng chức nha!
Trong lòng Hứa Lệ sướng như được nện nhưng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh.
- Mọi chuyện còn chưa được quyết định đâu mà?
- Cô Hứa, lần này Diệp Hạo thi được 928 điểm, chấn động toàn bộ giáo dục Giang Nam, mà cô, thân làm giáo viên chủ nhiệm của thằng nhóc, công lao không thể bỏ qua.
Chủ nhiệm Ban 3 cười nói.
- Hiệu Trưởng cũng đã quyết định cho cô làm Tổ Trưởng Tam Niên rồi mà.
- Chuyện này không thể nói lung tung.
Hứa Lệ vội nói.
Bởi vì Tổ Trưởng Tam Niên hiện tại do chủ nhiệm Ban nhất đảm nhận.
- Chuyện này như ván đã được đóng thuyền rồi!
Chủ nhiệm Ban 4 cười ha ha nói.
- Hứa Tổ Trưởng, lúc đó đừng quên bọn này nha.
Hứa Lệ lúc này không dám hứa loạn. Dù sao, thủ lệnh còn chưa được phát xuống. Nếu giờ mà hứa, không phải quá cao điệu sao?
Lúc Hứa Lệ đang hưởng thụ đồng nghiệp lấy lòng, một đạo thân ảnh âm trầm đi đến.
- Hứa Lệ.
- Trương Chủ Nhiệm, tìm tôi có chuyện?
Hứa Lệ vội hỏi.
Vị trước mắt này là Chủ Nhiệm bộ hồ sơ, một trong những thành viên cao tầng trong trường.
- Hứa Lệ, cô có thể giải thích cho tôi biết, tại sao bên Tam Trung điều hồ sơ Diệp Hạo đi rồi?
- Cái gì?
Hứa Lệ lảo đảo sắp ngã, sau đó cả văn phòng trở nên xôn xao, không ai nghĩ đến phát sinh chuyện này.
Học sinh Nhị Trung có tư cách vấn đỉnh Sáu Đại Học Phủ bị Tam Trung đào góc tường?
- Ngay vừa rồi, một vị Phó Hiệu Trưởng Tam Trung cùng lãnh đạo sở Giáo Dục đã điều hồ sơ Diệp Hạo đi rồi.
Trương Chủ Nhiệm tức giận nhìn Hứa Lệ, lạnh giọng nói.
- Hiệu Trưởng gọi cô qua văn phòng một chuyến.
Trương Chủ Nhiệm nói xong câu nói này, liền quay người rời đi, bà ta không thể không phẫn nộ.
Diệp Hạo này có giá trị rất lớn a, trường học còn chuẩn bị lợi dụng thằng bé để tăng danh tiếng, ai ngờ học sinh ưu tú như thế bị Hứa Lệ bức đi.
Đi đến trước cửa phòng hiệu trưởng, Hứa Lệ vẫn có cảm giác như đang mơ, bà không ngờ Diệp Hạo dĩ nhiên chơi trò rút củi dưới đáy nồi.
Hứa Lệ trầm mặc một hồi đã ý thức được, mấu chốt phá cục nằm trên người Diệp Hạo.
Đẩy cửa phòng, Hứa Lệ nhìn thấy tất cả cao tầng của trường bên trong.
- Hiệu Trưởng, người tìm tôi?
- Hứa Lệ, cô biết chuyện Diệp Hạo chuyển trường chưa?
- Hiệu Trưởng, tôi nghĩ chuyện này khẳng định có hiểu lầm, tôi giờ đến nhà Diệp Hạo, cố gắng khuyên nhủ thằng bé một phen.
Hứa Lệ lựa lời mà nói.
- Cô có thể khuyên về mới lạ?
Một Phó Hiệu Trưởng đeo kính kế bên hừ lạnh nói.
- Có lẽ cô đến hiện tại cũng không biết, Diệp Hạo chuyển trường cũng bởi vì cô đâu?
- Cái gì?
Hứa Lệ giật mình.
- Thời điểm Diệp Hạo thi điểm thấp, cô không những không khuyên giải, động viên mà còn nhiều lần trào phúng, đợi đến lúc thi được điểm tốt hơn chút, cô nói người ta đạo văn, làm phao trước mặt cả lớp, thậm chí đòi ghi chuyện này vào học bạ của thằng bé.
Phó Hiệu Trưởng này nhìn chằm chằm Hứa Lệ.
- Cô làm giáo viên chủ nhiệm thế sao?
- Tôi...
Trán Hứa Lệ xuất hiện mồ hôi lạnh, sự tình này tùy tiện tìm bất kỳ học sinh nào đều có thể biết được, bà không thể phản bác.
- Mỗi lần thi tháng đều có ba giáo viên phụ trách giám thị, ngoài cửa sổ còn có một giáo viên chuyên môn tuần tra, càng không nói đến việc còn 10 vị ngồi trong phòng quan sát, cô thấy Diệp Hạo chép phao được sao?
Một Phó Hiệu Trưởng khác không kiềm được quát lớn.
- Đầu cô có phải bị lừa đá?
- Vô luận như thế nào tôi cũng là cô chủ nhiệm của Diệp Hạo, tôi nghĩ mình vẫn có cơ hội khuyên hắn về.
Hứa Lệ không muốn từ bỏ như vậy.
- Có lẽ cô không biết, sau lần thi tháng cuối cùng, Diệp Hạo đã mang hết sách giáo khoa về nhà rồi, điều này nói rõ, cậu ta đã sớm có ý định rời khỏi Nhị Trung.
Hiệu Trưởng khẽ thở dài.
- Cũng được, cô cứ đi thử một lần xem sao.
Hứa Lệ đáp ứng một tiếng, sau đó vội vàng rời văn phòng Hiệu Trưởng, bà mua một ít trái cây là quà, rồi chạy nhanh đến nhà Diệp Hạo.
Thời điểm Quách Tú mở cửa thấy Hứa Lệ, sắc mặt tức khắc lạnh xuống.
- Cô tìm ai?
Tâm Hứa Lệ như rơi vào hầm băng.
Mẹ Diệp Hạo rõ ràng không muốn gặp bà.
- Tôi tới…
Hứa Lệ mới vừa nói đến đây đã bị Quách Tú cắt đứt.
- Diệp Hạo chọn chuyển qua Tam Trung là chuyện một nhà chúng tôi quyết định, nó không lại trở lại Nhị Trung đâu.
- Nhưng chất lượng giáo viên ở Tam Trung kém Nhị Trung rất xa mà.
- Kém thì thế nào, dù sao lấy thành tích Tiểu Hạo hiện giờ, một tháng sau có ôn luyện hay không vẫn dư điểm thi đậu Sáu Đại Học Phủ.
Quách Tú đáp lời.
Còn chưa đợi Hứa Lệ nói thêm, thân ảnh Diệp Chí Quốc đã xuất hiện.
- Cô Hứa, chúng tôi còn có việc, thông cảm!
Quách Tú đóng cửa, sau đó hai vợ chồng dắt tay nhau ra ngoài.
Hứa Lệ thất hồn lạc phách đứng im một chỗ.
Thái độ hai vợ chồng khiến bà có cảm giác khuất nhục, nhưng bà đã quên, lúc trước bà đối xử với Diệp Hạo như thế nào?
- Cảm giác này thật sự sảng khoái, hihi.
Quách Tú cười khẽ.
- Bà cô này không đáng làm trong ngành giáo dục.
Diệp Chí Quốc quá hiểu Hứa Lệ rồi, người hay nịnh nọt như bà ta, không xứng làm cô giáo của người khác.
- Kệ ả, Chí Quốc, 5 vạn này anh muốn trả cho ai trước?
Quách Tú hỏi.
Hai người không ngờ, vì để Diệp Hạo chuyển tới Tam Trung, mà trường đã thưởng cho họ 5 vạn tệ tiền mặt, món tiền này đã vượt qua dự đoán của của tất cả.
Sáng sớm, Phó Hiệu Trưởng cùng Ngưu Lỵ đã đến đưa chi phiếu 5 vạn, hiện tại Quách Tú và Diệp Chí Quốc đang chuẩn bị đi đến ngân hàng đổi tiền mặt.
- Trước tiên mang qua nhà lão Khang cùng lão Lý đi, họ hối mình lắm rồi!
Diệp Chí Quốc trầm ngâm một chút rồi nói.
Bởi vì Diệp gia họ thiếu nhiều lắm, trả tiền cũng phải có nặng nhẹ.
Tỉ như Lão Chu, Diệp Chí Quốc còn thiếu nhà họ 5 vạn? Nhưng Lão Chu hiện giờ không cần tiền gấp, bởi vậy có thể kéo dài thêm một hai.
- Chí Quốc, anh nói con trai yêu dấu của chúng ta sẽ đạt được Top 3 toàn quốc sao?
Quách Tú nhẹ giọng hỏi.
- Thi đậu hay không không trọng yếu, chỉ cần nó vào Sáu Đại Học Phủ là được rồi.
Diệp Chí Quốc cười nói.
- Đúng vậy a, chỉ cần thi đậu Sáu Đại Học Phủ thôi là đủ.
Quách Tú hiểu ý chồng.
4 năm sau khi Diệp Hạo tốt nghiệp, chắc chắn sẽ có địa vị không sai trong xã hội, đến lúc đó, trả hết mấy chục vạn nợ trong nhà không có vấn đề.
- Không nghĩ đến lúc này, chúng ta đã nhờ con trai nuôi rồi!
Diệp Chí Quốc ha ha cười nói.
- Hơ, không phải ai cũng có cơ hội được vậy đâu!
Quách Tú tự hào đáp lới.
Tam Trung!
Diệp Hạo đưa ra yêu cầu, trường phải an bài những giáo viên đủ kinh nghiệm và kiến thức để tùy thời có thể giải đáp mọi thắc mắc của hắn. Mà yêu cầu dạng này, Tam Trung đương nhiên sảng khoái đáp ứng.
Trong một gian phòng sạch sẽ sáng ngời, Diệp Hạo đang xem xấp bài thi trên bàn. Những bài thi này đều do Tam Trung cố ý lấy từ kho đề dữ liệu, chuyên môn luyện thi đại học.
Diệp Hạo nhìn một lần, sau đó nhanh chóng viết xuống.
Mà bên cảnh Diệp Hạo, có các giáo viên giỏi nhất Tam Trung, trong lúc Diệp Hạo làm bài, bọn họ sẽ nghiên cứu đáp án của những khảo để này.
Những khảo đề này đều siêu khó, cho dù giáo viên cũng chưa chắc có thể làm được, vì thế mà cả đám người phải giảng giải hợp tác với nhau.