Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn:
--------------------------------------------------
Khi Quách Tú biết được điểm số, thì bên Tam Trung, Ngưu Lỵ cũng biết được.
Khi nàng nhìn thấy Diệp Hạo đạt 928 điểm, cũng hoảng sợ không nói ra lời.
Cảm giác đầu tiên của bà là không tin, mà đợi đến lúc xác nhận hai ba lần sau đó, trái tim bà phanh phanh nhảy lên.
Chuyện gian lận là không bao giờ, vì không có ai đủ trình cheat đến thành đệ nhất cả.
Nếu có thể kéo Diệp Hạo kéo đến Tam Trung, trường mình chắc chắn được củng cố thành tích, còn mình sẽ được thăng chức! Ngưu Lỵ càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.
Lấy thành tích Diệp Hạo hiện tại, đậu vào Sáu Đại Học Phủ không có vấn đề.
Đến lúc đó, trường Tam Trung của bà sẽ xuất hiện một học sinh ưu tú, thi đậu vào Sáu Đại Học Phủ, nói như vậy, số lượng học sinh báo danh vào Tam Trung sẽ tăng gấp bội, công lớn như vậy, trường không thể không thăng chức cho mình đâu.
Nghĩ đến đây, Ngưu Lỵ nhanh chóng thay quần áo.
Tạ Tuấn kinh ngạc nhìn vợ, hỏi.
- Giờ em còn ra ngoài làm gì?
- Em qua nhà Quách Tú.
- Qua đó làm gì thế?
- Qua đó để lên chức!
Ngưu Lỵ cười một cách cái bí hiểm rồi nhanh chóng ra khỏi cửa.
Còn bên nhà này, hai vợ chồng Quách Tú nào còn tâm tư ăn cơm?
Trong lúc họ đang bận thảo luận việc Diệp Hạo nên thi vào đâu trong Sáu Đại Học Phủ, Ngưu Lỵ đã chạy tới.
- Tú Tú, chúc mừng a.
Chưa vào nhà, tiếng Ngưu Lỵ đã vọng vào.
- Chúc mừng cái gì chứ?
Quách Tú giả vờ không biết.
- Tiểu Hạo thi được 928 điểm, bà nghĩ tui không biết sao?
Ngưu Lỵ vừa nói vừa để đồ trong tay xuống.
- Tui có mua cho Tiểu Hạo một chút thuốc bổ, một tháng này cố gắng mà bồi bổ.
Diệp Chí Quốc nhìn thoáng qua, sau đó sắc mặt hơi đổi.
- Cái này —— quá quý trọng rồi!
Diệp Chí Quốc không phải không có kiến thức, những thuốc bổ này không dưới 3000 tệ nha.
- Nói gì đây?
Ngưu Lỵ bất mãn, trề môi.
- Tui mua chút thuốc bổ cho cháu tui không được sao?
- Được rồi!
Quách Tú cũng không nghĩ nhiều, mời Ngưu Lỵ ngồi cạnh mình, còn Diệp Hạo rất thức thời mời Ngưu Lỵ một ly trà.
- Tú Tú, chuyện này rất tốt a.
Ngưu Lỵ hâm mộ nhìn Quách Tú nói tiếp.
- Giang Nam chúng ta cũng đã 3 năm không có ai thi đậu Sáu Đại Học Phủ, điều này khiến bộ giáo dục cảm giác rất đau đầu, bởi vậy lần này, Bộ trưởng Bộ Giáo Dục đã đưa ra giải thưởng, trường nào xuất hiện học sinh thi đậu Sáu Đại Học Phủ, kinh phí được đầu tư vào trường đó sẽ được đề cao thêm hai thành, hơn nữa, riêng học sinh đó sẽ nhận được ban thưởng 10 vạn tiền mặt.
- 10 vạn tệ?
Quách Tú kinh ngạc hỏi lại.
Đó giờ giải thưởng cho người đậu vào Sáu Đại Học Phủ chỉ là 5 vạn tệ thôi.
- Tỉnh cũng có ban thưởng tiền mặt, nhưng muốn đạt được Tỉnh thưởng, nhất định phải thi được Top 10.
Ngưu Lỵ nói tiếp.
- Lấy thành tích Tiểu Hạo, đạt được Top 10 không có vấn đề, mà nếu được vậy, trường học không thể không có thưởng cho nó được.
Quách Tú kích động liếc mắt nhìn chồng.
Diệp Hạo có thể cầm tiền thưởng của Tỉnh hay không không trọng yếu, chỉ cần nhận được 10 vạn ban thưởng là đủ. Mặc dù chưa trả được rõ hết nợ, nhưng có thể kéo dài một hơi.
- Dì Ngưu, nếu con giờ qua Tam Trung của người, Tam Trung có thể cho con cái gì?
Diệp Hạo lúc này mới lên tiếng.
Trái tim Ngưu Lỵ bỗng nhiên dừng lại, vui vẻ ra mặt trả lời.
- Tiểu Hạo, còn muốn chuyển qua Tam Trung?
Phải biết, lấy thành tích Diệp Hạo hiện tại, cho dù Nhất Trung cũng sẽ ném cành ô liu ra đó nha, Ngưu Lỵ đến lần này cũng chỉ ôm hi vọng một phần vạn thôi.
Nhưng hiện tại nghe Diệp Hạo nói thế, bà ý thức được cu cậu có tâm tư này.
- Dạ!
- Nếu con qua Tam Trung, chúng ta sẽ dành cho con trợ giúp lớn nhất. Hơn nữa, ta có thể bảo đảm, sự trợ giúp này có thể vượt qua cả Nhất Trung và Nhị Trung.
Ngưu Lỵ chém đinh chặt sắt nói.
Bô luận uy vọng hay giáo viên Tam Trung đều không bằng Nhất Trung, Nhị Trung, bởi vậy, Tam Trung cầm không ra đồ vật có thể so sánh với hai trường kia.
- Vậy, việc này giao cho người giải quyết đi.
Diệp Hạo nói khẽ.
Ngưu Lỵ thở một hơi thật sâu nghiêm mặt nói.
- Tiểu Hạo, chuyện này không thể nói đùa!
- Dì Ngưu, dù Tam Trung có điều kiện gì, ta cũng sẽ qua.
Diệp Hạo ngưng trọng quả quyết.
Ngưu Lỵ lại nhìn Diệp Chí Quốc và Quách Tú hỏi lại.
- Hai người thì sao?
- Chuyện của con, cứ để nó quyết định!
Diệp Chí Quốc lên tiếng.
- Tốt, chuyện này giao cho tôi, tôi sẽ tranh thủ quyền lợi to lớn nhất cho cháu.
Ngưu Lỵ nói đến đây liền đứng lên cáo từ.
Sau khi Ngưu Lỵ, đó Quách Tú khẽ nói.
- Tiểu Hạo, quyết định có gấp quá không? Dù sao Nhất Trung chắc chắn sẽ vươn cành ô liu cho con?
- Kỳ thật, con qua Tam Trung còn hai nguyên nhân nữa.
Diệp Hạo trầm trọng nói.
- Thời điểm con phát bệnh, một nhà dì Ngưu trợ giúp nhà mình rất nhiều, con lần này chuyển qua Tam Trung, dì Ngưu chắc sẽ được thăng chức a.
Diệp Hạo nói làm Quách Tú chấn kinh.
- Tiểu Hạo —— con…
Quách Tú không ngờ con trai lại cân nhắc đến chuyện này.
- Mà con năm nay cũng đã 18, cũng đến lúc phải gánh một phần trách nhiệm rồi!
Diệp Hạo nói tiếp.
- Tình huống nhà mình, con không phải không biết, mà vô luận Nhất Trung hay Nhị Trung dù muốn lôi kéo con chắc chắn sẽ không thưởng tiền mặt đâu, hơn nữa, con tin tưởng đến lúc mình thi đậu Sáu Đại Học Phủ, Tam Trung sẽ cho tiền thưởng rất phong phú.
Quách Tú nghe con trai yêu nói thế không khỏi nghẹn ngào.
Diệp Chí Quốc cũng rưng rưng, cố nén hai dòng nước mắt.
- Còn ba nữa, người đừng đi làm ở công trường nữa, tình huống trong nhà rất nhanh sẽ tốt đẹp lên thôi!
Diệp Hạo chân thành nói với Diệp Chí Quốc.
- Cái gì?
Diệp Chí Quốc chấn kinh đến dựng đứng người lên.
- Mỗi đêm, ba đều ra ngoài làm thêm, bộ tưởng con không biết sao?
Diệp Hạo nói khẽ.
- Ai, giờ con đã biết, ta cũng không muốn giấu.
Diệp Chí Quốc chần chờ một chút rồi nói.
- Nhà mình giờ còn thiếu nợ 68 vạn, dù còn thi đậu Sáu Đại Học Phủ...
Lời Diệp Chí Quốc chưa nói hết… nhưng Diệp Hạo đã hiểu.
- Cha, con người cũng không nhắm ban thưởng của thành phố và trong Tỉnh đâu!
Diệp Hạo cười nói.
- Hả?
Diệp Chí Quốc khẽ giật mình.
- Sau khi qua cơn hôn mê, con cảm thấy bản thân mình đã được khai khiếu, thành tích con hiện giờ còn có thể tăng lên nữa cơ.
Diệp Hạo tự tin nói.
- Mục tiêu của con là top 3 toàn quốc cơ.
Top 3 Hoa Hạ theo thứ tự là Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa.
Ba vị trí đầu ngoại trừ có thể nhận được vinh dự to lớn còn lấy được tiền thưởng kếch xù.
Diệp Hạo đã sớm biết rõ cha mình đang cố gắng làm việc tại công trường, nhưng hắn lại không ngăn cản ông, vì hắn chưa có đủ tư cách. Nhưng hiện tại, hắn đã có tư cách nói những lời này.
Diệp Hạo dù chỉ lấy Thám Hoa thồi cũng có thể trả hết nợ nần trong nhà.
Bởi vì, tiền thưởng của Thám Hoa kỳ trước là 100 vạn.
- Tiểu Hạo, con nói thật?
Quách Tú kích động, nói không nên lời.
- Con nghĩ, hẳn không có bao nhiêu vấn đề.
Diệp Hạo nhẹ gật đầu.